Tiểu phúc tấn

Chương 25


Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 25


Edit: Dờ
Không biết gió nổi lên ngoài cửa sổ từ khi nào, thổi từng đợt phần phật qua khe cửa.

Lâm Nguyễn vịn vào mép giường ho khan, cà vạt trên mắt đã bị thấm ướt bởi nước mắt.

Trạm Hi lấy cốc nước cạnh giường để cậu súc miệng, chậm rãi vuốt ve cái lưng run rẩy của Lâm Nguyễn.

Mất một lúc sau Lâm Nguyễn mới bình tĩnh lại, Trạm Hi bế cậu lên giường, cởi nút cổ áo cậu ra để dễ thở hơn.

Hoa thược dược trước ngực không biết bị dính bẩn từ khi nào, Trạm Hi nhìn thấy thì giúp cậu cởi đồ ra.

Gấm đỏ rực rỡ ở phía dưới làm nền cho cơ thể trắng như tuyết.

Lâm Nguyễn tiện thể lăn vào trong chăn, khẽ gọi: “Tiên sinh.”
Cổ họng cậu cứ như bị thương, giọng hơi khàn.

Trong mắt Trạm Hi hiện lên sự biếng nhác sau khi thỏa mãn, nghe thấy Lâm Nguyễn gọi mình thì hờ hững “ừ” một tiếng.

“Em cởi cà vạt ra được không?”
Trạm Hi không nói gì, đưa tay cởi ra giúp cậu.

Bị bịt mắt rất lâu, chợt nhìn thấy ánh sáng, Lâm Nguyễn còn chưa kịp quen.

Không biết Trạm Hi tắt đèn từ lúc nào, chỉ để lại ngọn đèn lờ mờ trên đầu giường.

Lâm Nguyễn nhìn hắn, hắn vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, chỉ có cổ áo là cởi ra hai nút, vừa lười nhác lại vừa cao quý.

Còn Lâm Nguyễn thì gần như là bị cởi sạch, cậu rụt vào trong chăn, đỏ mặt nhìn Trạm Hi.

Trạm Hi xoa đuôi mắt ửng đỏ của cậu, cái phản ứng này của cậu thoạt nhìn như vừa trải qua rất nhiều trận mây mưa vậy.

Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn, nhẹ giọng hỏi: “Có ghét như vậy không?”
Lâm Nguyễn càng rụt vào chăn, mắt lại nhìn thẳng vào Trạm Hi không chớp lấy một cái, lắc đầu thật nhẹ.


Trạm Hi khựng lại, ánh mắt dịu dàng như băng tan thành nước mùa xuân.

Hắn vươn tay, ngón tay cọ lên gương mặt còn đỏ ửng của Lâm Nguyễn, cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn thật mềm mại.

Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, dù họ đã làm chuyện thân mật hơn thế, nhưng một nụ hôn môi lưỡi giao hòa luôn rất khác biệt.

Lâm Nguyễn tròn xoe hai mắt nhìn Trạm Hi ngay trước mắt mình, cậu không kịp phản ứng lại, ngay cả hô hấp cũng chỉ ngửi thấy mùi vị trên người Trạm Hi.

Cả hai đều không nhắm mắt, Lâm Nguyễn cứ nhìn Trạm Hi như vậy, nhìn ánh mắt sâu thẳm của hắn.

Lâm Nguyễn có ảo giác mình đã sa vào trong đó, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập của chính mình.

Một tay Trạm Hi đặt sau gáy cậu, đó là tư thế ép buộc và giam cầm, không chấp nhận sự phản kháng của Lâm Nguyễn.

Nụ hôn của hắn thật dịu dàng, lại không cho Lâm Nguyễn bất kỳ cơ hội nào để rút lui.

– —
Lá cây bên ngoài lớp học dần dần xanh mướt, thời tiết ấm lại, chim chóc cũng quay về an cư trên cây, kêu ríu rít không ngừng.

Lâm Nguyễn chống cằm, một tay cầm bút vẽ tới vẽ lui.

Mạnh Chân đứng phía sau vỗ vai cậu, hỏi: “Vẽ cái gì thế?”
Lâm Nguyễn vội vàng lấy tờ giấy khác che lên.

“Cậu che cũng vô dụng, tớ nhìn thấy rồi.” Mạnh Chân xán lại hỏi: “Cậu vẽ tiên sinh nhà cậu làm gì?”
“Tiên sinh nhà tớ đẹp trai.” Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, “Có chuyện gì?”
Mạnh Chân ngồi xuống, “Thầy Phương bảo cậu lên văn phòng một lát.”
“Bây giờ à?”
Mạnh Chân gật đầu.

Lâm Nguyễn đứng lên, đang định xoay người đi ra cửa thì thấy Mạnh Chân toan rút lấy bức tranh cậu vừa vẽ.

Lâm Nguyễn lập tức giật lấy trước, gấp vuông vắn rồi nhét vào túi áo.

Mạnh Chân bĩu môi, Lâm Nguyễn hừ một tiếng.


