Bạn đang đọc Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 58
Cún con ở ngoài nhà chính bị chó lớn đánh cho kêu mãi, Lục Cốc kinh sợ không biết lấy sức đâu ra, đẩy Thẩm Huyền Thanh một cái.
Nhận ra được mình vừa làm gì, y rụt tay lại rồi sững cả người.
Ngay cả Thẩm Huyền Thanh cũng sững sờ trong giây lát.
Tiếng kêu của cún con đã nhỏ bớt, chắc là trốn vào trong góc rồi.
Lúc bọn chó chơi đùa với nhau, thỉnh thoảng không biết nặng nhẹ, cún con lại nghịch quá trời quá đất, nhưng có Đại Hôi ở đây không cần lo nó bị cắn.
Không khí kiều diễm rút dần, dường như ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống, căn phòng trở nên yên tĩnh, mưa thu lạnh lẽo vẫn đang rơi, hạt mưa nặng hạt, dọc theo mái hiên chảy xuống.
Bầu trời phủ kín mây đen, có thể loáng thoáng nghe được tiếng sấm rền phía xa xa, gió mạnh gào thét, giống như tiếng gầm rú vô hình của cự thú.
Thẩm Huyền Thanh xuống giường trước đi xem tình hình cún con bên ngoài, bị phu lang của mình đẩy ra trên giường khiến hắn có hơi lúng túng.
Cún con đã lớn lên không ít, nhưng vẫn mập mạp như trước, trong nhà chính tối tăm, không làm việc gì nên không cần thắp đèn, Thẩm Huyền Thanh nương theo ánh sáng mờ mờ tìm được nó ở trong góc.
Hắn mở cửa nhà chính để một chút ánh sáng lọt vào, thấy trên thân cún con múp míp chắc nịch đúng là không có vết thương nào.
Ngoài trời mưa rền gió giật, cửa mới mở ra một khe hở đã có nước mưa hắt vào, Thẩm Huyền Thanh đóng cửa, mặt và tay đều dính đầy nước mưa lạnh như băng.
Hắn cầm khăn vải trên giá chậu lau sạch mặt và tay, thấy cún con nhích về phía chân hắn, không nhịn được mà đá nhẹ vào cái mông béo ú của cún con.
Lục Cốc rất thương cún con, bình thường nó chỉ cần kêu hai tiếng là y đã ra xem nó bị làm sao, Thẩm Huyền Thanh không thể đánh nó, hơn nữa cún con lớn vậy rồi cũng không tiện xuống tay.
Chút lực đá này đối với cún con mà nói là không đau không ngứa, còn muốn cùng Thẩm Huyền Thanh vào phòng, đáng tiếc nó bị nhốt ở ngoài cửa, lần này cửa phòng đóng chặt, ngay cả chốt cửa cũng đã cài xong.
Nó cào cào vài cái thấy cửa vẫn không mở ra nên xoay thân bỏ đi.
Mưa càng lúc càng lạnh, ngay cả cún con còn biết tìm một chỗ ấm áp, nằm xuống sát cạnh Đại Hôi trên bao tải chứa cỏ khô.
Thẩm Huyền Thanh đóng cửa phòng lại, xoay người đi về phía bên giường, giả bộ ho một tiếng, nói: “Nó không bị cắn, chắc lúc nãy chơi đùa bị đẩy ngã trên mặt đất.”
Thật ra hắn đi ra xem cún con chỉ là tiện thể, đóng cửa mới là ý định ban đầu, nếu không cún con chạy loạn rồi chạy luôn vào phòng thì tính sao.
“Ừm.” Lục Cốc đáp một tiếng, trong lòng vẫn hơi hoảng, cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Huyền Thanh, nhưng trong phòng tối tăm, y không thể nào nhìn rõ xem Thẩm Huyền Thanh có tức giận hay không.
Thẩm Huyền Thanh lên giường nằm xuống, Lục Cốc càng không thể quan sát sắc mặt hắn.
Thân nhiệt hán tử cường tráng cao hơn y, trong chăn có thêm một người dần trở nên ấm hơn.
