Tiểu Phú Bà Full

Chương 53


Bạn đang đọc Tiểu Phú Bà Full – Chương 53

Bộ Hành trở lại gian hàng, Tiểu Âu đang tiếp khách.

Tiểu Âu giới thiệu với Bộ Hành, “Hai vị này trước đây khách hàng mua lẻ ở Taobao, trên mạng trao đổi sau đó đến cửa hàng chúng ta lấy hàng đấy ạ!”

Bộ Hành nhớ lại Tiểu Âu tháng trước đã nói qua với cô về khách hàng mới, là một đôi vợ chồng hơn ba mươi tuổi.

Cô cười hỏi: “Là anh Trương và chị Lý phải không ạ?”

Tiểu Âu thấy trí nhớ của bà chủ thật tốt, gật đầu, “Đúng vậy ạ, bọn họ hôm nay lấy hàng lần thứ hai đấy ạ!”

Anh Trương hỏi: “Đây là…?”

Tiểu Âu vội nói: “Đây là chủ cửa hàng chúng tôi.”

Hai vợ chồng liếc nhau, trong lòng đều có chút kinh ngạc.

Cô gái trẻ tuổi trước mặt nhìn cũng không lớn hơn Tiểu Âu là mấy, thế nhưng lại là bà chủ của gian hàng này.

Bộ Hành mỉm cười, “Chào hai người! Tôi là Bộ Hành. Lần trước lấy hàng bán thế nào ạ?”

Chị Lý vội nói: “Tôi nghĩ mùa xuân sẽ qua nhanh, nên lấy ít đi một chút, không nghĩ bán hết nhanh như vậy, hôm nay đến đây để bổ sung thêm hàng, nhưng Tiểu Âu vừa nói mã 8462 và 8465 đã hết hàng. Cô Bộ, có thể bổ sung thêm hàng không?”

Bộ Hành xoay mặt hỏi: “Chị hôm qua xem đơn tồn kho, không phải còn nhiều sao?”

Tiểu Âu trả lời: “Hành tỷ, em quên mất không nói với chị. Sáng nay ông An Lâm đã gọi điện cho em, nói còn bao nhiêu 8462 và 8465 sẽ lấy hết, sáng mai em sẽ giao hàng cho ông ấy và tối nay ông ấy sẽ chuyển tiền cho chị.”

“Ừ.” Bộ Hành xoay mặt nhìn hai vị khách, “Đợt vừa rồi tôi chỉ bổ sung hai mẫu 8210 và 8917, mặt khác trong kho cũng không còn, đều bán hết rồi thôi. Không thì hai người tìm mẫu khác xem sao?”

“Ai gu, sớm biết như thế tôi đã lấy nhiều hơn, đều tại anh đấy, lần trước làm em lấy thiếu. Bây giờ không ít khách hàng đều giục em xem có bổ sung thêm hàng không.”

Chị Lý cứ ngồi trách chồng mình. Anh Trương cười khổ không nói gì.

Bộ Hành cười cười, “Không sao, không sao. Lần đầu tiên lấy hàng tất nhiên đều lấy số lượng ít về bán thử, sau này hợp tác còn dài mà. Cửa hàng chúng tôi hôm nay hàng hè vừa về kho, ngày mai có thể giao hàng, mọi người hôm nay tới đây thật đúng lúc.”

Chị Lý vui vẻ không thôi, “Giày nhà cô tôi rất thích, mẫu mùa hè tôi cũng vừa nhìn. Cô Bộ, mắt cô chắc chắn sẽ chuẩn hơn so với chúng tôi, cô xem trọng mẫu nào? Tôi tham khảo cô một chút!”

……

Sau khi đặt bút ký xong đơn đặt hàng, hai vị khách rời đi, đã ba giờ năm mươi phút, người nhận lời mời phỏng vấn đầu tiên đã đến muộn.

Đây là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vóc dáng trung bình, không béo không gầy, thần sắc có vẻ vội vàng.

Anh ta đứng ở ngoài nhìn vào qua cánh cửa, lại ngẩng đầu nhìn lại cửa, mới nói: “Tôi tới phỏng vấn.”

Tiểu Âu mời anh ta ngồi xuống, rót trà cho anh ta.

Anh ta ngồi xuống sau đó anh ta đảo mắt nhìn bốn phía quanh gian hàng, lén nhìn Bộ Hành ngồi đối diện đang xem di động.

Bộ Hành vừa mới xác nhận lại với nhà xưởng lô hàng lớn, buông di động, nhìn về phía đối diện.

