Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

Chương 79: Đời Này Có Chàng


Bạn đang đọc Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng – Chương 79: Đời Này Có Chàng


Edit: Na
Lâm Tiềm mãi cho đến qua tết Trung Nguyên mới gấp gáp trở về, chuyến này đi mất hết mười ngày nên lúc trở về hắn rất mệt mỏi.

Mặc dù trước khi đi Ngọc Tú còn đang giận hắn nhưng bây giờ hắn đã về nàng không thể không quan tâm tới hắn, nàng vào phòng bếp nấu nước nóng cho hắn tắm rửa, làm tô mì ống cho hắn dễ tiêu hoá.
Lâm Tiềm rửa mặt ăn uống xong xuôi ôm cái bụng ấm áp của mình đến ôm nhi tử ngồi hóng gió ở hành lang, Ngọc Tú thì thu dọn lại quần áo hắn mang về.
Thất Thất nay đã hơn bốn tháng, chân tay mỗi lần vươn ra là y chang một củ sen, cả người trắng như tuyết, trắng trẻo nhìu thịt nhìn rất đáng yêu.
Có điều hài tử vẫn còn hơi nóng nảy, thường thì khi hài tử đã lớn như vậy được người lớn trêu đùa sẽ cười khanh khách ra tiếng, thế mà đứa nhỏ này lại không cười, giờ bị Lâm Tiềm dùng bộ râu chọc ngứa mà đứa nhỏ này chỉ nhíu chặt mày, miệng bẹp một cái bộ dáng trông không vui vẻ gì.
Lâm Tiềm trêu đùa con một lát thì bỗng thấy hơi buồn bực, nói với Ngọc Tú: “Nương tử, sao nhi tử không cười gì?”
Ngọc Tú cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nó là nhi tử của ai? Người cha như chàng cũng không có cười vậy mà còn muốn nó cười cho chàng xem à?”
Lâm Tiềm không còn lời gì để nói.
Ngọc Tú thu dọn xong đem quần áo dơ đặt ở một bên, đi tới dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm Thất Thất cười nói: “Tiểu bảo bối của nương cười một cái cho nương xem nào.”
Có lẽ thấy thoải mái khi được nàng gãi nên Thất Thất nể tình cười khanh khách hai tiếng.
Lâm Tiềm nghe xong càng thấy buồn bực hơn.
Hắn đem nhi tử đưa cho Ngọc Tú, còn mình cầm bồn gỗ đựng quần áo đi đến bên cạnh giếng múc nước “Nương tử, chuyện tú trang thế nào rồi?”
Ngọc Tú vui đùa với Thất Thất và nói: “Dì Sân đã tìm được cửa tiệm rồi, họ đang thảo luận về giá cả.

Bọn thiếp tính làm tú trang lớn hơn một chút, ở trước là cửa tiệm, đằng sau là nơi làm việc, trong tiệm chỉ bán đồ do tú nương nhà mình thêu thôi.

Công việc của hai nhà ngày sau cũng đã phân công và thương lượng xong hết rồi.


Tiền vốn mở cửa tiệm mỗi bên chia một nửa, sau khi cửa tiệm khai trương thiếp sẽ làm chưởng quầy, chuyện ở trước và sau đều do thiếp quản, dì Sân sẽ phụ trách cung cấp nguồn hàng, nam nhân của dì mấy năm nay vẫn luôn chạy tới lui ở bên ngoài nên quen biết rộng lắm.

Tiền kiếm về của một tháng sẽ chia đôi cho hai nhà.”
Lâm Tiềm gật đầu, chuyện làm ăn buôn bán hắn không biết gì nhiều nên nương tử nói gì thì làm nấy.
Trưa hôm đó Ngọc Tú đem số bạc lần này Lâm Tiềm mang về đưa cho Sân Nương.
Có nhiêu đó bạc thì cửa hàng sẽ mau thuê được, sau đó sửa sang lại bên trong và đồng thời đưa ra ngoài tin tức tuyển tú nương.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Ngọc Tú bây giờ rất bận rộn, sáng nào nàng cũng dậy sớm thu dọn rồi đi đến tú trang.

