Tiểu phúc tấn

Chương 43


Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 43


Lại một năm đông đi xuân đến, tháng Tư, Lâm Nguyễn chuẩn bị tốt nghiệp.

Bạn bè xung quanh cậu đã bắt đầu đi tìm việc hoặc là về nhà kế thừa gia sản, cũng có không ít người tiếp tục đi du học nước ngoài.
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân cùng mặc đồng phục học sinh màu đen, đứng dưới một gốc cây hải đường nở rộ những bông hoa, vô cùng rực rỡ.
Một người bạn học chụp ảnh hộ hai người, trong ảnh không nhìn sắc màu rực rỡ của hoa, nhưng lại tràn đầy hơi thở tuổi trẻ.
Sau tiệc sinh nhật của Trạm Hi, nhân duyên của Lâm Nguyễn tốt dần lên, bạn bè đi trên đường gặp cậu cũng khách sáo chào hỏi mấy câu, cười nói xã giao, đi chơi hay tụ tập đều không quên rủ Lâm Nguyễn.

Lúc kể lại cho Mạnh Chân, Lâm Nguyễn cảm thán một câu, tu dưỡng đạo đức không khiến con người ta có được thanh danh, nhưng thân phận địa vị thì có thể.
Mạnh Chân nghe xong, bảo cậu đã chiếm hời lại còn vờ khoe mẽ.
Lâm Nguyễn nhận lại máy ảnh từ tay bạn học, cái máy ảnh này là của Thế Ninh, anh có sở thích chơi máy ảnh máy hát và các thứ đồ linh tinh.
“Tốt nghiệp xong cậu tính làm gì?” Lâm Nguyễn hỏi Mạnh Chân.
Mạnh Chân chậm rãi nói: “Anh trai muốn tớ học kinh doanh như anh ấy, nhưng cha tớ thì muốn đưa tớ ra nước ngoài học tiếp.”
Việc làm ăn của nhà họ Mạnh đã có anh trai của Mạnh Chân cáng đáng, trước kia thì không sao, nhưng sau khi Mạnh Chân tốt nghiệp thì mọi chuyện đã khác.

Ví dụ như dăm hôm ba bữa, chị dâu của cậu ta sẽ đến hỏi thăm rằng Mạnh Chân có thích việc kinh doanh không, có ý định tranh giành gia sản không.

Lại ví dụ như dạo này cha cậu ta luôn nói đi nói lại câu “gia hòa vạn sự hưng”.
Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, “Vậy cậu muốn làm gì?”
Mạnh Chân đáp: “Tớ muốn biến thành con gái, sau đó cưới chồng.”
Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân một cách kỳ quái, Mạnh Chân nói: “Cậu tin tớ đi, nếu tớ là con gái, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Thôi, không nhắc chuyện này nữa.” Mạnh Chân hỏi Lâm Nguyễn: “Còn cậu, cậu định làm gì?”
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, đáp: “Có lẽ tớ sẽ chuyển sang khoa kiến trúc, tiếp tục học chuyên sâu.”
“Đoán được.” Mạnh Chân nhìn Lâm Nguyễn, “Tiên sinh nhà cậu đồng ý không?”
“Đương nhiên là đồng ý, ” Lâm Nguyễn nói: “Tiên sinh rất ủng hộ tớ.”

Mạnh Chân nói: “Tớ cứ tưởng việc đầu tiên cậu muốn làm sau khi tốt nghiệp là kết hôn với tiên sinh nhà cậu chứ.”
Lâm Nguyễn khựng lại, về chuyện kết hôn, sau hôm ấy cậu lại bóng gió thêm mấy lần, nhưng Trạm Hi không nhắc về nó nữa.
Một năm qua, Lâm Nguyễn học được rất nhiều điều, nhận thức về bản thân, nhận thức về Trạm Hi, về sở thích của mình, về những quan niệm và giá trị.

Cậu dần dà suy nghĩ cẩn thận hơn, kết hôn không phải chỉ một câu “em nghe lời tiên sinh” là có thể thực hiện được.

Nhưng quả thật cậu cũng không hiểu nổi rốt cuộc hôn nhân đại diện cho điều gì.
“Dù thế nào, tớ vẫn rất ngưỡng mộ cuộc sống hiện tại của cậu.” Mạnh Chân nói, “Có ăn có mặc có người yêu, còn biết mình muốn làm gì, tương lai rộng mở.”
Nghe vậy, Lâm Nguyễn cảm thấy hơi kỳ diệu, cậu mỉm cười, cất máy ảnh vào trong túi rồi theo Mạnh Chân rời đi.
Lâm Nguyễn tạm biệt Mạnh Chân xong thì không quay về Lan công quán ngay, cậu lòng vòng trong mấy con hẻm nhỏ lắt léo, cuối cùng dừng chân ở một nơi rất bình thường gần sát cổng thành.
Đó là một tiệm xăm, bình thường không có mấy ai tới đây, vắng tanh vắng ngắt.

