Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 24


Bạn đang đọc Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 24


Mưa rơi không ngớt, gió thổi vù vù khiến mưa hắt vào mái hiên càng thêm lạnh, ba con chó cũng đã trốn vào nhà chính tránh mưa, mỗi đứa tìm một nơi khô ráo nằm sấp xuống.
Bên cạnh có thêm một người, bàn tay Lục Cốc đan lồng tre càng thêm cẩn thận, y có chút không được tự nhiên.
Thẩm Huyền Thanh hơi ngây người, cảm thấy đứng cứ đứng ngốc ở đó cũng không ổn lắm liền kéo chiếc ghế đẩu tới ngồi cạnh Lục Cốc, cầm lấy nan tre* thấp giọng nói: “Ta làm cùng đệ.”
“Ừm.” Lục Cốc không biết nói gì, chỉ gật đầu đáp ứng.
Nói một câu thì sẽ khơi ra chuyện, Thẩm Huyền Thanh vứt hết vài phần lúng túng luống cuống vừa rồi, cố gắng nghĩ ra chuyện để nói, hỏi về sinh kế* mấy ngày nay của Lục Cốc.
*Sinh kế (营生): nghề nghiệp kiếm sống; sinh nhai; sinh kế; nghề kiếm sống; công việc
“Ta thấy đệ phơi rất nhiều kỷ tử.”
Nghe hắn nói vậy, Lục Cốc thoáng ngập ngừng, nâng mắt thấp thỏm nói: “Ta nghe người ta nói y quán thu cái đó.”
Thẩm Huyền Thanh suy tư một chút mới nói: “Đúng vậy, thật ra không riêng gì y quán, mang kỷ tử ra chợ bán cũng sẽ có người mua, dù giá cả không cao cho lắm.”
Khắp núi đồi nơi họ sống này đều có cây kỷ tử mọc hoang, có thể dùng làm thuốc được, nhưng vì thường có người hái bán, không phải là hàng khan hiếm gì, nên giá cả luôn không cao lắm.
Nói xong hắn còn đứng dậy nhìn hai nia tre* đựng kỷ tử, những quả Lục Cốc hái được đều lớn hơn và có chất lượng lớn hơn so với những quả người ta hay hái ở sườn núi, dù không lên giá được nhưng sẽ dễ bán hơn.
Hắn cầm một nắm nhìn kỹ hơn, rồi nói với Lục Cốc: “Khi nào xuống núi ta dẫn đệ đi bán.”
Mấy ngày nay y luôn bận bịu chuyện này, vừa nghe có hy vọng, Lục Cốc vội vàng gật đầu.

Nói chuyện này xong, bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn vừa nãy không ít, dù không nói lời nào cũng không cảm thấy gò bó như trước nữa.
Một trận gió lớn thổi tới, nước mưa hắt cả vào nhà chính.
Trên mặt, trên tay Lục Cốc đều dính nước mưa lạnh lẽo, vội vàng dịch đống nan tre trên mặt đất về phía sau.

Y không mặc áo khoác, giờ mới cảm thấy lạnh.
Không lâu sau, mây đen trên trời kéo đến càng nhiều hơn, đừng nói là ngồi trong nhà chính, ngoài trời cũng không còn sáng, như thể trời sắp vào đêm.
Thẩm Huyền Thanh thấy gió nổi ngày càng lớn, buông mấy nan tre vừa đan được thành đáy lồng xuống, nói với Lục Cốc: “Trời lạnh rồi, vào phòng thôi.”
Nói xong hắn đứng dậy đóng cửa nhà chính lại, tránh cho mưa hắt vào ướt hết nhà.
Trời tối như vậy, lại đóng cửa, muốn làm việc cũng không còn cách nào khác, Lục Cốc đành phải theo hắn vào gian phòng ấm áp hơn.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt nhưng vẫn có thể nghe được tiếng mưa to như trút nước ở bên ngoài, gió thổi vù vù.

May mà ở nơi rừng sâu núi thẳm này, bọn họ có một căn nhà kiên cố chống chọi mưa gió.

Ngồi bên bàn chẳng có việc gì để làm, mà cũng đâu nhìn rõ gì, Thẩm Huyền Thanh dừng một chút rồi nói: “Mấy ngày nay bận rộn mệt nhọc rồi, trời mưa thế này chắc chắn không tạnh ngay đâu, không bằng chúng ta nằm nghỉ ngơi một lát đi.”
Lời này hắn nói là thật.