Bởi vì mọi việc còn chưa ổn định, cửa hàng vẫn còn lộn xộn nên nàng không yên tâm đưa Thất Thất đến vì vậy đã kêu Lâm Tiềm về trong núi mời Triệu thị đến chăm sóc cho Thất Thất.
Triệu thị nghe tin Ngọc Tú muốn mở cửa tiệm thì rất ủng hộ nàng, vì thế thu dọn hai bộ quần áo cùng Lâm Tiềm tới trong huyện.

Ngày hôm sau, Lâm Sâm cũng đến đây.
Nam nhân của Sân Nương hướng dẫn cho các thợ thủ công sửa sang lại cửa tiệm, chuyện đó Ngọc Tú không biết gì nên chỉ đứng ở một bên nhìn, tuy không khua tay múa chân nhưng khi những thợ thêu đến nàng phải tới tiếp đãi và khảo sát bọn họ.
Đến chạng vạng, Lâm Tiềm dạy xong đi từ võ quán đến đây để đón nàng về nhà.
Buổi tối cả gia đình quây quần ở bên bàn, nghe Triệu thị kể về chuyện thú vị của Thất Thất hôm nay, nghe Ngọc Tú nói về tình huống ở tú trang, đến khi trăng lên giữa trời, thời tiết bớt nóng nực đi mọi người mới về phòng.
Có Triệu thị và Lâm Sâm tới, Ngọc Tú không thể lại đuổi Lâm Tiềm qua phòng bên cạnh ngủ nữa, huống chi trong khoảng thời gian này nàng bận rộn với chuyện tú trang nên đã sớm không còn sức giận hắn nữa.
Lâm Tiềm vất vả lắm mới về phòng ngủ được, mỗi ngày nhìn nương tử đến chảy nước miếng nhưng nương tử dỗ nhi tử ngủ xong thì ngã đầu ngủ luôn không rảnh để ý tới hắn, hắn lại rầu rĩ một trận nữa.
Ở Lý Gia Câu mấy ngày nay đã đốt pháo nói ra tin muốn tuyển tú nương cho nên mọi người đều biết nữ nhi Lý Đại Trụ sắp mở cửa tiệm ở huyện thành.
Thời gian trước mới mới nghe nói con rể nhà ông mở võ quán, hiện tại lại đến phiên nữ nhi ông mở cửa tiệm, sợ là nhà ông đã đốt hương cho tổ tiên chứ khi không sao lại phát đạt nhanh như thế.
Trong những ngày qua, có vô số người nối tiếp nhau đến nhà Hạ Tri Hà hỏi thăm chuyện tuyển người của cửa tiệm Ngọc Tú.


Hạ Tri Hà vui tươi hớn hở tiếp đãi họ, bà đã sớm chuẩn bị bình phong nhỏ đã được thêu, bà nói nếu người nào có tay nghề thêu giống với trên bình phong này thì tới chỗ nàng ký danh.
Một câu nói thôi đã làm cho đám người ấy ôm sự may mắn trở về.
Người trong thôn tất nhiên vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhà nàng, đặc biệt là một số phụ nhân trẻ tầm tuổi với Ngọc Tú, trong lòng họ càng thấy chua xót hơn.

