Bạn đang đọc Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 102
Lần trước chôn Trương Chính Tử tốt xấu gì cũng đã chôn được quan tài xuống đất rồi mới nháo nhào lên, hiện giờ hài cốt của lão Trương thị còn chưa lạnh đã náo loạn như vậy, chưa đến hai khắc, toàn bộ người trong thôn Thanh Khê đều biết chuyện Lý Uyển Vân điên khùng chém người, thậm chí còn truyền ra cả ngoài thôn.
Nữ nhân và song nhi ngày thường mồm miệng có lợi hại đến mấy bị ép bức cũng chỉ tùy ý chửi rủa, nhiều nhất là lôi kéo đánh nhau, rất hiếm thấy dùng dao chém người.
Chỉ tính sự điên cuồng bốc đồng này thôi là đã thấy được bị bức ép đến không còn đường sống, người bình thường dù có hung hãn đến đâu cũng không thể lấy ra ngần ấy can đảm.
Ở trong phòng, Lý Uyển Vân ôm mặt khóc nức nở, đôi tay run rẩy, hai chân mềm nhũn, lồng ngực phập phồng kịch liệt như thể cả trái tim cũng đang run rẩy.
Lý Uyển Vân chỉ là một người phụ nữ yếu ớt chưa từng nghĩ đến chuyện muốn giết ai.
Nàng vốn không có bản lĩnh gì, chỉ dám ngồi trên đất khóc lóc kể lể nhưng những thúc thúc bà cô kia ai nấy đều trợn mắt phồng má nhảy dựng lên đòi nàng đưa tiền, khiến nàng trong lúc hoảng hốt tựa như nhìn thấy ác quỷ muốn ăn tươi nàng, mặt xanh nanh vàng, vòm miệng đen thui có thể nuốt sạch nàng không thừa mẩu xương vụn nào.
“Uyển Vân, Uyển Vân.” Nương Toàn tử ngồi cạnh vuốt lưng thuận khí cho nàng, từng tiếng một gọi tên nàng như muốn gọi linh hồn nhỏ bé của nàng quay về, điên thành như vậy còn chẳng phải mất hồn hay sao?
Tấm lưng gầy yếu run rẩy dưới bàn tay nương Toàn tử, tay cũng run rẩy, cả người đều run bần bật.
“Mau đốt ít giấy đi.” Thấy Vệ Lan Hương tiến vào, nương Toàn tử vội vàng nói.
Vệ Lan Hương liếc mắt nhìn Lý Uyển Vân nghẹn ngào khóc nức nở nửa ngày không nhúc nhích gì, khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài lấy giấy vàng.
Hai người họ còn gọi mấy người Miêu đại nương tới, vừa đốt tiền giấy vừa hô hoán.
Sau một phen lăn lộn cuối cùng Lý Uyển Vân cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ đã có thần hơn chút, không còn vẻ điên cuồng nữa.
Vừa rồi không phải nàng không nghe thấy thanh âm của mấy đại nương và a ma nhưng trong lòng tràn đầy bi thương khổ đau, sau khi chìm trong đó mà khóc thì không còn nghe vào cái gì nữa.
“Từ từ uống một ngụm nước ấm đi.” Vệ Lan Hương rót một chén nước ấm đưa cho nàng.
Tay Lý Uyển Vân còn đang run rẩy, sau khi uống xong chén nước mới thở dốc một hơi rồi không khóc nữa.
“Bên ngoài có nhà Nhị thúc ngươi tiếp chuyện giúp, nếu muốn ngủ thì ngủ một lát đi.” Nương Toàn tử thấy nàng thật sự quá đáng thương, cũng đâu thể lấy bộ dạng này ra ngoài tiếp khách.
Lại nói lão Trương thị chỉ sinh một trai một gái, con nối dõi ít ỏi, người trong thôn cũng không biết nữ nhi bị bà ta bán đi đâu, càng không có khả năng nàng sẽ tới khóc tang túc trực bên linh cữu, những thân thích Trương gia kia đều đã bị chém đuổi đi, người đến phúng viếng chỉ có nhà thân nương của lão Trương thị và họ hàng nhà thân nương của Lý Uyển Vân.
