Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 134: Một chút ghen tuông!


Đọc truyện Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn – Chương 134: Một chút ghen tuông!

Chuyển ngữ:Yên Vân (wattpad yentieu520)

*

Bởi vì còn phải gấp rút lên đường, nên Cẩn ca nhi cũng không nhiều lời. Tận đến đêm khuya mấy người mới đi ra khỏi biên giới Kim Lâm thành, tiến vào Tấn Kinh thành, bọn họ liền tìm một tiểu trấn gần đó ở lại.

Huyên tỷ đang ngủ, Thịnh tiểu tử tinh lực dồi dào cả ngày hôm nay, vào lúc này cũng đang ngủ, Cẩn ca nhi đặt bọn nhỏ lên giường. Tiểu nhị mang nước đến rồi, hai người liền đơn giản lau lau qua người, lúc này Cẩn ca nhi mới có lòng thảnh thơi mà ngắm Vân Liệt.

“Người sáng sớm nay là ai? Trước kia ngươi gặp qua hắn?”

Thần sắc Vân Liệt bất biến, thấy Cẩn ca nhi không quen biết hắn ta, tâm tình mới khá hơn nhiều. Hắn cười, “Không phải là người quan trọng gì.”

Hiển nhiên là không muốn nhiều lời, mà hắn càng như vậy, thì Cẩn ca nhi càng cảm thấy buồn cười. Ban ngày rõ ràng là hắn ghen, ánh mắt nhìn mình có chút không giống bình thường, có chua xót kèm theo uất ức nho nhỏ. Nếu không phải tỷ tỷ cũng ở đó, Cẩn ca nhi cảm thấy rằng nhất định là Vân Liệt sẽ chui vào trong xe ngựa đùa bỡn một chút.

Tống gia.

Cẩn ca nhi gõ gõ bàn gỗ, lật lại một chút ký ức khi còn bé. Người nhớ tới trước hết chính là Tống phu nhân, trước khi rời đi, là cảnh tượng Tống phu nhân ôm y khóc lớn, nó dường như còn hiện hữu ngay trước mắt.

Cẩn ca nhi nín cười, cố ý trêu ghẹo một câu, “Người ngày hôm nay chúng ta gặp phải là Tống Đông? Vị hôn phu* của ta khi còn bé?”

*vị hôn phu – 未婚夫 (từ gốc là như vậy chứ không phải thêm chữ “vị” vô cho trịnh trọng đâu)

Tống Đông khi còn bé còn chưa quá lệch lạc như bây giờ, khi tuổi còn nhỏ rất có chừng mực, coi như hữu lễ. Cẩn ca nhi nhớ ấn tượng của nương mình về Tống Đông rất tốt, hai nhà cách nhau không tính quá xa, thỉnh thoảng còn chạy tới chơi. Thấy gã đối với tỷ tỷ mình chảy nước miếng, Cẩn ca nhi ghét bỏ không chịu nổi, còn đùa cợt hắn mấy lần.

Lúc ấy Cẩn ca nhi còn nhỏ, chỉ mơ hồ biết được đính hôn mang ý nghĩa sau này sẽ thành thân sẽ sống cùng một chỗ, y không vui vẻ chút nào, còn hỏi nương mình sao lại định Tống Đông cho mình. Còn không bằng định Tống Thanh đệ đệ hắn. Nương y cười nói gì đó, nhưng lúc đó Cẩn ca nhi bị bạch miêu ngoài cửa sổ hấp dẫn tầm mắt, thế là không nghe rõ.

Bây giờ nhắc đến việc này, Cẩn ca nhi mừng rỡ không thôi. Bởi vì Tống Thanh cũng là tiểu ca, trong ấn tượng của y hai người bằng tuổi nhau, người đó nhát gan vô cùng, mỗi lần gặp người ta đều xấu hổ trốn một bên, Cẩn ca nhi vẫn muốn thu nạp nó làm tiểu đệ của mình.

Vân Liệt vốn tưởng rằng Cẩn ca nhi không biết mình có một thông hôn từ bé. Thấy y không chỉ biết được, mà đã nhiều năm như vậy còn nhớ đến cả họ tên người ta, đôi môi mỏng kia nhất thời mím lại. Đặc biệt là ba chữ vị hôn phu kia, làm cho cho hắn rất ư là khó chịu!


