Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 137: Thân thế của Vân Liệt! – thượng


Đọc truyện Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn – Chương 137: Thân thế của Vân Liệt! – thượng

Chuyển ngữ:Yên Vân

*

Nói xong, y đưa tay chạm nhẹ vào tay nhỏ của Huyên tỷ, ngón út tiểu nha đầu giật giật, ánh mắt lom lom nhìn y. Vân Tu Ninh tính tình ôn hòa, nên dù đang mang bệnh, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác rất thoải mái. Huyên tỷ đột nhiên duỗi ra tay nhỏ về phía y, đôi mắt nhìn y, tay vẫy vẫy.

Lần này không chỉ có Cẩn ca nhi ngẩn người, mà Vân Liệt cũng hơi sửng sốt. Tiểu nha đầu lớn như vậy rồi, nhưng ngoại trừ Cẩn ca nhi ra thì chưa từng chủ động muốn ai bế cả, cả Vân Liệt cũng không được hưởng qua đãi ngộ này.

Vân Tu Ninh cũng sửng sốt một lúc, rồi lại cười cười, “Đây là muốn để ta ôm sao?”

Cẩn ca nhi cười cười, “Vâng, tiểu nha đầu rất hợp ý với ngài.”

Vân Tu Ninh chỉ bế qua Vân Triệt mấy lần vào hai mươi mấy năm trước. Nhìn bề ngoài không thấy có vẻ gì, nhưng nội tâm y lại có chút hồi hộp, “Vậy thì đưa cho ta đi, bé con biết ngồi chứ? Ta không có khí lực, phỏng chừng phải ôm bé tại chỗ, có thể để cho bé ngồi trong lòng ta.”

“Đã biết ngồi ạ.”

Cẩn ca nhi cẩn thận từng li từng tí đem hài từ đặt vào lòng y. Được y ôm lấy rồi, Huyên tỷ duỗi tay nhỏ nắm lấy cổ áo y. Y mặc một bộ cẩm bào màu trắng, nơi cổ áo dùng sợi tơ vàng thêu ngoài viền, tiểu nha đầu mắt sắc, vừa nhìn đã thấy.

Bên môi Vân Tu Ninh hiện lên nét cười, lẳng lặng nhìn chăm chú bé, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Khi Vân Triệt từ trong nhà cầm chiếc hộp đi ra thấy cảnh này, viền mắt lần thứ hai bỗng muốn ướt, hối hận sao không sớm sinh hài tử, để cha vẫn luôn một mình, không bệnh cũng buồn đến sinh bệnh, sao hắn lại không nghĩ tới có thể để cho hài tử bồi bên cha chứ.

Lý Cẩn thu hết vẻ mặt hắn vào đáy mắt, không nhịn được thở dài một hơi.

Tướng mạo Vân Tu Ninh xuất chúng, Huyên tỷ cũng rất xinh xắn, một lớn một nhỏ cạnh nhau, trông từ xa xa đẹp như một bức họa. Thịnh tiểu tử cũng không chịu cô đơn, thấy muội muội được người ta ôm vào lòng, tiểu tử cũng a a a kêu lên, nhào thân thể nho nhỏ về phía bên kia, cũng không biết là muốn đoạt lại muội muội hay là cũng muốn được ôm. Thấy đa không nhúc nhích, Thịnh tiểu tử vỗ vỗ vai hắn, liền gọi “đa”.

Vân Liệt lúc này mới nhấc mí mắt liếc nhìn nhóc, rốt cục cũng biết gọi hắn một tiếng “đa”, nhưng mà lại muốn đến chỗ người khác, Vân Liệt có chút khó chịu. Thịnh Thịnh gọi đa xong liền hôn lên mặt đa bẹp một cái, mắt to vụt sáng, sáng đến kinh người. Vân Liệt không muốn khiến nhóc thất vọng, liền ôm nhóc nghiêng đến.