Một thằng bé ngồi gặm bánh bao trước cửa, thấy Lâm Nguyễn đến thì vội gọi với vào trong, “Có khách rồi!”
Lâm Nguyễn đi vào, bên trong không rộng rãi lắm, gian ngoài bày một quầy tiếp khách, hai chiếc ghế tựa, gian ngoài và trong ngăn cách nhau bởi một tấm rèm vải, không thể nhìn được khung cảnh bên trong.
Bốn bức tường dán rất nhiều tranh ảnh, đều là hình xăm thanh long bạch hổ, vẽ cũng rất khá, thoạt nhìn giống như chuẩn bị để xăm cho đám giang hồ lưu manh.
Một người quen thuộc bước ra, anh ta mặc một chiếc áo vải ngắn màu đen, tay đeo chuỗi hạt mã não đỏ, vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, “Khách tới rồi à?”
Lâm Nguyễn nhìn thấy anh ta thì không khỏi ngạc nhiên, đồng thời cũng bình tĩnh một cách kỳ lạ, giống như việc Toán Tử xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Nguyễn không phải là chuyện gì quá lạ lùng.
“Đại Sư…đổi nghề rồi?”
Toán Tử không đáp, chỉ trả lời bằng giọng nói mang theo ý cười, “Dô, khách quý này.”
Lâm Nguyễn ngồi xuống ghế, Toán Tử bưng một chén trà ra cho cậu, lá trà ít đến nỗi có thể đếm được chỉ trong một cái liếc mắt.
“Anh là thợ xăm à?” Lâm Nguyễn hỏi: “Tôi đến xăm hình.”
Toán Tử cười cợt nhả, “Tới thời kỳ phản nghịch rồi!”
Lâm Nguyễn mím môi, nơi này là do cậu đi hỏi thăm mới tìm được, Lâm Nguyễn không biết phải đi tìm một tiệm xăm uy tín ở đâu khác.
Toán Tử thấy thế thì không trêu cậu nữa, hỏi: “Cậu muốn xăm gì, xăm ở đâu?”
Lâm Nguyễn do dự một lát, cuối cùng vẫn ở lại, “Xăm ở giữa cổ với vai trái…!Xăm hai chữ, Trạm Hi.”

Toán Tử nhíu mày, “Hoạ tiết hoa văn có yêu cầu gì không?”
Lâm Nguyễn không đáp, hỏi ngược lại: “Anh sẽ xăm cho tôi à?”
“Không dám,” Toán Tử không ngẩng đầu lên, “Cậu quý giá như thế, tôi sao dám động vào?”
Lâm Nguyễn nhẫn nhịn, nói: “Nói chuyện với anh thật khó chịu, thật sự không ai đánh anh sao?”
Toán Tử cười nói: “Tôi là thầy phong thủy, ai dám đắc tội thầy phong thủy?”
Lâm Nguyễn không nói gì nữa.

Toán Tử lấy một chiếc khăn vải lau tay, gọi vào phòng trong, một ông già đi từ gian trong ra.
Ông già đã cao tuổi nhưng lưng vẫn thẳng, thoạt nhìn còn rất khỏe mạnh.
“Vị này là thợ xăm,” Toán Tử nói: “Nói yêu cầu của cậu cho ông ấy, ông ấy sẽ vẽ hình cho cậu.”
Lâm Nguyễn nói với ông lão, ông lão lấy giấy bút ra, viết hai chữ “Trạm Hi”, lại căn cứ theo yêu cầu của Lâm Nguyễn để cách điệu một chút, tăng thêm tính mỹ thuật.

Nét bút của ông ấy rất vững vàng, Lâm Nguyễn tuyệt đối không vững tay được như vậy.
Hai người trao đổi một lát, quyết định hình vẽ cuối cùng.

Hình xăm mà ông lão vẽ thật sự rất đẹp, Lâm Nguyễn cảm thấy đây chính là thứ mà cậu muốn.

Cậu hỏi khi nào có thể bắt đầu xăm, Toán Tử nói xăm ngay cũng được.
Theo ông lão vào phòng trong, Lâm Nguyễn do dự hỏi Toán Tử, tay nghề của ông lão ra sao.
“Tốt lắm,” Toán Tử cúi đầu gảy bàn tính, “Trước kia chuyên khắc chữ lên tù nhân phạm tội trong cung, giống với thứ mà cậu muốn xăm lắm đấy.”
Lâm Nguyễn nghẹn họng, tức giận đi vào trong phòng.
Không biết Toán Tử lấy thuốc gây tê ở đâu ra, ông lão không biết dùng thứ này, cuối cùng Toán Tử tiêm cho Lâm Nguyễn.
Lâm Nguyễn nằm xuống ghế, cởi trần thân trên và đắp một miếng vải trắng, chỉ để lộ ra chỗ cần xăm.
Toán Tử vừa tiêm thuốc tê vừa nhìn cậu, cười nói: “Có sợ không, khéo tôi bán cậu đi bây giờ.”

Lâm Nguyễn quay ra chỗ khác, không nhìn anh ta.
Hình xăm không lớn, dù thế cũng tốn mấy tiếng đồng hồ.

Sau khi thuốc tê tan hết, vai trai của Lâm Nguyễn bắt đầu hơi nóng rát.
Lúc cậu ra về thì trời đã tối mịt.

