Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 45
Đợi một lát không thấy ai đến, Lâm Nguyễn sợ rằng buổi xem mắt này sẽ rất tốn thời gian, cho nên mượn điện thoại của quán cà phê để gọi về nhà một tiếng.
Gọi xong, cậu vào phòng vệ sinh một lát, lúc trở ra thì thấy có người ngồi đối diện Mạnh Chân.
Hình như là một cô gái, gương mặt rất ưa nhìn.
Cô mặc một chiếc xường xám xanh, có lẽ do địa vị nên khi cô ngồi ở đó, toát lên khí chất cao quý như tuyết trên núi cao, chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn.
Thấy Lâm Nguyễn đi ra, cô gái nhìn cậu.
Mạnh Chân thấy Lâm Nguyễn, giới thiệu cô gái với cậu: “Đây là bạn của tôi, Lâm Nguyễn.”
Cô gái khẽ gật đầu chào hỏi, Lâm Nguyễn cũng khách sáo đáp lễ lại.
Cậu vừa định ngồi xuống, Mạnh Chân đẩy cậu, “Gì nhỉ, cậu còn bận việc cơ mà? Cậu về trước đi! Cậu không cần ở đây với tới đâu.”
Lâm Nguyễn chưa kịp nói gì, Mạnh Chân lại ngồi trở về, cười toe toét với cô gái kia.
Lâm Nguyễn bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Hừ, giờ thì sao không căng thẳng, sao không cần tớ ngồi lại nữa?”
Hiển nhiên Mạnh Chân thấy sắc quên bạn, Lâm Nguyễn đành phải đi dạo hiệu sách một mình, mua mấy quyển sách đem về nhà.
Bây giờ cậu làm trợ giảng cho Phương Trình Tắc, cũng coi như tìm hiểu trước về kiến thức của khoa kiến trúc.
Cậu muốn đi theo Phương Trình Tắc để học tập, nhưng y nói mình đã không còn là một học giả chân chính nữa rồi, cho nên y gửi tư liệu về Lâm Nguyễn cho sư phụ của mình, để Lâm Nguyễn theo ông ấy học tập.
Trên tầng hai Lan công quán, Trạm Hi ngồi ở ghế tựa, Cố Kỵ đứng trước cửa sổ.
“Tình hình không ổn,” Cố Kỵ nhìn Trạm Hi, “Sau khi phía Bắc phát hành tiền giấy thì kinh tế dần ổn định, phía Nam thấy thế cũng phát hành tiền giấy, nhưng lại phát hành vô tội vạ.
Cứ để như vậy thì không tới nửa năm, kinh tế dưới ấy sẽ sụp đổ mất.”
“Vùng ven biển phía Nam có nhiều bến cảng thông thương, không dễ gì sụp đổ như vậy.
Lấy tình hình bây giờ mà nói, phía Nam vẫn sóng yên biển lặng.” Trạm Hi nói.
“Chỉ là bề ngoài thôi,” Cố Kỵ nói: “Anh là thương nhân, lẽ nào lại không nhận ra.
Rất nhiều thương nhân miền Nam đã chạy lên phía Bắc, không phải dời việc làm ăn mà là dọn cả nhà lên.
Điều đó có nghĩa là gì, loạn lạc cả rồi!”
Trạm Hi nhíu mày, “Ý cậu là sao?”
“Đó là một cơ hội,” Cố Kỵ nghiêm túc nói: “Muốn bài ngoại thì trong nước phải ổn định trước đã, chắc chắn phải thống nhất quốc gia.”
Trạm Hi im lặng một lát, hỏi: “Vậy thì, phải phát động chiến tranh hay là đàm phán?”
Trạm Hi luôn hỏi đúng vào vấn đề mấu chốt, đây cũng là chuyện mà Cố Kỵ thấy đau đầu nhất.
“Em muốn khai chiến.” Cố Kỵ nói, “Chúng ta đang có ưu thế rất lớn.”
Trạm Hi liếc nhìn anh ta, “Phương Trình Tắc không đồng ý phải không?”
Cố Kỵ gật đầu, “Anh ấy muốn đàm phán, anh ấy nói nội chiến là một kiểu tự tiêu hao, có thể sẽ khiến kẻ thù bên ngoài nhân cơ hội tràn vào.
Nhưng em nghĩ, nếu như không thống nhất được trong nước…”
Cố Kỵ nhìn Trạm Hi, Trạm Hi thấp giọng nói: “Hai đầu đều là địch, tai họa ngập tràn.”
Cố Kỵ gật đầu, lại hỏi: “Tam ca, anh thấy sao?”
Trạm Hi lắc đầu, “Tôi chỉ là thương nhân, tôi không thể cho cậu lời khuyên gì cả.” Hắn nhìn Cố Kỵ, “Nhưng nếu cậu muốn phát động chiến tranh thì không cần lo lắng đến chi phí quân sự.”
Lâm Nguyễn về đến nhà, phát hiện ra Cố Kỵ đang nói chuyện gì đó với Trạm Hi ở trong thư phòng, cậu về đúng lúc Cố Kỵ và Trạm Hi vừa bàn bạc xong.