Nhớ lúc trước, khi Lý Ngọc Tú gả cho một người ở miền núi đã có nhiều người chê cười trong lòng, chớp mắt một cái người ta cắm rể ở trong huyện, mở cửa tiệm và làm bà chủ chứ không giống bọn họ ngày ngày kiếm sống trong ruộng đất.
Ngày khai trương cửa tiệm là ngày 15 tháng 8, hôm nay trong huyện có hội chùa, hội chợ lớn nên rất náo nhiệt.
Tối ngày 14 tháng 8 tháng, Ngọc Tú lăn lộn trên giường không ngủ được.
Lâm Tiềm lướt qua Thất Thất nắm lấy tay nàng.
Ngọc Tú nắm lại tay hắn, thở dài, “Thiếp thấy có hơi khẩn trương, nếu ngày mai không có vị khách nào thì phải làm sao đây?”
Lâm Tiềm nói: “Không đâu.”
Ngày mai võ quán được nghỉ một ngày, hôm nay lúc những tên nhãi con đó về hắn đã nói ngày mai sư nương bọn họ khai trương tú trang nên kêu bọn họ tới xem náo nhiệt, nếu họ không tới mã bộ sẽ hầu hạ họ.
Ngọc Tú ừ một tiếng, rồi cảm thán: “Thiếp chưa bao giờ nghĩ có ngày thiếp sẽ trở thành bà chủ.”
Lâm Tiềm nói: “Ta cũng vậy.”
Khi rời nhà vào hai mươi năm trước, hắn chưa bao giờ nghĩ chuyện hắn sẽ có một cuộc sống yên bình và an ổn như vậy.
Ngọc Tú nghiêng người đối mặt với hắn, hơi ngượng ngùng nói: “Chàng có biết khi còn nhỏ thiếp đã nghĩ gì không?”
Đôi mắt nàng lấp lánh trong đêm tối, Lâm Tiềm đưa tay vuốt ve mặt nàng, hỏi: “Nghĩ gì?”
Ngọc Tú nhấp miệng cười, “Khi còn nhỏ thiếp từng có một giấc mơ, mơ thấy thiếp trở thành bà chủ đất, thiếp mua Lý Gia Câu và cả núi Tiểu Dao nữa, mấy đồng ruộng ở dưới chân núi cũng đều là của thiếp, ở chân núi thiếp có xây một cái đại viện, cả ngày chỉ nằm ở nhà và ăn uống thì được người ta mang đến tận cửa.”
Nàng nói xong cũng cảm thấy nó thật buồn cười nên đã cười khanh khách.

Lâm Tiềm yên lặng ghi nhớ trong lòng.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Ngọc Tú thấy hắn không nói lời nào, gương mặt có hơi nóng: “Có phải chàng cũng thấy thiếp rất ngốc và có suy nghĩ kỳ lạ không?”
Chính vì sợ bị người ta chê cười cho nên nàng chưa bao giờ nói cho ai nghe về giấc mơ này.
Lâm Tiềm lắc đầu, nói: “Không ngốc, sau này nó sẽ trở thành sự thật.”
Ngọc Tú chỉ nghĩ hắn đang dỗ mình thôi, nghe xong lòng nàng cũng thấy ngọt ngào.
Nàng nhìn nhi tử mình rồi lại nhìn Lâm Tiềm, trong lòng cảm thấy tràn ngập sự mềm mại, nàng tiến lại gần hôn lên mặt nhi tử một cái và nói với Lâm Tiềm: “Chàng cúi đầu xuống đi.”
Lâm Tiềm nghe vậy tiến qua thì lập tức được nàng hôn cho một cái, mấy ngày nay đều bị nàng bỏ rơ hiện tại hắn thấy có chút thụ sủng nhược kinh*.
*Được sủng ái mà lo sợ.
Ngọc Tú thấy hắn sửng sốt thì che miệng cười.

Nàng nói: “Nương có nói với thiếp, để cho thiếp an tâm chăm sóc tú trang sau này nương sẽ ở đây giúp chúng ta trông coi Thất Thất.

Vì thế thiếp nghĩ, đợi võ quán và tú trang kiếm được lời rồi chúng ta hãy mua ở đây một tiểu viện của riêng mình, cả gia đình ở chung không có người ngoài sẽ thấy thoải mái hơn.”
Lâm Tiềm gật đầu, theo kế hoạch trong đầu hắn thì ngoại trừ núi Tiểu Dao, đại viện ở chân núi, đồng ruộng, hiện tại còn có thêm một tiểu viện nữa.
Ngọc Tú nắm hắn tay, nhẹ giọng nói: “Chờ mọi chuyện đều đi đúng theo quỹ đạo, Thất Thất lớn hơn một chút nữa chúng ta hãy sinh thêm một muội muội hoặc đệ đệ cho nhi tử đi.

