Bạn đang đọc Tiểu Phú Bà Full – Chương 47
Buổi thuyết trình kết thúc suôn sẻ..
Bộ Hành tươi cười, trở về chỗ ngồi của mình trong tiếng vỗ tay và ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Tô Mạn Lệ thân thiết mà kéo cô ngồi xuống cạnh mình, xung quanh trước mặt đông không tiếc lời mà khen ngợi Bộ Hành.
Sân khấu bắt đầu thay đổi, chậm rãi nâng sân khấu hình chữ T lên, âm nhạc tiết tấu vui vẻ vang lên tràn ngập hội trường. Đèn dưới sân khấu được đã được tắt, chỉ còn lại ánh đèn lộng lẫy trên sân khấu hình chữ T.
Giọng Lưu Tân Minh xen lẫn với âm nhạc, cao giọng tuyên bố bắt đầu chương trình trình diễn thời trang của các người mẫu nhí.
Nhóm người mẫu nhí tinh thần phấn chấn bước lên sân khấu. Mọi người lập tức bị show diễn hấp dẫn.
Lưu Tân Minh đi tới tìm Tô Mạn Lệ, hai người tránh sang một bên để nói chuyện.
Anh ta hỏi: “Có chuyện gì với Từ Giai vậy?”
Tô Mạn Lệ cũng chưa biết rõ chuyện như thế nào, trên mặt không còn vẻ dịu dàng hiền lành của ngày thường nữa, ngôn ngữ cũng có phần tức giận, “Tôi cũng đang muốn biết cô ta có chuyện gì đây! Rời bỏ vị trí, bây giờ vẫn không thấy đâu! Cô ta chê Bella chúng tôi nhỏ, không xứng với cô ta! Tôi nhiều năm công tác như vậy còn chưa gặp cấp dưới nào như cô ta.”
Cô thở ra và nói: “Giám đốc Lưu, công ty nhất định phải nghiêm túc tiến hành xử lý cô ta, bằng không không thể thuyết phục được mọi người.”
Lưu Tân Minh biết Từ Giai tính tình đại tiểu thư, nhưng cũng không nghĩ tới hôm nay cô ta không biết nặng nhẹ như vậy. Ngại một nỗi cô ta có quan hệ với phu nhân chủ tịch, việc này chắc phải xin ý kiến của Chu tổng.
Anh ta chỉ có thể nói: “Mặc kệ là lý do gì, trước tiên phải liên hệ được với cô ta cái đã, rồi mới xử lý được.”
Tô Mạn Lệ biết Lưu Tân Minh có điểm kiêng kỵ, khẳng định Chu Mộ Tu sẽ không bỏ qua cho hành vi này của Từ Giai.
Cô thở dài, “Giám đốc Lưu, tôi có một đề xuất.”
“Cô cứ nói.”
“Sau này Bella chúng tôi tuyển người, những người có nền tảng từ nước ngoài, quan trọng là bằng cấp, nhưng hơn tất cả vẫn là đạo đức nghề nghiệp và sát hạch EQ. Nếu hai điều này mà không đạt tiêu chuẩn, trực tiếp đánh rớt từ vòng của các anh, người như Từ Giai tôi thật sự không muốn!”
Lưu Tân Minh nghĩ thầm, lúc trước khi phỏng vấn Từ Giai biểu hiện rất tốt, cô lúc đó cũng đồng ý mà bây giờ như đang trách anh vậy?
Thái độ Tô Mạn Lệ không khác nhau, chuyển đề tài: “Tôi đề xuất Bộ Hành làm chủ nhiệm thiết kế?”
Lưu Tân Minh trong lòng kinh ngạc, Bộ Hành không chỉ đang trong thời gian thử việc, mà còn ở vị trí trợ lý, nếu làm vậy vượt qua bao nhiêu cấp, thật sự công ty từ trước đến nay không có chuyện này.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Bộ Hành thật sự xứng đáng với vị trí chủ nhiệm thiết kế, nếu muốn một bước từ trợ lý lên chủ nhiệm vẫn không hợp quy tắc, chỉ có thể trách cô ấy lúc trước phỏng vấn chọn vị trí quá thấp.
