Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 41
Kịch chưa diễn xong, khách khứa trên tầng hai chẳng còn tâm trạng xem kịch nữa.
Bình phong của phòng bao số một đã được bỏ ra.
Đồ trang trí và nội thất trong đó không khác gì những phòng còn lại, cửa vòm khắc hoa bằng gỗ đàn hương, hai chiếc ghế bành, một cái bàn gỗ tử đàn hình vuông, trên bàn bày bốn đĩa bánh trái.
Trạm Hi và Lâm Nguyễn ngồi ở hai bên bàn.
Trạm Hi mặc tây trang, ngồi bắt chéo chân, dù hắn không làm gì cả thì cũng khó giấu được vẻ cao quý.
Trạm Hi là chủ nhân của phòng bao số một, điều này khiến mọi người vừa bất ngờ lại vừa thấy đương nhiên.
Ánh mắt đa số đều đổ dồn về Lâm Nguyễn.
Lâm Nguyễn mặc trường sam lụa mỏng màu xanh đen, mặt mày bình thản trầm lặng, mang theo một khí chất rất đặc biệt.
Cậu ngồi trên ghế, người hơi nhoài về phía Trạm Hi, thoạt nhìn hai người rất thân mật.
Trạm Hi giảng giải vở kịch cho Lâm Nguyễn nghe, ca từ có ý nghĩa gì, đoạn nào hay nhất, hay ở chỗ nào.
Có người giải thích, Lâm Nguyễn càng thêm hiểu về vở kịch này.
Lâm Nguyễn cũng không thấy khó chịu trước ánh mắt của những người xung quanh, bởi vì chỉ cần có Trạm Hi ở bên, cậu không thể để ý những thứ khác được nữa.
“Quý Phi Túy Tửu” đã chấm dứt, lại là tiếng hoan hô và màn thưởng đồ vật.
Lâm Nguyễn xem xong, cảm thấy chưa đã ghiền.
Tống Sương Ỷ đã lui xuống, Lâm Nguyễn nhìn thấy bóng Mạnh Chân dưới tầng, cậu nhìn sang Trạm Hi.
Trạm Hi bưng trà lên uống một hớp, nói: “Đi đi.”
Lâm Nguyễn liền đứng dậy đi xuống tầng, cậu đuổi theo Mạnh Chân vào hậu trường, thấy cậu ta đứng trước một cánh cửa, cúi người nghe lén.
Lâm Nguyễn đi lên vỗ vai cậu ta, “Nghe lén à? Đạo đức của cậu để đâu rồi!”
Sau khi Trạm Hi xuất hiện ở đây, dễ thấy Lâm Nguyễn hoạt bát hơn rất nhiều.
Mạnh Chân kéo cậu xuống, thì thầm: “Tớ đang trông cửa cho họ.”
Lâm Nguyễn cũng ngồi xổm xuống, nhìn vào phòng qua khe cửa nhỏ.
Người mặc đồ màu vàng cam chính là Tống Sương Ỷ, anh ta vẫn chưa tẩy trang, đồ trang sức nạm vàng nạm ngọc sáng lấp lánh.
Trước mắt anh ta là Bạch Trân Châu, hai người đứng nhìn nhau im lặng không nói năng gì.
Lâm Nguyễn không hiểu ra sao, đợi một lúc sau thì Tống Sương Ỷ lên tiếng trước.
“Tôi chỉ hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có thích tôi không?”
Bạch Trân Châu nhìn vào mắt Tống Sương Ỷ: “Tôi thích anh, tôi rất yêu anh.”
Thái độ của cô rất thản nhiên.
Không đợi Tống Sương Ỷ đáp, Bạch Trân Châu lại tiếp tục: “Nhưng tôi sẽ không gả cho anh.”
Câu này của cô vẫn vô tư như trước.
Bạch Trân Châu nhìn Tống Sương Ỷ, “Tôi nghĩ, anh đã biết tôi là loại người gì.
