Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 35
Edit: Dờ
Không đợi Lâm Nguyễn nghĩ kỹ, Mạnh Chân lại hỏi: “Cậu nghĩ việc này do ai làm?” Cậu ta nhìn Lâm Nguyễn, “Rõ ràng nhắm vào cậu, chẳng lẽ là Lý Minh Văn?”
Lâm Nguyễn không chắc, hỏi: “Tớ với gã thù hằn nhau đến thế sao?”
“Trừ nó ra thì chúng ta đâu thù hằn với ai nữa.”
Lâm Nguyễn không có nhiều bạn bè trong trường, ngoài Mạnh Chân thì chẳng có mấy ai, mà quan hệ với họ cũng chỉ là chào hỏi xã giao.
Tương tự, cậu cũng không mâu thuẫn với ai trong trường, ngoại trừ Lý Minh Văn.
Mạnh Chân ngẫm nghĩ, nói: “Còn có tên Tiền thiếu gia chúng ta gặp ở Trích Tiên Lâu lúc trước, nhưng tớ nghe nói Tiền thiếu gia đắc tội người khác nên toang rồi, cả nhà đều bỏ Tứ Cửu Thành về quê sống.”
Hai người thảo luận một lát, quyết định đi tìm Lý Minh Văn trước.
Mạnh Chân kéo Lý Minh Văn lên tầng thượng, Lý Minh Văn mất kiên nhẫn, nói: “Làm gì?”
Lâm Nguyễn đứng ở bên kia, Lý Minh Văn thấy cậu thì mặt cứng đờ, gã gạt tay Mạnh Chân ra, cúi đầu chỉnh lại quần áo.
Lâm Nguyễn không nhiều lời, “Mấy tờ giấy đó có phải do cậu làm không?”
Lý Minh Văn nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Mạnh Chân đứng cạnh tru tréo: “Mày đừng có giả ngu, ngoài mày ra thì ai nhắm vào Lâm Nguyễn được nữa.”
Lý Minh Văn cười khẩy, “Tao thấy chúng mày mới nực cười, có chứng cứ chứng minh tao làm không? Tự dưng kéo tao đến đây, muốn đánh tao hay như nào?”
“Mày đừng có ngậm máu phun người!” Mạnh Chân trừng mắt nhìn Lý Minh Văn.
Lâm Nguyễn cũng nhìn gã, cảm thấy rất khó hiểu: “Trước kia tôi đắc tội cậu ư? Sao cậu lại ghét tôi đến thế?”
Nghe vậy, Lý Minh Văn lập tức méo xệch cả mặt, có điều gã lấy lại bình tĩnh rất nhanh, gã nhìn Lâm Nguyễn đầy châm chọc, “Mày đừng tự đánh giá mình quá cao, mày xứng đáng để tao ghét mày à?”
Gã đánh giá Lâm Nguyễn từ trên xuống dưới, nhìn cậu với ánh mắt trịch thượng, “Nhìn lại mày đi, ăn mặc đẹp đẽ ngăn nắp, thực tế thì sao, là do bán mình để đổi lấy.
Thân nam nhi mà lại bán mình để cầu vinh, tao thấy loại gái điếm hạ đẳng nhất còn cao quý hơn mày.
Màu ti tiện như thế, không xứng đáng để được tao ghét.”
“Mày ăn nói kiểu gì thế!” Mạnh Chân nói xong thì xông lên.
Lâm Nguyễn ngăn Mạnh Chân lại, Lý Minh Văn chuyển sang nhìn Mạnh Chân, “Tao khuyên mày nên tránh xa nó ra, nó với mày không cùng một tầng lớp, ở cùng nó thì mày cũng sẽ đánh mất địa vị.”
Nói xong, Lý Minh Văn xuống tầng, Mạnh Chân nói: “Bố mày nhổ vào! Sao lại có loại người như thế nhỉ! Cứ mở miệng ra là tầng lớp với chả giai cấp, nó sống ở thế kỷ trước à?”
Mạnh Chân quay lại an ủi Lâm Nguyễn, “Đừng nghe nó nói, cái thứ không biết nói tiếng người, uổng cho nó là một sinh viên được giáo dục đàng hoàng.”
Lâm Nguyễn lắc đầu, cậu nghĩ, chuyện đó chẳng liên quan đến việc là sinh viên hay không.