Anh quan sát Tô Mạn Lệ trong ánh đèn sân khấu lúc sáng, lúc tối, bình thường cô còn có điểm kiêng kỵ, nhường nhịn Từ Giai vì cô ta có mối quan hệ với phu nhân chủ tịch, hôm nay lại hoàn toàn trở mặt nói thẳng ra như vậy, hơn nữa còn đề bạt Bộ Hành, chỉ e Tô Mạn Lệ biết mối quan hệ của Chu tổng và Bộ Hành.
Bộ Hành chú ý tới hai người đang nói chuyện, thấy Tô Mạn Lệ cơn giận giữ còn chưa tiêu, cũng có thể đoán được vì chuyện của Từ Giai. Cô cũng có suy nghĩ, sau khi đặt hàng kết thúc cô sẽ làm đơn xin chuyển chính thức, đồng thời xin thăng lên vị trí sơ cấp thiết kế, đó cũng là việc hoàn toàn hợp lý.
Khi màn catwalk kết thúc cũng là thời gian ăn trưa.
Những khách hàng từ xa đến sẽ có nhân viên của phòng kinh doanh tiếp đón, nhóm thiết kế Bella vẫn như cũ chia ra hai bàn ăn cơm.
Chu Dung Dung có vẻ buồn bực, “Chủ nhiệm Từ sao đột nhiên lại không khỏe chứ? Lúc trước em thấy chị ấy vẫn ổn mà!”
Tô Mạn Lệ hôm nay bị Từ Giai làm cho đứng tim, hừ lạnh một tiếng, buông đũa, đem Từ Giai nói xấu trước mặt mọi người ở Bella.
Mọi người có chút khó có thể tin, cũng không nghĩ tới chân tướng sự việc lại ra như thế.
Phạm Văn Hiên thần sắc phức tạp, anh cũng không nghĩ tới Từ Giai lại là người không lý trí như vậy. Anh nói cho cô ta biết bí mật kia chẳng qua không muốn thấy dáng vẻ cả ngày diễu võ dương oai, hất hàm coi thường người khác của cô ta nữa thôi, chỉ nghĩ nói móc cô ta, không để cho cô ta vui vẻ, nào nghĩ đến cô ta sẽ làm loạn như vậy.
Giang Kỳ Nhã có chút khó hiểu, “Chị ấy sao lại làm vậy chứ? Chị ấy vì hôm nay đã chuẩn bị rất tốt từ mấy ngày trước, sao có thể không quan tâm mà bỏ đi chứ!”
Tô Mạn Lệ lạnh lùng, “Sự thật chính là như vậy! Hôm nay nếu không phải Bộ Hành, toàn bộ nhóm thiết kế của chúng ta đều bị xấu mặt trước các khách hàng, như tát vào mặt Chu tổng cũng như cả Trác Chu, hậu quả không thể tưởng tượng được!”
Mọi người nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ.
Tô Mạn Lệ liếc nhìn mọi người một lượt, nói: “Từ bây giờ, trong ba buổi đặt hàng tới, nếu mọi người có vấn đề gì có thể báo cáo với Bộ Hành, Bộ Hành em tạm thời đảm nhiệm vị trí quản lý.”
Mọi người nhìn nhau, bị một người trẻ tuổi vào làm việc chưa đến hai tháng quản lý, đồng nghiệp có chút không thoải mái ở trong lòng, nhưng cũng không nói gì được, vì trong trường hợp ngày hôm nay mấy ai cứu nguy được nên cô ấy nổi bật hơn so với mọi người là điều dễ hiểu. Suy nghĩ như vậy, cũng cảm thấy không khó để chấp nhận, nhìn chung Bộ Hành so với Từ Giai dễ chịu hơn nhiều!
Triệu Văn đi đầu nói: “Không thành vấn đề!”
Mọi người cũng chỉ biết nghe lời, gật đầu tán thưởng.
Cơm đã ăn xong xuôi, mọi người đang nói chuyện để chuẩn bị đi nghỉ.
Lúc này, Ngô Vi đi tới nói: “Giám đốc Tô, phu nhân chủ tịch mời cô qua đó một chút.”
Trường hợp này tuy đơn giản chỉ là khen ngợi, động viên vài câu, nhưng là chuyện rất đáng tự hào.
Tô Mạn Lệ ngẩng đầu nhìn về phía bàn Chủ tổng ở xa xa, tâm tư suy nghĩ, vỗ vỗ vai Bộ Hành, “Đi nào!”