Gật đầu mỉm cười, “Xin chào, tôi là Bộ Hành.”


“Chào cô!”

Người đàn ông nhận lời phỏng vấn vừa rồi ở cửa cũng đã chú ý tới cô gái đẹp trẻ tuổi này, trong lòng vẫn luôn suy đoán thân phận của cô.

Lúc này thấy cô chủ động nói ra tên họ, vậy cô chính là người trong điện thoại báo anh đến phỏng vấn – cô Bộ, nhìn qua tuổi hình như cô ta vừa mới ra trường, lại đoán đây chắc là nhân viên linh tinh phụ trách nhân sự, cả người liền thả lỏng, có chút không vui, một công ty nhỏ như vậy lại còn phải qua một vòng của nhân viên nhân sự sao? Thật lãng phí thời gian của anh ta.

Bộ Hành nhìn đồng hồ ở tay, ngẩng đầu, “Anh đến muộn hai mươi phút.”

Người đàn ông trong nháy mắt có chút xấu hổ, giải thích nói: “Tôi đã ước tính thời gian rồi đấy chứ, không nghĩ tới cửa hàng này lại khó tìm vậy, đi bốn năm vòng tôi mới tìm thấy!”

Trên mặt anh ta không hề có ý xin lỗi, ngữ khí ngược lại lại có chút oán giận.

Bộ Hành cười cười, không hỏi thêm vấn đề này nữa, chỉ hỏi: “Anh có mang theo sơ lược lý lịch không?”

Người đàn ông lấy từ trong túi sơ lược lý lịch ra đưa cho cô.

Bộ Hành xem qua, hỏi: “Anh trước đây đã làm ở Trác Chu?”

Người xin việc gật đầu, mặt có vẻ đắc ý, “Công việc đầu tiên của tôi ở Gia Văn, tôi đã làm được ba năm. Sau này chuyển đến Trác Chu làm thiết kế trung cấp được hai năm, tôi vừa từ chức cuối năm trước.”

Bộ Hành cuối năm ngoái cũng mới đến Trác Chu, nhưng người này chắc chắn đối với các đồng nghiệp trong tổ thiết kế không có ấn tượng gì.

Cô tò mò, “Sao anh lại nghỉ việc ở Trác Chu?”

Người xin việc bĩu môi lắc đầu, “Công ty lớn nhân sự quá phức tạp, những người làm việc nghiêm túc như tôi rất khó thăng chức, ngược lại lãnh đạo lại đề bạt những người không bằng tôi, tôi không muốn tài năng bị mai một nên mới xin nghỉ việc ở đó.”

Bộ Hành không có phản ứng gì với câu trả lời của anh ta, chỉ hỏi: “Sau khi nghỉ việc, hơn hai tháng nay anh đã làm gì? Vẫn luôn tìm việc sao?”

Người xin việc liếm liếm môi khô, cầm ly giấy lên uống nước, nói: “Trong khoảng thời gian đó tôi chủ yếu trau dồi thêm kỹ năng cho bản thân, tự học thêm một số phần mềm chuyên nghiệp, tháng này mới đi tìm việc.”

“Anh có mang những mẫu anh đã làm ở Trác Chu không? Cho tôi xem một chút.”

Người xin việc lấy di động mở ra một vài hình ảnh.Bộ Hành tiếp nhận di động, xem vài ảnh sau đó đưa lại cho anh ta.

Cô trong lòng đã có đáp án, chỉ tò mò hỏi: “Anh kỳ vọng tiền lương là bao nhiêu?”

“Lương mỗi tháng một vạn, lương cuối năm là mười lăm.”

Bộ Hành cũng đã có chút hiểu về người này, trình độ thiết kế của anh ta cũng được, đủ để làm ở vị trí thiết kế trung cấp. Ở Trác Chu anh ta không có hy vọng được thăng lên nhà thiết kế cao cấp nên mới nghỉ việc, hiện giờ anh ta đang ở trên cao cũng không phải mà thấp cũng không, vì thế mới không tìm được công việc thích hợp qua hai tháng vừa rồi. Chẳng qua anh ta đầu quân cho MOCO là vì trên trang web đăng tin tuyển dụng ghi mức lương hấp dẫn, mức lương đó tương đương với vị trí thiết kế cao cấp ở các công ty lớn.

Cô hỏi: “So sánh với hai công ty lớn anh đã từng làm trước đây, MOCO chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập, anh có nghĩ nhân tài tới đây sẽ không được trọng dụng không?”