Văn phòng của Phương Trình Tắc ở tầng một, Lâm Nguyễn gõ cửa, được cho phép thì đi vào.

Ngoài Phương Trình Tắc còn có hai thầy giáo khác, Lý Minh Văn đứng trước mặt một trong số đó.

Lý Minh Văn thấy Lâm Nguyễn, nhanh chóng rời mắt đi.

“Là thế này,” Phương Trình Tắc nhìn Lâm Nguyễn, “Trường tổ chức một cuộc thi thiết kế kiến trúc, thầy xem bài tập kiến trúc của em rồi, rất khá, định hỏi em có muốn tham gia không.”
“Em ạ?” Lâm Nguyễn nói: “Nhưng em học khoa lịch sử, không phải khoa kiến trúc.”
“Không sao,” Phương Trình Tắc nói: “Không hạn chế khoa nào cả.”
Khoa kiến trúc của đại học Yên Kinh chuyên về kiến trúc phương Tây, ít có môn học về kiến trúc Trung Hoa cổ đại, Phương Trình Tắc là giáo sư môn kiến trúc cổ, gần như là bị cho ra rìa.

“Họ đều tôn sùng kiến trúc phương Tây, nhưng thầy thấy kiến trúc cổ đại Trung Hoa cũng khó có gì sánh được.” Phương Trình Tắc nói: “Thời thế loạn lạc, nước nhà bấp bênh, có rất nhiều người mất niềm tin vào văn hóa nước mình.

Sao có thể để yên được? Đây chính là Tứ Cửu Thành, kiến trúc ở đây mang bề dày lịch sử trăm năm và cái nguy nga tráng lệ lắng đọng lại từ phồn hoa xưa cũ, không thể thua người khác được.”
Giọng nói của Phương Trình Tắc không tính là dõng dạc, nhưng Lâm Nguyễn lại nhận ra sự không cam tâm và cô độc trong cái giọng bình thản ấy.

Cuối cùng Lâm Nguyễn nhận lời, cậu không rối rắm nhiều lắm trước lựa chọn này, sau khi ra khỏi văn phòng, Lâm Nguyễn cảm thấy hình như lựa chọn không phải là việc gì quá khó khăn.

Có lẽ Toán Tử đã đúng, lựa chọn chính là tùy ý.

Tan học, Lâm Nguyễn không về nhà ngay mà lang thang trên đường rất lâu, không muốn về Lan công quán.

Bởi vì trong lòng cậu còn chuyện chưa hiểu, còn người chưa rõ.

Lâm Nguyễn ra đầu đường, trong tiếng ồn ào náo nhiệt có một giọng nói quen thuộc, “Âm dương ngũ hành, mười quẻ chín linh, đi ngang qua chứ đừng bỏ qua…”
Lâm Nguyễn quay lại nhìn, dưới tán cây ở giao lộ có một bóng người quen thuộc.

Toán Tử ngồi trên ghế xếp, bày trước mặt một miếng vải bụi bặm có vẽ hình bát quái, anh ta nhắm mắt, tay kéo nhị hồ rất cà lơ phất phơ.

Người qua kẻ lại không mấy ai chịu dừng chân xem bói, bởi vì cái sạp này trông cợt nhả y như chủ nhân của nó.

Lâm Nguyễn không ngờ lại gặp được Toán Tử ở đây, cậu vẫn nhớ cái cửa tiệm bánh kem lần trước, nó đã bị Trạm Hi mua lại, cái gì cũng bán, chỉ không bán bánh kem hạt phỉ.


Lâm Nguyễn tới trước sạp, chắn mất ánh nắng chiều mà Toán Tử đang ngồi hưởng thụ.

Toán Tử mở một mắt, nhìn thấy Lâm Nguyễn thì tươi cười.

Lâm Nguyễn hỏi anh ta: “Sao lại mười quẻ chín linh, anh cũng có lúc bói sai à?”
“Không,” Toán Tử nói, “Tôi muốn khiêm tốn một chút.”
Lâm Nguyễn hơi cạn lời, Toán Tử rút một cái ghế xếp từ sau lưng ra đưa cho Lâm Nguyễn như làm ảo thuật.

Cậu nhận lấy rồi ngồi xuống đối diện Toán Tử.

“Xem bói hay nghe nhạc, nghe nhạc phải thêm tiền.”
Lâm Nguyễn không biết ở đây thì có nhạc nhẽo gì mà nghe, nhị hồ cợt nhả sao? Hình như hơi lãng phí lỗ tai.

“Anh có thích ai không?” Lâm Nguyễn hỏi.

Toán Tử mở mắt nhìn Lâm Nguyễn, lại khép vào, “Cậu hỏi người xuất gia như tôi câu đấy, hơi thất đức biết không.”
Lâm Nguyễn nhíu mày, “Anh xuất gia lúc nào? Anh là hòa thượng chắc?”
“Không phải hòa thượng, tạm thời coi như đạo sĩ.” Toán Tử nói: “Đều như nhau cả, phải chú ý lục căn thanh tịnh.”
“Ò.” Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy anh có biết thích là gì không?”
Toán Tử không đáp, nhìn cậu rồi đứng dậy nói: “Để tôi dẫn cậu tới một nơi.”
Toán Tử lấy tấm vải bọc hai cái ghế xếp lại rồi ném lên cây, nó mắc vào cành một cách chính xác, anh ta phủi tay rồi cất bước đi.