Trời mưa gió bất chợt, nằm trên giường chẳng có gì làm, nghe tiếng mưa bên ngoài dần khiến thần trí người ta dần trở nên mơ hồ, lúc thì như lơ lửng trên mây, lúc lại như quay về trần thế.
Y mặt mày ủ rũ nghĩ cách để, làm sao mới có thể khiến Thẩm Huyền Thanh không tức giận.
Bàn tay dưới chăn của Lục Cốc khẽ nhúc nhích, tim đập thình thịch, thấp thỏm không thôi, nhưng vẫn muốn chạm vào tay Thẩm Huyền Thanh, muốn nói y sẽ không đẩy hắn ra nữa, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, y run rẩy, không biết phải nói như thế nào.
Bỗng nhiên, tay Thẩm Huyền Thanh đụng phải y, cũng là cái chạm này khiến Thẩm Huyền Thanh không chút do dự, trực tiếp nắm lấy tay y, bàn tay to ấy vừa ấm áp vừa mạnh mẽ.
Những lời Lục Cốc muốn nói đều bị chặn lại, Thẩm Huyền Thanh không nhịn nữa xoay người đè y xuống, trong thoáng chốc, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng thở dốc, kiều diễm triền miên đến cực điểm.
***
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @nepenthe168)
Mưa lớn kéo dài nửa ngày một đêm, mãi đến sáng hôm sau mới dịu bớt.
Cửa sổ trong phòng để hé một khe hở cho thoáng, sức gió đã nhỏ nên nước mưa không hắt vào.
Lục Cốc sau khi ăn cơm xong vẫn thấy hơi uể oải, ngồi trên ghế trong nhà chính nhìn màn mưa bên ngoài, vẻ mặt mê mang, không biết đang nghĩ cái gì, cún con nằm sấp trên mặt giày của hắn, nghiêng đầu tròn mắt cũng đang nhìn mưa.
Đêm qua vậy nhưng y lại ngủ ngon, nhưng chuyện xảy ra trước khi đi ngủ nằm ngoài dự đoán của y, hoàn toàn khác trước, y thậm chí còn thấy hơi sốc, đến giờ vẫn còn khó mà tin được.
Thẩm Huyền Thanh đang cho gà vịt ăn, tiện tay dọn dẹp phòng chứa củi luôn, đốt lá thuốc thành cho chất đống trong góc phòng không củi, mùi thảo dược nóng rực xua tan những mùi khác.
Dọn xong, hắn ra khỏi phòng chứa củi, còn đóng cửa lại, tránh cho gà vịt chạy loạn.
Hắn ngồi xổm ở cửa phòng bếp rửa tay, chà xát hạt tắm hoang trong tay đến khi có bọ trắng, quay đầu thấy Lục Cốc ngồi dưới nhà chính còn đang ngẩn người, không kìm được mà nở nụ cười, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, bản thân hắn cũng thấy hơi ngượng ngùng, nhưng mặc dù vậy, đôi mắt hắn vẫn sáng ngời ngời, nhìn qua là biết tâm tình đang tốt.
Quyển sách tranh kia cũng hữu ích đấy chứ, Thẩm Huyền Thanh rửa sạch bọt trắng trên tay, rũ mắt nghĩ thầm.
Hắn rửa tay xong vào phòng bếp, trên bàn có hai chén nước ấm, hắn cho mật ong vào một chén rồi lấy đũa khuấy, sau đó mới bưng ra ngoài cho Lục Cốc uống.
Nước mật ong ngọt ngào khiến Lục Cốc lấy lại tinh thần, Thẩm Huyền Thanh ngồi bên cạnh y, chân hai người sát bên nhau, khá thân mật.
Thẩm Huyền Thanh vóc dáng cao lớn nên lúc ngồi xuống chân hắn vẫn dài hơn chân y, mà không biết vì sao, thấy chân hai người kề sát vào nhau như vậy lại khiến Lục Cốc nhớ tới những chuyện hôm qua, hai má và tai dần đỏ bừng, xấu hổ rũ mi mắt, cầm bát trong tay, rụt rè lại thấp thỏm.
