Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

Chương 58: Thai Phụ Nổi Giận


Bạn đang đọc Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng – Chương 58: Thai Phụ Nổi Giận


Edit: Na
Vào trưa ngày Trung Thu, Lâm Nhị và Lâm Tam đều mang theo nương tử và hài tử tới.
Cả gia đình gặp mặt, mấy nam nhân ở phòng trước nói chuyện, các nữ nhân mang theo hài tử tập trung ở phòng sau.
Hài tử của hai đôi phu thê là một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, cả hai đều chưa có tên, ngày thường người trong nhà chỉ gọi Đại Bảo, Tiểu Bảo.
Lần trước Ngọc Tú và Lâm Tiềm lên núi mua điểm tâm ở Trăm Cư Vị đem lên, hai tiểu gia hỏa vẫn còn ấn tượng với bá nương này.

Ban đầu hai đứa nhỏ rụt rè trốn ở sau lưng nương mình, chờ Ngọc Tú lấy kẹo ra bọn họ liền vây quanh nàng gọi bá nương bá nương.
Triệu thị đứng ở một bên cười tủm tỉm nhìn họ, rồi hỏi hai con dâu: “Trong nhà thế nào rồi?”
Nương tử lão tam nói: “Đều tốt, nương không cần lo lắng.”
Triệu thị gật đầu, bà không phải là mẹ chồng khắc nghiệt, nếu trước khi xuống núi bà nói để cho hai con dâu thay nhau quản lý nhà cửa thì giờ sẽ không hỏi nhiều về chuyện đó.

Hơn nữa bà đã có tính toán trong lòng, chờ Ngọc Tú đủ ba tháng bà sẽ về núi, đến lúc đó chuyện trong nhà đều tốt có nghĩa là hai con dâu đã có thể tự mình quán xuyến gia đình, tới đó bà sẽ chia nhà để cho bọn họ ra riêng sống, bọn họ tự tại mà bà cũng bớt lo.
Nương tử lão tam nhìn sắc mặt bà, thử thăm dò trêu bà: “Mấy ngày nương xuống núi con thấy cha có vẻ không tốt lắm, ngày đầu tiên thì cha ngồi yên lặng ở trước cửa suốt một buổi trưa, ngày thứ hai thì thu dọn vài bộ quần áo đi theo người, con thấy cha là một khắc cũng không rời khỏi người được.”
Triệu thị cười cười, nói: “Ông ấy nơi nào không rời được ta chứ, ông ấy đi theo ta để ta giặt quần áo nấu cơm cho ông ấy thì có.”
Nương tử lão nhị và lão tam che miệng cười khẽ.
Ngọc Tú chia kẹo cho hai tiểu hài tử xong đuổi bọn họ đi ra viện chơi rồi đi tới nói: “Hai đệ muội lần này tới ở vài ngày để cho viện này của ta náo nhiệt càng thêm náo nhiệt đi.”
Triệu thị cười nói: “Con chỉ biết náo nhiệt, ai tới cũng giữ họ ở lại.

Để ta xem sau này còn ai dám vào cửa nhà con nữa không, ai tới đều cũng không rời đi được!”
“Nương ——” Ngọc Tú đi qua dựa vào người bà, không thuận theo mà nói: “Người nói giống như nơi này của con là Bàn Tơ Động* vậy.”
*Trong phim Tây Du Ký.
Nương tử lão tam cười nói: “Chúng ta biết tẩu tử là người nhiệt tình, chỉ là lúc đi vội vàng quá nên chuyện trong nhà vẫn chưa thu xếp xong.”

Nương tử lão nhị nhìn bụng Ngọc Tú, nói: “Tẩu tử đã gần ba tháng rồi, gần đây tẩu còn bị nghén không?”
Ngọc Tú sờ sờ bụng, gật đầu nói: “Sắp thôi, còn mười ngày nữa mới ba tháng.