Tôi gả cho Hứa Thông không phải bởi vì thích hắn ta, mà bởi nhà họ có quyền có thế.
Tống Sương Ỷ, anh là người duy nhất mà Bạch Trân Châu này từng thích, người đàn ông duy nhất từng yêu, nhưng tôi sẽ không gả cho anh.”
Khóe miệng Tống Sương Ỷ giật vài cái, ánh mắt tối tăm, cuối cùng vẫn không nói gì.
Hồi lâu sau, anh ta cúi đầu, vung tay áo lụa nói: “Vậy chúc cô nương đây may mắn thuận buồm xuôi gió, vào Long Môn rồi cất bước thẳng tới mây xanh.” [1]
[1] Trích thoại vở Kim Ngọc Nô: đại vận lai nhất phàm phong thuận, đăng long môn tái cử bộ trực thượng thanh vân.
Dứt lời, Tống Sương Ỷ quay đầu rời đi, không nhìn cô nữa.
Lâm Nguyễn kéo Mạnh Chân sang một bên, một lát sau, cửa mở ra, Bạch Trân Châu ra ngoài.
Tiếng giày cao gót gõ xuống đất kêu vang, cô vẫn mang tư thái của một mỹ nhân danh viện như trước.
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân lặng lẽ đi ra ngoài bằng đường ngược lại, Lâm Nguyễn nói: “Bạch tiểu thư nói thích ông chủ Tống, ống chủ Tống cũng có tình ý, vì sao hai người lại không thể bên nhau?”
“Ai bảo hai người yêu nhau thì nhất định phải đến với nhau.
Chị họ tới nói rồi đấy, chị ấy thích quyền thế, ông chủ Tống có nổi tiếng hơn nữa cũng không thể cho chị ấy quyền quý cao sang được.” Mạnh Chân bĩu môi, “Tình yêu ấy mà, đúng là một con yêu tinh làm khổ người ta.”
Lâm Nguyễn vẫn không hiểu, cậu thích Trạm Hi, nếu không thể ở bên hắn thì thật là khó chịu.
Bạch Trân Châu có thấy khó chịu không?
“Bởi mới nói, tiên sinh nhà cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.” Mạnh Chân chuyển đề tài rất nhanh, “Sau này cậu có thể vênh mặt với cả Tứ Cửu Thành!”
Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, “Nếu cậu thấy hâm mộ thì cũng tìm một người giỏi như vậy đi?”
“Thôi xin.” Mạnh Chân nói: “Tớ không muốn tìm thêm một ông bố nữa đâu.”
Nói một nửa, Mạnh Chân phát hiện ra, “Không đúng, tớ thích con gái mềm mềm thơm thơm cơ mà.”
Lâm Nguyễn chỉ cười, Mạnh Chân đuổi đánh cậu, hai người cãi nhau chí chóe dần chạy đi xa.
Sinh nhật Trạm Hi vào cuối tháng Năm, đây là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của hắn.
Lan công quán đã phát thiệp mời từ lâu, mời rất nhiều khách khứa ở Tứ Cửu Thành.
Tiệc sinh nhật năm nay long trọng hơn hẳn những lần trong quá khứ.
Bởi vậy mà người Tứ Cửu Thành phỏng đoán rất nhiều, Trạm Hi không phải là người thích khoe khoang, hơn nữa hắn còn tự đặt ra quy tắc không can thiệp vào chính trị, thậm chí gần như là người luôn ru rú trong nhà.
Sinh nhật hai mươi sáu tuổi thôi, cần gì tổ chức rêu rao đến thế.
Có người đoán, Tứ Cửu Thành sắp thay đổi lớn rồi.
Tuy lời đồn truyền đi còn nhanh hơn cả làn gió tháng Năm, nhưng tất cả khách khứa đều đưa quà biếu quà tặng theo quy tắc và tới tham gia yến hội rất đầy đủ.