Thẩm Huyền Thanh vừa uống nước vừa nhìn về phía màn trời bên ngoài, vẫn còn đang mưa nhỏ, nhưng mây đen không còn dày như hôm qua, muộn nhất là tối nay có thể mưa sẽ tạnh, nhưng mai đường núi vẫn không dễ để đi săn, vậy cứ ra bờ sông bắt cá và cá chạch bùn trước đã.
Năm nay trả hết nợ, lại còn kiếm được thêm không ít, có thể mua thịt làm thịt khô (aka thịt xông khói) và lạp xưởng, cá khô và cá chạch khô đều không bán, giữ lại để trong nhà ăn, vậy thì ngoài thịt ra có thể đổi ăn cá.
Hắn uống hết nước ấm trong chén xong cũng không nghĩ thêm nữa, theo bản năng nhìn về phía Lục Cốc ngồi cạnh, liền phát hiện hai má phu lang nhỏ của hắn ửng đỏ, mí mắt hơi rung rẩy, như là đang khẩn trương chuyện gì đó.
Nhận thấy Lục Cốc đang lặng lẽ dịch chân đi, không muốn để sát cạnh hắn nữa, Thẩm Huyền Thanh lập tức cảm thấy mất mát, đồng thời cũng thấy rất hoang mang.
Hắn không hiểu tại sao Lục Cốc không muốn cạnh bên hắn, bất mãn trong lòng dần dâng lên, hắn khẽ mím môi nhíu mày thấy vô cùng khó hiểu.
Nếu biết hắn nghĩ như vậy, Lục Cốc nhất định sẽ không nghĩ cách tránh hắn, nhưng Lục Cốc không biết, chân hai người đang kề sát tách ra từng chút một.
Gió lạnh bên ngoài thổi vào, Lục Cốc nâng một tay sờ sờ má mình, gió thổi qua sẽ không nóng như vậy nữa.
Thẩm Huyền Thanh đối xử tốt với y, y không phải không muốn ở sát cạnh Thẩm Huyền Thanh, trước kia thì không nói, nhưng hôm qua cũng không biết tại sao, Thẩm Huyền Thanh lại đem bày y thành cái tư thế đó, kinh thế hãi tục*, y không dám kháng cự hay từ chối, đau thù lại không đau, nhưng mà thật sự quá xấu hổ, khiến y có chút không dám nhìn mặt Thẩm Huyền Thanh.
*Kinh thế hãi tục (惊世骇俗): việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
Hai người một e dè một giận dỗi, không ai nói gì.
Bỗng nhiên, cún con đang nằm trên mặt giày Lục Cốc ngã lộn phèo xuống đất, giật mình kêu lên, Lục Cốc bị Thẩm Huyền Thanh bế từ trên ghế lên, may mà y đã uống hết nước trong chén rồi, nếu không sẽ bị văng ướt một thân y phục.
Cửa phòng bị chân đa “bịch” một tiếng, khiến tim Lục Cốc đập thình thịch, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị đặt lên giường.
Thẩm Huyền Thanh đặt chén lên bàn bên cạnh, hắn phiền muộn vô cùng lại trở nên bướng bỉnh, nói cũng không nói lời nào, cúi đầu nằm sấp trên người Lục Cốc.
Lục Cốc không biết Thẩm Huyền Thanh bị làm sao, còn tưởng rằng hắn lại muốn làm cái chuyện kia, trong lòng không khỏi hơi căng thẳng, nhưng Thẩm Huyền Thanh đè lên người y nửa ngày không nhúc nhích, hình như không có ý định làm cái kia.
Một lúc lâu sau, rốt cục Thẩm Huyền Thanh cũng có động tĩnh, người trẻ tuổi hơi sĩ diện, bản thân vậy mà lại vô cớ nổi giận với phu lang, trong lòng hắn có hơi áy náy, nhưng ngửi thấy mùi hương ấm áp trên người Lục Cốc, hắn lại không nhịn được mà hôn lên cổ y vài cái.
Thẩm Huyền Thanh ngồi dậy, không đè lên người Lục Cốc nữa, hai người bọn họ tuy rằng đã thành thân, nhưng đối với hai chữ tình và yêu vẫn còn ngây ngô lắm.
