Tiểu Phú Bà Full

Chương 7


Bạn đang đọc Tiểu Phú Bà Full – Chương 7

10 giờ rưỡi tối, hành lang bệnh viện đã yên tĩnh lại.

Phòng bệnh chỉ có Bộ Hành, cùng âm thanh của TV.

Y tá đã giúp cô thay quần áo của bệnh nhân, máu trên cánh tay cũng được rửa sạch sẽ, nhưng Bộ Hành vẫn cảm thấy trên người có mùi tanh của máu, rất muốn đi tắm.

Xem tình hình này không có khả năng tắm được, nẹp cố định ở ngực cô cũng không dám gỡ ra.

Trước nay cô cứ nghĩ, phụ nữ ở cữ mười ngày hay nửa tháng không tắm rửa cũng là chuyện bình thường, thế mà đêm nay phải khó chịu khi không tắm rửa được.

Tắt TV, chậm rãi nằm xuống. Nghiêng người cơn đau ập đến, hơn nữa không tắm rửa, trằn trọc một lúc mãi không ngủ được.

Cuối cùng vẫn phải chống tay chậm rãi bò dậy, giữ thẳng nửa người trên thật cẩn thận xuống giường, chân vừa chạm đất, đầu bị cơn choáng ập đến, tay phải cô vội vịn vào bên cạnh tủ đứng yên.

Đứng yên vài giây, cảm thấy tốt hơn, lúc này mới vịn tường đi đến nhà vệ sinh.

Đúng là phòng bệnh cao cấp, có nhà vệ sinh riêng, khăn mặt, bàn chải đánh răng, mọi thứ linh tinh đồ dùng sinh hoạt có đầy đủ.

Nhớ tới Hugh trước khi đi nói trả tiền cơm hôm trước, xem ra anh ta còn rất để ý khi cô tính tiền, chi phí khám và nằm viện hôm nay không chừng gấp vài lần so với tiền cơm.

May mắn là bị thương tay trái, đánh răng qua loa, lấy sữa tắm rửa sạch mặt, lại dùng khăn mặt lau nửa người trên, lấy vòi hoa sen rửa nửa người dưới, tạm vậy mới thấy thoải mái hơn chút.

Cô đang nghĩ ngày mai có cần yêu cầu bệnh viện sắp xếp một nhân viên chăm sóc hay không, hiện tại xem ra cũng không cần, chính cô cơ bản có thể làm được.

Lăn lộn xong cũng đã 12 giờ hơn, trở lại giường, lần này cô ngủ được liền.

Ban đêm, y tá tới kiểm tra tình hình một lần, giúp cô đo nhiệt độ cơ thể.

Nhớ tới cơm cho ngày mai, Bộ Hành thuận tiện nhờ cô ý ta giúp mình đặt cơm ở khu dinh dưỡng.

Ai ngờ buổi sáng bị ho khan, cơn đau ập đến. Người cũng không muốn ăn, mà sợ không ăn thì thân thể càng yếu, Bộ Hành cố ăn bát cháo cùng một cái bánh bao chay.

Bác sĩ tới phòng kiểm tra, cánh tay cô một lần nữa được rửa vết thương thay băng gạc. Xem dáng cô kìm lại không dám ho khan, bác sĩ yêu cầu y tá đưa cô đi chụp CT phổi, quả nhiên phổi bị nhiễm trùng, cô quay về phòng bệnh để truyền dịch chống viêm…

Vì thế, cô nàng lại bị dính một phát tiêm.

Bác sĩ đi rồi, Bộ Hành gọi điện thoại cho Tiểu Âu về chuyện của gian hàng.

Mới vừa buông di động xuống, ngoài phòng có tiếng gõ cửa.


Hai người tới, tự xưng là cảnh sát, đưa giấy tờ về hướng cô.

Cảnh sát hỏi cụ thể tình huống ngày hôm qua, Bộ Hành hỏi: “Có thể tìm được người gây tai nạn sao?”

Cảnh sát gật đầu.

“Đêm qua chúng tôi đã chặn được chiếc xe gây tai nạn ở đường Phụng Ninh, hơn nữa phát hiện người điều khiển có nồng độ cồn trong máu cao. Theo dõi sự cố ở hiện trường cùng với lời khai của đối phương cơ bản nhận định là say rượu lái xe, gây chuyện rồi bỏ trốn, hắn đã bị giam giữ, theo luật chúng tôi sẽ truy cứu hắn phải chịu trách nhiệm hình sự, cô cũng có thể tiến hành yêu cầu đối phương bồi thường về mặt hành chính.”

“Được, cảm ơn các anh.”

Hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh hơn so với tưởng tượng của Bộ Hành nhiều.

Trong nháy mắt, cảnh sát đột nhiên trở nên nghiêm túc hỏi: “Bộ tiểu thư, cô có quen ai tên Bộ Uy không?”

