Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 28
Edit: Dờ
Sáng sớm trời đổ mưa, hạt mưa rơi tí tách lên nhành hoa khiến những đóa hoa mới chớm nở bị rụng mất vài bông.
Màn mưa trông từ xa cứ như sương mù giăng trên ngọn cây cao.
Mẹ Tào làm bánh mè nướng, loại này cầu kỳ hơn bánh nướng bình thường nhiều, phết dầu và muối từng lớp, rán sơ qua rồi nướng trong lò, thành phẩm bánh nướng cuối cùng sẽ hơi phồng lên ở giữa, rắc thêm hạt mè lên mặt bánh màu vàng, không chỉ đẹp mà còn thơm ngon.
Lâm Nguyễn một tay cầm bánh một tay húp cháo, mẹ Tào thấy thế thì cười: “Tiểu Nguyễn có chuyện gì vui mà ăn ngon lành thế?”
Lâm Nguyễn mỉm cười, “Mẹ Tào làm rất ngon.”
Mẹ Tào nghe thế thì hớn hở ra mặt, Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn, không nói gì.
Lâm Nguyễn cứ như con thỏ lén lút có chuyện gì vui, tuy cậu không nói gì nhưng ai cũng nhận ra cậu đang vui vẻ.
Ăn xong, Lâm Nguyễn xách cặp ra cửa, Trạm Hi gọi cậu lại bảo: “Tôi đưa em đi.”
Lâm Nguyễn ngây người, không chỉ cậu, Thế Ninh cũng hơi kinh ngạc.
Trạm Hi không nói nhiều, lấy áo khoác rồi ra ngoài với Lâm Nguyễn.
Thế Ninh bị bỏ rơi, đứng suy tư một mình, anh thất nghiệp rồi sao?
Lâm Nguyễn ngồi vào ghế phụ lái, Trạm Hi khởi động xe rồi chậm rãi rời khỏi Lan công quán.
Bạch quả hai bên đường lại mọc lá non xanh mướt, giọt mưa rơi lộp độp khiến chúng hơi động đậy.
“Sao tiên sinh lại đưa em đi học?” Lâm Nguyễn nhìn Trạm Hi, thử hỏi: “Ưu đãi đặc biệt cho bạn trai sao?”
Dường như Trạm Hi đã cười, nói: “Đúng vậy.”
Lâm Nguyễn cười tươi rói, vành tai cũng đỏ lên, tuy hình thức ở bên nhau của hai người không khác biệt rõ ràng với lúc trước nhưng cậu vẫn thấy rất khác nhau, cậu thầm đọc đi đọc lại hai chữ bạn trai, đến đầu lưỡi cũng thấy ngọt ngào.
Xe đến cổng trường thì dừng lại, Trạm Hi xoa đầu Lâm Nguyễn, “Vào đi.”
Lâm Nguyễn xuống xe, che một cái ô màu đen, vẫy tay chào Trạm Hi rồi chạy vào trường.
Trạm Hi đỗ xe ở cổng nhìn Lâm Nguyễn vào trường học.
Trong vòng xã giao của Trạm Hi, cậu luôn luôn kiệm lời, cậu chỉ đứng nghe về chuyện trong giới nhà giàu như thể nghe một câu chuyện.
Mà sau khi rời khỏi cái giới ấy, hiển nhiên Lâm Nguyễn là một người rất xuất sắc.
Ở một nơi toàn học sinh như thế này, khí chất của Lâm Nguyễn khiến người ta khó lòng mà bỏ qua cậu.
Trạm Hi chống đầu nhìn bóng lưng Lâm Nguyễn, có mấy nữ sinh đi ngang qua xe đều bàn tán về cậu.
Ở nơi Trạm Hi không biết, Lâm Nguyễn cũng là tâm điểm đề tài.
Tiết lịch sử phương Tây buổi chiều được nghỉ do giáo sư vắng mặt, Lâm Nguyễn được tan học sớm.
Mạnh Chân đi với cậu ra cổng trường, nói: “Lý Minh Văn đền tiền cái vòng cho tớ rồi.”
Lâm Nguyễn ngạc nhiên, “800 đồng đấy, gã lấy đâu ra tiền?”