Trên người Vân Tu Ninh có mùi thuốc nhàn nhạt, bất quá cũng không quá khó ngửi, Thịnh Thịnh hít mũi một cái, đưa tay kéo muội muội. Thấy nhóc cũng không phải là đi tìm Vân Tu Ninh, đáy lòng Vân Liệt mới hơi thoải mái chút. Không lý nào đứa trẻ nào cũng thích thân cận y như vậy.

Thịnh Thịnh hoạt bát rất thích hoạt động, tay nhỏ vô cùng mạnh mẽ, một phát đã nắm được tay Huyên tỷ. Huyên tỷ nhíu nhíu đôi mày nhỏ, vỗ vỗ nhóc, không muốn bị nắm. Lúc Vân Tu Ninh cúi đầu vừa vặn đối diện với đôi mắt to oan ức của tiểu tử. Đôi mắt Thịnh Thịnh vô cùng đẹp, vừa to vừa long lanh, vô cùng trong veo, lúc này đang oan ức, trông rất giống một con sói con bị bắt nạt.

“Đây là lão đại?” Vân Tu Ninh nhịn không được cười cười.

Vân lão gia tử chỉ đề cập với y chuyện hài tử một lần, cũng không nói đứa nào là đứa lớn.

Cẩn ca nhi gật gật đầu, “Thịnh tiểu tử ra đời sớm hơn Huyên tỷ một chút.”

“Ca ca tốt, lớn lên sẽ có thể bảo vệ muội muội.”

Nhìn y nở nụ cười, Thịnh Thịnh cũng cùng cười, a a a, cũng không biết là đang nói cái gì, chọc đến người ta không nhịn được mà phải bật cười lắc đầu. Tiểu tử không chịu ngồi yên, thấy muội muội cứ mãi ngồi trong lòng y, thì cũng muốn chen vào, vỗ vỗ tay đa.

Vân Liệt cau mày, muốn đánh nhóc một cái, nhưng không muốn đánh trước mặt người ngoài.

Cẩn ca nhi cười cười, “Để ta ôm.”

Thịnh Thịnh thích cha nhất, được Cẩn ca nhi ôm vào lòng, liền cười ha ha gặm gặm cha. Nhóc không biết cách hôn như thế nào, nên mỗi lần hôn đều khiến Cẩn ca nhi ướt hết cả mặt. Vân Liệt liền đến lau lau cho Cẩn ca nhi.

Thịnh Thịnh nổi lên ý đồ xấu mà hôn nữa, mãi đến khi bị Vân Liệt vỗ cái mông nhỏ, tiểu tử mới chịu ngoan ngoãn. Nhóc biết là trước đó mình gây chuyện, nên bị vỗ mông cũng không oan ức, mà lại cười đặc biệt vang dội.

Vân Tu Hàn đang tại một gian phòng khác nghe được, cảm thấy buồn bực mà mất tập trung.

Vân Triệt mang chiếc hộp tới. Ngũ quan hắn tuấn lãng, so với Vân Liệt thấp người hơn một chút, khi hai người đứng chung một chỗ, rõ ràng hắn là huynh trưởng, nhưng ngược lại bị Vân Liệt áp chế như đệ đệ. Một người cao lớn lạnh lùng như Vân Triệt, mà lại làm động tác dụi mắt, Vân Tu Ninh liếc mắt nhìn hắn, có chút buồn cười, “Mở ra đi.”


Huyên tỷ tò mò nhìn sang chiếc hộp.

Vân Tu Ninh cẩn thận đỡ bé, nhẹ giọng nói gì đó với tiểu nha đầu. Thần sắc y cực kỳ ôn nhu, thật giống như tiểu nha đầu trong lòng có thể nghe hiểu được. Nhìn gò má của y, Vân Triệt có chút hoảng hốt, dường như đang trở về khi còn bé, cha vẫn hay cười, nhưng lại có vẻ như có chuyện gì phiền lòng, chỉ có một vài thời điểm mới nhìn thấy y cười thoải mái như vậy. Mấy năm gần đây, y lại càng ngày càng ít cười hơn.