Lý Uyển Vân chỉ gật đầu không thể nói được gì, khi Vệ Lan Hương muốn đỡ nàng lên giường thì nàng khoát tay lắc đầu, bà thấy vậy đành phải bỏ qua rồi cùng mấy người nương Toàn tử đi ra ngoài đóng cửa lại, để một mình nàng nghỉ ngơi trong phòng.
Trong viện, Vệ Lan Hương vừa đi ra đã thấy Lục Cốc bước vào cửa.
“Nương.” Lục Cốc nhìn thấy Vệ Lan Hương thì đi tới vài bước.
“Sao con lại tới đây?” Vệ Lan Hương nắm tay kéo y vào phòng bếp, thấp giọng nói: “Bên này có người chết, cẩn thận đụng phải gì đó không sạch sẽ, không phải bảo mấy đứa con và a tẩu ở nhà sao?”
Lục Cốc nghe vậy có hơi thấp thỏm nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Nương, Uyển Vân sao rồi ạ?”
“Giờ thì ổn rồi, đang nghỉ ngơi trong phòng.” Vệ Lan Hương nói xong thấy trong giỏ trúc có một nắm rau dại héo úa.
Từ tối nay sẽ bày tiệc chay, vừa mới đầu xuân không có nhiều rau tươi để ăn, chỉ có thể thêm món rau dại làm một bàn tiệc không thì ít quá.
Hiện giờ mọi thứ đều đang rối loạn, Trương gia chỉ còn lại một mình Lý Uyển Vân, cả nhà Trương Mộc Sinh còn phải tiếp khách, chỉ có những người tới giúp đỡ như họ đào giúp.
“Như vậy đi, nhân lúc trời còn chưa tối, con đi với nương ra ngoài kia đào thêm ít rau dại về.
Nàng quá đáng thương, không có ai giúp đỡ, chúng ta ấy à, cứ coi như là tích đức đi.” Vệ Lan Hương nói xong thì xách giỏ trúc lên, đi ra nói một tiếng với nương Toàn tử sau đó hai người đi ra ngoài.
Sau khi mưa xong, khắp các đồng ruộng và sườn núi đều là rau dại, ruộng lúa cách đây xa nên Lục Cốc đi theo Vệ Lan Hương ra bờ sông đào đầy một giỏ rau, ít nhất vẫn đủ ăn cho bữa tối nay.
Sau khi thân thích Trương gia bị dọa chạy đến đêm vẫn không dám mò tới, cuối cùng cũng coi như được một đêm yên tĩnh.
Nhưng sáng hôm sau, Lý Uyển Vân đã đi tìm quản sự Lâm Thủ Nghĩa nói hôm nay muốn chôn cất.
Mặt trời đã ló dạng từ lâu, phụ nhân phu lang tới hỗ trợ đều đang ở trong viện, nghe nàng nói vậy không khỏi nhìn qua.
“Chuyện này…” Lâm Thủ Nghĩa do dự.
Ở nơi này của bọn họ đều là giữ linh cữu lại ba ngày rồi mới hạ táng, lão Trương thị vừa chết hôm qua, vẫn chưa tới lúc chôn cất.
“Thủ Nghĩa thúc, không phải ta muốn là hôm nay nhưng chút tiền ít ỏi còn lại trong tay ta chỉ đủ mua quan tài, túi gạo đã thấy đáy, vại bột càng không có bao nhiêu, ngay cả ba ngày tiệc chay ta cũng không bày nổi.”
Lý Uyển Vân lau nước mắt, liếc mắt nhìn mấy người Vệ Lan Hương, lại khóc nói: “Ta biết người trong thôn đều rất tốt, nguyện ý cho ta mượn đồ, nhưng ruộng nhà ta đều đã bán rồi, về sau chỉ có thêu thùa kiếm sống, mọi người cho ta mượn không biết đến bao giờ ta mới có thể trả lại được? Này còn không phải khiến người ta đi uống gió Tây Bắc* sao?”
*Uống gió Tây Bắc (喝西北风): dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát.
Lời này của nàng quả thật có lý, với tình hình này của Trương gia đúng là không thể trả nợ.