Bộ Hành trả lời: “Nó là con của chú tôi.”

Lúc này mới nhớ ra chiếc xe đâm cô là kiểu xe việt dã màu đỏ, có thể là bạn chơi trong hội của Bộ Uy, chơi cùng kiểu xe giống nhau, sao cô không nghĩ ra chứ?

“Người gây tai nạn chính là anh ta.” Cảnh sát quan sát nàng, “Hai người quan hệ như thế nào? Trước đó có xích mích gì hay không?”

Bộ Hành nghĩ cảnh sát muốn biết Bộ Uy có động cơ gây tai nạn hay không, hay cũng chỉ là sự cố giao thông bình thường.

Phản ứng đầu đầu tiên cô nghĩ đến chính là, nếu cô đã chết, chú hai sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của cô.

Không khỏi có chút tê trên da đầu, cô hỏi: “Nó có biết người bị đâm chính là tôi không?”

“Hắn nói hắn chỉ biết đụng phải một chiếc ôtô màu xanh. Lúc ấy trong xe hắn còn có bạn gái, theo hắn nói, hai người đang cãi nhau, hắn muốn phanh xe chờ đèn đỏ để rẽ trái, ai ngờ bị bạn gái ở bên cạnh túm cánh tay, không tập trung nên tay lái bị đưa sang phải, cùng lúc đó chân phải dẫm lên chân ga, vì thế tốc độ hắn di chuyển nhanh, không nghĩ tới sẽ đụng vào xe cô.”


Bộ Hành đầu óc quay cuồng.

Sau khi ông bà qua đời, cô rất ít khi đến nhà chú Hai, quan hệ với Bộ Uy cũng bình thường, càng chưa nói có ân oán mâu thuẫn gì. Nếu có động cơ, tài sản của cô chính là động cơ phạm tội duy nhất của nó.

Tuy rằng Bộ Uy không chịu làm ăn đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết chơi bời ăn nhậu, nhưng gan không to đến thế, trước kia cũng không gây ra đại họa gì.

Đầu óc nó không có vấn đề chứ, thật sự vừa mới bỏ tiền ra mua xe mới, chẳng lẽ trắng trợn táo bạo đến mức đem xe đâm chết cô để rồi lại đi ngồi tù.

Cô có hướng tin tưởng sự cố hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.


Cảnh sát lại nói: “Chúng tôi đã xác minh qua nhật ký hành trình trên xe hắn, tình huống cơ bản phù hợp với lời khai của hắn. Nhưng bây giờ chúng tôi không nói cho hắn biết người hắn đâm phải là ai.”

Bộ Hành tâm bình tĩnh trở lại, càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình. Nhưng trong lòng vẫn không tránh được ý nghĩ sợ hãi.

Cảnh sát đi rồi, chai truyền thuốc cũng hết, y tá lại rút kim chuyền, lại cho cô nửa giờ sương mù hóa.

Bộ Hành lập tức cảm thấy khá hơn nhiều, ho rõ ràng thuyên giảm. Cô mở di động, kiểm tra công việc của MOCO với nhà xưởng và nơi phát bưu kiện.

Cơm nước xong, Tiểu Âu đem cho cô notebook ở gian hàng.

Bộ Hành cũng không gọi điện thoại cho thím hai, làm như không biết người gây họa là ai, an tâm ở bệnh viện làm mẫu đơn mới.

Làm việc hai giờ, cô nằm xuống lướt Weibo, phát hiện ảnh chụp tối hôm qua tại đường Hồng Mai Trác Chu có xe bị lật đã truyền bá công khai trên mạng.
Hơn nữa cảnh sát giao thông ở Tô Thành trên Weibo cũng thông báo việc này, cho thấy rất tích cực điều tra, và sẽ sớm công bố kết quả điều tra.

Bộ Hành đang xem bình luận, thì thím hai tới.

Hứa Hương Ngọc vừa đến cửa nhìn thấy bộ dạng Bộ Hành trên giường bệnh lòng nóng như lửa đốt tấm tức nói: “Đứa trẻ này, chuyện lớn như vậy mà một cuộc gọi cho thím cũng không có là sao?”

Bộ Hành ngáp một cái mơ mơ màng màng, “Thím hai, làm thế nào thím biết cháu bị tai nạn xe vậy?”

Trong lòng cũng hiểu, cảnh sát nói cho bà ấy biết.

Hứa Hương Ngọc sửng sốt, tưởng rằng Bộ Hành đã biết Bộ Uy là người gây tai nạn, không khỏi hoài nghi mà nhìn cô.