Người ứng tuyển nghe khẩu khí nói chuyện của cô thay đổi, nghi ngờ: “Cô là bà chủ?”

“Đúng vậy.”

Người ứng tuyển một lần nữa đánh giá Bộ Hành, sắc mặt có chút do dự, “Địa điểm làm việc ở đâu?”

“Công ty còn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Hai tháng tới sẽ đến đây làm, sau này sẽ chuyển đến văn phòng ở gần đây.”


Người ứng tuyển có chút thất vọng, nói: “Mức lương đăng trên mạng là giả à?”


Bộ Hành khóe miệng hơi nhếch lên, “Đương nhiên không phải.”

Người ứng tuyển thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo cũng tự ý thức được mình hỏi thẳng quá, không khỏi xấu hổ mà cười cười, “Rất nhiều công ty đăng thông báo tuyển dụng đều treo lương cao để hấp dẫn người đến, nhưng mức lương thực tế lại rất thấp.”

Bộ Hành hỏi: “Anh hiểu thế nào về vị trí tôi thông báo tuyển dụng này?”

Ứng viên tự tin nói: “Tôi đã xem qua cửa hàng Taobao của cô, chính là chỉnh sửa giao diện, trang trí cửa hàng, cái này với tôi mà nói rất đơn giản.”

“Vậy sao? Trước mắt anh đối với giao diện của MOCO có kiến nghị gì không?”

“Quá đơn giản, bán đồ cho trẻ em giao diện nên náo nhiệt hơn!”

“Được rồi,” Bộ Hành nhìn thời gian, “Hôm nay phỏng vấn đến đây thôi.”

Ứng viên chưa hiểu chuyện gì, do dự, “Tôi yêu cầu tiền lương như vậy nhưng có thể điều chỉnh xuống một chút, chín nghìn cũng được.”

“Xin lỗi, tôi muốn tìm một nhà thiết kế cao cấp chứ không phải người trang trí.”

Bộ Hành mỉm cười đứng lên, tiễn khách. Ứng viên tối mặt không vui vẻ mà rời đi. Kế tiếp có hai người đến phỏng vấn, trong đó có một người Bộ Hành không hài lòng, một người khác thật ra cũng không tồi, nhưng người đó lại xem MOCO chỉ là công ty nhỏ, nên lại từ chối.

Bộ Hành nhìn thời gian cũng đã 5 giờ, chỉ còn một người cuối cùng nhưng Bộ Hành cũng không có hy vọng gì.

Trang trí cửa hàng MOCO và thiết kế sản phẩm từ trước đến nay đều do cô làm, hiện giờ cô được thăng chức lên chủ nhiệm thiết kế của Bella, phải dành nhiều sức lực ở Bella. Mà tương lai MOCO nhất định phải tuyển thêm người thiết kế, cô không có khả năng chuyện gì cũng tự tay làm được.

Cô nguyện ý trả lương cao để mời được nhà thiết kế tốt, nhưng công ty trước mắt đang trong giai đoạn đầu thành lập, hiện tại người khác nghe đến không có văn phòng liền chùn bước. Tạm thời nếu không tuyển được người thích hợp, cô lại phải trở về nhà vất vả tăng ca làm buổi tối, chờ công ty thành lập xong sẽ tuyển dụng thêm vài người.


Lúc này, ở cửa truyền đến một giọng nữ.

“Xin hỏi đây là MOCO phải không ạ?”

Bộ Hành ngẩng đầu, nhìn ra cửa thấy một cô gái tóc ngắn mang theo túi máy tính, “Xin chào! Cô là Trương Á Viên à?”

“Vâng là tôi. Cô là… Cô Bộ phải không ạ?”

Sau khi Bộ Hành gật đầu, Trương Á Viên không dấu được sự kinh ngạc trong mắt, cô gái trước mắt cô đây sẽ phỏng vấn mình sao? Cô ấy nhìn so với cô có vẻ như còn kém vài tuổi. Trong lòng không khỏi có chút thất vọng, cuộc phỏng vấn hôm nay không có hi vọng gì.

Bộ Hành mời cô ngồi xuống.

Nhìn đồng hồ, nói thẳng, “Cô biết gì về MOCO không?”

Trương Á Viên cười rộ lên, “Con tôi từ khi hai tuổi đã đi giày của MOCO, tôi rất thích thiết kế của MOCO.”

