Bạn đang đọc Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 29
Vốn Thẩm Huyền Thanh mua gà vịt là do hắn thấy sau khi hắn đi, còn một mình Lục Cốc ở trong núi, không có đến một người trò chuyện cùng.
Hơn nữa hôm đó gà tre đẻ trứng, nên hắn thấy nuôi gà đẻ trứng trong núi cũng tốt, không cần phải lấy trứng từ nhà đi.
Đường núi xa xôi, mang theo trứng gà phải che chở cẩn thận, nhỡ làm vỡ thì rất đáng tiếc.
Trước kia chỉ có một mình hắn trong núi, không tiện chăm gà nuôi vịt, giờ có Lục Cốc thì khác.
Có gà vịt cục cục quác quác kêu trong sân, cuộc sống sẽ náo nhiệt hơn chút, không quá mức yên ắng vắng vẻ.
Vả lại, hắn thích ăn trứng gà, dù gà này nuôi phải đến đầu xuân năm sau mới đẻ trứng được, nhưng mua sớm về nuôi có thể được ăn sớm hơn so với để năm sau mới nuôi.
Đến lúc đó bọn họ ở trong núi ăn chán cá thịt, có thể nấu bát canh trứng bồi bổ cho Lục Cốc.
Hôm nay đi chợ trên trấn, Thẩm Huyền Thanh không chỉ đi khắp nơi tìm gà vịt, còn tiện đường xem thử chó con.
Nhưng hắn muốn giống chó có thân hình lớn sau khi trưởng thành, phẩm chất phải tốt chút.
Hắn chọn lúc lâu không thấy có con nào vừa lòng nên đành trở về bảo Thẩm Nghiêu Thanh và người trong thôn hỏi thăm xem ở đâu có bán chó con, tốt nhất là loại giống sói lông xanh như Đại Hôi, hiểu ý người lại uy mãnh hơn chó thường, dẫn theo lên núi càng yên tâm hơn.
Chó con cũng là muốn mua cho Lục Cốc.
Đại Hôi phải theo hắn săn thú, nếu chỉ đi bắt thỏ thôi thì mới có thể để lại Đại Hôi cho Lục Cốc, sau này để Lục Cốc nuôi một con, sau khi hắn đi săn sẽ không quá lo lắng.
Thôn cách vách không xa.
Mỗi lần Mạnh Đại Nhạc giết heo đều mời chào người sống ở mấy thôn quanh đó, cho nên trên đường đến thôn cách vách có rất nhiều người.
Không phải ngày nào Mạnh Đại Nhạc cũng giết heo, ngắn thì năm sáu ngày, dài mười ngày nửa tháng giết một lần.
Vì chỗ gã gần, không cần lên trấn mua, người trong thôn chỉ cần biết tin gã sắp giết heo, ai muốn ăn thịt đều đến đó mua một ít.
Lúc Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đến nơi, hai miếng thịt lợn vừa mới được xuyên qua móc sắt, treo trên giá gỗ.
Người mua không ít, vì Thẩm Huyền Thanh muốn nhiều nên Mạnh Đại Nhạc cắt cho hắn trước.
Thịt nhiều mỡ đắt tiền, hắn mua năm cân, lại mua thêm năm cân thịt chân giò, còn có hai khúc xương lớn.
Người thôn quanh đó ít nhiều đều biết tên hắn, thấy hắn mua nhiều vậy đều hỏi có phải hắn phát tài không hay trong nhà có chuyện gì vui.
Thẩm Huyền Thanh cười cười, tùy tiện ứng phó vài ba câu, nói để lại trong một ít rồi mang lên núi ăn dần.
Mọi người đều biết hắn đi săn, bình thường luôn đi săn trong núi, đúng là nên mua nhiều hơn chút.
Sau khi trả tiền xong, lại tán gẫu thêm vài câu chuyện nhà với Mạnh Đại Nhạc, Thẩm Huyền Thanh đeo giỏ trúc về thôn với Lục Cốc.
Nếu mua rượu thì thôn Thanh Khê có nhà ủ rượu, không cần đi đâu xa, tiện đường về có thể mua luôn.
Đến khi tới nhà Thẩm Cát Thắng, Thẩm Huyền Thanh mua hai vò rượu, mỗi vò một cân hai, còn mua thêm một vò rượu gạo nhỏ.