Bộ Hành không chờ thím nói thêm, khóe miệng rũ xuống, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Thím hai, thím bảo cháu số có khổ không cơ chứ? Tối hôm qua lúc đang đi trên đường có một chiếc xe màu đỏ chạy đến, cháu còn chưa biết chuyện như thế nào đã bị đâm cho một cú bay ra ngoài vài mét, cháu lúc ấy cảm thấy đau muốn chết, sau đó hôn mê, được người ta đưa tới bệnh viện.”

Bộ Hành khép lại đôi mắt, lau lau nước mắt, “Cháu sợ đến chết, lúc tỉnh lại muốn gọi điện thoại ngay cho thím, nhưng di động cũng không biết đang ở đâu, số điện thoại của chú thím cháu lại không nhớ.”

Nói xong lời cuối cùng, cô lấy tay che mặt khóc to lên.


Hứa Hương Ngọc trong lòng chột dạ, nhưng vẫn có điều lo sợ. Bà đã tìm luật sư hỏi qua, con trai bà lái xe trong tình trạng say rượu, gây tai nạn cho người khác, còn chạy trốn thì khả năng bị ngồi tù là cao.

Bà cắn răng một cái, “Hành Hành, người gây tai nạn cho cháu chính là…… Tiểu Uy!”


“Cái gì?” Bộ Hành xoa nhẹ đôi mắt, buông ra tay, sắc mặt kinh ngạc, “Sao có thể chứ?”

Hứa Hương Ngọc tức khắc nghiến răng nghiến lợi, “Còn không phải do nha đầu Vương Tâm Vũ chết tiệt kia! Thím lâu nay vẫn phản đối hai đứa ở cạnh nhau, Tiểu Uy không nghe lời, rốt cuộc là bị cô ta hại mà!”

Tiếp theo lại kể lể Bộ Uy bị bắt như thế nào khi gây tai nạn, rồi thêm mắm thêm muối, không ngại than vãn con trai bà cũng là người bị hại, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Vương Tâm Vũ.

Bộ Hành nghĩ thầm, đúng là do cô gái kia túm tay Bộ Uy làm cho nó mất lái, nhưng cũng là do Bộ Uy uống rượu, nó không nên lái xe. Hơn nữa sau khi gây tai nạn nó vô tư chạy trốn, sai lại càng thêm sai.

Hứa Hương Ngọc đã đi tìm Vương Tâm Vũ, đã đánh mắng cô ta một trận, tức tối hung hăng một hồi rồi mới đến tìm Bộ Hành.

Nhưng, trong cái rủi còn có cái may, người bị đâm lại chính là Bộ Hành, nói vài ba câu khéo léo, cô không thể để em trai mình vào tù được. Nếu là đụng phải người khác, đều không thể thiếu tiền bồi thường hay ngồi tù.

Bà vẻ mặt đau khổ, “Hành Hành, cháu xem chuyện này làm sao bây giờ? Tiểu Uy tối hôm qua đã bị bắt, luật sư nói khả năng sẽ bị kết án ba năm hoặc ít hơn.”

“Nghiêm trọng như vậy sao!” Bộ Hành kinh ngạc, sốt ruột mà nói: “Hiện tại là nó đang bị cảnh sát bắt, cháu cũng không quản được việc này đâu!”

Hứa Hương Ngọc giữ lấy tay cô, “Như vậy đi, cháu hãy nói cháu không bị thương, rồi viết một bức thư yêu cầu cảnh sát giúp đỡ và thông cảm, nói chúng ta giải quyết riêng, thím sẽ tìm người đứng ra giải quyết, việc nhỏ hóa không.”

“Á…” Bộ Hành cố ý thể hiện đau đớn, “Thím hai, thím túm tay cháu nhẹ thôi, cánh tay cháu vừa khâu bảy tám mũi đấy!”

Cô trong lòng lại suy nghĩ, việc này đã được đăng lên mạng, cư dân mạng đang theo dõi cảnh sát xử lý việc này như thế nào, chỉ sợ không phải muốn giải quyết riêng là có thể giải quyết.

Hứa Hương Ngọc vội buông lỏng tay, nóng nảy, “Hành Hành, Tiểu Uy là em trai cháu, từ nhỏ đến lớn không chịu khổ bao giờ, cháu không thể trơ mắt nhìn em ngồi tù vậy chứ. Sau này thím cùng chú hai già rồi, thì nó chính là ngưòi thân duy nhất của cháu!”

Bộ Hành trong lòng cười lạnh, cảm thấy thím hai nói ra những câu này thật đúng là hồ đồ.

Bộ Uy sao có thể là ngưòi thân duy nhất của cô! Tương lai cô sẽ không kết hôn nhưng phải nghĩ cách để có con cho mình, giáo dục con thật tốt, tạo mọi điều kiện tốt nhất có thể cho con mình.

Cũng không nói lại thím hai, chỉ lấy tay che ngực làm bộ ho khan, đến mức không còn sức lực.

