Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 52


Bạn đang đọc Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 52


Đoạn thời gian trước bận rộn chuyện thu hoạch vụ mùa, ngày ngày mệt mỏi không thể quan tâm đến chuyện gì khác, Thẩm Huyền Thanh tính thấy đã hơn hai mươi ngày không cùng giường, hắn đi săn hồ ly chỉ cần chạy nhiều hơn chút, tìm ra dấu vết hồ ly không quá vất vả, hơn nữa hắn vẫn còn trẻ, ôm được phu lang vào lòng lại bắt đầu không an phận.
Lục Cốc rất nhẫn nại, không hé răng nửa lời, ai ngờ Thẩm Huyền Thanh càng làm càng nhanh đến mức lỗ mãng, khiến y suýt chút nữa đụng vào đầu giường.

Mặc dù vẫn luôn chịu đựng, nhưng đau như vậy y vẫn không nhịn được mà rên khẽ, hơi thở dốc, cổ họng phát ra thanh âm rất khẽ, rõ ràng là bởi vì đau mà run rẩy.
Trong bóng tối, lỗ tai của Thẩm Huyền Thanh càng thính hơn người thường, sao có thể không nghe thấy được.
Bóng đêm mơ hồ, chút động tác trên giường lập tức trở nên cứng đờ, Thẩm Huyền Thanh dừng lại, qua một hồi lâu vẫn không có động tác gì, tay chân cứng ngắc, không thể nói thành lời.
Trước khi thành thân hắn đã xem qua ít sách tranh, cũng từng nghe hán tử đồng lứa trong thôn lén nói chuyện với nhau về những thứ nhạy cảm, nói là sau khi viên phòng, từ từ rồi sẽ cản nhận được khoái lạc.
Thẩm Huyền Thanh không nói lời hạ lưu, nhưng đôi khi vẫn nghe được những hán tử khác bàn đủ thứ về chuyện phòng the.

Mấy người trẻ tuổi ở vài thôn phụ cận đều biết, có vài tên chơi bời lêu lỏng, có tí tiền trong tay đã hớn hở vào thanh lâu trên trấn, trở về còn khoe khoang nói khoác với người khác.
Những lời đàm tiếu ngầm truyền ra, vậy nên ngay cả hắn cũng từng nghe một hai câu.

Không ít hán tử đều cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn khiến người bên giường nhung nhớ chuyện này, đây mới gọi là có bản lĩnh.
Lần đầu tiên chung giường, hắn thấy có chút đau, nhưng về sau đã tốt hơn nhiều, nên hắn nghĩ Lục Cốc cũng giống mình, cũng thấy hứng thú giống vậy.
Hắn chưa bao giờ nói những chuyện này với người khác, nhưng khiến phu lang mình cùng vui, hắn thấy mình cũng có bản lĩnh đấy chứ.
Nhưng thanh âm vừa mới nghe được đã cho hắn biết, Lục Cốc thật ra vẫn luôn nhẫn nhịn, không vui vẻ gì, thậm chí y còn thấy đau đớn.
Hán tử trẻ tuổi tràn đầy sức sống đâu có ngờ tới chuyện này, lập tức bị đả kích, chết lặng không nhúc nhích.
Đau đớn qua đi, Lục Cốc bỗng nhận ra Thẩm Huyền Thanh cứng ngắc, nghĩ lại một chút cho là do mình phát ra tiếng động, lập tức cảm thấy như bản thân đã làm sai điều gì, đáng lẽ y không nên lên tiếng, sợ tới mức không dám lộn xộn, run rẩy, ngay cả tim cũng phát run.
Màn đêm trở nên yên tĩnh mà ngột ngạt, qua lúc lâu Thẩm Huyền Thanh vẫn không có động tĩnh gì.


Lục Cốc sắp bị dọa tới khóc rồi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng không còn cách nào, cắn môi dưới chịu đựng sự xấu hổ tột cùng, dịch vào dưới thân Thẩm Huyền Thanh, chủ động dựa vào người hắn.
Lục Cốc đã không còn là song nhi ngây thơ không hiểu gì như trước, nhưng nếu nói y đã hiểu hết, biết hết thì không đúng.