Cậu đi trong khuôn viên trường, người xung quanh đều nhìn cậu một cách đùa cợt và châm biếm, còn trốn tránh Lâm Nguyễn như thể cậu là một thứ dơ bẩn, nếu dính vào sẽ tổn hại đến thân phận cao quý của họ.
Chuyện này khiến Lâm Nguyễn nhớ hồi vừa vào vương phủ, người trong phủ cũng nhìn cậu với ánh mắt như thế.
Họ nhìn cậu như nhìn một con chó hoang.
Họ là người, nhìn chó hoang với ánh mắt cao cao tại thượng, một cảm giác ưu việt về giai cấp.
Lúc Lâm Nguyễn về phòng học, bàn học của cậu không biết đã bị ai hắt mực đen.
Cậu nhìn xung quanh, không ai ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Sự ghét bỏ thật là đột ngột, Lâm Nguyễn không biết phải làm sao.
Buổi chiều Phương Trình Tắc gọi Lâm Nguyễn đi, bản vẽ của Lâm Nguyễn đã sửa xong, có thể tham gia dự thi.
Phương Trình Tắc bảo cậu ký tên vào một tờ đăng ký.
Lâm Nguyễn nghe lời ký vào, cậu im lặng hơn bình thường rất nhiều.
Phương Trình Tắc do dự một chút, hỏi: “Cậu có ổn không?”
Lâm Nguyễn ngẩng đầu lên, Phương Trình Tắc nói: “Tôi có nghe nói về chuyện hôm nay.”
Lâm Nguyễn im lặng, nói: “Chuyện không phải như những gì trên giấy đã viết.”
“Thầy tin cậu mà,” Phương Trình Tắc rất nhẫn nại, “Nếu cậu cần trợ giúp thì cứ nói cho tôi biết.”
Lâm Nguyễn gật đầu, một lát sau cậu hỏi: “Em đúng là không phải tiểu thiếu gia xuất thân cao quý như trong lời đồn, bởi vậy nên em sẽ trở thành người thấp hèn sao?”
“Đương nhiên là không!” Phương Trình Tắc phủ định dứt khoát, y nhìn Lâm Nguyễn, nói: “Mọi người sinh ra đều bình đẳng, sẽ không bị phân chia dăm ba bảy loại vì xuất thân, người hơn người ở giáo dục, phẩm chất, năng lực, đạo đức, chứ không phải là ở xuất thân.”
Lâm Nguyễn im lặng một lát, gật đầu nói cảm ơn Phương Trình Tắc.
Lâm Nguyễn về đến nhà, nhào lên giường ngủ trong cơn nhức đầu.
Chiều muộn Trạm Hi trở về, không thấy Lâm Nguyễn đâu thì hỏi: “Đâu mất rồi?”
Bác Đông trả lời: “Trong phòng ngủ, chẳng biết có phải bị ốm hay không, cả buổi chiều không thấy xuống tầng.”
Trạm Hi nhíu mày, vắt áo khoác trên tay rồi đi lên tầng.
Đẩy cửa phòng ra, hắn thấy một cái bọc nhỏ ở trên giường, hắn vắt áo khoác trên thành sofa rồi vén rèm đến cạnh giường.
Lâm Nguyễn nghiêng người nằm ngủ, người co rúm lại thiếu cảm giác an toàn.
Trạm Hi sờ trán cậu không thấy nóng, hắn ngẫm nghĩ, không đánh thức Lâm Nguyễn mà đi xuống tầng.
Đến giờ cơm tối mà Lâm Nguyễn vẫn không xuống, Trạm Hi bảo mẹ Tào nấu canh nóng và vài món nhẹ rồi bưng lên tầng.
“Lạ thật,” Mẹ Tào nói: “Gia còn biết hầu hạ người khác cơ đấy.”
Bác Đông chau mày, liên tiếp nói vài câu không hiểu phép tắc.
Mẹ Tào liếc nhìn ông, nói: “Bảo sao bọn trẻ không thích xuất hiện trước mặt ông, suốt ngày quy với chả tắc.”
Ngay cả người cùng phe như mẹ Tào mà còn nói bác Đông như vậy, ông rất là cụt hứng, bắt đầu hờn dỗi.
Trạm Hi đặt khay lên bàn, đi vào gian trong, nhẹ nhàng lay Lâm Nguyễn dậy.
Lâm Nguyễn tỉnh lại từ một giấc mơ không mấy tốt đẹp, mở mắt ra nhìn thấy Trạm Hi, không biết tại sao, cảm giác tủi thân lập tức trào dâng trong cậu, đôi mắt không khống chế được bắt đầu đỏ hoe lên.