Thấy Vân Triệt chậm chạp bất động, Vân Tu Ninh liền đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt y trầm tĩnh, nhưng mang theo một luồng sức mạnh động viên lòng người, làm cho khó chịu trong lòng Vân Liệt tản đi một ít, lúc này mới mở hộp ra.

Hộp làm bằng gỗ tử đàn, có chút nặng, sau khi mở ra, bên trong có hai khối ngọc thạch, mỗi viên đều óng ánh long lanh, so với hai khối mà hoàng thượng ban thưởng kia không kém chút nào.

“Ta ở đây cũng không có vật gì tốt, đây là hai khối ngọc ta được tặng từ nhỏ, hài tử mang vào rất vừa vặn, Thịnh tiểu tử cùng Huyên tỷ mỗi đứa một cái, cho chúng cầm chơi đi.”

Cẩn ca nhi muốn từ chối, nhưng thấy y kiên trì, nên không thể làm gì khác hơn là nhận lấy. Thấy cha nhận, Thịnh tiểu tử mới tò mò đến gần xem vật tốt đó là gì. Lý Cẩn cười đeo lên cổ cho nhóc, lúc này tiểu tử càng vui vẻ hơn, còn kêu a a với Vân Tu Ninh.

Vân Tu Ninh cười cười. Sức khỏe y không quá tốt, ôm mãi như thế lập tức cảm thấy mệt mỏi, Vân Liệt bế Huyên tỷ đi, tiểu nha đầu vào lòng đa rồi vẫn là bé ngoan, đầu nhỏ tựa lên vai Vân Liệt.

Cẩn ca nhi lại nói chuyện với y một chốc, Vân Tu Ninh đầy bụng tài hoa lại kiến thức rộng, cùng y tán gẫu không chỉ có thú vị, mà còn làm cho người ta mở mang hiểu biết. Cẩn ca nhi lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là “thính quân nhất tịch thoại thắng độc thập niên thư”*. Vừa nghĩ tới y không còn nhiều thời gian nữa, trong lòng Lý Cẩn bỗng dưng có chút khó chịu, thậm chí tiếc nuối vì sao không thể biết ngài sớm hơn một chút.

*”听君一席话胜读十年书” đây là một câu trong sách, nghĩa là nghe ngài nói chuyện còn hơn mười năm đọc sách, ngụ ý nghe người có kinh nghiệm từng trải nói chuyện còn hơn mười năm đọc sách

Trước đây bởi vì đau lòng Vân Liệt, nên Cẩn ca nhi đối với người nhà họ Vân vẫn luôn chất chứa phê bình kín đáo, cũng không muốn quá mức thân cận. Nhưng khi đối diện với Vân Tu Ninh, cái cảm giác này lại trở nên càng lúc càng nhạt. Có thể nói, Vân Tu Ninh là người có mị lực nhất mà y đã từng gặp qua.

Sắc mặt Vân Liệt càng lúc càng tối, nói chuyện cùng hắn cũng chưa từng nhiều lời như vậy! Thấy Cẩn ca nhi chậm chạp không có ý muốn rời đi, Vân Liệt nhẫn liền nhẫn, nhịn đến không được nữa mới lên tiếng nói, “Đi thôi, đừng quấy rầy y nghỉ ngơi.”

Trông có vẻ đang quan tâm đấy.

Cẩn ca nhi ngượng ngùng cười cười, “Nhìn ta xem, đã bắt đầu nói liền nói không dứt, quấy rầy ngài nghỉ ngơi rồi.”


“Không quấy rầy, ta một mình trái lại còn không có ý nghĩa gì. Cẩn ca nhi nếu ngốc ở Kinh Thành cảm thấy tẻ nhạt, có thể qua chỗ ta cùng trò chuyện.” Sắc mặt y tái nhợt, cả người gầy gò chỉ còn một bộ xương, mỗi lần nhìn thấy y cười, Cẩn ca nhi cảm thấy chua xót trong lòng, cũng cảm thấy đáng tiếc.