Bộ Hành ngạc nhiên, không có ý muốn đứng dậy, cô không muốn mình dính đến việc này.
Ngô Vi lại cười, có ý gì đó liếc mắt với Tô Mạn Lệ.
Tô Mạn Lệ nhìn trong mắt, có chút nghi ngờ mình được hưởng chút vinh dự từ Bộ Hành, lập tức dùng lực kéo cô ấy đứng lên, khăng khăng muốn cùng nhau đi.
Bộ Hành không thể từ chối, chỉ còn cách đi theo Tô Mạn Lệ.
Bàn Chu Mộ Tu đã dùng cơm xong, trên bàn còn vài vị lớn tuổi đang uống trà và nói chuyện.
Trác Khánh Uy tuổi tác đã cao, dùng xong cơm, đã được đưa lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi.
Bộ Hành đi sau Tô Mạn Lệ.
Tô Mạn Lệ chào hỏi: “Xin chào Chu phu nhân, Chu tổng!”
Cô cũng chào hỏi hai khách hàng lớn quen thuộc.
Trác Nghiêu quay đầu lại, cười tao nhã, chỉ vào hai ghế trống bên phải, “Ngồi xuống đi!”
Chu Mộ Tu ngồi phía bên trái cạnh Trác Nghiêu, lúc này chủ động đứng lên, rút ghế bên trái, “Nào, ngồi xuống đây!”
Trong mắt Chu Mộ Tu lời nói này rõ ràng nói với Bộ Hành, hơn nữa ngữ điệu không khó để miêu tả có chút thân mật.
Tô Mạn Lệ lập tức biết điều mà nói: “Bộ Hành, em ngồi bên trái phu nhân đi!”
Đẩy cô về phía trước, còn mình tự ngồi vào ghế bên phải Trác Nghiêu.
Bộ Hành có chút do dự, rõ ràng bên phải còn có chỗ trống, cô vẫn có thể chiếm chỗ của Chu Mộ Tu sao?
Nhưng anh ấy lại đứng lên, hơn nữa rất ga lăng mà kéo ghế cho cô, nếu cô không ngồi nghĩa là không giữ mặt mũi cho ông chủ phải không?
Trác Nghiêu lúc này lại vươn tay trái ra khẽ chạm cổ tay cô, gật đầu cười đối với cô.
Bộ Hành thuận thế ngồi xuống.
Chu Mộ Tu cũng không tìm vị trí khác ngồi, cứ đứng sau cô như vậy, cạnh tay tùy ý đặt ở trên ghế sau lưng cô, gần như muốn chạm tới vai cô.
Trác Nghiêu nói vài câu với Tô Mạn Lệ, sau đó quay mặt lại thân thiết mà nói: “Hôm nay cháu làm rất tốt!”
Bộ Hành trong lòng có chút kinh ngạc, khóe miệng hơi cong, “Cảm ơn phu nhân.”
Trác Nghiêu khẽ ngước mắt lên, thấy con trai mình cũng đang cười, cùng chung một dáng vẻ rất tự hào, trong lòng không khỏi buồn cười.
Lại nhìn sang bên cạnh, “Nghe nói hôm nay cháu lên sân khấu không chuẩn bị trước, thế có hồi hộp không?”
Bộ Hành gật đầu, “Hồi hộp ạ, nhưng rồi đứng trên sân khấu vài phút cháu lại không thấy lo nữa!”
“Ừ! Dì ở dưới cũng thấy cháu rất tự tin, lão gia nhà dì còn khen cháu có phong thái đại tướng.”
“Chắc do cháu che dấu tốt!”
Hai người cùng nhau cười rộ lên, không khí thêm phần hòa hợp.
Trác Nghiêu thật sự có ấn tượng tốt hơn so với lần trước, cô gái này cùng lắm chỉ hai mươi bốn tuổi, không kiêu ngạo, điềm tĩnh khéo léo, Từ Giai không thể sánh được.
Hai khách hàng quan trọng đang ngồi phía đối diện nhìn thấy hai người nói chuyện trong lòng lấy làm lạ, cô gái còn rất trẻ, phu nhân chủ tịch lại cất nhắc cô ấy như vậy, hai người nói chuyện với nhau một cách dễ dàng, làm giám đốc Tô Mạn Lệ ngồi đó như làm nền.