Thậm chí có một số nhà còn cho con gái mình ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến tham gia để mưu cầu ích lợi.
Bác Đông đã chuẩn bị từ lâu.
Tường trắng bên ngoài được quét lại, một số nội thất cũng đổi thành gỗ đỏ thẫm.
Hoa hồng, hải đường, ngọc lan, đủ loại hoa được bó thành từng bó rồi bày trên giá, còn trang trí cả dây đèn.
Hoa cỏ trong chậu thì bày đầy hai bên lối đi, đúng là trăm hoa khoe sắc.
Đèn điện dưới hiên đều được đổi thành đèn lồng điện, bên dưới là tua rua màu sắc rực rỡ.
Lồng đèn được xức nước hoa, ánh đèn điện hun nóng lên sẽ khiến lồng đèn tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Tới ngày diễn ra yến hội, bên ngoài Lan công quán đỗ đầy các loại xe.
hàng bạch quả ven đường cũng được treo lụa màu, thoạt nhìn vô cùng hoa lệ.
Có một số sạp hàng rong lẫn trong đám đông, người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt.
Cố Kỵ cho một đội lính đến hỗ trợ, vì thế thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy bóng dáng của lính tuần tra.
Dưới tầng, khách khứa đã tới, Lâm Nguyễn vừa mới thay quần áo xong.
Cậu mặc một bộ tây trang nhung, cổ tay vào cổ áo đều được thêu hoa văn bằng chỉ bạc, trước ngực cài chiếc ghim cài áo hình con nai bằng bạc nạm kim cương, thoạt nhìn thật giống một vị hoàng tử nhỏ kiêu ngạo.
Hoàng tử nhỏ đang lo lắng, bên ngoài hơi nhiều người.
Trạm Hi nhéo gáy cậu, nói: “Sợ cái gì, ở trong nhà mình, em có làm gì cũng chẳng ai nói được, thư giãn đi.”
Có Trạm Hi an ủi, Lâm Nguyễn dần bình tĩnh lại.
Trạm Hi bẻ một nhành tử đinh hương từ bình hoa bên cạnh đưa cho Lâm Nguyễn, nói bằng giọng trầm ấm: “Tôi trao cả tâm hồn mình cho em, em cứ xem nó như là một đóa hoa để cài lên ngực áo, cho dù chỉ dùng được trong một ngày hè chóng vánh, thì đó cũng là niềm vinh hạnh của nó.” [2]
[2] Câu gốc từ The Picture of Dorian Gray của Oscar Wilde: I have given away my whole soul to some one who treats it as if it were a flower to put in his coat, a bit of decoration to charm his vanity, an ornament for a summers day.
Lâm Nguyễn phì cười, cậu ngẩng đầu nhìn Trạm Hi, Trạm Hi cũng đang cười, nói mấy câu tình thoại chẳng nhảm nhí để dỗ ngọt cậu.
Sắp tới giờ, Trạm Hi và Lâm Nguyễn cùng xuống tầng.
Khách khứa đã đứng đầy phòng khách, đàn ông mặc tây trang đậm màu, các quý bà quý cô thì mặc váy áo rực rỡ.
Đàn bà luôn tỏa sáng hơn đàn ông, các cô mặc đủ loại váy, đeo trang sức châu ngọc, sắc màu rực rỡ điểm xuyết cho màu tối của tây trang, khiến cho yến hội càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Lâm Nguyễn và Trạm Hi mới xuống nửa cầu thang, mọi người đã đổ dồn về nhìn họ.
Lâm Nguyễn cứng người trong một giây, nhưng cậu bình tĩnh lại rất nhanh.
Trạm Hi vỗ nhẹ lưng cậu, “Đi chơi đi.”
Lâm Nguyễn gật đầu, xuống cầu thang đi tìm Mạnh Chân.