Y chỉ biết làm theo những gì từng xảy ra trong quá khứ, biết giờ chưa phải lúc dừng lại, sợ mình làm sai chọc giận Thẩm Huyền Thanh nên cố gắng hết sức để đưa mọi thứ trở lại như những đêm trước.
Phu lang chủ động dán vào người mình, quả nhiên là ôn hương nhuyễn ngọc, khiến Thẩm Huyền Thanh đang trong trạng thái cứng đờ trở nên vừa xấu hổ vừa sốt ruột, hận không thể ra sức làm một phen, nhưng nghĩ tới Lục Cốc lúc nãy còn chịu đựng đau đớn, hít sâu một hơi đè nén sự nôn nóng, cúi đầu nhẹ nhàng thăm dò.
Những dày vò, dằn vặt phía sau đương nhiên là không cần phải nói, mà Thẩm Huyền Thanh từ trước đến nay vô cùng tự tin, giờ phải nói là buồn bực trong lòng cả đêm, thiếu chút nữa không ngủ được.
Sáng hôm sau.
Lục Cốc mở mắt nhìn mái nhà, Thẩm Huyền Thanh nằm bên cạnh y, hai người họ không ôm nhau.
Chuyện tối hôm qua y còn nhớ rõ, có chút không dám nói chuyện, nhưng ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ, mặt trời đã ló dạng rồi, cứ nằm vậy thì hôm nay chẳng làm được việc gì mất.

Y cẩn thận ngồi dậy, sau khi mặc quần áo xong thì muốn xuống giường đun nước, nấu cơm.
Đi tráng cái trứng gà, Thẩm Huyền Thanh thích ăn cái này, ăn xong chắc sẽ không tức giận nữa, Lục Cốc không nghĩ ra cách nào khác.
Thẩm Huyền Thanh ngủ ở phía bên ngoài, vóc dáng lại cao lớn, chặn toàn bộ đường xuống giường của y, nếu muốn xuống giường thì phải leo qua người Thẩm Huyền Thanh, nhưng y nào dám làm vậy.
May mà Thẩm Huyền Thanh cũng tỉnh dậy rồi, đêm ngủ cởi áo lót, hắn trần nửa thân trên, vươn tay với lấy bộ y phục ném ở chân giường, lộ ra dáng người thon dài cường tráng, khiến Lục Cốc cúi đầu không dám nhìn.
“Em cứ nghỉ ngơi đi, ta đi nấu nước.” Thẩm Huyền Thanh mặc xong xuống giường, lại đứng bên giường hỏi: “Em muốn ăn gì? Bánh bao nóng hay bánh nướng?”
Lục Cốc đã dịch đến bên giường đang muốn đeo giày, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn buồn bực, không có ý cười như ngày thường thì hoảng cả hồn, cổ họng thắt lại, liên tục nhỏ giọng nói: “Để ta đi, ta đi.”
Thẩm Huyền Thanh nhéo nhéo mi tâm, duỗi tay đè lại bả vai Lục Cốc, bảo y ngồi trở lại bên giường, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, mím mím môi mới mở miệng nói: “Em, em bị đau mà, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, ta đi là được rồi.”
Dứt lời hắn còn xoa xoa mái tóc còn chưa buộc lên của Lục Cốc, khẽ cười an ủi rồi mới đi đun nước.
Lục Cốc ngồi ở bên giường hơi sửng sốt, sau đó khẽ cau mày, vừa buồn lo vừa tủi thân, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Y biết Thẩm Huyền Thanh đối tốt với mình, những lần trước hắn đều làm rất lâu vào ban đêm, đến sáng hôm sau Thẩm Huyền Thanh cũng không cho y làm việc, nhưng lần này thì khác, lúc Thẩm Huyền Thanh thức giấc không có cười.

Y muốn đi hỏi nhưng lại xấu hổ, không dám hỏi chuyện này trước mặt một hán tử, ưu sầu không có cách nào khác, cuối cùng đành phải đứng dậy gập chăn trước.
***
Nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Huyền Thanh lại ra ngoài săn hồ ly.
Lục Cốc đứng ở cửa nhìn hắn rời đi với ba con chó rồi mới gọi cún con trở về trong viện.
Nhớ tới chuyện xấu hổ hôm qua, dù lo lắng chuyện tối nay Thẩm Huyền Thanh không trở về, Lục Cốc vẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra Lục Cốc không biết Thẩm Huyền Thanh sẽ như nào, nhưng y sẽ nhìn ánh mắt hắn, phát hiện sắt mặt Thẩm Huyền Thanh buồn bực không vui nên không dám lớn tiếng thở dốc.
Hơn nữa đêm hôm qua y còn không biết xấu hổ áp sát vào người Thẩm Huyền Thanh, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy không thể ngóc đầu lên được, sao y có thể làm ra loại chuyện này cơ chứ.