Lâm Nguyễn mua một túi dâu tây anh đào, rửa sạch xong thì bày ra tô thủy tinh.
Cậu ngồi trên sofa, vừa ôm tô thủy tinh ăn trái cây, vừa lật xem tạp chí tháng.
Cố Kỵ đi xuống thấy Lâm Nguyễn, nhớ ra gì đó, nói: “Thầy Phương của cậu bảo tôi nói với cậu, anh ấy sửa xong bản thiết kế của cậu rồi, để trong ngăn kéo ở văn phòng, lúc nào rảnh cậu cứ đi lấy.”
Lâm Nguyễn gật đầu nói đã biết.
Cố Kỵ đi rồi, Trạm Hi xuống dưới tầng uống trà, thấy Lâm Nguyễn ngồi ở sofa thì hỏi: “Em ra ngoài với Mạnh Chân cơ mà?”
Nhắc đến chuyện này, Lâm Nguyễn vẫn còn bực: “Cậu ấy hả, không cần em nữa rồi.”
“Sao lại nói thế.” Trạm Hi đi tới sofa ngồi xuống, Lâm Nguyễn đưa tô trái cây cho hắn, Trạm Hi lấy một quả anh đào.
“Đã bảo là nhờ em đi cùng tới buổi xem mắt, cuối cùng vừa nhìn thấy cô nương nhà người ta thì không rời mắt nổi, chê em phiền, đuổi em về.” Lâm Nguyễn hừ một tiếng, “Cứ như chưa được gặp con gái bao giờ ấy.”
Trạm Hi nghe xong thì cười.
Lâm Nguyễn nhét quả dâu tây vào miệng, hỏi: “Tiên sinh, ngài đi xem mắt bao giờ chưa?”
Trạm Hi hơi khựng lại, hắn nhìn Lâm Nguyễn, thấy cậu đang nhìn mình rất chăm chú.
“Chưa.” Trạm Hi nói.
Hiển nhiên Lâm Nguyễn không tin, “Tết Nguyên tiêu năm trước, Cố phu nhân còn dắt mối cho ngài đấy.”
Trạm Hi khẽ cười nhìn Lâm Nguyễn, “Em biết dì giới thiệu người cho tôi, sao lại không biết việc tôi đã từ chối? Cố tình kiếm chuyện với tiên sinh hả.”
Lâm Nguyễn không nói gì, cúi đầu ăn trái cây.
Trạm Hi bật cười, không hỏi cậu thêm nữa.
Hôm sau, Lâm Nguyễn nhìn thấy một tờ giấy trong phòng mình, trên đó viết địa chỉ một nhà hàng kiểu Tây.
Trạm Hi bảo Lâm Nguyễn buổi tối hãy đến địa chỉ ấy.
Lâm Nguyễn không hiểu ra sao, nhưng cuối cùng vẫn đi.
Đèn điện sáng trưng, đại sảnh nhà hàng mở một khúc vĩ cầm, rất có không khí.
Lâm Nguyễn mặc chính trang, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, trên chiếc khăn trải bàn trắng có đặt một bình hoa hồng tươi.
Đợi một lúc, Trạm Hi tới, hắn mặc tây trang nhung màu đen, cổ tay áo đính kim cương, trước ngực cài chiếc ghim cài áo hình lông vũ đính tua rua, vừa khiêm tốn lại vừa cao quý.
Lâm Nguyễn nhìn hắn, nhưng ánh mắt Trạm Hi rất xa lạ, như là không quen biết Lâm Nguyễn vậy.
Lâm Nguyễn ngẩn người, Trạm Hi đi tới ngồi xuống đối diện cậu, tự giới thiệu đầy khách sáo: “Tôi là Trạm Hi, Cố phu nhân giới thiệu tôi đến đây, tôi là cháu trai của dì ấy, cũng là đối tượng xem mắt của cậu.”
Lâm Nguyễn kinh ngạc, nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh, nói: “Tôi là Lâm Nguyễn.”
Bồi bàn đưa thực đơn lên, Trạm Hi rất ga lăng, đưa cho Lâm Nguyễn gọi món trước.
Lâm Nguyễn vờ vịt nhìn một lát rồi đưa thực đơn lại cho Trạm Hi, cậu không hay đi ăn nhà hàng kiểu Tây, không biết gọi món.
Trạm Hi nhanh chóng gọi món, bồi bàn nhận lấy thực đơn rồi rời đi.
Theo quy trình đi xem mắt, bây giờ chắc là đến bước tự giới thiệu.
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, nói: “Năm nay tôi hai mươi hai tuổi, là sinh viên đại học Yên Kinh.”
Trạm Hi tựa ra lưng ghế, vẻ mặt rất thả lỏng, “Hai mươi bảy tuổi, là một thương nhân.”
Không biết Lâm Nguyễn liên tưởng đến cái gì, cười nói: “Hai mươi bảy sao? Không còn trẻ cho lắm nhỉ.”
Trạm Hi nhíu mày, “ừm” một tiếng không rõ thái độ.