Hắn vò đầu bứt tai không nghĩ ra lời tình ý nào hay ho, cuối cùng chỉ nói: “Em, em nghỉ thêm lúc nữa đi.”
Tâm tư Lục Cốc đơn thuần, thấy hắn đứng dậy rời đi, còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nghĩ một lát lại tin là thật, cho rằng Thẩm Huyền Thanh muốn y nghỉ ngơi nhiều nên mới ôm y vào phòng.
Thẩm Huyền Thanh là người tốt, y lại một lần nữa xác nhận điều này trong lòng, sau khi nghĩ lại, trên khuôn mặt y xuất hiện một nụ cười nhẹ đến bản thân y cũng không phát hiện ra.
***
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @nepenthe168)
Nước sông đã dâng lên một chút, sau khi Thẩm Huyền Thanh hạ lưới xong, thấy Lục Cốc ngồi xổm bên bờ sông đào rau dại, hắn nói với y một tiếng rồi vào khu rừng phía bắc hái lá hạch đào.
Sau khi trời mưa nước sông càng lạnh hơn, khí lạnh như muốn thẩm thấu vào trong tận xương tủy.
Thân thể Lục Cốc gầy yếu, chắc chắn không chịu nổi, nếu không hôm nay làm say cá vớt thêm một ít, về sau y không cần xuống nước nữa, không sợ tay chân bị lạnh cóng, nếu sau này muốn ăn cá tươi, nhặt một cành cây dài buộc dây câu vào là được.
Lục Cốc thấy hắn tay không rời đi, đào xong rau dại liền xách giỏ trúc đuổi theo, dùng sọt đựng lá cây vẫn thuận tiện hơn.
Chó con chưa từng thấy qua cảnh say cá, lúc kéo lưới đánh cá lên thu hoạch khá phong phú, những con không ngất thì quẫy đuôi trên bờ, trong lưới còn có tôm sông tươi béo.
Cún con vừa chạy vừa nhảy, gâu gâu sủa vang, hưng phấn không thôi.
Sau khi lưới đánh cá được kéo lên, dưới sông vẫn còn cá, Thẩm Huyền Thanh chạy về viện lấy một cái sọt tre sâu lớn, xách xuống sông vớt cá, dìm sọt vào trong nước rồi nhấc lên, bên trong có rất nhiều cá
Lục Cốc không quan tâm đến mấy cọng rau dại trong sọt tre nữa, cá trong lưới tạm thời không cần lo, y bỏ cá Thẩm Huyền Thanh đổ lên bờ vào sọt tre, không lấy những con quá nhỏ, y dùng sức ném ra xe, nếu không những con đó vẫn có thể bị sọt tre của Thẩm Huyền Thanh vớt được.
Đêm qua mưa đã ngừng, bầu trời hôm nay vẫn hơi âm u, chỉ có một chút nắng nhẹ, nước sông lạnh như băng, hai người họ kéo lưới rồi phải cõng sọt tre chạy hai, ba chuyến mới chuyển hết được cá về trong sân.
Thời tiết lạnh thế này, vẫn nên đun một ít nước nóng, nếu không nhiều cá như vậy, mổ xong tay cũng đông cứng, ở trong sân ít nhất còn có thể dùng nước ấm ngâm tay một lát.
Trong núi sâu ít người bắt cá nên có nhiều cá lớn hơn ở trong thôn, hàng trăm con cá đầy ắp chậu gỗ và thùng gỗ, còn có rất nhiều tôm sông.
Lục Cốc vừa về đã vào bếp đun nước, thú vui thu hoạch này dù từng trải qua vẫn luôn khiến lòng người vui vẻ, hầu như con cá nào cũng dài hơn bàn tay y, sao có thể không vui đây, nhiều cá như vậy phơi hết thành cá khô, đủ cho một nhà sáu người họ ăn qua mùa đông.
Thẩm Huyền Thanh vào bếp lấy dao, thấy niềm vui không thể giấu trên mặt Lục Cốc.
Y ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước bếp ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cứ như những dải sao trong đêm vậy.
Thẩm Huyền Thanh đã từng đọc sách, nhưng giờ vẫn không thể nói nên lời, chỉ có thể nghĩ đến những ngôi sao thông thường mà gần gũi.