Cho nên hai người đều thấy xấu hổ, lúng túng một ngày, bầu không khí không được hài hòa như lúc trước.
May mà tách ra hai ngày, sau khi Thẩm Huyền Thanh trở về, có vẻ như đã tự nhiên hơn, trên gương mặt anh tuấn lại treo ý cười, ngoại trừ da hồ ly ra, hắn còn mang về một cái tổ ong.
“T đào được một tổ lớn trong hang, có mấy hàng mật ong, ta lấy về ba hàng, để lại hai hàng cho chúng nó, chưa lấy hết, nhưng nhà mình ăn thế này là đủ rồi.” Thẩm Huyền Thanh cất mật ong vào trong hũ, lại bẻ một miếng lớn cho Lục Cốc ăn.
Thấy Thẩm Huyền Thanh nở nụ cười, Lục Cốc còn được ăn đồ ngọt, đôi mắt y khẽ cong, trên mặt cũng có ý cười nhẹ.
Chuyện hôm trước cứ vậy bị ném ra sau đầu, hai người đều không nghĩ tới, cũng không nói nói về chuyện đó nữa.

Nhưng thay đổi thì vẫn có, ít nhất đối với Thẩm Huyền Thanh là có.

Trong khoảng thời gian này nếu không nghĩ ra rốt cuộc là hành phòng như thế nào, hắn sẽ không chạm vào Lục Cốc nữa.


Hắn sợ mất mặt trước phu lang nên lấy công việc làm cớ che dấu là tốt nhất, săn thú bận rộn không tâm tư nào nghĩ đến những chuyện khác.
***
Mưa thu lất phất, bấu trời u ám, núi non trập trùng phía xa đều đã bị mưa mù che phủ.
Mưa ngày một nặng hạt, ào ào rơi xuống, Lục Cốc mặc áo tơi*, đội nón rộng vành vội vàng chạy vào sân, Thẩm Huyền Thanh mặc giống vậy theo sau y, cách theo sọt tre nhồi đầy cỏ.
*Áo tơi (蓑衣): hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng nhưng không nhiều.
Lúc nãy mưa tạm ngừng, mưa phùn không lớn, hươu lùn và chim trĩ đều không có cỏ ăn nên hai người họ ra ngoài cắt chút cỏ về.
Về phần gà vịt thì Lục Cốc không quá lo lắng, hôm qua y đã cắt thêm ít cỏ cho gà vịt rồi, còn cả cám cho chúng nó ăn nữa.
Lúc trước lão thợ săn cũng dùng phòng chứa củi để nhốt con mồi, vậy nên phòng chứa củi trên núi rất lớn, sau khi trời mưa Lục Cốc lùa hết gà vịt vào phòng chứa củi, dùng củi vây lại một khoảng không cho chúng nó chạy loạn, không thì ngoài trời mưa núi quá lạnh, nếu dính mưa ướt sẽ sinh bệnh.
Ngay cả hươu lùn cũng dắt vào phòng chứa củi, nhưng Thẩm Huyền Thanh đã thu ngắn dây thừng thêm chút để Lục Cốc khỏi lo gà vịt bị hươu dẫm phải.
Sau khi cởi nón và áo tơi ra, Lục Cốc thêm củi vào ấm sắc thuốc nhỏ trước cửa nhà chính, nồi đất trên bếp đang hầm canh cá.

Nước canh trắng ngà sóng sánh rất nhanh đã sôi, hương thơm tràn ngập bốn phía, không chờ y đứng lên, Thẩm Huyền Thanh đã đi lấy bát và thìa.
Qua nửa buổi sáng, hai người họ đã ăn cơm xong, nhưng trời mưa gió thổi thật sự rất lạnh nên hầm luôn canh nóng uống, uống một bát canh nóng, ăn thêm mấy miếng thịt, trên người cũng trở nên ấm áp.
Cún con và chó lớn đều ở trong nhà chính, nếu ở ngoài chỉ có nước dầm mưa.

Thẩm Huyền Thanh nướng cho mỗi con một con chuột tre để gặm, cún con đặt móng vuốt trên thịt, vùi đầu ăn đến là hăng say.
Ngoài trời gió thổi không quá lớn, chỉ có mưa rơi ào ào, nước chảy xuống từ mái hiên, giống như cái rèm cửa vậy.
“Muối không còn nhiều lắm.” Lục Cốc uống nửa bát canh, nhớ tới chuyện này liền nói.
“Ừm, hai ngày nữa xuống núi mua thêm” Thẩm Huyền Thanh đáp một câu.
Hai người vừa uống canh nóng vừa nhìn mưa rơi ngoài phòng, có vài phần nhàn nhã tự tại.

