Đọc truyện Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn – Chương 53: Thừa nhận yêu thích hắn!
Editor – Yên: Mình rất rất rất cám ơn những lời chia sẻ của mọi người, ấm lòng lắm luôn. Mình có đọc hết mà không trả lời hết! ^.^ Mấy hôm nay mình có suy nghĩ, vấn đề này đã thành vấn đề của wattpad rồi, bởi vì rất nhiều truyện trên wattpad đều có bên đó. Có vẻ chuyện này mới phát sinh gần đây thôi, có lẽ là từ sau khi wattpad bỏ chức năng private. Mình định gửi một mail báo lên wattpad, nhưng mà không có địa chỉ mail bộ phận hỗ trợ, nên thôi. Cho nên mặc kệ họ đi, không đọc, không comment trên những trang đó là được. Và mình mạn phép chèn tên mình vô vài chương nha, xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này!
Chốt, nếu bạn nào đang đọc truyện này không phải trên wattpad thì hãy sang wattpad – yentieu520 đọc dùm mình nghen! Cám ơn ^.^!
***
Chương 52: Thừa nhận yêu thích hắn!
Lý Cẩn che miệng, hít vào một hơi, đôi mắt to nhanh chóng phủ kín một tầng hơi nước, “Đau.”
Vân Liệt căn bản không đành lòng dùng sức, chỉ là oán hận gặm một chút mà thôi, cũng không phải là rất mạnh. Thấy Cẩn ca nhi vẻ mặt không giống giả bộ, hắn nhất thời đau lòng, nghĩ rằng mình thật không biết nặng nhẹ, vội vã hạ mắt kiểm tra môi y một chút.
Lý Cẩn che lại không cho hắn xem.
Vân Liệt tự trách không thôi, “Để ta nhìn một chút, hửm?”
Lý Cẩn vốn chỉ là muốn hù dọa hắn một chút, để cho hắn nhớ cho kỹ, nhưng nghe thấy âm thanh từ tính “hửm?” từ hắn, trái tim nhỏ bỗng run rẩy, cảm thấy cả trái tim tê rần, phạm quy rồi!!!
Lý Cẩn khó chịu buông tay ra, thật không hiểu nổi sao mình lại dễ dàng bị hắn đầu độc như vậy chứ! Rõ ràng mình là thẳng nam không phải sao? Sao có thể nói cong là cong được? Quả thực không khoa học mà!
Buông tay ra rồi, trên đôi môi hồng hào cả dấu răng cũng không có, vết máu lại càng không.
Vân Liệt, “…”
Con ngươi hắn thâm trầm, nhìn thấy liền muốn nhào tới, Lý Cẩn tay mắt lanh lẹ đưa tay ra, dùng sức đẩy đầu của hắn ra, “Ngươi gặm tới nghiện đúng không? Còn làm bừa nữa ta khóc cho ngươi xem.”
Vân Liệt buồn cười lắc đầu, đưa tay ôm Cẩn ca nhi vào trong lồng ngực, “Thừa nhận đi, ngươi cũng thích ta.”
Lý Cẩn không cam lòng vùng vẫy một hồi, không hiểu sau hắn ôm chặt như vậy, hoàn toàn giãy không ra. Lý Cẩn dùng đầu đập vào hắn một cái, “Ai thích ngươi?”
Thực sự là chuyện cười mà, có bao nhiêu mỹ nữ đang chờ y, y còn không có hứng nổi, lại rỗi rãnh đến phát chán mà yêu thích một nam nhân?
Vân Liệt nhìn chằm chằm y một lúc lâu, ánh mắt cơ hồ có điện, ngũ quan hắn vốn đã cực kỳ mạnh mẽ cứng cỏi, lại có thêm một vết sẹo, liền thêm không ít khí khái nam tử.
Trái tim Lý Cẩn không bị khống chế bắt đầu kinh hoàng, lạc lối trên con đường “đánh rơi nhịp tim” càng lúc càng xa.
Con ngươi Vân Liệt thâm trầm, cặp mắt kia như mang theo một ma lực nào đó, có thể nhìn thấy tận nơi sâu thẳm trong mắt người khác. Hắn đưa tay sờ sờ hai má Lý Cẩn, trầm giọng nói, “Ngươi đến tột cùng đang sợ cái gì? Thừa nhận yêu thích ta khó như vậy sao?”