Gần đây đã tốt hơn so với trước rồi, không còn khó chịu nữa.”
Nương tử lão tam nói: “Thời gian khó chịu nhất đã qua, ta thấy dạo này khí sắc tẩu không tệ, so với lần gặp trước thì giờ đã tròn trịa hơn rồi.”
Ngọc Tú mỉm cười gật đầu.
Triệu thị nhìn nương tử lão nhị lão tam, nói: “Hai con cũng đừng nhìn mãi vào bụng tẩu tử mình, hai con nhanh chóng sinh thêm cho ta hai cháu gái đó mới là chuyện chính sự.”
Bà chỉ sinh hai nhi tử không có nữ nhi nên trong lòng đặc biệt thèm có cháu gái, đáng tiếc hai tôn tử đầu đều là nam hài.

Bà đợi mấy năm nay mà không thấy hai con dâu mang thai nữa, trong lòng đã có chút sốt ruột.
Một câu nói này làm cho hai con dâu đều ngượng ngùng cúi đầu thấp xuống.
Ăn xong cơm chiều, các nam nhân chuyển cái bàn lớn ở nhà chính đem ra viện, trên bàn bày bài dĩa bánh trung thu và các loại kẹo trái cây khô, gia đình mười người ngồi quanh bàn.
Triệu thị nhìn con cháu đầy đủ, trong lòng hơi xúc động.

Hồi đó lúc trượng phu bà chết, bà thấy mình như rơi từ trên trời xuống.

Sau đó cha bà muốn bà tái giá với người từng là tỷ phu của bà, nói thật bà cũng không chấp nhận nó, nhưng vì cuộc sống bà không thể không đồng ý.

Có ai mà nghĩ đến, hiện giờ bà đã có con cháu đầy đàn, tề gia mỹ mãn.
Cả nhà ăn bánh trung thu, nói chút chuyện vui hoặc trêu đùa hai đứa nhỏ, thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh.

Khi mặt trăng tròn nhô lên khỏi đỉnh núi, cúng tế bánh trung thu cho ông trăng, Triệu thị thấy đêm về trời đã lạnh liền kêu mọi người giải tán, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Ngọc Tú nằm ở lòng Lâm Tiềm, nắm lấy tay hắn đùa nghịch, nàng còn đem tay mình tay đặt vào trong lòng bàn tay hắn để so sánh kích thước.
Lâm Tiềm cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Không ngủ sao?”
Ngọc Tú gật đầu, “Ngủ không được, chàng trò chuyện với thiếp đi.”
Lâm Tiềm yên lặng chờ nàng mở miệng.
Ngọc Tú nói: “Vừa rồi lúc xem trăng thiếp đột nhiên nhớ tới ngày trung thu năm trước, khi ấy thiếp còn cùng cha và nương coi trăng ở trong viện nhà mình, mới có một năm mà đã có nhiều thay đổi lớn như thế.”
Khi đó nàng vẫn còn là quả phụ, trong bụng nương cũng không có tiểu bảo bảo, nhà cũng chưa mua đất, cả một nhà ngắm trăng ăn bánh trung thu, tuy rất bình thản nhưng vẫn không thấy đoàn viên mỹ mãn.
Không ai có thể ngờ được, chỉ mới một năm mà đã phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.

Giờ nương nàng đã có hài tử, nàng cũng tìm được mái ấm cho mình, nhiều năm sau sẽ càng thêm tốt đẹp.
Nàng nhìn Lâm Tiềm, hỏi: “Giờ này năm trước chàng đàn ở đâu?”
Lâm Tiềm suy nghĩ, nói: “Ở trên núi.”
Lúc ấy hắn vừa trở về núi không lâu, Tết Trung Thu hắn không về nhà chỉ ở trong cái động kia, không nhìn thấy ánh trăng, cũng không ăn bánh trung thu, càng không có gia đình đoàn tụ như vầy.