Trạm Hi chống tay bên người cậu, khẽ hỏi: “Sao thế? Ai bắt nạt hoàng tử bé của tôi thế này?”
Lâm Nguyễn vươn tay ôm lấy cổ hắn, cậu cần sự an ủi của Trạm Hi ngay lúc này.
Trạm Hi cúi xuống, bế Lâm Nguyễn ra khỏi chăn rồi ôm vào lòng mình, khẽ cất giọng an ủi cậu.
Một lát sau, Lâm Nguyễn bình tĩnh lại, mặc quần áo tử tế rồi đi rửa mặt, ngồi ăn cơm trên sofa.
Trạm Hi ngồi bên cạnh, mắt vẫn luôn nhìn cậu.
Lâm Nguyễn vừa ăn vừa chậm rãi kể lại chuyện ở trường.
Ánh mắt Trạm Hi trở nên lạnh lẽo, “Có biết ai làm không?”
Lâm Nguyễn lắc đầu, nhìn thấy bát canh cá thơm phức cùng chẳng muốn ăn, chán nản gục đầu.
“Tiên sinh, em cảm thấy không vui.” Lâm Nguyễn nói: “Em không hiểu, em đã làm sai điều gì sao?”
“Em không sai gì cả,” Trạm Hi nói: “Em không thể lấy sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân.”
Lâm Nguyễn nghiêng đầu nhìn Trạm Hi, hắn vỗ về lưng cậu, nói: “Em không cần lo nghĩ việc này nữa, để tôi xử lý.” Giọng nói của hắn hơi lạnh lùng, “Người làm sai nhất định sẽ phải trả giá đắt.”
Lâm Nguyễn không nói gì, một lát sau, cậu lên tiếng: “Em không muốn tới trường.”
Trạm Hi khẽ cười, Lâm Nguyễn rất ít khi tỏ ra trẻ con như vậy.
“Em không muốn nhìn ánh mắt của bọn họ,” Cậu nhắc lại, “Em không vui.”
“Vậy thì không nhìn nữa.” Trạm Hi biết Lâm Nguyễn đang làm nũng, không phải cậu không muốn đến trường thật, chỉ là cần một chút thời gian để lành vết thương, để tránh lại bị tổn thương bởi ánh mắt của những người đó.
“Mùa xuân sắp qua rồi mà vẫn chưa ra ngoài chơi chuyến nào tử tế, tôi dẫn em đến Tiểu Thang Sơn chơi nhé?” Trạm Hi khẽ nói: “Không muốn ra ngoài chơi thì chúng ta ở nhà, ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt.”
Lâm Nguyễn gật đầu, vẫn tỏ ra vô cùng ủ rũ.
Trạm Hi hôn lên vành tai cậu, nói: “Còn chuyện gì uất ức nữa không, nói hết với tiên sinh, tiên sinh ra mặt cho em.”
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, giọng nói lại mang theo cảm giác tủi thân, “Hôm ngài về nước, em làm thịt kho anh đào cho ngài, ngài có biết không?”
Trạm Hi không nhớ rõ chuyện này nữa, Lâm Nguyễn nói: “Hôm đó em có trận đấu biện luận, nhưng vì ngài trở về nên không thể tham gia, nếu không thì em đã giành quán quân rồi.
Em ở dưới bếp cả buổi chiều mới làm xong thịt anh đào cho ngài, cuối cùng ngài không ăn.”
Lâm Nguyễn đặt thìa xuống bát, phát ra tiếng va chạm leng keng, cậu nhấn mạnh lại một lần nữa, “Ngài không ăn một miếng nào.”
Trạm Hi bật cười, tay nhéo sau gáy cậu, giọng nói trầm thấp vang lên, “Thù dai đến vậy sao?”
Lâm Nguyễn cũng biết mình thù dai, cậu nói: “Đúng là hơi hẹp hòi, nhưng mà, hôm nay em buồn lắm, ngài nhường em một chút đi.”
Lòng Trạm Hi như nghẹn lại, cảm giác đau xót quen thuộc lại dâng lên trong lồng ngực hắn.
“Em đấy.” Hai chữ cuối cùng của Trạm Hi mang theo chút thở dài.
– ——————
Tôi mới phát hiện ra, lứng hơn cả công xưng tôi gọi em chính là công tự xưng tiên sinh gọi em ༎ຶ‿༎ຶ.