Cậu chạy về nhà, Trạm Hi vẫn chưa về.

Hôm nay hắn có buổi tiệc xã giao, Lâm Nguyễn đoán chắc là vậy nên mới dám đi xăm.
Bác Đông gọi cậu vào ăn cơm, nhưng Lâm Nguyễn phải ăn kiêng, sợ bác Đông nhận ra nên cậu bảo đã ăn ở ngoài rồi, không đợi bác Đông nói gì đã chạy tuốt lên tầng.
Lâm Nguyễn vào phòng, cởi áo ra, đưa lưng về phía gương để xem hình xăm.

Chữ viết theo lối tiểu triện nhưng tinh tế hơn nhiều, xung quanh còn có họa tiết cánh sen, xăm lên làm da trắng nõn của Lâm Nguyễn, vừa cấm dục lại vừa sắc tình.
Đêm về khuya, bác Đông đã đi nghỉ.

Lâm Nguyễn đói không chịu nổi nên lặng lẽ lẻn xuống bếp nấu một bát canh trứng gà.

Cậu chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, sợ tiếng động quá lớn sẽ đánh thức mẹ Tào.
Đập ba quả trứng gà rồi khuấy lên, thêm chút muối, sau đó đun nóng nước, đồng thời không ngừng khuấy để trứng không bị vón cục.

Sau khi thêm nước nóng vào, món canh màu vàng nhạt đã hình thành, Lâm Nguyễn lấy đũa gạt bọt nổi trên bề mặt, sau đó đặt vào nồi để chưng.
Không có ai khác trong bếp, hơi bếp lò thổi vù vù, tới gần có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy của ngọn lửa.

Lâm Nguyễn buồn chán đợi trứng chín, móc đồng hồ trong túi ra xem, không biết khi nào thì Trạm Hi về.
Một lát sau, canh trứng gà đã tỏa hương thơm phức, trứng gà đun xong nhìn rất mềm.

Lâm Nguyễn bưng canh trứng ra, thêm một chút giấm, dầu mè, xì dầu.

Bởi vì bỏ thêm xì dầu nên màu sắc đậm hơn.


Cậu thử nếm một hớp, hương vị rất vừa miệng.
Cậu vừa định bưng ra ngoài ăn thì có tiếng mở cửa, Trạm Hi đã trở về.

Lâm Nguyễn trốn trong bếp không dám lên tiếng, bên kia, Trạm Hi dặn dò Thế Ninh mấy câu rồi đi về phía cầu thang.
Thế Ninh quay về phòng, Trạm Hi nhìn thấy ánh đèn sáng trong bếp.
Hắn vừa mới đi mấy bước, Lâm Nguyễn đã thò đầu ra.
“Tiên sinh.”
Vẻ mặt Trạm Hi thả lỏng hơn, hắn hỏi: “Em ở trong đó làm gì vậy?”
“Làm bữa khuya ạ,” Lâm Nguyễn hỏi: “Tiên sinh muốn ăn không?”
Trạm Hi sao cũng được, hắn gật đầu, Lâm Nguyễn chia canh thành hai bát, đặt một chiếc thìa vào mỗi bát.

Hai người ngồi vào bàn ăn, bàn ăn chỉ mở đèn bàn nhỏ, ánh sáng ấm áp chiếu lên sườn mặt Trạm Hi, giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.
Lâm Nguyễn cứ uống một hớp canh lại lén nhìn Trạm Hi một cái, Trạm Hi không ngẩng đầu lên, hỏi: “Có chuyện gì?”
Lâm Nguyễn vội lắc đầu.
Trạm Hi nhìn cậu, “Em có chuyện giấu tôi.”
Lâm Nguyễn không thể nói dối trước mặt Trạm Hi, hắn vẫy tay, Lâm Nguyễn dịch ghế vào gần hơn một chút.

Trạm Hi nhíu mày, vươn tay đáp lên gáy cậu, “Thật sự có chuyện gì giấu tôi phải không?
Câu hỏi của Trạm Hi mang theo một cảm giác đè ép, Lâm Nguyễn vô thức run rẩy, bả vai trái rụt về phía sau theo bản năng.
Trạm Hi dịu giọng lại, bình thản nói: “Tôi không muốn ép em, em không nói cũng được.”
Lâm Nguyễn lặng lẽ thở phào, Trạm Hi nhìn thấy biểu cảm của cậu, cười lạnh: “Xem ra em thật sự giấu tôi chuyện gì đó, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ.”
Lâm Nguyễn nhìn hắn, “Ngài bảo là không ép em.”
“Lời đàn ông nói có mấy câu đáng tin?” Trạm Hi nói: “Tôi cho em một cơ hội tự nói ra, không thì…”
Trạm Hi không nói hết, cho Lâm Nguyễn một không gian để tưởng tượng.
Lâm Nguyễn bó tay, bèn phải nói thật, cậu cởi nút áo ra, quay lưng lại, bày hình xăm trên vai trái ra cho Trạm Hi xem.
Sắc mặt Trạm Hi lạnh tanh, “Lâm Nguyễn, em đúng là gan cùng mình rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.