Bộ Hành trong lòng có hứng thú, hỏi: “Là phụ huynh của một trẻ nhỏ, cô cảm thấy MOCO có ưu khuyết điểm gì?”

“Ưu điểm chính là đơn giản nhưng vẫn thời trang, rất dễ kết hợp với quần áo. Còn khuyết điểm sao? Đó chính là có quá ít chủng loại, bây giờ cũng chỉ có giày thể thao và xăng đan, cũng có thể đây là nét đặc trưng của MOCO, tôi cũng không rõ lắm.”


Trương Á Viên lúc nói chuyện vẫn luôn mỉm cười.

Bộ Hành rất có thiện cảm với cô ấy, cô xem qua sơ lược lý lịch, “Chị năm nay hai mươi tám tuổi, đã ba năm không đi làm rồi à?”

“Vâng. Tôi ở học thiết kế ở đại học Tô Thành, sau tốt nghiệp tôi đi làm ở Sugar được ba năm, rồi tôi mang thai nên xin nghỉ việc, bây giờ con tôi đã được ba tuổi, trong thời gian đó tôi không đi làm ở đâu cả, chỉ ở nhà làm mẹ.”

“Con chị bây giờ đã đi nhà trẻ rồi à?”

“Đúng vậy,” Trương Á Viên cười to, “Tôi rốt cuộc cũng đã có thể ra ngoài tìm việc!”

“Lúc trước cô thiết kế những gì? Tôi muốn xem qua một chút.”

“Đây ạ!”

Trương Á Viên từ trong túi máy tính lấy ra notebook, đưa màn hình về phía Bộ Hành, chuyển ghế đến bên cạnh cô ấy.

Cô click mở một file tên “Sugar”, “Đây là một số mẫu tôi làm khi còn ở Sugar…”

Mỗi click cô mở ra một mẫu, rồi tỉ mỉ mà giảng giải kỹ càng ý tưởng thiết kế và yêu cầu sản phẩm tại thời điểm đó.

Nhìn đến đây, Bộ Hành cơ bản vừa lòng đối với cô ấy, điều băn khoăn duy nhất chính là cô ấy đã ba năm không đi làm, không biết cô ấy có thể nhanh chóng thích nghi với tiết tấu công việc hiện nay không.

Trương Á Viên biết suy nghĩ của cô, lại mở ra một folder khác, folder này có tên “Bella”.

“Sau khi cô gọi thông báo phỏng vấn cho tôi, tôi đã mất ba ngày để làm một bộ thiết kế Bella VI, cùng với các chi tiết giao diện quảng cáo trên Taobao. Thời gian hơi vội, nên tôi làm chưa được hoàn chỉnh lắm.”

Lúc này, những băn khoăn của Bộ Hành về cô đã biến mất.

Cô ấy là người chủ động tích cực trong công việc, chuẩn bị rất đầy đủ, để chứng minh việc cô ấy rất quan tâm đến MOCO, thêm nữa cô ấy tuy rằng ba năm không đi làm, nhưng bản lĩnh thiết kế vẫn còn, nhận thức màu sắc và thẩm mỹ nghệ thuật thường thường là được trời sinh.

Bộ Hành trực tiếp hỏi: “Công ty vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị thành lập, sẽ mất khoảng hai tháng mới có thể tìm được văn phòng. Nếu cô phải làm việc ở gian hàng này khoảng hai tháng, cô không ngại chứ?”

“Không vấn đề gì. Tôi muốn biết chế độ bảo hiểm thế nào?”

“Việc này cô không phải lo lắng, đến lúc đó công ty dịch vụ thứ ba hoặc công ty của chúng tôi thanh toán bình thường.”

Trương Á Viên gật đầu, không có thắc mắc gì thêm.

Bộ Hành hỏi: “Nhà cô ở đâu?”

“Rất gần đây, qua hai trạm xe là đến. Đây cũng là một trong những lý do quan trọng để tôi ứng tuyển ở nơi này.”

Bộ Hành trong lòng càng thêm vừa lòng, vị trí này đã tìm được một người không thể tốt hơn, vừa lâu dài lại ổn định.

“Cô hy vọng tiền lương bao nhiêu?”

Trương Á Viên do dự một chút, cũng không chắc chắn, “Tám nghìn.”

Bộ Hành suy nghĩ, nói thẳng: “Tôi trả cô chín nghìn, thời gian thử việc ba tháng, lương thử việc tám nghìn, lương cuối năm mười ba. Năm thứ hai sẽ căn cứ tình hình thực tế để tăng lương.”