Trước kia một mình hắn ở trong núi nếu muốn chạng vạng về nấu cơm thì sẽ trở về sớm hơn chút.

Hiện giờ có Lục Cốc đi theo, hắn không phải nấu cơm, về muộn hơn so với trước kia.
Cả năm, sáu ngày đi sớm về khuya, bận bịu chạy quanh trong núi, giờ nên tranh thủ hôm nay mưa nghỉ ngơi thêm một chút, không chỉ hắn, mỗi ngày Lục Cốc cũng phải làm không ít việc, nằm nghỉ một lát sẽ tốt cho thân thể y hơn.
Lục Cốc giờ đã hơi quen với việc ngủ chung giường, nghe hắn nói vậy hơi hé miệng nhưng vẫn không dám từ chối.

Vả lại, nếu Thẩm Huyền Thanh đi ngủ, một mình y ngây người ngồi bên bàn không làm gì, trông lại càng ngốc nghếch.
Trên giường đã dải chăn mới.

Hai hôm trước y đã giặt sạch chăn cũ, nếu ban đêm trời quá lạnh thì có thể phủ chăn cũ đã giặt sạch lên chăn mới, đắp hai lớp chăn sẽ ấm áp hơn.
Hiện giờ vẫn chưa buồn ngủ như ban đêm, Lục Cốc nằm phía trong giường suy nghĩ miên man vài chuyện.

Thẩm Huyền Thanh nói dẫn y đi bán đồ, vậy y có thể mang theo nhiều hơn chút hay không, dù là cẩu kỷ hay dược liệu khác đều nên tìm thêm.
Trong chăn dần trở nên ấm áp, một người khác trên giường cũng đang rời vào trầm tư.
Nhưng ngay khi hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái trên cơ thể Lục Cốc truyền tới, Thẩm Huyền Thanh nào có thể nghĩ được chính sự gì.
Dù mới chỉ vài ngày mà hắm lại quen thói ôm phu lang ngủ vào ban đêm.

Hiện giờ nằm đây, trong lòng trong tay hắn thực trống trải, cái cảm giác ngứa ngáy trống rỗng này ngày càng lớn, cứ như một hố đen xoay tròn trong lồng ngực hắn, nếu không kiểm soát được, cái hố đen đó sẽ nuốt chửng lý trí hắn mất.
Lục Cốc Vừa còn đang hồn vía trên mây, bỗng bị Thẩm Huyền Thanh nắm lấy bàn tay, y giật mình lập tức khôi phục tỉnh táo.
Tay Thẩm Huyền Thanh lớn hơn tay y, rắn chắc mạnh mẽ, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, khiến y có hơn sợ hãi, không biết hắn đây là có ý gì.
Mấy hôm nay lúc tỉnh lại, y luôn bị người ôm, nhưng đó đều là ban đêm sau khi ngủ say mới vậy, giờ đang ban ngày, sao có thể như thế.
Lục Cốc xấu hổ hơi cựa quậy, nhưng bàn tay to lớn nắm lấy tay y kia lại càng dùng sức nắm chặt.


Giờ thì y biết, Thẩm Huyền Thanh không phải vô tình nắm nhầm.
Y đành phải nằm yên, tùy ý để tay bị người nắm.
Ai ngờ tới đó còn chưa hết, sau một khoảng lặng, nam nhân cao lớn bên cạnh xoay người ôm y vào lòng.
Cả người Lục Cốc cứng ngắc, không dám động đậy tí nào, trong lòng hoảng loạn không thôi.

Y ngửi được mùi hạt tắm hoang thoang thoảng trên người Thẩm Huyền Thanh.

Mùi hương càng thêm ấm áp nhờ lồng ngực khô nóng của nam nhân, lại có phần xâm lược, khiến y nhớ tới vài phần khí chất hung hãn của Thẩm Huyền Thanh ngày đó khi y giúp hắn lau rượu thuốc mà e sợ.
Dường như y nghe được một tiếng thở dài vừa nhẹ nhõm vừa thỏa mãn, nhưng vì quá mức khẩn trương, y không không biết có phải do mình nghe nhầm hay không.
Thẩm Huyền Thanh lúc nhỏ từng đi học đường vài ngày, biết một ít chữ, nhưng sách hắn đọc là sách đứng đắn, tất nhiên không biết bốn chữ ôn hương nhuyễn ngọc trong dâm từ diễm khúc.