Chỉ dựa vào phần lương tâm này của nàng thôi đã khiến cho Lâm Thủ Nghĩa có chút nhìn nàng với một cặp mắt khác, ai mà ngờ một người phụ nữ không biết lấy một chữ lại có suy nghĩ sâu xa tới vậy.
“Nhưng mộ phần vẫn chưa đào xong.” Lâm Thủ Nghĩa nói.
Bình thường đào mộ đều tốn hai, ba ngày, bọn họ ở nông thôn không mời nổi người xây mộ, đa phần đều là đào một cái hố dưới đất rồi chôn nhưng hán tử tới giúp đều có việc nhà phải lo, không thể lúc nào cũng đào mộ trên núi nam được.
Còn có những người nhà nghèo không thể mua nổi quan tài, chết thì cuốn chiếu rồi chôn xuống đất là coi như xong việc, không hề bày tiệc gì.
Lý Uyển Vân cúi đầu suy nghĩ một lát rồi lại ngẩng đầu nói: “Chuyện này không quan trọng, nương ta coi như là đã sống thọ rồi, ta không muốn nói bà là bị bệnh mà chết, coi như là hỉ tang cho bà, kiếp sau mong bà đầu thai tốt, không phải luân hồi vào một thai nhi bệnh tật quấn thân.
Như vậy đi, Thủ Nghĩa thúc, thúc gọi thêm vài hán tử tới núi nam đào mộ, ta giết hai con gà bày hai bàn tiệc cho họ, làm phiền bọn họ hao tâm tốn sức rồi.”
Muốn mời những hán tử kia đến nhanh chóng đào mộ cho xong thì cũng phải cho bọn họ ăn nhiều hơn chút, như vậy người ta mới nguyện ý đến, đào mộ chính là một việc tốn sức.
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Nếu không phải người trong thôn đều đang nhìn, quản sự Lâm Thủ Nghĩa cũng tới, mọi người đều biết là nhất định phải bày tiệc chay ba ngày theo luật lệ thì sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, nàng ngay cả một cái chiếu rách cũng không muốn cuốn lại cho lão Trương thị.
Đều nói là chuyện hiếu chuyện hỉ, nếu lão nhân thọ cao thì có thể gọi là hỉ tang, có thể bày rượu bày thịt như hỉ sự, đương nhiên ở nông thôn bọn họ thì ít khi như vậy, đa phần đều là bày tiệc chay.
Lâm Thủ Nghĩa suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp: “Được, cứ làm theo lời ngươi nói đi.”
Lý Uyển Vân lau khô nước mắt trên mặt.
Đêm qua nàng thức trắng, suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra những lời giải thích này.
Lão thái bà đã chết, nàng dựa vào đâu mà bày tiệc cho đám súc sinh Trương gia lòng dạ ác độc kia tới ăn, đó đều là tiền cả, là tiền bảo mệnh sau này của nàng, một văn tiền nàng cũng không muốn tốn, tình hình đến mức này rồi, nàng bị bức ép nên đầu óc cũng linh hoạt hơn.
Nàng nghĩ không thì chôn luôn vào hôm nay đi, quỷ ma nhập địa rồi thì thiên hạ sẽ thái bình thôi, về phần đầu thai hay không hay đầu thai thành cái gì, nàng âm thầm cắn răng cuối cũng vẫn không nghĩ ra lời nguyền rủa hung ác nào để hả giận.
Không cần ai khác động tay, nàng đã tự vào hậu viện bắt hai con gà.
Mấy hôm nay quá bận rộn, hậu viện không ai quét dọn, trong chuồng đầy đất đều là phân gà vịt, bên tường còn một chồng phân chất đống, bình thường đều là để đó rồi dọn luôn một thể.
truyện xuyên nhanh
Thấy nàng thật sự xách gà tới, mấy thẩm và a ma vội đun nước nấu ăn.
Vừa nghe nói có gà hầm cho người đào mộ, có một phụ nhân vốn chỉ tới xem thử, giả vờ giúp đỡ làm cỗ chay, thấy thật sự đã cắt tiết gà thì vội chạy về nhà gọi hán tử nhà mình xách xẻng lên núi, tới trưa là có thể đến đây ăn thịt.