Với hắn mà nói, những thay đổi của một năm nay đúng là nghiêng trời lệch đất*.
* miêu tả sự thay đổi rất lớn và hoàn toàn, và cũng có nghĩa là sự xáo trộn rất khốc liệt.
Ngọc Tú lại hỏi: “Một mình chàng sao?”
Lâm Tiềm gật đầu.
Ngọc Tú nắm lấy tay hắn, nói: “Về sau trung thu năm nào thiếp cũng sẽ trải qua với chàng, chờ bảo bảo chào đời, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau ngắm trăng có được không?”Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Lâm Tiềm nhìn tay hai người đang nắm chặt, cúi đầu hôn lên trên trán nàng một cái, nói: “Được.”
Ngày hôm sau, hai phu thê Lâm Nhị và Lâm Tam cáo từ trở về núi.
Đến cuối tháng 8, bụng Ngọc Tú đã ba tháng Triệu thị quyết định về núi, Ngọc Tú đương nhiên không muốn bà đi.
Triệu thị nói: “Ta thấy hai ngày nay con không còn nôn nữa xem đã hết thai nghén rồi, sau ba tháng hài tử sẽ ổn định, chỉ cần con cẩn thận một chút đừng để bị ngã là được.


Con cứ yên tâm, chờ tới lúc con sắp sinh ta chắc chắn sẽ tới đây với con.”
Ngọc Tú năn nỉ nói: “Nương, người ở lại thêm mấy ngày nữa đi, người chăm sóc con hơn một tháng rồi giờ cũng nên để con làm mấy bữa cơm cho người ăn.”
Triệu thị vỗ tay nàng, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, con muốn chăm sóc ta thì sau này còn rất nhiều thời gian chứ không phải lúc này.

Hơn nữa con sẽ nhanh đến chín tháng thôi, vừa lúc trong núi có thổ sản nên ta phải về nhanh đi với các nàng hái nó, nếu trong khoảng thời gian này lãng phì thì cả nhà sẽ phải uống gió Tây Bắc để sống qua năm nay mất.”
Bà nói như vậy Ngọc Tú không thể giữ tiếp nữa, chỉ phải lưu luyến không rời tiễn đưa đến Đại Dao trong núi.
Gần đây nhà nàng luôn náo nhiệt, đầu tiên là có Hạ Tri Hà và Lý Đại Trụ tới ở, sau có Triệu thị và Lâm Sâm, hai phu thê Lâm Nhị, Lâm Tam cũng tới ở một đêm.

Lúc này tất cả đều đi hết Ngọc Tú nhìn sân nhà lạnh lẽo, trong lòng có chút mất mát.
Lại nói, từ sau khi nàng mang thai thì nàng giống như có chút đa sầu đa cảm và trở nên dính người hơn, trước kia nàng không hề thích náo nhiệt như vậy.

Nàng cũng nhận ra bản thân cũng hay tức giận nhưng nàng không khống chế nó được.
Nàng ở trong phòng nhìn một vòng, cảm thấy một mình không vui liền dọn ghế và bưng kim chỉ bỏ vào sọt, đi ra hậu viện tìm Lâm Tiềm.
Thấy Lâm Tiềm đang luyện võ Ngọc Tú cũng không quấy rầy hắn, đem ghế đặt ở chỗ có bóng mát ngồi xuống ghế thêu hoa, nàng cũng thường ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong lòng cảm thấy đã yên tâm hơn.
Lâm Tiềm đánh một bộ quyền xong, quay đầu thì trông thấy nàng đang ngồi trên ghế, mắt nàng thì đang trông mong nhìn hắn.

Lòng hắn ngay tức khắc xao xuyến, bất chấp cả người đầy mồ hôi, bước qua đem nàng bế lên, nói: “Sao lại ngồi ở chỗ này?”
Ngọc Tú mềm mại mà dán vào trong lồng ngực hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, nói: “Thiếp chỉ ngồi xem thôi, chàng không cần lo cho thiếp chàng tiếp tục luyện đi.”
Lâm Tiềm ôm nàng đi vào trong phòng, “Không luyện nữa, ta ở đây với nàng.”
Ngọc Tú ôm chặt hắn hơn một chút, thực mau nhớ ra gì đó, nói: “Làm chàng chậm trễ việc tập võ sẽ không tốt phải không?”
Nàng nghe nói người tập võ là đi
ngược dòng, không tiến thì lui*.