Hai người cũng đã thành thân rồi, cho dù là có vị hôn phu, thì cũng phải là hắn!

Để thông gió, cửa sổ căn phòng được mở ra một chút, thỉnh thoảng một cơn gió nhè nhẹ lại thổi qua, đốm lửa vàng nhạt khẽ lay động không ngừng trước ngọn gió, phảng phất là gương mặt mơ hồ của Vân Liệt. Hắn đột nhiên khom lưng bế Cẩn ca nhi lên, đặt lên giường, rồi đè người lên, ngữ khí mang theo khó chịu nồng đậm, “Nhớ rõ như thế?”

Cẩn ca nhi cong cong môi, vén lên một sợi tóc của hắn, “Mơ hồ mấy năm trời, chuyện còn bé lại nhớ đến rất rõ. Ta nhớ là vừa đến mùa đông hắn thường mang theo hai chuỗi nước mũi, xấu vô cùng. Còn nhớ ngươi dẫn ta đi câu cá, tự mình câu không được, liền cướp hai con cá trong thùng đựng nước của tiểu hòa thượng Như Chân, hắn không dám cướp với ngươi, liền lén lút trốn phía sau hòn đá khóc nhè.”

Tiểu hòa thượng Như Chân? Cẩn ca nhi không nhắc đến hắn cũng sắp quên mất.

Bất quá chỉ mới gặp một lần, vậy mà Cẩn ca nhi còn nhớ tên của hắn, phiền muộn đáy lòng Vân Liệt mới tản đi một ít. Hắn ôm Cẩn ca nhi vào trong lồng ngực, nghiêm túc ngẫm nghĩ lại, hắn rõ ràng đã lặng lẽ, kín đáo đưa cho Như Chân hai miếng đồng. Cẩn ca nhi làm sao biết việc này?

Lúc ấy Vân Liệt chưa từng bắt cá, chỉ cảm thấy cá trơn tuồn tuột, giảo hoạt vô cùng. Kỳ thực nếu kiên trì quyết tâm bắt thì không hẳn không bắt được, nhưng hắn cũng không muốn để Cẩn ca nhi chờ lâu, nên thừa dịp lúc Cẩn ca nhi cùng nha hoàn nói chuyện, liền cầm đi hai con. Tiểu hòa thượng lại không thể ăn đồ tanh, nó có muốn cũng vô dụng, còn không bằng bán cho hắn.

Cẩn ca nhi sở dĩ nhớ tới việc này, là do lúc Như Chân tìm trụ trì cáo trạng, y đã nghe được.

Thấy Vân Liệt bắt được cá, y còn liên tiếp khen vài câu ca ca thật là lợi ai, ai biết được lại là đi cướp của người ta. Vì chuyện này, Cẩn ca nhi từng xoắn xuýt không thôi, đặc biệt còn chỉ bảo ca ca là cướp đồ của người khác là không đúng, nhưng mà ca ca lại đem cá nhỏ cho y, y lại không nỡ nên đem trả lại cho Như Chân, cuối cùng mới êm xuôi được.

Cẩn ca nhi nhéo nhéo mặt Vân Liệt, “Ngược lại ngươi làm sao biết Tống Đông?”

Vân Liệt nắm lấy tay y, cau chặt mày lại, “Nghe Triệu Hình kể. Không cho gọi tên hắn ta.”

Triệu Hình sau khi biết được hắn có người thương, không nhịn được liền đi điều tra, khi phát hiện Cẩn ca nhi có thông hôn từ bé, còn cho người mang chân dung Tống Đông đến cho hắn xem.

Cẩn ca nhi buồn cười không thôi, “Được được được, không đề cập nữa, nếu như không phải ngày hôm nay gặp phải, thì đã sớm người này rồi.”

Thấy hắn vẫn đè trên người mình, Cẩn ca nhi vỗ vỗ hắn, cười nói, “Nhanh nằm xuống, nặng muốn chết.”

Y cười rất xinh.