Lại nhìn Chu tổng đứng sau cô gái trẻ kia, vừa rồi vẻ mặt còn nghiêm túc cùng bọn họ nói chuyện về đầu tư, thị trường, lúc này lại nhìn chằm chằm cô gái kia với vẻ mặt hớn hở giống như một thiếu niên, dần dần cũng nhìn ra manh mối.
Trong đó có một người cười hỏi: “Đây chính là….?”
Tô Mạn Lệ định trả lời, liền nghe Trác Nghiêu chủ động giới thiệu, “Đây là nhà thiết kế của Bella chúng tôi, Bộ Hành.”
Ngữ khí thân mật, giống như đang giới thiệu người thân trong nhà.
Mọi người trong lòng đều biết rõ đáp án.
Người vui mừng nhất lúc này chắc chắn thuộc về Chu Mộ Tu, anh không nghĩ mẹ anh lại thích Bộ Hành như vậy.
Bộ Hành vốn nghĩ rằng Chu phu nhân tìm Tô Mạn Lệ tới khen thưởng, không nghĩ đến cô đi cùng cũng được sắp xếp để ngồi xuống. Hơn nữa có phải Chu phu nhân nói chuyện quá thân thiết với cô không? Cô thụ sủng nhược kinh rất nhiều, trong lòng có chút khác thường.
Cô hơi nghiêng nghiêng mặt muốn nhìn vẻ mặt của Chu Mộ Tu, nhưng anh ấy lại đứng sau lưng cô, cô quay đầu lại nhìn anh thì không có vẻ gì cố tình.
Chu Mộ Tu lập tức chú ý đến ngôn ngữ cơ thể của cô, sợ cô nghĩ nhiều, thần không biết quỷ không hay mà siết nhẹ vai cô.
Bộ Hành lập tức bình thường trở lại, anh đã từng nói sẽ không ép cô làm bất cứ việc gì. Cũng không ai có thể quyết định buộc cô phải làm gì.
Bữa trưa qua đi, khách hàng đều được sắp xếp phòng nghỉ ngơi trong khách sạn.
Công ty cũng sắp xếp phòng cho nhân viên nghỉ trưa.
Bella tiêu chuẩn được hai người một phòng.
Bộ Hành và Chu Dung Dung chung một phòng.
Cô nhắm mắt được một lúc, thì nhận được tin nhắn WeChat của Chu Mộ Tu: “Bảo bối, tới 1701!”
Người đàn ông này không biết bắt đầu từ khi nào, ngoài trên giường gọi cô bằng một số từ yêu đương, bây giờ ở ngoài tin nhắn WeChat cũng bắt đầu thêm vài chữ buồn nôn ở đầu tin nhắn.
Bộ Hành nhìn đồng hồ, giờ đã mười hai giờ, buổi chiều một rưỡi phải bắt đầu rồi. Cô còn muốn ngủ trưa, không để ý đến anh ấy, chỉnh giờ đồng hồ báo thức và nằm ngủ.
Chu Dung Dung từ nhà tắm đi ra, nằm luôn lên giường, lăn qua lộn lại không có ý ngủ. Cô nghiêng mặt qua kêu: “Hành tỷ!”
Bộ Hành nhắm mắt lên tiếng.
“Chị thật lợi hại! Mấy người Giang Kỳ Nhã buổi sáng đều bị chị làm cho kinh ngạc.”
Bộ Hành khiêm tốn, “Thật sự khi chị đi lên chân vẫn còn run đấy!”
“Thật vậy sao? Em còn nghĩ chị không lo lắng gì!”
Bộ Hành cười cười không nói chuyện.
“À mà!” Chu Dung Dung lại bắt đầu hỏi: “Từ Giai có phải bị công ty sa thải không chị?”
“Có lẽ vậy.”
“Nếu thật sự như vậy thì tốt, ai hơi đâu cả ngày phải đi hầu hạ một đại tiểu thư xấu tính!”
Chu Dung Dung thấy Bộ Hành không phản ứng gì, có chút cẩn thận hỏi: “Các chị ấy đều nói….. Chị lên làm chủ nhiệm thiết kế, có thật vậy không chị?