Lâm Nguyễn cười: “Vì sao Trạm Hi tiên sinh hai mươi bảy tuổi rồi còn chưa có người yêu, tiêu chuẩn cao quá sao?”
Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn, hắn trả lời giống như tất cả những gã đàn ông đi xem mắt, “Bận công việc.”
“Biết nghĩ cho sự nghiệp là chuyện tốt mà.” Lâm Nguyễn gần như không nín được cười.
Trạm Hi nhìn cậu, ánh mắt hắn cũng lộ ý cười, “Vậy còn cậu, Lâm tiên sinh còn trẻ như vậy, chắc là nhiều người theo đuổi lắm, sao phải đi xem mắt?”
Hai mắt Lâm Nguyễn đảo lúng liếng, nói: “Họ đều không phải là kiểu tôi thích.”
“Vậy Lâm tiên sinh thích người thế nào?”
“Tôi thích…” Lâm Nguyễn cười nói: “Tôi thích người trưởng thành chững chạc.”
Lâm Nguyễn nói xong thì cười tươi như hoa, cậu nhìn Trạm Hi, hỏi: “Anh thích người thế nào?”
Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn từ trên xuống dưới, đáp: “Tôi thích người trẻ tuổi.”
Lâm Nguyễn cụt hứng, “Trẻ tuổi thì thiếu gì người, sớm muộn em cũng không còn trẻ nữa.”
Đây không phải lời thoại của vai diễn, Trạm Hi thấy cậu không diễn nổi nữa thì cũng cười, “Người khác sẽ già đi, em thì không, em mãi mãi trẻ tuổi hơn tôi.”
Lâm Nguyễn sững sờ, sau đó khẽ mỉm cười.
Trạm Hi không giả vờ không quen cậu nữa, hắn nhìn Lâm Nguyễn, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa khắc chế, “Được rồi nhé, tiên sinh chỉ từng đi xem mắt với một mình em.”
Lâm Nguyễn chống cằm cười, lòng thầm nghĩ, sao lại có người tốt như tiên sinh kia chứ.
Cơm nước xong, hai người cùng về nhà, đường phố ban đêm tĩnh lặng hơn rất nhiều, không có mấy ai ngoài đường.
Ánh đèn đường khiến bóng của hai người kéo dài trên đất, Trạm Hi nắm tay Lâm Nguyễn, cậu khăng khăng muốn đi trên hàng gạch ven đường, đi lúc nhanh lúc chậm.
Trạm Hi nhẫn nại đi theo cậu, hỏi: “Còn bao lâu nữa thì em chính thức tốt nghiệp?”
“Chắc hơn một tháng nữa.” Lâm Nguyễn ngẩng đầu nhìn Trạm Hi, ánh mắt trong veo, “Sao vậy?”
Trạm Hi xoa đầu cậu, hỏi: “Tốt nghiệp xong tính làm gì? Tiếp tục học kiến trúc à? Em không thấy vất vả sao?”
Lâm Nguyễn ngẫm một lúc rồi nói: “Vẫn ổn.” Cậu đi vài bước,”Đây là lần đầu tiên em tự lựa chọn một thứ gì đó, em phải đối xử với nó như là chuyện cả đời.”
Cậu quay đầu nhìn Trạm Hi, sở hữu một thứ để nhiệt tình theo đuổi cả đời là một chuyện rất lợi hại.
Giống như Tạ Thanh Minh yêu đồ cổ, như Phương Trình Tắc dấn thân vào chuyện nước nhà, đều rất lợi hại, Lâm Nguyễn tự hào thay cho họ và cho chính bản thân mình.
Trạm Hi im lặng, nói: “Chờ em tốt nghiệp, tôi tính mang em ra nước ngoài.”
“Vì sao?” Lâm Nguyễn hỏi.
Trạm Hi không đáp, hỏi lại: “Em không muốn đi ngắm nhìn những nơi tiên sinh từng đi à?”
Lâm Nguyễn lập tức nổi hứng thú, cậu hỏi: “Chúng ta sẽ đi bao lâu?”
“Không lâu lắm.” Trạm Hi nhìn đường đi phía trước, hai bên toàn những cửa tiệm quen thuộc.
Đây là quê nhà của họ, là nơi họ sinh ra lớn lên, cho dù sau này nó trở thành dáng vẻ như thế nào, Trạm Hi luôn tin rằng nó sẽ nhanh chóng lấy lại sự bình yên.
Hôm sau tới trường, Phương Trình Tắc nói một tin tốt cho Lâm Nguyễn, sư phụ của y đồng ý nhận Lâm Nguyễn làm đệ tử, đệ tử này không phải đệ tử bình thường mà giống như quan môn đệ tử, là một cơ hội vô cùng hiếm có.
Lâm Nguyễn mừng rỡ, Phương Trình Tắc nói, bây giờ sư phụ y đang dạy học ở Thượng Hải, nếu Lâm Nguyễn muốn theo ông ấy học kiến trúc thì phải rời Tứ Cửu Thành để đến Thượng Hải, học trong vòng một năm.