“Không,” Mạnh Chân nói: “Đưa tớ 320 đồng, nó nói ra tiệm đá quý hỏi thì báo giá 650, nó chỉ chịu một nửa trách nhiệm, thế là đưa một nửa tiền.”
Mạnh Chân bĩu môi, “Tớ cũng chẳng muốn nhận, nhưng ngày nào nó cũng nhìn bọn mình như phường ác ôn ăn cướp ấy, sợ mình đòi tiền nó.
Hôm ấy tớ nghe thấy mấy đứa lén nói xấu bọn mình bắt nạt Lý Minh Văn, bởi thế nó mới trốn bọn mình suốt.”
“Vậy nên tớ nhận luôn cho nhanh.” Mạnh Chân nói: “Nếu không, chẳng biết sau này chúng nó lại đồn bậy đồn bạ thế nào nữa.”
Lâm Nguyễn an ủi: “Bực tức vì loại người ấy thì không đáng…!Mà này, Lý Minh Văn đào đâu ra tiền?”
“Chả biết,” Mạnh Chân nói: “Tớ đoán nó phát tài rồi, giày dép quần áo đều mua mới, hôm trước nghe bảo còn mời người khác ăn cơm.”
Mạnh Chân thở dài, “Cái gì đúng vẫn phải nói, Lý Minh Văn đúng là giỏi về việc nỗ lực kiếm tiền một mình.
Nếu sau khi tốt nghiệp tớ có thể kiếm tiền như nó thì không phải ăn bám gia đình nữa.”
Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, cậu ta sực nhớ ra, “Đúng rồi, cậu đã có việc làm rồi nhỉ.
Đãi ngộ của Lan công quán tốt như vậy, cần gì đổi việc nữa.”
Lâm Nguyễn bất đắc dĩ, “Cậu đúng là lo xa.”
Lâm Nguyễn về tới nhà thì thấy Trạm Hi chưa về, Cố Kỵ mời hắn nhậm chức cục trưởng cục tài chính để thi hành lệnh phát hành tiền giấy.
Trạm Hi không nhận lời, không can thiệp vào chính trị là quy tắc hắn tự đặt ra.
Nhưng về tình về lý thì hắn vẫn phải hỗ trợ việc phát hành tiền giấy.
Bác Đông bê một chậu cẩm tú cầu từ sân sau vào trong nhà, thấy Lâm Nguyễn thì hỏi: “Sao về sớm thế?”
“Giáo sư xin nghỉ, được nghỉ tiết chiều ạ.”
Bác Đông ừ một tiếng, bảo mẹ Tào làm cơm cho Lâm Nguyễn ăn, còn ông tiếp tục thú vui hoa cỏ của mình.
“Đúng rồi,” Bác Đông nói: “Gia dặn cậu lấy gấm tốt ra mà may quần áo, cậu đi lựa đi.”
“Vâng.” Lâm Nguyễn vừa đáp vừa chạy lên tầng.
Ăn cơm xong, Lâm Nguyễn vào phòng khách phụ, đúng lúc thợ may vừa tới.
A Nguyệt cũng theo ra, “Vừa mới làm quần áo mới xong, lại may tiếp à?”
Lâm Nguyễn chưa kịp đáp thì A Nguyệt đã “ai yô” một tiếng, “Đều là gấm tốt hết này.”
A Nguyệt ngồi xuống ghế, cười tủm tỉm nhìn Lâm Nguyễn, “Gia đối xử tốt với cậu thật đấy.”
Người trong Lan công quán đều biết Lâm Nguyễn có thân phận gì, tuy họ không nói ra nhưng cũng ngầm đoán già đoán non về quan hệ của Lâm Nguyễn với Trạm Hi.
A Nguyệt thấy Lâm Nguyễn rất tốt, để cậu làm phu nhân của Trạm Hi thì tốt hơn là một ả điêu ngoa nào đó.
Mẹ Tào và bác Đông đều giống nhau, cho rằng thân phận của Lâm Nguyễn không đủ cao.
Tuy bây giờ đã yêu đương tự do nhưng người thế hệ cũ như họ vẫn coi trọng môn đăng hộ đối.
“Không phải làm cho riêng tôi,” Lâm Nguyễn nói, “Tiên sinh cũng cần may quần áo, ngài ấy bận rộn không có thời gian nên bảo tôi đi xem hộ.”