Da trắng như tuyết, nét mặt tinh xảo, gương mặt như chỉ lớn bằng bàn tay, gần đây cằm nhọn đi không ít. Bọn nhỏ tuy rằng hiểu chuyện, nhưng mỗi đêm thay tã, cho bú bọn nhỏ thôi cũng phải dằn vặt hai, ba lần. Vân Liệt cảm thấy y gầy đi không ít. Mỗi khi muốn hôn nhẹ y, Vân Liệt lại có chút đau lòng, “Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”

Bất quá chỉ cằm có chút nhọn đi thôi, chứ thịt trên người cũng không ít, nên Cẩn ca nhi cũng không cảm thấy mình gầy đi, “Gầy chỗ nào, sắp luyện được cơ bụng rồi, nhất định là do kiên trì luyện tập, nên thịt rắn chắc, không tin người sờ đi.”


Vân Liệt thật sự động thủ sờ sờ, ngưa ngứa, sờ một hồi lại sờ ra tư vị khác. Vân Liệt cúi đầu ngăn lại môi y, kéo dài nụ hôn tinh tế, trượt xuống chút, bất tri bất giác đã cởi đi áo khoác y.

Thấy bọn nhỏ còn ngủ, Cẩn ca nhi do dự một chút, nhưng không từ chối.

Hôn hôn một lúc hai người đều có chút động tình. Cẩn ca nhi ôm lấy cổ hắn, hôn đáp lại, cả người quấn chặt lấy nhau. Bỗng dưng Thịnh tiểu tử cạnh bên đột nhiên kêu lên một tiếng “cha”, không biết từ khi nào tiểu tử đã tỉnh lại, đang mở to đôi mắt tròn long lanh nhìn bọn họ.

Biết rõ nhóc còn nhỏ, có nhìn cũng không hiểu gì, nhưng Cẩn ca nhi vẫn có chút chột dạ.

Y đẩy Vân Liệt một cái, ôm Thịnh tiểu tử vào lòng. Tiểu tử đã tiểu, cả người không thoải mái nên mới tỉnh dậy. Cẩn ca nhi thay tả cho tiểu gia hỏa, ôm nhóc vào ngực hôn một cái, tiểu tử tỉnh dậy không bao lâu, liền ngáp một cái rồi ngủ tiếp.

Sự tồn tại của Tống Đông, cũng không mang đến cho họ ảnh hưởng quá lớn.

*

Bởi vì mang theo hài tử, nên thỉnh thoảng họ sẽ nghỉ ngơi một chút, vốn lộ trình ba, bốn ngày phải kéo dài hơn mấy ngày mới đến Kinh Thành. Sau khi tiến vào cửa thành, Nghiên tỷ cực kỳ kích động.

Thần ca nhi cách bé gần nhất, thấy ca ca vẫn đang ôm tiểu hồ ly đọc sách, Nghiên tỷ không nhịn được đẩy nhóc một cái, “Ca, đến Kinh Thành rồi!”

Nhị ca thì sao, nhị ca vậy mà lại ngủ! Nghiên tỷ nhảy đến kế bên đẩy nhóc, ghé vào lỗ tai nhóc nói, “Nhị ca! Mau xem! Chúng ta đến Kinh Thành rồi!” Lúc này mà còn ngủ ngon lành, Nghiên tỷ vô cùng khó hiểu.

Thấy hai người đều bị đường phố phồn hoa hấp dẫn, bé mới cười vui vẻ. Đường phố Kinh Thành so với Kim Lâm thành rộng rãi hơn không ít, cũng náo nhiệt hơn, thật nhiều đồ ăn vặt, nhìn đến mà Nghiên tỷ không nhịn được chảy nước miếng tràn lan.

Thịnh tiểu tử cũng đồng dạng nhìn đến mắt không chớp, tay nhỏ nắm mành kêu a a a, Huyên tỷ vốn đang ngủ cũng bị nhóc đánh thức. Tiểu tử một tay nắm mành, một tay níu vai Cẩn ca nhi, thò đầu ra bên ngoài nhìn, cười đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, thỉnh thoảng còn bật ra một tiếng cha.

Hiện tại nhóc đã gọi cha vô cùng chuẩn, Lý Cẩn mỗi lần nghe thấy đều nhịn không được mà hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ của nhóc để biểu dương một chút. Tiểu tử không biết biểu đạt ý của mình, muốn đi ra ngoài, cũng chỉ biết kêu a a rồi xoay người lung tung. Nghiên tỷ thì biết biểu đạt ý nghĩ của mình, bé liền vén rèm lên tha thiết mong chờ nhìn Nhiếp Chi Hằng, gọi thúc thúc.