Từ giờ trở đi, thiếp phải cố gắng luyện chữ để sau này bọn nhỏ lớn lên chàng dạy võ cho chúng, còn thiếp thì sẽ dạy chúng viết chữ.

Và thiếp sẽ dạy cho chúng biết huynh muội phải biết yêu thương nhau, người lớn sẽ yêu thương người nhỏ, người nhỏ phải tôn trọng người lớn.

Sau này khi bọn nhỏ lớn khôn và chúng ta già đi thì sẽ về Lý Gia Câu ở, chúng ta sẽ chơi đùa với tiểu tôn tử của chúng ta, cãi nhau rồi cãi nhau, một đời cứ thế mà trôi đi.”
Nàng càng nói âm thanh càng thấp đi, giống như có thể nhìn thấy ngày tóc nàng và Lâm Tiềm đều trắng xoá, bên cạnh là con cháu đang đùa giỡn xung quanh, tuy náo nhiệt nhưng lại có vài phần cảm xúc của tuổi già.
Lâm Tiềm đột nhiên nói: “Ta sẽ không cãi nhau với nàng.”

Suy nghĩ của Ngọc Tú bị hắn kéo về, nàng bị câu nói này làm cho mất hứng và thấy buồn cười, cảm xúc lắng đọng giờ đã thành hư không.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Ngọc Tú dần dần thấy mệt và ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ người ở hậu viện của võ quán đều đi đến tú trang, nữ đầu bếp và Lý thúc đều nói đến giúp Ngọc Tú một tay.
Chỉ có Trương đại nương là không tới, nghe nữ đầu bếp nói hôm nay nữ nhi bà xuất giá, gia đình nhà trai ở cách đây mấy chục dặm, nhà bà có ít người nên đã đi hết rồi.
Tới tú trang, cả nhà Sân Nương thậm chí cả nhi tử của bà cũng đến.

Sân Nương đang cầm một khay kẹo chia cho những người đang xem.
Không lâu sau Hạ Tri Hà, Lý Đại Trụ và mấy thím cũng tới, ngay cả Tam Hảo cũng mang theo bụng to tới.
Ngọc Tú nhìn thấy nàng, vội đỡ vào trong phòng ngồi, nói: “Mấy ngày nữa ngươi sinh rồi đúng không? Sao lại chạy tới đây làm gì chứ, ngươi có tâm ý ta đã vui rồi.”
Tam Hảo cười nói: “Có nương tới mà, nương nói không yên tâm để cho ta ở nhà một mình nên ta đã đi theo xem náo nhiệt.”
Ngọc Tú không yên tâm nhìn bụng nàng, nói: “Trên đường đi có gập ghềnh không? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Tam Hảo lắc đầu.
Đang nói thì bên ngoài có tiếng náo nhiệt lên, mười mấy thiếu niên cùng nhau đến nhìn thấy Ngọc Tú thì hành lễ nói: “Chúc mừng tiểu sư nương, chúc người khai trương đại cát!”
Ngọc Tú vừa mừng vừa sợ, vội kêu bọn họ vào nhà uống trà.
Những thiếu niên đó nhìn trộm Lâm Tiềm, thấy hắn gật đầu rồi từng người mới thở phào nhẹ nhõm.
Người càng ngày càng nhiều, có người nói: “Giờ lành tới rồi, nên đốt pháo thôi!”
Trước cửa tú trang có đất trống, ở đó bày pháo trúc thật dài, nó nổ tung văng hoa giấy khắp nơi đến rực rỡ.
Ngọc Tú ôm Thất Thất đứng ở bên trong cánh cửa, Lâm Tiềm giang cánh tay ra che chở hai người không cho mảnh vụn của pháo bay vào hai người.
Trong tiếng nổ bùm bùm, Thất Thất đột nhiên cười khanh khách.
Ngọc Tú nhìn nhi tử rồi ngước mắt mỉm cười với Lâm Tiềm, đúng lúc này Lâm Tiềm cũng đang cúi đầu nhìn nàng.
Thật may mắn vì đời này có chàng.
_Hoàn Chính Văn_.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.