Đọc truyện Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn – Chương 1: Đương nhiên là xuyên qua rồi!
*
Trời đang mưa to, lại một tiếng sấm rền xẹt qua chân trời, trong chớp mắt cả bầu trời đều đen kịt.
Mai Chi dùng một mảnh vải thô khá sạch sẽ lau nhẹ vết máu trên trán thiếu niên.
Lý Cẩn không có chút cảm giác nào, máu trên trán chảy xuống gương mặt thanh tú nhỏ nhắn trắng bệch. Nhìn thấy hắn nóng lên, lông mày Mai Chi nhíu chặt lại. Nàng đặt khăn ướt lên trán Lý Cẩn, hy vọng có thể giúp hắn hạ nhiệt một chút.
Lý Cẩn chỉ nằm đó không hề động đậy, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, có thể thấy được vết thương trên đầu kia rất thảm.
Mai Chi thở dài, cảm thấy mệnh đứa nhỏ này cũng quá khổ đi. Khi còn bé là một đứa trẻ rất thông minh, hơn năm tuổi té ngã hỏng đầu đã đành, cha mẹ lại mất sớm, tỷ tỷ duy nhất cũng gả cho người ta.
Gia gia nãi nãi hắn ngược lại sống rất tốt. Thế nhưng người thôn Trúc Khê ai lại không biết lão thái thái Lý gia đối xử không tốt với đứa bé này. Muốn họ bỏ tiền xem bệnh cho nó, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Từ lúc sáng bên bờ sông, sau khi bị đá đập vào đầu, Lý Cẩn đã hôn mê hai canh giờ, thấy hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Mai Chi liền muốn đi đến Triệu gia thôn một chuyến. Phạm vi mấy dặm gần đây chỉ có Triệu gia thôn là có lang trung, thật may tỷ tỷ Lý Cẩn cũng gả đến đó.
Trời mưa thật sự rất lớn, nàng liền bảo con trai đi về lấy áo tơi.
Cánh cửa gỗ đơn bạc bị một nam hài hơn mười tuổi đẩy ra, nó mặc quần áo vải thô, gầy trơ cả xương, đôi mắt đen nhánh, đôi môi mím chặt, hiển nhiên là đã bị ủy khuất.
Thấy nó tay không trở lại, Mai Chi sao lại không hiểu, “Không tìm được áo tơi?”
Nam hài đưa tay lấy nón rộng vành trên đầu xuống đưa cho nương nó, “Đại cữu mẫu nói áo tơi bị bà ta mang về nhà mẹ đẻ quên mang về. Lần trước bà ta về nhà mẹ đẻ rõ ràng trời không có mưa, nhất định là giấu đi, không nỡ cho chúng ta dùng. Nhị cữu mẫu lén lút đem nón rộng vành đưa cho con.”
Đáy lòng Mai Chi đang nghĩ đến Cẩn ca nhi nên cũng không an ủi nhi tử, “Ngươi ở đây trông chừng hắn một chốc, nương đến Triệu gia thôn một chuyến.”
Nam hài bất đắc dĩ gật đầu, “Nương, nương muốn đi thật sao? Trời mưa lớn như vậy, đường chắc chắn không dễ đi, không thể chờ mưa nhỏ lại một chút sao? Vả lại đầu óc nó đã ngốc rồi, nóng thêm chút nữa cũng không ngốc thêm đâu.”
Mai Chi cầm nón rộng vành, lườm nó một cái sắc bén.
Biết nương nó không thích ba chữ “kẻ ngu si” này, nó vội vàng nói: “Được được được, con không nói nữa.”
*
Thôn Trúc Khê cách Triệu gia thôn không tính là xa, chỉ cách mấy dặm, nếu đi lúc trời nắng, một buổi là đã tới. Nhưng đáng tiếc ông trời không có mắt, cố tình hạ xuống một cơn mưa, đường trơn không nói, mưa lại to, sương mù mông lung, cái gì cũng không thấy rõ.
Mai Chi đi vô cùng gian nan, y phục trên người cũng ướt đẫm, bị gió thổi đến mà lạnh run lập cập. Sợ Cẩn ca nhi bị như vậy, nàng không dám trễ nải, cắn răng, nặng nề bước từng bước về hướng Triệu gia thôn.
Nàng chỉ mới đến đây một lần, đó là thời điểm Lý Uyển xuất giá, men theo ký ức cuối cùng cũng coi như tìm được nhà Lý Uyển.
Bởi vì mưa to, cửa nhà đã bị Lý Uyển đóng lại.
Nghe tiếng gõ của, nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm. Buông kim chỉ trong tay xuống, Lý Uyển đội nón rộng vành đi mở cửa. Nhìn thấy Mai Chi cả người ướt nhẹp đứng ở cửa, nàng giật mình kéo bàn tay lạnh như băng của Mai Chi.