Nhiếp Chi Hằng trước sau luôn dung túng bé, không chờ đến bé yêu cầu, liền nhéo nhéo cái mũi nhỏ, ôm bé lên lưng ngựa. Trên phố người đến người đi, mọi người đều xuống ngựa. Nhiếp Chi Hằng dắt bạch mã đi một bên, kể chút chuyện lý thú ở kinh thành cho tiểu nha đầu.

Ngôn ngữ hắn dí dỏm, Nghiên tỷ bị hắn chọc cho cười suốt đường đi.


Gió thổi mành tung lên, Lý Uyển lơ đãng liếc nhìn bóng người của hắn. Nhiếp Chi Hằng vừa lúc quay đầu lại liếc nhìn, ánh mắt sâu thẳm, mắt phượng sáng quắc, ánh mắt trước sau như một khiến người ta nóng bừng. Lý Uyển đang ôm Huyên tỷ tay bỗng run lên, không tự nhiên mà dời đi tầm mắt.

Khi hắn nhìn người khác, ánh mắt bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng vừa dời đến mình thì ánh mắt ấy liền đặc biệt sâu thẳm, có lúc còn dấy lên một ngọn lửa, khiến người ta vừa giận vừa sợ, là sợ hắn sau một khắc sẽ làm ra chuyện gì khác người. Kỳ thực hắn là người đã được dạy dỗ qua thủ lễ, cũng không ỷ vào thân phận của mình mà bắt nạt người khác, cũng không lỗ mãng kích động như khi còn bé.

Thấy hắn mua bánh đậu* chia cho ba đứa trẻ, ánh mắt Lý Uyển có chút phức tạp.

Nếu bình tĩnh mà xem xét, chân tâm Nhiếp Chi Hằng đối với hai đứa nhỏ không tệ. Nhưng có tốt đi chăng nữa thì thế nào, hiện tại nàng chỉ muốn sống một mình chăm sóc các con, không có tâm tư nối tiếp một đoạn tình cảm nào. Nàng thậm chí còn ám chỉ với Nhiếp Chi Hằng, để hắn đừng tiếp tục lãng phí tình cảm lên người nàng nữa, nếu đã biết không có kết quả, hi vọng hắn đừng tiếp tục trả giá cho tình cảm này.

Nhưng hắn lại tựa như không hay không biết, như thế nào thì vẫn như thế ấy.

Lý Uyển mím mím môi, chỉ hy vọng đến kinh thành rồi, phụ mẫu hắn có thể quản hắn, mau chóng định ra hôn sự cho hắn.

Lý Cẩn cũng không chú ý tới thần sắc của tỷ tỷ.

Thấy Thịnh tiểu tử vẫn a a gọi, lại hiểu ra được. Vân Liệt kéo dây cương trên tay, đối Cẩn ca nhi nói, “Có muốn xuống dưới đi một chút không?”

Cẩn ca nhi đang có ý đó, thấy tỷ tỷ không muốn xuống xe, liền tự mình ôm Thịnh tiểu tử xuống. Vân Liệt đưa tay đón nhóc con, “Ta ôm một lát.”

Nếu không có ai thì không nói, nhưng hiện tại đang trên đường cái, một tay ôm hài tử một tay đánh xe có bao nhiêu nguy hiểm.

“Ta đánh xe một chốc, ngươi ôm con đi.”

Không chờ hắn từ chối, Cẩn ca nhi liền ngồi xuống.

Thấy cữu cữu cũng đi ra, Nghiên tỷ hưng phấn lên tiếng chào hỏi y, còn kêu một tiếng đệ đệ, Thịnh Thịnh cũng a a một tiếng đáp lại, còn giơ giơ tay nhỏ, cũng muốn gọi tỷ tỷ.

Nhóc có chút không thành thật, bị ôm vào ngực rồi còn muốn nhảy ra mấy lần, liền bị Vân Liệt đè cái mông nhỏ xuống. Mà tiểu tử một chút cũng không sợ đa, lúc cao hứng còn bắt chước cha hôn hắn, gặm đến cả mặt Vân Liệt đều là nước miếng.