Âm thanh từ tính như kéo người ta vào cửa quỷ sa đọa.
Hô hấp Lý Cẩn cứng lại, không nhịn được dời tầm mắt đi, xem như là thích thì như thế nào? Vấn đề không phải yêu thích bao nhiêu, mà là y không muốn sinh con!!!
Thấy thái độ Cẩn ca nhi có chút mềm đi, hô hấp Vân Liệt nhẹ nhàng chậm lại không ít, hắn đến gần hôn khẽ đôi mắt Cẩn ca nhi, mang theo một loại cảm giác đầu độc lòng người, nói rằng, “Thử tiếp nhận ta một chút, hửm? Nếu như ngươi không thích, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể tách ra.”
Đầu Lý Cẩn có chút choáng.
Vân Liệt đưa tay đỡ cằm của y, cúi đầu hôn lên môi y.
Động tác của hắn cực kỳ ôn nhu, đầu tiên là nhẹ nhàng lướt một chút, rồi lại nhẹ nhàng chạm vào. Môi Vân Liệt rất mềm mại, Lý Cẩn chỉ cảm thấy đáy lòng như bị một sợi lông chim lướt qua từng chút từng chút, nóng vô cùng.
Hoàn toàn không nỡ cự tuyệt.
Không không không, Lý Cẩn ngươi là người muốn thú thê mà!
Thú thê có cái gì tốt, còn phải nuôi sống gia đình rất mệt.
Vậy ngươi cũng không thể sa đọa đến sinh con cho người ta!
Cùng lắm thì không sinh! Lẽ nào Vân Liệt còn nhất định muốn có hài tử hay sao?
Trong lòng y như có hai tiểu nhân đang đánh nhau. Kỳ thực nếu theo tính tình y trước đây, thích thì cứ thích thôi, là nam nhân thì có cái gì không thể thừa nhận? Y ghét nhất chính là tính tình dở dở ương ương*, nhưng mà vừa nghĩ tới ở đây việc yêu thích hàm nghĩa chính là lấy chồng, sinh bánh bao, thì cả người y liền nổi da gà.
Hoàn toàn không khống chế được!
Thấy hắn không chuyên tâm, Vân Liệt khẽ cắn hắn một cái.
Lý Cẩn bỗng giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, tự mình một mình phiền não quả thực không phù hợp với tác phong làm việc của y, y liền thẳng thắng đem vấn đề đổ cho Vân Liệt. Khi nói ra câu này, bỗng thấy lúng túng bạn phần, “Ta không muốn sinh con.”
Vân Liệt hơi sững sờ, đến khi phản ứng lại, đáy lòng liền dâng lên một tia mừng như điên. Hắn đột nhiên đưa tay ôm Cẩn ca nhi vào ngực, lực mạnh cơ hồ làm gãy eo y.
Cảm nhận được kích động của hắn, Lý Cẩn nhịn không được lầm bầm một câu, “Ta còn chưa nói sẽ cùng nhau đâu.”
Lời nói tuy là vậy, nhưng đáy lòng y lại có chút cao hứng khó giải thích.
Cho là Cẩn ca nhi vì sợ đau nên mới không muốn sinh con, đáy mắt Vân Liệt liền tràn ra một ý cười, “Có thể không sinh.”
“Vậy cũng phải khảo sát ngươi một khoảng thời gian mới được.” Lý Cẩn cười giảo hoạt, đưa tay đẩy Vân Liệt ra, tâm tình đột nhiên tươi sáng hơn, “Hôm nay ngươi lên núi?”
Vân Liệt gật đầu.
“Ta muốn ăn đùi dê nướng.”
Vân Liệt đã bắt được một con dê, vốn là chuẩn bị nướng cho y.
“Trong nhà có đùi dê.”
Đôi mắt Lý Cẩn nhất thời sáng ngời, “Nhanh nhanh nhanh, mau trở về.”
Vân Liệt bật cười lắc đầu. Đối với hắn mà nói, ngày hôm nay tuyệt đối là ngày có ý nghĩa nhất, Cẩn ca nhi rốt cục đã thừa nhận thích hắn. Cho dù bảo hắn lên trời hái trăng xuống hắn cũng không chút do dự mà gật đầu, huống chi chỉ là một cái đùi dê nướng.