A Nguyệt gật đầu, chọn vải giúp Lâm Nguyễn, “Mùa xuân rồi, nên mặc tươi tắn hơn một chút cho có sức sống.”
Lâm Nguyễn lắc đầu, “Không có người đàn ông nào ăn mặc sặc sỡ cả.”
“Đấy là do họ mặc không hợp,” A Nguyệt cầm miếng vải màu tím nhạt ướm thử lên người Lâm Nguyễn, “Vải này được, không quá sặc sỡ, mặc vào rất có khí chất.”
A Nguyệt chọn tới chọn lui, buông xuống rồi lại cầm một miếng gấm lụa đỏ tươi lên, trên đó thêu hoa văn bạc, nhìn như in nhưng thực ra là thêu.
A Nguyệt cầm miếng vải, tủm tỉm nhìn Lâm Nguyễn, hỏi: “Cái xường xám đỏ lần trước ấy, cậu mặc chưa?”
Lâm Nguyễn liếc mắt nhìn A Nguyệt, “Tôi biết ngay là chị giở trò mà.”
“Thế cậu mặc chưa?” A Nguyệt sốt sắng.
Lâm Nguyễn cúi đầu, “Chưa.”
A Nguyệt hừ một tiếng, “Cậu nên mặc thử mà xem.
Bây giờ ấy mà, áo váy phụ nữ đa dạng lắm, quần áo đàn ông lại đơn điệu hơn trước nhiều, toàn là mấy màu xanh xám đen, vào mùa xuân rực rỡ thế này, nhìn vào tụt cả hứng.
Cứ nghe tôi, cậu may mấy bộ màu nổi rồi mặc ở nhà, không được sao?”
“Bác Đông thấy sẽ mắng tôi.”
A Nguyệt cười nói: “Chỉ cần gia thích, bác Đông chả nói gì được.”
A Nguyệt lại lấy một miếng gấm xanh đen thêu hoa văn bạc, mặt gấm óng ánh vàng, thoạt nhìn rất hoa lệ.
Cô đưa miếng vải cho thợ may, “Lấy cái này may thêm một bộ.”
A Nguyệt lại chọn thêm mấy loại, đều là mấy màu phối rất rực rỡ, đỏ thêu bạc, đen thêu vàng.
Cô rất thạo trong việc phối màu quần áo, nói chuyện với thợ may vô cùng rôm rả.
Lâm Nguyễn nói không lại A Nguyệt, đành chuyển chủ đề, hỏi: “Chị với bạn trai thế nào rồi?”
A Nguyệt khựng lại, cúi đầu cười, “Vẫn thế.”
Lâm Nguyễn nhìn A Nguyệt, “Bình thường anh chị đi với nhau thì làm gì?”
A Nguyệt cúi đầu, hơi ngượng ngùng, “Dạo công viên, xem phim, nghe hí, ăn cơm, quanh đi quẩn lại chỉ có thế.” Cô ngẫm nghĩ, lại cười: “Thực ra làm gì không quan trọng, quan trọng là ở bên nhau.”
Lâm Nguyễn hiểu, gật đầu.
Phương Trình Tắc cho Lâm Nguyễn rất nhiều tài liệu kiến trúc, cậu rảnh rỗi buổi chiều nên ở lì trong phòng nghiên cứu tài liệu, bản vẽ rải lung tung khắp bàn học.
Ngoài cửa sổ có tiếng động, Lâm Nguyễn nhìn ra, phát hiện ra Trạm Hi và Thế Ninh đã về.
Lâm Nguyễn mừng rỡ, buông bút xuống rồi đẩy cửa chạy xuống tầng, cậu vội vội vàng vàng, xuống đến tầng một thì khựng lại, bác Đông đi ra thấy thế thì không nói được gì.
Trạm Hi đi vào, nhìn thấy Lâm Nguyễn đứng ở đầu cầu thang, cậu bước ra nhận lấy áo khoác ngoài của hắn.
Trạm Hi không nói gì, nhưng lúc cúi đầu chỉnh nút tay áo thì nhìn Lâm Nguyễn một cái.
Gương mặt của hắn rất tuấn tú, lúc cúi đầu nhìn cậu thì đuôi mắt hơi giương lên, có cảm giác đẹp đẽ không thể miêu tả rõ ràng.