“Mai Chi tỷ, trời mưa lớn như vậy, sao lại đến đây? Trên người ướt đẫm rồi, nhanh đi vào thay quần áo, nhiễm phong hàn sẽ không tốt.” Tính tình nàng dịu dàng, tiếng nói cũng vô cùng nhu hòa, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
“Không đi vào được, Cẩn ca nhi bị đập đầu ngất đi, đã hai canh giờ còn chưa tỉnh, hiện tại lại sốt, ta sợ có mệnh hệ gì, liền đến thông báo muội một tiếng, phải nhanh đi tìm lang trung cho hắn.”
Lý Uyển sửng sốt một chút, rồi giật mình, nhanh chóng lao vào trong mưa, trong miệng chỉ lầm bẩm hai chữ “lang trung”.
Mai Chi kéo nàng lại, “Dù gì muội cũng phải nói với hài tử một tiếng chứ.”
Gương mặt Lý Uyển trắng bệch, căn bản không nghe được lời nào.
Mai Chi hết cách, đành lên tiếng hô “Thần ca nhi”.
Một tiểu nam hài mi thanh mục tú dụi mắt xuống giường, đi tới ngưỡng cửa, vì mưa lớn nên ngừng lại.
Mai Chi vội vã thông báo hai câu, rồi xoay người đi. Lý Uyển đã đi một đoạn xa.
Nàng nhanh chóng đuổi theo.
*
Lý Uyển đi rất nhanh, trên đường có mấy lần xém ngã xuống, Mai Chi nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, cuối cùng liền dứt khoát kéo cánh tay nàng không buông.
Rất nhanh liền đến nhà Triệu lang trung.
Đôi mắt Lý Uyển đỏ lên, gương mặt trắng bệch, không biết là do lạnh hay vì quá sợ sệt, thân thể yếu đuối cũng run lẩy bẩy.
Đáy mắt Triệu lang trung chợt lóe một tia giật mình, “Đại Niên gia, mau vào, trời mưa lớn như vậy lại có chuyện gì?”
“Đệ đệ ta bị đụng phải đầu, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, bây giờ lại sốt, muốn mời ngài qua xem một chút.”
Triệu lang trung nhìn khí trời một cái, cả khuôn mặt nhăn nhó, “Nếu là trời nắng ta nhất định đi với ngươi một chuyến, nhưng ngươi xem mưa lớn như vậy, đường không dễ đi chưa nói, ta lại một thân xương già, không chịu nổi dằn vặt. Như vậy đi, chờ ngày mai ngừng mưa, ta liền đi qua đó có được không?”
Lý Uyển cũng không muốn làm khó người, nhưng lại sợ Cẩn ca nhi cứ như vậy mà chết, trong mắt nàng mơ hồ thoáng hiện lên nước mắt, “Triệu lang trung, ta chỉ có một đệ đệ, vạn nhất có mệnh hệ gì, ta sống thế nào a, ngài giúp ta một lần đi, ta van xin ngài.”
Nói xong nàng liền quỳ xuống.
Triệu lang trung đỡ được cánh tay nàng, nghĩ đến hai chị em họ ai cũng không dễ dàng gì, không nhịn được thở dài, “Thôi, ta đi với ngươi một chuyến, ngươi chờ một chút, ta đi lấy hòm thuốc.”
Lý Uyển cảm kích không thôi, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Không muốn Triệu lang trung phải đi trong trời mưa lớn như thế, nàng lau nước mắt, vội nói: “Ta đến nhà lý chính mượn xe bò.”
Có xe bò, tốc độ nhanh hơn một chút, khi nhanh khi chậm, cuối cùng đã tới nhà.
*
Lý Cẩn vẫn còn hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc. Thấy một mảnh vải thô bên cạnh đã nhuộm đầy máu, viền mắt Lý Uyển nóng lên, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Triệu lang trung xem mạch xong, sờ sờ râu mép, “Tình trạng trên đầu rất phức tạp, khi nào mới có thể tỉnh thì rất khó nói. Ta trước tiên kê một phương thuốc, giúp hắn hạ nhiệt. Ở đây dược thảo ta không đủ, phải đến trấn trên tìm thuốc.”
Mai Chi liền vội vàng nói: “Ngài trông coi Cẩn ca nhi đi, ta đi lấy thuốc.”
Ngày hôm sau khi trời hừng đông, cơn sốt Lý Cẩn rốt cuộc lui đi, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại. Lý Uyển ở bên cạnh trông chừng hắn suốt bốn ngày, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh.
Nãi nãi hắn sau khi biết việc này, không những không đến thăm hắn, mà Lý lão thái thái còn nói: “Chết là phải, tỉnh dậy lại lãng phí lương thực, một kẻ ngu si sống mười mấy năm sờ sờ không chết, còn chưa đủ lãng phí sao? Ông trời có mắt, rốt cuộc cũng muốn nhận nó.”
Bà cũng không ngẫm lại nếu như lúc trước không phải vì bà ta, Lý Cẩn sao lại bị ngốc nghếch như vậy.