“Vậy một lời đã định rồi, ngài đừng chê ta phiền là được.”

Mặt Vân Liệt càng đen hơn.

Nhìn ra tình cảm bọn họ rất tốt, trên mặt Vân Tu Ninh lại một lần nữa hiện lên ý cười. Y ra hiệu cho Vân Triệt tiễn khách, rồi dựa vào chiếc xe lăn bằng mây, hai mắt nhắm lại. Ngày hôm nay dương quanh thật ấm áp, phủ lên người khiến y rốt cục cũng không lạnh như trước.

Nghe được tiếng động, y mới mở mắt ra, là Vân Tu Hàn từ viện tử hắn trực tiếp nhảy vào. Hai viện tử tuy rằng sát nhau, nhưng cửa lại ngược nhau, một về phía đông, một về phía tây, phải đi cả một vòng, thế nên muốn đến đây nhanh nhất đương nhiên là phải leo tường.

Thấy đại ca thần sắc mệt mỏi, Vân Tu Hàn cười lạnh một tiếng, “Một tên dã tiểu tử, tán gẫu với bọn chúng thì có gì tốt? Huynh bây giờ cần phải nghỉ ngơi nhiều, lần sau bọn chúng còn trở lại thì trực tiếp đuổi ra đi. Đứa con này từ đầu đến cuối ta chưa từng thừa nhận, lão gia tử càng ngày càng hồ đồ, tự xem hắn là tôn tử bảo bảo thì thôi, còn nhét cho huynh cái ý nghĩ đó.”

Vân Tu Ninh cau đôi mày.

Sắc mặt Vân Tu Hàn có chút hiểm độc. Từ lúc nhìn thấy Vân Liệt, trong lòng hắn đã có một luồng khí tức không ngừng cuộn trào, hiện tại thấy huynh trưởng mệt mỏi như vậy, hắn lại quy hoàn hoàn lỗi lầm cho Vân Liệt, lời nói ra cũng càng lúc càng không lựa lời, “Hắn muốn làm thân sao, đi tìm người mẹ trưởng công chúa kia đi, Vân gia không nhận nổi một tên tạp chủng.”

Ngón tay Vân Tu Ninh có chút run rẩy, nhắm mắt lại, “Được rồi!”

Vân Tu Hàn ngẩn người, thấy sắc mặt y có gì đó không đúng, liền không dám nhiều lời nữa. Hắn chiến thắng trở về, chưa từng động phòng cùng trưởng công chúa nhưng ngay cả hài tử cũng đã có, hắn đương nhiên tức giận. Hắn không chỉ một lần gặng hỏi cha của hài tử là ai, có một lần thậm chí còn kém chút đã bóp chết mẫu tử họ, nhưng miệng trưởng công chúa vẫn khép chặt. Hắn hận nàng phản bội, càng hận hơn nữa khi nàng che giấu gian phu của mình, thế nên hòa ly nhưng không cam lòng.

Nhưng mà, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thế nên hắn căn bản không nói cho bất cứ ai chuyện hắn chưa viên phòng cùng trưởng công chúa. Người nhà chỉ cho rằng hắn không thích đứa trẻ này, cho dù rõ ràng bọn họ đều coi trọng Vân Liệt. Đáy lòng Vân Tu Hàn từng đợt sóng cuộn, cảm giác chán ghét nồng đậm dường như muốn đánh tan hắn.

Sắc mặt hắn âm trầm, những khi ở nhà chưa bao giờ che giấu sự chán ghét đối với Vân Liệt.