Thẩm Huyền Thanh không thiếu miếng thịt này nhưng sau khi Lâm Thủ Nghĩa gọi hắn vẫn xách xẻng cùng Thẩm Nghiêu Thanh lên sườn núi phía nam, vừa đi vừa nghĩ đầu óc Lý Uyển Vân coi như không tệ, người đều đã chết sạch, lúc còn sống lại đối xử với nàng chẳng ra gì, sao nàng có thể phí tiền bày ba ngày tiệc cho được.
Mà bên kia, Trương Tứ Tử vừa nghe nói hôm nay sẽ chôn, muốn ép Lý Uyển Vân bày tiệc cơ động* cũng thất bại, vội vàng chạy tới cùng mấy người Trương Quý và Trương Hồng Diệp.
*Tiệc cơ động (流水席): ai đến trước ăn trước
“Người vừa chết đã muốn chôn, còn không tuân thủ quy củ giữ linh cữu ba ngày là có ý gì đây? Họ Lý kia, ngươi là đồ bất hiếu! ” Cuối cùng Trương Tứ Tử cũng tìm được lý do chèn ép Lý Uyển Vân, vừa vào cửa đã ồn ào lên tiếng.
Lại không ngờ Lâm Thủ Nghĩa cũng ở đây, ông trầm giọng nói: “Tứ Tử, người đào mộ là ta gọi tới, ngươi có thắc mắc gì không?”
Mấy hôm nay Trương Tứ Tử nhảy nhót chọc giận mọi người, người trong thôn đều mắng sau lưng lão ta là vô đạo đức, ngày thường cũng là loại mèo mả gà đồng không lên được mặt bàn.
Cha Lâm Thủ Nghĩa là Lâm Trung Tài, lý trưởng tiếp theo nhất định là ông.
Thường ngày ở trong thôn ông là người điềm đạm nhưng giờ nổi giận cũng không cho Trương Tứ Tử ánh mắt hòa nhã.
Ai mà không biết Trương Tứ Tử tới đây vì tiền.
Lâm Thủ Nghĩa liếc mắt nhìn lão ta một cái, lại liếc mắt nhìn Lý Uyển Vân một cái, sau khi so sánh thấy một hán tử mà tầm nhìn còn không bằng một phụ nhân, trong lòng càng thêm chán ghét.
Đều là nông dân chân đất kiếm ăn trong ruộng, chừa lại con đường sống cho một quả phụ đâu phải chuyện gì khó, tội gì cứ phải béc người ta vào con đường chết.
Lâm Thủ Nghĩa vừa lên tiếng, Trương Tứ Tử lập tức ngậm miệng.
Hôm qua sau khi về lão ta đã nghĩ hơn nửa đêm, dù không thể đòi tiền tới tay thì cũng phải kéo dài thời gian giữ linh cữu để Lý Uyển Vân bày tiệc cơ động tới mười ngày nửa tháng mới được.
Tổ chức tiệc lớn chính là hiếu thuận, mười dặm tám thôn ai mà tổ chức lớn đều được mọi người khen cả, nếu không hiếu thuận thì sao có thể tiêu nhiều tiền vậy được, như vậy thì tiền của Trương gia bọn họ sẽ không rơi vào tay người ngoài.
Ai ngờ lão ta vừa dậy đã xảy ra biến cố, hôm nay sẽ hạ táng, người chôn rồi thì sẽ không tổ chức tiệc được nữa.
Đám người lòng dạ hiểm độc này lại tới, Lý Uyển Vân nhìn bọn họ trong lòng hận vô cùng, dù có phải khóc lóc om sòm mất hết mặt mũi, nàng quyết sẽ không để những người này lấy được một văn tiền nào.
May mà hôm nay có Lâm Thủ Nghĩa ở đây, phụ nhân và phu lang trong thôn cũng tới không ít nên nàng không cần phải làm ra bộ dạng điên khùng như hôm qua.