Bộ Hành mí mắt giật giật, “Chị không biết, không ai nói điều đó với chị cả.”
Nếu sự thật như vậy, cô sẽ không từ chối, làm được cô sẽ làm.
“Chị được làm chủ nhiệm thiết kế cũng siêu quá đi! Khẳng định ở Trác Chu từ xưa đến nay không có ai thăng chức nhanh như vậy!”
“Hôm nay phu nhân chủ tịch nói với chị những gì? Mọi người trò chuyện lâu thật dấy!”
“Phu nhân chủ yếu nói chuyện với giám đốc Tô, chị chỉ ngồi cạnh nghe thôi.”
Bộ Hành ngáp một cái, quay lưng lại.
Chu Dung Dung quả nhiên không hỏi thêm gì nữa.
Bộ Hành cắt đứt phiền nhiễu, bắt đầu liu diu ngủ.
Đột nhiên, di động dưới gối rung lên hai tiếng.
Trong lòng thở dài, cầm xem, quả nhiên vẫn là người nào đó chưa từ bỏ ý định nên đã nhắn WeChat thúc giục:
Bảo bối, nếu hai phút nữa em không xuất hiện, anh sẽ gõ cửa phòng em.
Bộ Hành như có tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà xoay người xuống giường, anh ấy dám uy hiếp cô, đợi lát nữa cô sẽ xử đẹp anh!
Chu Dung Dung vội hỏi: “Có chuyện gì vậy chị?”
“Chị ra ngoài một lát, em ngủ đi!”
Bộ Hành thay giày, vửa mở cửa ra, sợ tới mức lập tức đóng cửa lại ngay, cô sợ Chu Dung Dung nhìn thấy.
Bộ đồ buổi sáng đã được anh thay bằng áo sơ mi trắng quần tây, còn trắng trợn đứng ở cửa phòng cô, vẻ mặt khoe khoang mà nhìn cô cười!
Bộ Hành lập tức nhìn xung quanh hành lang, rất may đang nghỉ trưa nên không có một bóng người. Đứng ở chỗ này thật sự quá chướng mắt, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, “Còn không đi?”
Đi trước về hướng thang máy, cùng duy trì khoảng cách với anh.
Chu Mộ Tu chắp tay sau lưng chậm rãi đi theo.
Hai người đến phòng anh ở tầng 17.
Bộ Hành tham quan phòng xa hoa của anh, chắp tay sau lưng hỏi: “Làm gì?”
Chu Mộ Tu vừa rồi vẫn đi theo sau cô, thấy cô dừng lại, rốt cuộc có thể ôm lấy cô, trơ mặt mà nói: “Nhớ em!”
“Sao càng ngày miệng lưỡi anh càng trơn tru hơn thể nhỉ?”
“Trơn tru gì đâu?” Chu Mộ Tu bất mãn, “Không tin, em kiểm tra xem.”
Nói rồi đem miệng tới sát miệng cô, khẽ cắn môi cô, cô phản xạ có điều kiện hé miệng, đầu lưỡi của anh nhân cơ hội này linh hoạt mà chui vào.
Bộ Hành nghĩ thầm, như thế còn không gọi là miệng lưỡi trơn tru sao?
Lại bị anh cho tay vào bên trong quần áo không kìm nén được mà phát ra tiếng “Ưm…”
Anh đắc ý mà cười, bỡn cợt xung quanh miệng cô nói nhỏ: “Bảo bối, em lại kêu rồi kìa!”
Bộ Hành bị anh vuốt ve thật sự có chút động tình, không thể để anh vừa chiếm tiện nghi vừa khoe mẽ, không cam lòng yếu thế mà cũng dùng tay xoa nắn chỗ nhạy cảm của anh ấy.
Quả nhiên hơi thở anh dồn dập hơn, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, cố ý ôm chặt cô hơn mà nói: “Anh chỉ nghĩ ôm hôn em một cái rồi cùng nhau ngủ trưa thôi. Nếu em muốn….”
“Thật không? Thế thì tôi về ngủ đây.” Bộ Hành ngắt lời anh, làm bộ muốn xoay người, khóe miệng trộm cười.
“Còn tùy vào em!”
Anh bế cô lên, hai người cùng nhau cười ngã xuống giường lớn mềm như bông.