Hắn chỉ biết ôm phu lang nhỏ mới có thể yên tâm hơn chút, trong lòng mới như được lấp đầy.
Ôm được người vào lòng, hắn cảm thấy mùi hương trên người Lục Cốc càng lúc càng thơm, như khơi gợi lên những ý niệm không thể kiểm soát trong lòng hắn, khiến hắn trở nên không thỏa mãn lại khó mà chịu đựng được.
Lục Cốc không hiểu sự đời, lúc xuất giá không ai dạy y.
Ở nơi này của bọn họ, song nhi và cô nương nhà ai khi xuất giá đều sẽ tắm qua mộc hương thang*, trên người phải có mùi thơm, nếu không Đỗ Hà Hoa cũng sẽ không đun nước tắm cho y.
*Mộc hương thang (沐香汤): Tại khu vực Hoài An, Giang Tô, vào dịp lễ hội Thuyền rồng, các loại thảo mộc như ngải cứu và thạch xương bồ được đun trong một cái nồi, được gọi là “nước thơm”.
Còn nhưng cái khác, thường sẽ có bà tử cầm sách tranh thô lén lút dạy dỗ, nhưng Đỗ Hà Hoa không tìm sách tranh cho y, nên y căn bản không hiểu bọn họ đang làm gì.
Lần đầu mê man, một đêm mưa gió phiêu diêu.
***
Mặt trời lên xóa tan làn mây đen, núi rừng được trận mưa gột rửa trở nên tươi mới.
Khí lạnh vẫn chưa phai bớt, Lục Cốc ngồi trong sân phơi nắng.

Y nhìn thấy trên mặt đất có mấy chiếc lá rụng từ tối qua, còn vương vệt nước.

Lá cây kia đã chuyển màu ố vàng, làm y cảm nhận được khí trời thu.

Thẩm Huyền Thanh xách lưới cá ra cửa, nói là ra bờ sông bắt cá tôm và đào cá chạch.

Sáng nay hai người bọn họ đều dậy muộn, mấy ngày nay sắc trời không tốt, phải tới trưa mới thấy mặt trời, nên hắn không ra ngoài săn thú.
Lục Cốc phơi nắng có chút buồn ngủ, bỗng chốc bừng tỉnh, đến giờ y mới nhận ra, hình như đêm mình thật sự trở thành phu lang của người ta rồi.
Y được mua về làm phu lang cho Thẩm Huyền Thanh, trước đây không ngờ còn có những chuyện này, giờ mọi thứ đều đã đâu đóng đấy, xem ra phu lang thật sự hẳn phải như vậy mới đúng, khiến y có chút e ngại xấu hổ, cũng có phần cam chịu.
Không cam chịu thì còn có thể làm sao đây.

Tối hôm qua y không dám động dù chỉ một chút, chỉ cắn môi dưới chịu đựng, không kêu lên tiếng nào.

Đến hôm nay sao có thể giở quẻ nói không muốn vậy, vả lại cũng không có can đảm nói với Thẩm Huyền Thanh.
Y ngồi đó một mình hồi lâu, rốt cục không chịu nổi muốn quay về phòng ngủ, thì chó nhảy qua cánh cửa vọt cào từ bên ngoài, sau đó Thẩm Huyền Thanh cũng đi vào theo.
Y phục hắn có vệt ướt nhưng hắn không để ý, tay áo xắn lên còn chưa buông xuống, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, chân dài, sống lưng thẳng tắp.

Hắn vừa nhìn thấy Lục Cốc, ý cười như gió xuân phơi phới trên mặt hắn còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Lục Cốc còn đang mê man, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, lần đầu tiên không lảng tránh ánh mắt hắn, đến giờ y mới nhận ra, thì ra Thẩm Huyền Thanh lớn lên lại tuấn tuấn tú mạnh mẽ đến vậy.
Đường nét mơ hồ cứng rắn kia dần trở nên rõ ràng trong lòng y, y như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Thẩm Huyền Thanh dài đến vậy.
“Ta dùng lưới dày bắt được hai con cá lớn, còn đang vây trong lưới, có nước sông bọn nó sẽ không chết, mép lưới đè dưới một tảng đá xanh, mai mốt em muốn ăn thì ra đó lấy nhé.”
Thẩm Huyền Thanh tới gần thêm vài bước, chân dài, dáng người cao lớn anh tuấn, một thân y phục thô ráp cũng không che lấp được khí chất của hắn, hăng hái đến gần y.
Ý cười trên mặt hắn nhiều hơn bình thường, nửa ngồi xổm trước mặt Lục Cốc, cho y xem giỏ cá, cười nói: “Mấy con cá chạch với bọn cá tép này để hầm canh cho em, có cả tôm con nữa.