Ánh mắt Vân Liệt dừng trên môi Cẩn ca nhi một chút, nhàn nhạt dời tầm mắt.
Ngày sau còn dài.
Đến khi hai người cùng nhau trở lại xe bò, Nhiếp Chi Hằng đã đợi nửa ngày, “Rốt cục cũng bò về?”
Thần sắc hai người một hăng hái, một bình tĩnh.
Nhiếp Chi Hằng liếc nhìn Vân Liệt một cái, chầm chậm nói, “Ta nói này, tại sao lại có người có thể cam tâm tình nguyện ở bên trong nhà lá hư hỏng ngẩn ngơ đến hai năm chứ, hoàn toàn không có ý định rời đi, bị tình cảm trói chân mà.”
Vẻ mặt Vân Liệt vẫn như thường, mặc hắn trêu ghẹo.
Cả Cẩn ca nhi cũng không có phản ứng quá lớn, cười khanh khách, thật giống như không phải là vì mình vậy.
Nhiếp Chi Hằng “chậc” một tiếng, cảm thấy được có chút không ý tứ.
Khi trở về là Vân Liệt đánh xe bò, Lý Cẩn cùng Nhiếp Chi Hằng ngồi ở trước xe, trên xe còn chở một cái giường.
Trác Văn Thanh luôn đứng cách đó không xa, thấy Vân Liệt cam tâm tình nguyện làm phu xe, con ngươi liền hết sức phức tạp.
Lại nói, Trác Văn Thanh cũng là người đáng thương, khi y mười mấy tuổi đã bị té ngựa suýt chết, Vân Liệt khi đó mới vừa chiến thắng trở về, trùng hợp gặp phải nên tiện tay cứu y. Khi ấy hắn vừa đánh thắng trận, khí thế bừng bừng, cả người như chiến thần sống. Trác Văn Thanh không bị khống chế mà đối với hắn nảy sinh tình cảm. Còn vì hắn mà chạy đến chiến trường. Nhưng không biết làm sao hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Vân Liệt từ đầu đến cuối đều đối với y cực kỳ lạnh nhạt.
Trác Văn Thanh rất không cam tâm, y đến tột cùng có điểm nào không sánh bằng Lý Cẩn? Một kẻ té hỏng đầu ngốc nghếch mười năm, dựa vào cái gì lại có thể được Vân Liệt yêu thích?
Đố kị như con rắn độc, gặm nhấm trái tim của y.
*
Bởi vì phải chở thêm một cái giường, nên Lý Cẩn để Vân Liệt đánh xe bò chạy trực tiếp đến nhà Vân Liệt.
Trên đường còn gặp Trương đại nương, nhìn thấy bọn họ chở một cái giường, Trương đại nương liền cười nói vói Cẩn ca nhi, “Trong nhà có thêm đồ mới sao?”
Lý Cẩn cười giải thích một câu.
Sau khi về đến nhà, Vân Liệt liền đem thịt dê ra xử lý một chút. Biết Cẩn ca nhi thích ăn đùi dê, hắn liền bổ thẳng bốn cái đùi ra.
Nhiếp Chi Hằng cũng đã từng ăn thịt dê nướng của hắn.
Hai năm trước, vào thời điểm sinh thần bảy mươi tuổi của lão gia tử, Vân Liệt từng động thủ nướng qua một lần, Nhiếp Chi Hằng vẫn cướp được một khối. Thấy Vân Liệt lại muốn làm món thịt dê nướng, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, mở to mắt nhìn Cẩn ca nhi, “Nhờ phúc của ngươi, ta cũng có lộc ăn.”
Vân Liệt liếc nhìn hắn một cái, “Muốn ăn tự mình động thủ nướng.”
Nhiếp Chi Hằng chậc một tiếng, hừ nói, “Không sợ ta lật gốc gác ngươi sao?”
Vân Liệt liếc mắt cảnh cáo hắn.
Ánh mắt của hai người bùm bùm nhìn nhau hai giây đồng hồ, đạt thành hiểu ngầm.
“Cái gì gốc gác? Nhanh nói nghe một chút.” Ánh mắt Lý Cẩn sáng lên, tiến tới bên cạnh bọn họ.