Uống xong cũng không rảnh rỗi, Lục Cốc cầm giỏ kim chỉ, nương theo ánh sáng thêu hoa, Thẩm Huyền Thanh hoàn thiện nốt cái nia trư lần trước hắn chưa làm xong, thỉnh thoảng lại nói một hai câu, tuy không nhiều nhưng vẫn luôn dịu dàng, có người ở cạnh tốt hơn ở một mình rất nhiều.
Bùn đất sau mưa ẩm ướt, mặt trời đã ló, nhưng mặt đất vẫn chưa khô, không thích hợp để đi đường dài, nếu không lúc đi chân sẽ dính bùn, đi được một đoạn lại phải dùng cây cạo bùn đất xuống cho khỏi nặng chân.
Thẩm Huyền Thanh cõng sọt tre đi nhặt nấm nhặt rau, lá thu rơi trên mặt đất, có cái còn dính nước mưa vẫn chưa khô, gió núi thổi lạnh đến mức hai người họ đều phải mặc xiêm y thật dày.

“Ngày mốt chắc đường đi khô ráo rồi, ngày mai chúng ta sắp xếp đồ đạc, đến lúc xuống núi rồi.” Thẩm Huyền Thanh vừa nhặt rau vừa nói.
Hắn đã săn được sáu tấm da hồ ly đỏ và một tấm da hồ ly tạp, màu không được đẹp lắm.

Những tấm da này tạm thời có thể giữ lại, dù sao đường đi phủ thành xa xôi, đợi góp được kha khá thì bán một thể.

Qua một thời gian nữa trời càng thêm lạnh, không lo không bán được da hồ ly.
Chim trĩ và hươu lùn kia nên bán rồi.

Hươu lùn bị thương không còn đủ sức, tuy Lục Cốc cho ăn rất tốt, nhưng bị nó bị nhốt lại nên tinh thần uể oải, cứ để vậy về sau nó gầy thì rất đáng tiếc, nhân lúc nó còn béo tốt có thể bán thêm được chút tiền.
Nghe vậy, Lục Cốc ngẫm nghĩ một lát rồi nói nói: “Vậy mang cả kỷ tử xuống nữa nhé, ta đã phơi nắng được một sọt rồi, khá nhiều đấy.”
“Được, đống củ rễ ngọt trong góc tường vẫn còn nhiều, mang về một ít, để Đại Thanh ca lấp đất bảo quản.” Thẩm Huyền Thanh nhớ tới một đống lớn củ rễ ngọt mà Lục Cốc tích góp được, hai người họ ăn không hết.
Hai ngày trước hắn còn hỏi Lục Cốc sao đào được nhiều như vậy, Lục Cốc nói với hắn rằng đó là lương thực mang xuống núi để tích trữ vào mùa đông.

Nếu đã vậy thì mỗi lần xuống núi mang về một ít, tránh cho vào đông xuống núi phải mang một đống lớn về, đỡ tốn sức.
Trên đường đi, Lục Cốc thấy trên đất có rau thì ngồi xổm xuống nhặt, còn nói: “Ta phơi nắng cả nấm tre nữa, để lại một ít trong nhà ăn, rồi mang lên trấn bán.”
Y đã khác trước rồi, cũng sẽ làm chủ một vài chuyện, quyết định bán gì hay không bán gì.

Thẩm Huyền Thanh rất ít khi nhúng tay vào những chuyện này, chỉ gật đầu nói được.
Mà lúc nói đến chuyện xuống núi, Lục Cốc bận nhặt rau trên đất chưa từng để ý tới, Thẩm Huyền Thanh âm thầm thở dài, đôi mày tuấn tú hơi cau lại.

Hắn không biết làm thế nào với chuyện hành phòng của hai người, sau khi xuống núi phải tìm ai đó hỏi một chút.
Về phần tìm ai, hắn cau mày suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Nghiêu Thanh thì không được rồi, ai lại đi nói chuyện này với người trong nhà, trong thôn họ có Đại Trần cưới tức phụ rồi, nhưng nếu hắn hỏi gã kiểu gì cũng sẽ bị cười nhạo trong một khoảng thời gian, may mà cuối cũng hắn nhớ ra La Tiêu, tuy La Tiêu chưa cưới vợ nhưng thường ở trong thanh lâu, hẳn sẽ giúp được chút gì đó..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.