Hôm qua trời mưa, nước sông lên cao, tôm vỏ trắng trong khe suối đều bị cuốn xuống, ta bắt được không ít, chần qua cho em ăn.”
Giỏ cá nhỏ nặng trịch, có thể thấy bắt được khá nhiều.

Lục Cốc thấy bản thân mình trong đôi mắt cười sáng ngời của Thẩm Huyền Thanh mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm người ta một hồi lâu, vẻ mặt hoảng hốt vội cúi đầu giả bộ nhìn giỏ cá.
Trải qua chuyện tối hôm qua, bị phu lang của mình nhìn, Thẩm Huyền Thanh sẽ không thấy luống cuống khi đối mặt với Lục Cốc như trước nữa.
Đầu gối trái hắn nửa ngồi xổm nửa quỳ trước mặt Lục Cốc, ánh mặt trời chiếu lên mặt Lục Cốc, nhìn càng thêm trơn bóng.
Hai má Lục Cốc thịt không nhiều lắm, nhưng vô cùng mềm mại, y đã biết từ tối qua rồi.
Hơi thở dần đến gần, gò má bị môi người khác cọ nhẹ, sự xấu hổ tối qua lại tới, Lục Cốc nắm chặt vải trên đùi.
Một lát sau, Thẩm Huyền Thanh mới nhận ra bản thân thất thố, lưu luyến lùi lại, khàn giọng nói: “Ta đi mổ cá chạch.”
“Ừm.” Lục Cốc rũ mi gật đầu, nơi gò má bị cọ qua kia nóng lên, không đứng lên nổi.
Thẩm Huyền Thanh đứng dậy, vừa mới đi vào phòng bếp vài bước, lại quay đầu nói: “Nếu em mệt thì đi ngủ một lát đi, bao giờ ăn cơm ta sẽ gọi em.”

Lục Cốc kinh ngạc đồng ý rồi trốn vào trong phòng.
Về phần Thẩm Huyền Thanh tự nấu cơm, chỉ cần không phải xào rau còn lại hắn đều làm được.
Ở nhà hắn đã từng xem Vệ Lan Hương hầm cá chạch.

Mổ cá xong, cắt ít hành gừng cho vào trong ấm, đổ thêm nước, dùng ấm đun thuốc nấu là được.

Còn tôm sông thì càng dễ làm, chỉ cần đun nước sôi rồi chần qua là được.

Hôm qua Lục Cốc làm ít bánh hấp, tiện tay hâm nóng mấy cái là ăn được rồi.
Lục Cốc nằm xuống không bao lâu là không còn biết trời trăng gì nữa, chìm vào giấc ngủ say.

Không phải do thân thể y yếu ớt, xưa nay y làm việc, cắt cỏ đã quen cũng coi như chịu được vất vả, nếu cứ làm từng bước từng bước như đôi phu phu mới cưới sẽ không mệt đến vậy.
Nhưng là Thẩm Huyền Thanh còn trẻ, một thân cơ bắp kia như thể không biết mệt, đây lại là lần đầu của hai người, hắn không biết chừng mực, có hơi lỗ mãng, sau khi nếm thử vị thịt là không đành lòng nhả ra, náo loạn tới long trời lở đất.
***
Mỗi ngày trôi qua một khác, Lục Cốc đã quen dần với cuộc sống này.
Có người chăm sóc, trong nhà ngoài nhà đều có sự thay đổi.

Lục Cốc chuyển mấy gốc hoa rừng tới trước cửa viện.

Mấy cây hoa này rất dễ sống, chỉ cần để ý chăm nom một chút.

Sau khi nở, đóa hồng đóa vàng khiến trước viện có thêm phần màu sắc.
Y thấy trong thôn có người thích trang hoàng nhà cửa đều sẽ trồng hoa.

Y ở trong núi nhìn thấy khóm hoa nào đẹp đều đào cả rễ mang về.

Y đào không ít hoa, có những khóm không nuôi sống được đành phải nhổ bỏ.
Buổi sáng, gió nhẹ thổi qua, cành hoa khẽ đung đưa.
Lục Cốc cõng sọt trúc khóa cửa, rồi quay người cùng Thẩm Huyền Thanh kéo xe đẩy xuống núi, trên xe chở đầy con mồi, cũng đã đến lúc đem đi bán rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.