Phải kiên trì khổ luyện từng ngày một mới có thể không bị người khác vượt mặt.


Giờ hắn vì nàng mà lười biếng nhưng đừng có để lại hậu quả xấu gì.
* Đi ngược dòng, không tiến thì lùi(逆水行舟,不进则退): có nghĩa là cho thuyền trôi ngược dòng nước.

Nghĩa ẩn dụ là nếu bạn không nỗ lực, bạn sẽ bị các đối thủ khác vượt mặt, thế nên sự tương đối sẽ đi ngược lại và tự đặt mình vào thế bất lợi hơn.(baidu)
Lâm Tiềm nói: “Không có việc gì, sư phụ không nhìn thấy.”
Hồi đó có sư phụ quản hắn, ngày nào mà lười biếng sẽ phải ăn roi, hiện tại sư phụ không có ở đây hắn có lười biếng lão già kia cũng không biết.
Vấn đề mà hai người quan tâm căn bản không giống nhau, cả đường đi về phòng ông nói gà bà nói vịt.
Lâm Tiềm ôm Ngọc Tú trở về phòng, còn hắn ra sân dùng nước lạnh tắm rồi mau chóng vào với nàng.
Ngọc Tú đang cầm tấm vải màu vàng nhạt mua lần trước rồi khua tay múa chân, suy nghĩ xem nên may quần áo kiểu gì mà trông không quá non nớt.
Lâm Tiềm ôm lấy nàng từ phía, Ngọc Tú hỏi: “Thiếp định dùng vải này làm một cái áo ngắn với phần eo và ống tay áo bèo, bên trong thì làm một cái váy dài trắng, chàng thấy thế nào?”
Lâm Tiềm gật đầu, “Đẹp.”
Ngọc Tú cười nhẹ, mặc kệ hỏi hắn cái gì hắn cũng chỉ nói hai chữ này, ngày đó khi mua vải này hiếm lắm mới nghe hắn nói ba chữ “rất đẹp”*.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
*很好美: hěn hǎo měi, hai chữ là hǎo měi.
Lâm Tiềm đem mặt chôn vào bên cổ nàng mổ xuống hai cái, nói: “Nương tử, đã ba tháng rồi.”
Ngọc Tú sửng sốt, thực mau nàng hiểu ra ý tứ trong lời hắn, lúc trước nàng chỉ thuận miệng nói qua ba tháng cho có lệ với hắn không ngờ người này lại nhớ rõ như vậy, không phải là hắn đếm từng ngày đó chứ?
Nàng đỏ mặt buông tấm vải xuống, khẽ ừ một tiếng.
Lâm Tiềm khàn giọng hỏi: “Có thể sao?”
Ngọc Tú xoay người lại nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng rũ mi xuống, hai tay vòng qua cổ hắn thấp giọng nói: “Có thể thì có thể đó, nhưng chàng nhẹ một chút, hài tử vẫn còn nhỏ.”
Cổ họng Lâm Tiềm lăn lộn lên xuống, hắn khàn giọng trả lời một câu được.
Lần này quả thật là vừa triền miên vừa khắc chế, xong việc Lâm Tiềm ôm nàng vào trong ngực, bàn tay to ở trên người nàng dạo chơi, thỉnh thoảng mang đến cho nàng một trận run rẩy.
Ngọc Tú nằm một cách lười nhác, trong lòng thấy có chút thoả mãn không tả nổi.

Thật ra không chỉ có Lâm Tiềm, nhiều ngày nay nàng cũng có suy nghĩ không hiểu tại sao lúc nào nàng cũng muốn nhìn thấy hắn, dính lấy hắn, được hắn sủng ái, được hắn đau lòng, được hắn ôm vào trong ngực, da thịt càng gần gũi thì nàng mới càng cảm thấy thỏa mãn.
Nghĩ tới đây, nàng thấy mình có chút không biết xấu hổ, đỏ mặt trốn vào trong ngực Lâm Tiềm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.