Lý Cẩn hôn mê đến ngày thứ năm, Lý Uyển không nhịn được nằm nhoài trên giường hắn khóc lên. Ngày hôm nay hài tử nàng cũng đến đây, thấy nương khóc, chúng cũng cùng khóc, đi từ xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của cả nhà họ.
Những người hàng xóm cũng không nhịn được cùng thở dài, đều nhận thấy được lần này Lý Cẩn đoán chừng hoàn toàn không tỉnh lại.
*
Ánh chiều tà rực rỡ chiếu lên những chiếc lá cây, những chiếc lá vốn đã đã héo úa cũng được soi sáng lên mấy phần ấm áp. Những người nam nhân vác cuốc tụm năm tụm ba đi về nhà, trên nóc các ngôi nhà bốc lên khói bếp, cả ngôi làng đều tràn ngập ngập một mùi hương thơm nức.
Ngay lúc này, một người mặc tăng phục cao tăng màu vàng đất, không nhanh không chậm đi tới, trên y phục dù dính tro bụi, nhưng tinh thần ngài lại rất tốt, trong tay cầm một chuỗi phật châu.
Cao tăng tiến vào làng cũng không hóa duyên, cũng không tiếp chuyện ai, trực tiếp hướng về đầu làng phía tây.
Nơi ngài đến chính là nhà Lý Cẩn. Tận mắt nhìn thấy Lý Cẩn, ngài tấm tắc làm lạ, “Rõ ràng tử khí vờn quanh, nhưng mệnh lại không dứt được, nếu như tỉnh lại, e sẽ làm biến hóa long trời lở đất. Kì lạ làm sao, một tiểu thiếu niên, mà lại có loạn mệnh này.”
Lý Uyển dừng tiếng khóc.
Dưới triều Đại Hạ quốc tôn sùng phật giáo, các thôn dân đều có loại kính nể bản năng đối với các cao tăng. Thấy ngài tướng mạo không tầm thường, vô cùng hòa ái, trong lòng Lý Uyển sinh ra hảo cảm: “Đại sư, lời ấy có ý gì? Không biết đệ đệ ta đến tột cùng có thể tỉnh lại hay không?”
“Thí chủ hãy chờ hai ngày, tất sẽ hiểu.”
Đại sư nở một nụ cười, tâm tình thật vui vẻ rời khỏi nhà Lý gia.
*
Đợi đến hai ngày, đến giữa trưa ngày thứ hai, ngón tay Lý Cẩn rốt cuộc giật giật, Lý Uyển che miệng, nước mắt liền rơi xuống. Lần này là mừng đến phát khóc.
Khi ý thức Lý Cẩn khôi phục, chỉ cảm thấy cả người đau dữ dội, đầu tựa như sắp nổ tung.
Ý thức hơi trở về một ít, trong đầu liền lóe lên chuyện vừa phát sinh. Buổi vấn đáp luận văn kết thúc, tâm tình của hắn rất sung sướng, liền dự định cùng mấy người đàn anh đi ăn mừng, nhưng khi băng qua đường, lại nhìn thấy một bé gái hai ba tuổi đi ra giữa đường, một chiếc xe tải lớn vừa rẽ qua lao nhanh đến.
Trong lòng hắn đột nhiên hốt hoảng, trước khi phản ứng lại thì thân thể đã chuyển động trước, xe tải lớn chạy về phía hắn, bé gái đã được hắn bảo hộ vững vàng trong lồng ngực, tiếp đó liền nghe thấy tiếng thắng gấp của chiếc xe cùng tiếng la hoảng hốt của các đàn anh.
Tốc độ xe quá nhanh, lại chở không ít hàng, muốn phanh xe lại cũng không kịp, đột nhiên lao về phía hắn.
Lý Cẩn trực tiếp bị một lực mạnh đánh bay.
Lẽ nào chưa chết?
Ngay tại lúc này, bên tai hắn đột nhiên truyền tới một âm thanh, thanh âm này rõ ràng nghe vô cùng xa xôi, nhưng lại khắc sâu rõ ràng trong đầu hắn, “Kiếp trước vận mệnh thăng trầm, ngơ ngác si ngốc, vốn có mệnh vô cùng tốt, nhưng lại chết sớm khi còn trẻ, kiếp này lại chết oan chết uổng, niệm tình ngươi mang trong lòng thiện niệm, liền cho ngươi thêm một cơ hội, mong ngươi có thể tiếp tục mang trong lòng thiện niệm, tạo phúc cho bách tính một phương.”
Sau khi âm thanh tản đi, Lý Cẩn gian nan mở mắt ra.
Vừa mở mắt, một cô gái tiều tụy mặc quần áo vải thô liền lao tới, nàng mừng rỡ kéo tay Lý Cẩn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, “Cẩn ca nhi, đệ rốt cục đã tỉnh.”
Lý Cẩn có chút mơ màng.
Hết chương 1 (beta) – 23/03/2019