Trương Á Viên không che dấu sự vui mừng trên mặt.

Bộ Hành cũng cười, “Cô có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?”

Lúc này, Hứa Thành xong việc quay trở lại gian hàng.

Thấy Bộ Hành đang bận, đi thẳng đến giúp dì San đóng gói.


Trương Á Viên hỏi: “Thời gian đi làm thế nào ạ?”

“Từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, nghỉ trưa một tiếng rưỡi.”

“Có phải tăng ca không?” Trương Á Viên nói xong vội vàng xua tay, “Không phải tôi ngại tăng ca, nhưng vì tan tầm tôi muốn đi đón con, nếu cần phải tăng ca, buổi tối tôi có thể mang về nhà làm được không?”

Cô do dự nhưng rồi vẫn nói tiếp: “Không giấu gì cô, lúc trước tôi có đi phỏng vấn hai công ty, bị đánh trượt cũng chỉ vì lý do này.”
Bộ Hành suy tư hai giây, “Có thể. Chỉ cần cô không chậm tiến độ là được.”

“Tôi sẽ không để chậm. Nếu có chậm trễ, có thể trừ lương hoặc sa thải tôi đều được!”

“Cô khi nào có thể đi làm?”

“Mai đi luôn cũng được ạ!”

“Vậy ngày mai cô đến đây, chúng ta sẽ ký hợp đồng, lúc đó sẽ nói cụ thể công việc của cô.”

“Được!” Trương Á Viên vui vẻ đồng ý.

Chờ Trương Á Viên đi rồi, Bộ Hành gọi Hứa Thành đến nói chuyện.

Anh ta tự rót nước cho mình, “Thủ tục đăng ký thành lập công ty có nhiều cái phức tạp, anh tìm một công ty thứ ba để làm việc đó, càng nhanh càng tốt. Việc quan trọng đầu tiên chính là chúng ta cần thuê một văn phòng gần Bạch Lộ, ngày mai anh bắt đầu tìm luôn đi.”

Hứa Thành gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Bộ Hành nhìn đồng hồ, cao giọng kêu: “Tiểu Âu, gọi cơm hộp ở nhà trước kia chúng ta hay gọi đi, bốn suất nhé.”

“Vâng ạ!”


Buổi tối, ở MOCO có bốn người vây quanh bàn ăn cơm.

Bộ Hành mỉm cười nói, “Mọi người đối với giai đoạn hiện nay của MOCO có đề xuất, kiến nghị gì thì cứ nói, chúng ta cùng thảo luận.”

Vì thế, mỗi người một câu, mỗi người một ý hăng hái đóng góp ý kiến, nên bữa cơm đến 8 giờ mới kết thúc.

8 giờ hơn, khóa cửa rời đi.

Tiểu Âu và dì San đi trước ngồi xe điện ngầm, Bộ Hành sóng vai cùng Hứa Thành từ cửa Bạch Lộ đi ra. Hai người đang nói chuyện với nhau.

Bộ Hành bỗng nhớ ra, “À mà, ngoài quản lý kho hàng ra chúng ta cũng nên tìm thêm một công nhân, có thể di chuyển hàng hóa bất cứ lúc nào.”

Hứa Thành không đồng ý, “Tạm thời không cần. Việc giao hàng cần người quản lý, hơn nữa dì San có thể giúp một tay, mặt khác còn có tôi đến hỗ trợ. Chúng ta vẫn nên tiết kiệm tiền.”

Bộ Hành suy nghĩ lại cũng thấy đúng, “Thế cũng được, không nói về vấn đề này nữa. Còn có…..”

Đang nói dở, một giọng trầm thấp kêu: “Hành Hành!”

Bộ Hành tim đập nhanh, quay đầu lại nhìn, Chu Mộ Tu đang đứng dựa vào cửa, cô vừa rồi chỉ lo nói chuyện nên không phát hiện ra anh ấy. Hai người cách mấy mét bình tĩnh nhìn nhau, không ai nói gì.

Hứa Thành nhìn hai người, trong lòng kinh ngạc, ho nhẹ một tiếng, “Bộ Hành, tôi đi trước đây.”

Bộ Hành thất thần đáp “Được”, nhưng đôi mắt vẫn để trên người Chu Mộ Tu.

Mới hơn 8 giờ, bữa tiệc sinh nhật đã kết thúc rồi sao?

Ngay sau đó cô bỗng nhiên nghĩ đến, sao anh biết cô ở chỗ này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.