Trạm Hi thì dung nhập vào chốn xã giao danh lợi này rất nhanh, cười nói với đủ mọi loại người.
Hắn không có ý định giới thiệu Lâm Nguyễn, cũng tỏ thái độ bảo vệ cậu rất rõ ràng.
Cho dù không ai nói gì, một con sóng ngầm cũng bắt đầu tự chuyển động, tất cả đều tự hỏi, người cùng xuống tầng với Trạm Hi là cậu ấm nhà ai, từ khi nào mà Tứ Cửu Thành có một nhân vật như vậy.
Hỏi người hầu ở Lan công quán, họ không nói, hỏi người quen của Trạm Hi, họ đều không biết.
Dần dần, có một số người bắt chuyện với Cố Kỵ, hỏi thẳng anh ta.
Cố Kỵ lắc ly rượu, nói: “Người đó ấy à, không phải người tầm thường đâu!”
Lời của Cố Kỵ truyền ra, ngày càng tam sao thất bản thái quá.
Cái gì mà người trọng tộc của Trạm Hi, người trong hoàng cung tiền triều, lời đồn gì cũng có.
Họ lặng lẽ đưa mắt nhìn Lâm Nguyễn, chỉ thấy cậu ăn mặc gọn gàng, cầm một đóa tử đinh hương trong tay ngắm nghía, cười đùa với một thanh niên khác trạc tuổi.
Bên kia, Trạm Hi bỗng gọi Lâm Nguyễn một tiếng, cậu đến bên cạnh hắn, nghe thấy Trạm Hi giới thiệu với người đối diện.
“Đây là Lâm Nguyễn, Đích Phúc tấn cưới về từ nhỏ của tôi.
Tuổi còn nhỏ, vẫn còn đang đi học cho nên không gặp gỡ nhiều người.”
Đứng đối diện là một đôi vợ chồng, có vẻ rất dễ gần.
Lâm Nguyễn hơi cúi người chào họ.
Trạm Hi nhìn cậu, hắn đã nhắc đến Đích Phúc tấn hai lần, một lần ở Trích Tiên Lâu, nói để Lâm Nguyễn hả giận.
Một lần nữa chính là lúc này.
Lâm Nguyễn cũng nhìn hắn, cậu đọc đi đọc lại ba chữ Đích Phúc tấn trong lòng, nhìn Trạm Hi không chớp mắt.
Hai người đều không nói gì.
Sau khi Trạm Hi giới thiệu, thấy người hỏi han thì người hầu không giấu nữa, nói rằng tiểu tiên sinh lớn lên trong vương phủ, sau đó lại theo tiên sinh tới Lan công quán, là người mà tiên sinh nuôi từ nhỏ tới lớn.
Mọi người nhìn Lâm Nguyễn, thấy cậu hào phóng tự nhiên, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng không hề tỏ ra khúm núm.
Vì thế họ đều thầm nghĩ, đúng là xuất thân từ vương chủ, sở hữu khí chất người thường khó mà sánh được.
Chẳng trách họ nghĩ như vậy, bởi vì tuy Lâm Nguyễn nghĩ ngợi lung tung trong đầu rất nhiều nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên.
Ngay cả Trạm Hi cũng bị Lâm Nguyễn lừa lúc ban đầu.
Trạm Hi dẫn Lâm Nguyễn đi làm quen với một số người, đến Cố Kỵ, Lâm Nguyễn hơi thả lỏng, Hiển nhiên, cậu quen biết Cố Kỵ.
Xem ra vị Đích Phúc tấn này đã sớm theo Trạm Hi đi gặp mặt phu nhân nhà họ Cố, ra mắt người trong dòng họ rồi.
Đích Phúc tấn không lộ diện, e là do quy củ ở vương phủ quá nghiêm ngặt, tuy cậu là nam giới nhưng chưa biết chừng cũng bị nuôi trong khuê phòng giống đàn bà, không được gặp người ngoài.