Trong lòng cô biết, lần này nhất định những việc liên quan đến Bộ Uy sẽ xử lý theo lẽ công bằng, cô có viết thư thì ngồi tù chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn, hơn nữa cả đời cấm túc là không thể tránh được.

Cho nên, mặc kệ là ngồi một hay ba năm tù, cô cùng thím hai sống chết là kết định rồi, có khi nhân việc này rồi mọi việc giải quyết luôn thì càng tốt.

Hạ quyết tâm, cô nhìn Hứa Hương Ngọc trong ánh mắt nôn nóng nói: “Thím hai, xe của cháu còn không biết bị kéo đi đâu, thím giúp cháu hỏi chút đi!”

Lại thở dài thật sâu tiếp, “Có lẽ đã bị hỏng rồi, chú hai thì chưa thu được tiền hàng. Nếu không vội thì cháu nghĩ xe cũ có thể sửa đi tạm, ai ngờ tối qua lại xảy ra việc này, không thể không mua xe mới.”

Hứa Hương Ngọc sửng sốt, hiểu được trong lòng, ngoài miệng vội vàng tỏ thái độ, “Vừa mới thu được rồi, thím về nói với chú hai sẽ cho người chuyển khoản.”

Vừa nói vừa từ trong túi lấy ra giấy bút chuẩn bị từ trước, “Hành Hành, trước tiên cháu hãy viết thư cho thím đi.”

Bộ Hành không nhìn, ho khan hai tiếng nói: “Cái này không vội, chờ khi truy tố viết cũng chưa muộn.”


Hứa Hương Ngọc không nghĩ tới Bộ Hành có chiêu này, trong lòng tức giận đến run người, nghĩ lại con trai đang ở trong trại giam bị dọa cho khóc kêu mẹ cứu nó ra ngoài, khẽ cắn môi đứng lên, “Thím sẽ về nói chú hai cháu chuyển tiền ngay.”

Đã đến nước này, Bộ Hành cũng không né tránh, ôn hòa mà cười, “Được, cháu ở đây chờ.”

Hứa Hương Ngọc tức giận đến mức đầu bốc khói, lấy túi rồi rời đi.

Bộ Hành lạnh lùng mà nhìn bà ta rời đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối.

Sáu giờ, y tá đem cơm tới.

Kéo bàn nhỏ ra ăn cơm, ăn xong Bộ Hành quyết định xuống giường đi bộ dọc hành lang bên ngoài để tiêu thức ăn.

Chu Mộ Tu 7 giờ đi qua bệnh viện.
Ngày hôm qua rời đi, tiền cơm hôm trước được thanh toán xong. Mặc kệ anh với cô là mối quan hệ nam nữ phức tạp hay là có ẩn tình gì khác, thì anh với cô đều không có gì liên quan.

Hôm nay là một ngày bận rộn, tan họp về anh đi từ công ty đến sân bay, chuẩn bị để 9 giờ bay sang Pháp.

Khi xe đi ngang qua bệnh viện, cảnh tượng mặt cô tái nhợt khi tiêm và khâu vết thương không ngừng hiện lên trong đầu anh.

Không biết hiện tại cô thế nào? Người nhà hôm qua có tới hay không?

Anh nói cho chính mình, chỉ là qua vài phút đứng ở ngoài cửa xem tình hình cô thế nào.

Vì thế, nói tài xế quay đầu xe, vào bệnh viện.

Tiến vào khu nội trú chờ thang máy, thang máy vẫn không xuống dưới, anh thấy nóng lòng, trực tiếp đi thang bộ trên tầng bảy.

Đến cửa phòng bệnh của cô, phát hiện cửa không đóng, bên trong cũng không có ai.

Áo khoác cùng túi vẫn còn.

Trong phòng không có gì thay đổi so với lúc anh ở đây tối qua, một ngày qua đi mà trên tủ, một bó hoa một giỏ trái cây đều không có, rõ ràng không ai tới thăm.

Lại ra hành lang tìm cô, phát hiện cô đang đứng ở thang máy cách đó không xa, đang cầm di động quét mã trước máy bán hàng tự động.

Dáng vẻ cô không tốt, bộ quần áo bệnh nhân to rộng màu sọc xanh, bên ngoài mang chiếc áo cố định ngực. Dép lê của bệnh viện, không đi vừa chân. Tóc đã được buộc, có chút hỗn độn, cả người nhìn qua thấy chật vật.

Cô thẳng nửa người trên đang từ từ ngồi xổm xuống, lấy ra ở dưới một bao gì đó màu trắng.

Anh lặng lẽ đến gần, nhìn trên máy bán hàng tự động viết: Quần giấy lót dùng một lần.

Cô che ngực ho khan một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất thở phì phò.

Trái tim đột nhiên không kiềm chế được, sợ cô xấu hổ, anh xoay người, nhanh chóng rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.