Lâm Nguyễn theo Trạm Hi lên tầng.
Bác Đông đứng một bên, nói với Thế Ninh: “Hiếm khi thấy Lâm Nguyễn tích cực như thế.”
Thế Ninh cười, đỡ bác Đông ngồi xuống, nói: “Sau này sẽ còn tích cực hơn cơ ạ.”
Trời âm u cả ngày, thỉnh thoảng có cơn mưa bất chợt kéo đến.
Hành lang bên ngoài treo lồng đèn kiểu cổ, chiếu sáng từng giọt mưa.
Sắp đến giờ đi ngủ, bác Đông đi kiểm tra chung một lần.
Lúc ông định quay về phòng ngủ thì gần như không còn ai thức.
Đang định tắt đèn phòng khách, ông nghe thấy tiếng động trên tầng, Trạm Hi đi xuống.
Bác Đông đi ra hỏi: “Gia cần gì sao?”
Trạm Hi không cần gì cả, hắn đưa một tờ giấy cho bác Đông, nói: “Tôi nhớ theo quy tắc cũ thì còn một số thứ nữa, nhưng chẳng nhớ ra được, mang xuống cho bác nhìn.”
Bác Đông nhận lấy rồi nhìn, từ trên xuống dưới liệt kê một đống, nhìn không giống danh sách quà đi biếu.
Phía trên viết gấm vóc da thú, vàng bạc châu ngọc, các loại đồ cống thời Thanh, phía dưới viết rõ Đông châu ba mươi đấu, đá quý đỏ và xanh mỗi loại một hộp, vòng tay phỉ thúy bạch ngọc mỗi loại sáu đôi.
Nhìn tới đây, bác Đông thầm nghĩ, hình như đây là danh sách sính lễ.
Bác Đông hỏi Trạm Hi: “Đây là cho ai?”
“Cho Lâm Nguyễn.” Trạm Hi dựa vào thành cầu thang, dường như không quan tâm tới sự kinh ngạc trong mắt bác Đông, “Em ấy không dùng trang sức, đổi thành vàng bạc hay đồ cổ là được.”
Bác Đông nói, “Thân phận của Lâm Nguyễn không đủ cao, sao làm nổi Đích Phúc tấn?”
Trạm Hi chậm rãi nói: “Bây giờ không giống khi xưa, địa vị cao thấp không quan trọng nữa.
Vả lại, em ấy lớn lên trong nhà ta, đi ra ngoài cũng là người Lan công quán, sao lại nói thân phận không đủ cao?”
Bác Đông bất đắc dĩ, “Biết là thế, nhưng…”
“Bác Đông,” Trạm Hi ngắt lời ông.
Bác Đông thở dài, nói: “Chưa nói tới chuyện Lâm Nguyễn là nam, về sau chuyện con nối dõi gia tính thế nào?”
“Vậy bác tính sao?” Trạm Hi hỏi.
Bác Đông ngập ngừng một lát mới nói thật lòng: “Bây giờ gia với Lâm Nguyễn vẫn còn trẻ, thích ở bên nhau cũng không sao, đợi Lâm Nguyễn lớn hơn thì gia ban ân cho nó cưới vợ sinh con, thay gia quản lý cái nhà này, vậy không được ư?”
Nếu bây giờ còn Hoàng đế, con đường này tốt cho Lâm Nguyễn hơn việc ở hậu viện làm di nương của Trạm Hi rất nhiều.
Trạm Hi cười, “E là không được, nếu Lâm Nguyễn đã là nội phòng của tôi thì không có chuyện cưới vợ sinh con.”
Bác Đông sững sờ, Trạm Hi nói tiếp: “Tôi không thích phụ nữ, cho nên không có cái gì gọi là con nối dõi cả.
Thời thế loạn lạc như bây giờ, không cần lo nghĩ quá nhiều cho tương lai.” Trạm Hi nhìn ông, “Tôi biết bác muốn tốt cho tôi, nhưng lòng tôi hiểu rất rõ, tôi biết mình đang làm gì.”
Bác Đông muốn nói lại thôi, nhận lấy danh sách sính lễ rồi nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay, nhất định khiến gia hài lòng.”.