Lâm Nguyễn theo sau Toán Tử, chẳng bao lâu đã tới một con ngõ nhỏ.

Nói là ngõ, thực ra rất rộng rãi, trước ngõ có rất nhiều xe cộ đỗ ở đó.

Nhà cửa đều có đèn điện, ngõ không dài, từng căn nhà đều điển hình cho kiến trúc tứ hợp viện.

Lâm Nguyễn nhớ tới cuộc thi thiết kế kiến trúc mà Phương Trình Tắc nói, chú ý quan sát những căn nhà đó.

Đi đến trước một tiểu viện thì dừng lại, trước cửa viện treo hoành phi bằng thủy tinh, tên là Túc Ngọc Các.

Lâm Nguyễn nhìn ba chữ ấy, hỏi: “Rốt cuộc đây là nơi nào?”
Toán Tử cất bước đi vào, “Phố Yên Chi, thanh ngâm tiểu ban.” [1]
[1] 胭脂胡同: Phố đèn đỏ, một trong Bát đại phố cổ ở Bắc Kinh, tuy con phố này ngắn nhất trong Bát đại phố cổ nhưng có đến hơn mười kỹ viện cao cấp.

清吟小班: Thanh ngâm tiểu ban là tên dùng để gọi kỹ viện cao cấp nhất thời xưa.

Trong viện có khoảng sân rất lớn, vòng qua ảnh bích [2], đối diện đó là nhà chính, bên cạnh là hai sương phòng, ước chừng có bảy đến tám phòng.


Trong viện có hai cây hải đường, cành đã mọc chồi xanh.

[2] 影壁: Kiểu tường chắn đứng tách biệt trong quần thể kiến trúc tứ hợp viện, có thể đặt ở phía ngoài cổng nhà (cửa lớn, đại môn) hoặc phía trong của cổng
Toán Tử vừa vào, một thằng nhóc choai choai mặc áo đen đi ra chào hỏi: “Ngụy gia.”
Lâm Nguyễn tò mò nhìn Toán Tử, “Anh họ Ngụy, tên đầy đủ là Ngụy Toán Tử hả?”
“Vậy thì khó nghe quá,” Toán Tử nói: “Ngụy vốn là họ của tôi, còn tên là gì thì quên lâu rồi.

Toán Tử là hiệu mà sư phụ đặt cho.”
Toán Tử đi vào, một cô gái đi từ trong phòng ra, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng ở trong này thì vẫn coi như còn trẻ.

Toán Tử quen cô gái này, chào hỏi vài câu rồi vào nhà.

Lâm Nguyễn theo Toán Tử đi vào, chẳng hiểu sao cứ có ảo giác như bị bán.

Phòng có trần rất cao, đặt một chiếc giường gỗ khắc hoa, mặt đất trải thảm thêu hoa, tường treo tranh chữ của danh nhân nào đó, còn bày một ít đồ cổ thoạt nhìn vô cùng xa xỉ.

Bát đại phố cổ cũng chia cấp bậc, loại cao cấp nhất thì gọi là thanh ngâm tiểu ban, phần lớn nằm ở phố Yên Chi, nó đã khiến vô số quan lớn vung tiền như rác.

Toán Tử và Lâm Nguyễn ngồi xuống cạnh bàn, hai thiếu nữ bưng ra một ít bánh trái.

“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Lâm Nguyễn hỏi.

“Tôi không trả lời được câu hỏi của cậu.” Toán Tử nói: “Đến nơi phong hoa tuyết nguyệt để trả lời câu hỏi phong hoa tuyết nguyệt.”
Lâm Nguyễn còn chưa kịp nói gì, bên ngoài có mấy đứa nhóc đi vào, trong đó có một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu, mặc trường sam lụa màu xanh nhạt, bên dưới mặc quần lụa, chân đi hài gấm đế bằng.

Thằng nhóc này thoạt nhìn khó phân nam nữ, trông rất thanh tú.

Nghĩ tới đây, Lâm Nguyễn lại nhớ về cái xường xám gấm đỏ, kim tuyến trên đó gần như tróc hết, họa tiết cũng chẳng còn hình dạng, không thể mặc nó được nữa.

Đương nhiên Trạm Hi không cần nó, hắn bảo nhà không có gì ngoài vải tốt, cái xường xám ấy tuy đẹp nhưng gấm đã cũ rồi.

Lúc nào sẽ lấy gấm tốt ra làm lại cho Lâm Nguyễn sau.

Làm cái gì? Chắc không phải làm xường xám đâu nhỉ.

Trạm Hi không nói rõ.

– ———
Moé wattpad lại giở chứng delay thông báo rồi:(((((.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.