Hai người họ ở trên núi không tiện bằng trong thôn, muốn uống rượu gạo phải về mới uống được, mang lên núi lấy một vò, không muốn ăn cháo loãng thì đun kỷ tử với rượu gạo uống, vừa ngon lại đỡ ngán.
Lần này đi một chuyến tốn không ít tiền, giỏ trúc nặng trịch, may mà sức lực Thẩm Huyền Thanh đủ lớn, không cần Lục Cốc phụ giúp.
Hai người họ về nhà, Thẩm Huyền Thanh nghĩ một lúc mới thấp giọng hỏi Lục Cốc: “Em muốn mua rượu uống sao?”
Lục Cốc theo bản năng quay mặt lại, liếc mắt nhìn hắn một cái lại vội cau mày cúi đầu, nhỏ giọng phủ nhận: “Không phải, ta không uống rượu.”
Lúc này Thẩm Huyền Thanh mới khó hiểu hỏi: “Vậy em, muốn mua cho ta uống sao?”
Lục Cốc hơi do dự rồi mới nhỏ giọng đáp: “Sáng sớm nay đại bá nương tới, nói nhà họ ăn hồng tiếu.
Lần trước ta đi hái nấm hình như có nghe được có khe suối gần đó, đi tìm hẳn có thể mò được, dùng rượu ngâm xong huynh muốn ăn là có thể ăn, không ăn hết có thể đem đi bán.”
Y càng nói thanh âm càng nhỏ, nhưng Thẩm Huyền Thanh vẫn nghe rõ, ra là muốn làm hồng tiếu cho hắn ăn.
Sáng ngày Lục Cốc thấy hắn ra ngoài uống rượu, xách gà theo làm đồ nhắm, còn có lúc thành hôn từng nghe qua Thẩm Huyền Thanh uống không ít rượu, nên y biết hắn uống được rượu.
Bọn họ ở trong núi có thịt ăn, dù không quá khổ sở, nhưng nếu có một món ăn ngon, Thẩm Huyền Thanh hẳn sẽ càng cao hứng.
Dù không uống rượu, hồng tiếu trên trấn bán đắt như vậy, để Thẩm Huyền Thanh nếm thử cũng tốt, tự y đi mò ốc còn không tốn tiền.
Thấy phu lang nhỏ nghĩ cho mình như vậy, Thẩm Huyền Thanh mừng rỡ vô cùng, còn cam đoan với Lục Cốc: “Ăn chứ, nhất định sẽ ăn.
Ta không uống nhiều rượu, hai ba chén là được rồi, sẽ không say.”
Vì Vệ Lan Hương thường bảo hắn nên uống ít, đừng học theo người khác say rượu loạn tính.
Bản thân hắn đã từng học qua, hiểu biết hơn hán tử lỗ mãng chưa từng đọc sách, cũng biết rượu vào hại thân, uống nhiều còn dễ làm hỏng việc.
Trong thôn bất kể hán tử nhà nào say rượu về nhà, nếu cả người toàn mùi rượu, đều sẽ bị tức phụ hoặc phu lang ghét bỏ.
Thậm chí còn có hán tử nôn thốc nôn tháo, = không ai nguyện ý tới gần.
Hắn vẫn luôn nhớ không được uống nhiều, mấy năm nay hắn uống rượu với người khác uống rượu rất ít khi say.
Thứ nhất là do tửu lượng hắn khá tốt, thứ hai là hắn sẽ không rót quá nhiều rượu, uống có điểm dừng thôi.
Thấy Thẩm Huyền Thanh nở nụ cười, Lục Cốc thấy vậy yên tâm, xem ra không làm sai, nghe xong còn gật đầu ừ một tiếng đáp ứng, ý bảo y đã biết.
Đến khi hai người họ trở về, Vệ Lan Hương thấy nhi tử cười đến là hớn hở, mắt còn luôn nhìn Lục Cốc, là biết hai người bọn họ vẫn ổn, nào còn lo lắng gì.
***
Sau khi gà gáy không bao lâu, thôn Thanh Khê dần có tiếng người.
Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh dậy sớm ăn sáng rồi lại đẩy xe vào núi..