Vân Tu Ninh thở dài, cả nửa ngày mới nói một câu, “Trưởng công chúa đối với đệ si tâm vô ngần, đệ…”

“Si tâm?” Vân Tu Hàn cười lạnh một tiếng. Hắn bất quá chỉ đi một năm, vậy mà nàng ta cũng không muốn chờ, còn sinh con, thà rằng bị bóp chết cũng không muốn khai ra gian phu, cái này gọi là si tâm sao? Si tâm như vậy hắn nhận không nổi.

Vân Tu Hàn nhắm mắt lại, chung quy vẫn không nhiều lời nữa, “Giúp ta đẩy xe đi, ta trở về phòng nghỉ ngơi một chốc.”


Vân Tu Hàn đẩy xe đi, đến phòng ngủ của mình Vân Tu Ninh tự đẩy xe lăn vào. Vân Tu Hàn không dám quấy nhiễu y, nên trực tiếp lùi ra ngoài, cũng nhắc nhở Vân Triệt đang dự định tiến vào.

Vân Tu Ninh dĩ nhiên không có một tia buồn ngủ.

Hình ảnh chuyện cũ chợt lóe lên trong đầu, vẻ mặt y cũng càng khổ sở, y muốn cùng Vân Tu Hàn nói gì đó, nhưng cố tình đã phát lời thề trước mặt trưởng công chúa, quân tử hứa một lời nặng tựa thiên kim*, Vân Tu Ninh cũng không muốn phá vỡ lời thề.

*thiên kim – 千金: ngàn vàng

Người khác không biết quan hệ tình cảm của trưởng vông chúa với Tu Hàn, nhưng y đương nhiên là rõ rõ ràng ràng.

Vân Tu Hàn cùng trưởng công chúa vẫn luôn tâm đầu ý hợp, nhưng tiên hoàng kiêng kỵ binh quyền Vân gia, nên trước sau vẫn không dám mang trưởng công chúa ra tứ hôn cho y. Năm Sùng Huy thứ hai mươi chín, Vân Tu Ninh cưới trưởng nữ quốc công phủ, hoàng thượng rốt cục mới đem trưởng công chúa ban cho Vân Tu Hàn, định ngày năm sau thành hôn.

Khi ấy hoàng tử thành niên có tổng cộng năm người, hoàng thượng lập trưởng tử làm thái tử. Hắn anh dũng thiện chiến rất được hoàng thượng yêu thích, Tứ hoàng tử là đệ đệ đồng bào một mẹ với trưởng công chúa. Tuy rằng Vân gia vẫn luôn trung thành tuyệt đối, nhưng hoàng thượng lại sợ nếu mình không hậu thuẫn phía sau, Vân gia sẽ hỗ trợ địa vị Tứ hoàng tử, nên lúc này mới chậm chạp chưa tứ hôn. Ai ngờ thái tử gặp thích khách, từ đấy thân thể không tốt.

Còn lại mấy vị hoàng tử, Nhị hoàng tử tính tình quá mức ôn hòa, Tam hoàng tử hay tính kế, Tứ hoàng tử tính cách lạnh lùng cứng rắn, Ngũ hoàng tử lỗ mãng kích động, không một ai hợp với tâm ý ngài, nhưng lại chỉ có thể chọn một người trong số bọn họ. Lúc đó man di rục rà rục rịch, dục vọng muốn khơi lên chiến sự, bởi vì còn cần Vân gia vì ngài ra sức, ngài mới nhớ đến ý nghĩ ban trưởng công chúa cho Vân Tu Hàn, tứ hôn trước đã. Để đề phòng, hoàng thượng trước đem biểu muội Tam hoàng tử ban cho Vân Tu Ninh.

Tam hoàng tử lòng dạ thâm sâu, tính cách quá mức hung tàn, Vân Tu Ninh thành thân rồi, vân luôn không thích thê tử cùng hắn qua lại quá nhiều.

_________

*ngọc thạch – 玉石


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Hết chương 136 – 01/04/2020

_________

Yên: ngày mai đăng tiếp phần hạ nha! ^.^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.