Càng ở chung, Nhiếp Chi Hằng càng cảm thấy y vô cùng thẳng thắng, sức trẻ trung năng nổ trên người kia, đừng nói là tiểu ca, cả trên người hán tử cũng ít thấy, chẳng trách Vân Liệt có thể đối với y vài phần nể trọng.
Nghĩ đến chính mình đến nay vẫn là người cô đơn, đáy lòng Nhiếp Chi Hằng có cảm giác khó chịu, muốn phun tào, “Hắn lúc ba tuổi đặc biệt yêu thích một con tiểu mã, mỗi ngày đều theo sát một tấc cũng không rời, còn nói muốn thú tiểu mã làm tức phụ.”
Lý Cẩn cười đau bụng, “Thú tiểu mã làm tức phụ? Ha ha ha, tiểu mã kia đi đâu rồi?”
“Đại khái khi hắn năm tuổi, con ngựa trắng ấy cũng đã lớn rồi, cùng một con ngựa ô sinh ra một con tiểu hắc mã, hắn sẽ không có tức phụ.”
Vân Liệt, “…”
Cẩn ca nhi cười đau bụng, “Còn gì nữa không?”
Nhiếp Chi Hằng dùng hết sức lực bôi đen hắn, “Ngươi chớ nhìn hắn hiện tai uy phong như thế, kỳ thực khi hắn còn bé đáng thương vô cùng. Thời điểm hắn vừa ra đời thường sinh bệnh, đại sư bấm ngón tay tính toán, nói rằng đời này mệnh hắn sẽ làm hòa thượng, chỉ có ở tại trong chùa miếu, mới có thể gặp dữ hóa lành. Gia gia hắn không nỡ, không muốn đưa hắn đi, không biết làm sao hắn cứ ba ngày lại sinh bệnh hai ngày, cuối cùng thực sự hết cách rồi, liền đưa hắn đến chùa miếu để nuôi, còn cạo đầu cho hắn, trước năm tuổi hắn chính là hòa thượng. Cả cái đầu một sợi tóc cũng không có, tròn vo, mỗi lần ta đến chùa ăn trứng gà* cũng không nhịn được vò đầu hắn.”
*theo bản raw là 吃鸡蛋 — 吃 nghĩa là ăn; 鸡蛋 là trứng gà. Mình không biết có nghĩa bóng gì ở đây không, nên để nguyên là “ăn trứng gà”. Bạn nào biết chỗ này thì chia sẻ nha. ^.^ ( wattpad yentieu520)
“Ở trong chùa hắn cũng không phải kiểu người được yêu thích, đại sư nói hắn lệ khí quá nặng, tiểu hòa thượng trong chùa cũng sợ hắn, vì để đuổi hắn đi, mà thường kéo bằng hữu đến bắt nạt hắn. Bất quá hắn cũng không phải người dễ ức hiếp, nên là xảy ra không ít chuyện. Cuối cùng cả hòa thượng trong chùa cũng không muốn hắn.”
Nghe đến cuối cùng, Lý Cẩn khó giải thích được cảm thấy rất đau lòng. Không nhịn được liếc nhìn Vân Liệt một cái, thần sắc Vân Liệt vẫn như thường.
“Đừng nghe hắn nói bậy.”
Thấy thần sắc Cẩn ca nhi có gì đó không đúng, Nhiếp Chi Hằng vỗ đùi cười điên cuồng, “Ngươi hoàn toàn tin?”
Lý Cẩn, “…”
Chừng mấy ngày đã không ăn thịt dê nướng, Lý Cẩn ăn đến hài lòng, khi đi về còn mang theo một cái đùi cho tỷ tỷ cùng hai đứa nhỏ.
Nhìn thấy thịt nướng, thần sắc Lý Uyển có chút vi diệu.
Hết chương 52 – 8/11/2018
_________
*dở dở ương ương
Theo bản gốc là 磨磨唧唧. Chữ 磨唧 có nghĩa là chậm chạp, không nhanh nhẹn. “Dở dở ương ương” không sát nghĩa bản gốc lắm, nhưng cũng tương tự tình huống này, nên mình mạn phép dịch thoát nghĩa.
_________
Yên: Thật ra mình cũng muốn nghe thêm chuyện của Liệt ca nữa. Mà mọi người đoán xem chàng công của Trác Văn Thanh là ai, mấy chương trước có hé hé đó. ^o^