Mặc cho những thân thích Trương gia này lại tới làm loạn, chuyện Lâm Thủ Nghĩa đã đồng ý thì sẽ không thay đổi nữa, vả lại những hán tử trẻ tuổi khỏe mạnh đều đã lên sườn núi nam đào mộ rồi, cũng đã nói với bọn họ là sẽ giết gà ăn thịt, ông sao có thể thu hồi lại lời nói nữa, nếu không chẳng phải là tự vả vào miệng mình sao, như vậy thì về sau làm lý trưởng kiểu gì, vậy nên ông mới giáo huấn Trương Tứ Tử và Trương Quý một trận.
Đợi đến trưa mở tiệc, mười mấy hán tử đã đào xong mộ phần trở về từ sườn núi phía nam, chỉ chờ ăn xong rồi đi chôn là xong.
Lúc ngồi vào bàn cũng thật buồn cười, hai bàn này là dành cho hán tử đương tuổi cường tráng ăn, Trương Tứ Tử vừa thấy miếng gà hầm đã chạy tới muốn chiếm một chỗ.
Đi đào mộ đa phần đều là là thanh niên trẻ tuổi, có người cảm thấy Lý Uyển Vân đáng thương nên tới giúp, có người thì vì bữa ăn này nhưng ai nấy đều bỏ công bỏ sức, cũng đều biết có những ai đào mộ, đột nhiên Trương Tứ Tử không bỏ chút sức nào trà trộn vào, hán tử khí thịnh sao có thể nhịn, giờ mắng chửi ầm ĩ, trực tiếp đuổi lão ta ra khỏi chỗ ngồi.
Mười mấy hán tử cùng động thủ, Trương Tứ Tử dù muốn mắng người nhưng thấy tình hình này vẫn phải rụt đầu mà lẻn sang một bên.
Thân thích Trương gia thực sự rất đáng ghét, ngay cả chỗ ngồi của người trong thôn cũng muốn chen chúc, cảm thấy đây là tiền của Trương gia nhà họ, dựa vào đâu mà để người ngoài đến ăn, chọc cho mấy phụ nhân và phu lang đều phải cãi nhau với bọn họ.
Lý Uyển Vân không ra ngoài ăn tiệc mà vẫn nhìn ra được vẻ mặt của những “họ hàng tốt” đó nhưng nàng không có cách nào đuổi bọn họ đi, chỉ cần qua hôm nay thôi, ngươi chôn rồi thì mọi chuyện đều sẽ yên tĩnh lại.
Nông hộ hơi có của cải sau khi nhà có người già qua đời thì sẽ mời người tới thổi kèn tang nhưng Lý Uyển Vân thì không có, ngay khi tiệc tàn quan tài đã được khiêng lên sườn núi phía nam trong không khí vắng lặng đìu hiu.
Trong nhị phòng Thẩm gia, Lục Cốc đang cùng Thẩm Nhạn dán giấy đỏ lên cửa sổ trong nhà, nghe thấy tiếng hô nâng quan tài thì không nhịn được mà nhìn sang, tìm được bóng dáng Thẩm Huyền Thanh trong đám người, không nhìn được mấy lần đoàn người đã đi qua.
Y dán giấy lên nơi vừa bôi hồ, Kỷ Thu Nguyệt có thai mà Trương gia lại chết liên tiếp hai người, không thể không phòng tránh.
Gà mái trong hậu viện cục ta cục tác kêu không chỉ một tiếng, vài con kêu loạn xạ cả lên, Thẩm Nhạn nghe được nhưng trên tay nàng còn đang dính hồ nên nói: “Cốc tử ca ca, hay là huynh vào hậu viện xem thử đi, còn lại một chút này để muội dán là được rồi.”
Mùa đông quá lạnh nên gà mái đẻ trứng rất ít, sau khi vào xuân khí trời ấm áp, trứng gà mãi mới có đương nhiên là quý giá, bọn họ nghe được động tĩnh là sẽ đi thu trứng luôn, nhỡ không thu kịp bị gà đụng nát chẳng phải là đáng tiếc sao.
“Được.” Lục Cốc xách giỏ trứng gà đi về phía hậu viện, nhìn qua thì không cần vội lắm, vốn tưởng rằng gà mái già đẻ trứng, không ngờ lại là con gà mái nhỏ của y..