Các hàng hóa trên đường rực rỡ muôn màu, có cả các món đồ chơi nhỏ, Thịnh tiểu tử nhìn đến cái nào cũng muốn, liền vẫy vẫy tay nhỏ, muốn cha mua cho mình! Nhóc chưa biết nói, nên vẫy càng gấp gáp, mà cố tình đa lại chê nhóc quá ầm ĩ, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ cái mông nhỏ để nhóc thành thật chút. Tiểu tử ủy khuất lắm, không muốn cho đa ôm nữa, liền đưa tay nhỏ muốn tìm cha, thấy cha chỉ cười khanh khách nhìn mình, miệng tiểu tử lập tức méo xẹo. Cẩn ca nhi nhìn mà cảm thấy buồn cười không thôi.

Đám người bọn họ, ngũ quan mỗi người đều khí chất, cả hài tử cũng xinh xắn, đương nhiên khiến không ít người chú ý. Sau khi trên mặt Vân Liệt không còn vết sẹo nữa, rất nhiều người đã không nhận ra hắn, trái lại có mấy người trẻ nhận ra Nhiếp Chi Hằng, từ xa xa đã lên tiếng chào hỏi.

Họ vừa lên đường không bao lâu, phụ mẫu của hắn đã nghe được tin tức, vội vã phái nô bộc tron phủ đến đón hắn. Nhiếp Chi Hằng có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không phải là chưa bao giờ trở về, thấy vẻ mặt tên nô bộc đau khổ tột cùng cầu xin hắn, hắn liền giao Nghiên tỷ cho lão Ngụy.

Nghiên tỷ vẫn luôn tò mò nhìn chằm chằm nô bộc. Biết được thúc thúc phải về nhà, bé ngẩn người, thì ra thúc thúc là người Kinh Thành sao?

Vương phủ cùng nơi Vân Liệt ở không cùng một hướng, nên Nhiếp Chi Hằng nói với bọn một tiếng, liền về nhà trước.


Đoàn người Cẩn ca nhi đi một đường về phía đông, cuối cùng đã tới tiểu viện.

Tiểu viện tổng cộng có năm gian phòng, ba gian chứa tạp vật, ngọa thất* chỉ còn lại hai gian. Họ động thủ thu thập một phen, trước khi trời tối đã sắp xếp được thêm hai gian ngọa thất, tất cả đều ở lại tiểu viện.

*ngọa thất – 卧室: phòng ngủ

Mấy ngày nay Vân lão gia tử vẫn không vào triều. Đối với bên ngoài thì giải thích rằng nhiễm phong hàn, kéo dài đến mấy ngày vẫn chưa khỏe, có không ít quan viên triều đình đến thăm viếng ông, nhưng ai cũng không thể gặp tận mặt bệnh nhân. Người của Vân Liệt cũng đi hai chuyến, kết quả, hoặc là nói lão gia tử đã ngủ, hoặc là ông đang ho khan dữ dội không tiện gặp người.

Nếu như không phải Vân phủ canh phòng nghiêm ngặt, Vân Liệt đã muốn bảo các huynh đệ đêm đến thăm dò một phen.

Sau khi ở lại tiểu viện, Cẩn ca nhi hỏi Vân Liệt, “Ngày mai chúng ta đi Vân phủ?”

Vân Liệt gật đầu. Hắn chờ Cẩn ca nhi ngủ rồi, dự định tự mình đi thăm dò tình huống Vân phủ trước.

Hết chương 133 – 20/03/2020

_________

*bánh đậu – theo bản gốc 豌豆糕: 豌豆 là đậu hà lan, 糕 là bánh, từ Hán Việt là “cao”. Mình muốn để tên Hán Việt cho nó hay hay, nhưng không biết gọi là gì, bạn nào biết thì chia sẻ nha. ^.^


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

_________

Yên: nhắc đến chuyện Lý Uyển không muốn Nhiếp Chi Hàng lãng phí thời gian đặt tình cảm vô mình, mình nhớ đến một câu trong một bài hát

“So if love is nothing more than just a waste of your time

Waste it on me”

(Nếu em cảm thấy rằng yêu đương không là gì ngoài chuyện lãng phí thời gian… thì hãy lãng phí lên tôi nè.) ^o^

https://youtu.be/WP7duqy60h8


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.