Tiểu Phú Bà Full

Chương 28


Bạn đang đọc Tiểu Phú Bà Full – Chương 28

Phòng tiệc là nơi bố trí được hai trăm bàn to.

Mỗi bộ phận có một bàn được chỉ định, mỗi chỗ lại được gắn số thẻ trên bàn, trong đó có tên của nhân viên và số ghế tương ứng.

Giày trẻ em và thời trang trẻ em Bella được chia thành hai bàn. Bàn của giày trẻ em là bàn thứ bốn mươi tám, nằm ở phía sau toàn bộ hội trường.

Chu Dung Dung cầm thẻ viết tên chính mình hưng phấn không thôi, “Cái này chắc hẳn lát nữa sẽ dùng để rút thăm trúng thưởng!”

Dương Tiếu trêu chọc cô, “Hai cô cũng biết chọn ngày nhỉ, mới đến làm việc được ba ngày đã được tham dự cuộc họp thường niên, nếu có thể nhận được giải thưởng thì quá may mắn rồi!”

Chu Dung Dung cười đến không khép được miệng, “Tôi cũng không mong giải thưởng lớn, chỉ cần được giải ba tôi cũng thỏa mãn lắm rồi! Không được, tôi phải cầu nguyện!”

Nói xong làm liền giơ bảng tên lên bái vài cái.

Mọi người trong bàn đều bị cô chọc cho cười. So với Bộ Hành, Chu Dung Dung mới đến rõ ràng được hoan nghênh hơn, từ Từ Giai đến Dương Tiếu, cô ấy đều có thể nói chuyện được.

Tiệc còn chưa bắt đầu, mọi người đang tìm vị trí ngồi.


Tô Mạn Lệ và Từ Giai đi đằng trước cùng các vị lãnh đạo lớn tuổi hàn huyên, các nhà thiết kế còn lại nói chuyện phiếm.

Tưởng Dung vẫn đi công tác, tới tận sáng hôm nay mới từ sân bay trực tiếp đến đây tham gia cuộc họp thường niên.

Vừa đến nơi liền chạy ngay đến bàn 48 tìm Bộ Hành, thuận tiện gặp các đồng nghiệp khi cô mới vào làm ở Trác Chu.

Tưởng Dung ôm vai Triệu Văn trước, quen thuộc mà chào hỏi, “Sư phụ!” Lúc trước là Triệu Văn hướng dẫn cô.

“Ồ,” Triệu Văn quay đầu lại, “Tưởng Dung, đã lâu không gặp cô, bên kia có phải rất bận không?”

“Đúng vậy, hôm nay tôi vừa trở về này. Hiện tại tôi đang quay vòng trong các cửa hàng ở mấy tỉnh và thành phố phía nam, trận này chạy đi chạy lại tôi sút mất năm, sáu cân ấy chứ!”

Tuy Triệu Văn thấy cô đang phàn nàn, nhưng trên mặt lại phấn khởi, tâm trạng tốt hơn so với khi còn ở phòng thiết kế, biết cô ấy đang làm rất tốt.

Cố ý trêu ghẹo cô, “Nếu mệt như vậy, để tôi xin cô quay về, bảo đảm sẽ dưỡng béo cho cô!”

Tưởng Dung buột miệng thốt ra, “Vẫn vậy thôi, giám đốc Âu sẽ ăn thịt tôi mất!”

Cô vừa nói ra liền biết mình nói sai, quả nhiên trên bàn vài người biết nội tình đều cười cười với cô.

Tưởng Dung tức khắc có chút không được tự nhiên, vội che dấu mà kéo ghế trống ngồi bên cạnh Bộ Hành, thân mật mà kêu: “Hành Hành!”

Bộ Hành trong lòng kỳ lạ, thấy Tưởng Dung bối rối, vừa rồi là thế nhưng ở trên mặt cô thể hiện sự ngượng ngùng, hơn nữa trên bàn hiển nhiên có không ít người biết cô vì cái gì mà ngượng ngùng.

Không khỏi trừng mắt nhìn cô, ý bảo cô đợi lát nữa phải thành thật rõ ràng kể cho cô nghe.

Tưởng Dung thè lưỡi trêu cô.

Triệu Văn thấy hành động của hai người, không khỏi ngạc nhiên, “Các cô quen nhau à?”

Những người khác cũng chú ý, đem ánh mắt chuyển hướng về phía hai người.

“Vâng, đây là bạn tốt nhất thời đại học của tôi! Bộ Hành là người học giỏi nhất lớp.”

Tưởng Dung cố ý vô tình nhìn về phía Giang Kỳ Nhã, nói đùa, “Mọi người không ai làm khó cô ấy chứ?”

“Ai làm khó ai thế?”

Lúc này, Từ Giai đã trở lại, ngồi bên cạnh Giang Kỳ Nhã.


Giang Kỳ Nhã cũng biết chuyện, giám đốc thị trường Âu Dương và Tô Mạn Lệ là bạn học trung học cơ sở, hai người quan hệ không tồi. Đôi khi các bộ phận liên hoan, bọn họ hai người ngẫu nhiên sẽ tổ chức liên hoan giao lưu cùng nhau.

Giang Kỳ Nhã sớm có ý với Âu Dương từ khi Tưởng Dung chưa đến làm việc, vẫn không hiểu tại sao anh ta đối xử lạnh lùng với mình.

Sau có Tưởng Dung đến, hai phòng số lần giao lưu tăng hẳn lên, Âu Dương quan tâm Tưởng Dung trước mặt mọi người. Vì thế tất cả mọi người đều nhìn ra giám đốc Âu nay đã ba mươi lăm tuổi vẫn chưa lập gia đình, giám đốc Âu Dương muốn theo đuổi Tưởng Dung, năm thứ hai Âu Dương thậm chí trực tiếp xin Tưởng Dung đến bộ phận của mình.

Bởi vì chuyện này, Giang Kỳ Nhã luôn không thích Tưởng Dung.

Cô vốn dĩ cho rằng giám đốc Tô chọn Bộ Hành làm trợ lý, việc này cô đối với Bộ Hành còn có chút kiêng kị, hiện tại lại cho rằng Bộ Hành được như vậy chính là do Tưởng Dung sắp xếp, nhất định Tưởng Dung yêu cầu Âu Dương đến gặp giám đốc Tô để chiếu cố cho Bộ Hành.

Cứ như vậy, cô vốn không thích Bộ Hành, hiện tại biết thêm cô có quan hệ với Tưởng Dung lại càng thêm không thích Bộ Hành.

Tưởng Dung thấy người trước mặt, đôi mắt thay đổi làm ra vẻ kinh diễm, “Quá đẹp, đây có phải là chủ nhiệm thiết kế Từ?”

“Cô là…?” Từ Giai cũng không quen biết Tưởng Dung.

Giang Kỳ Nhã chủ động giới thiệu: “Trước đây cô ấy là trợ lý thiết kế của phòng chúng ta, sau được giám đốc thị trường Âu điều qua, nghe nói hiện tại đang dựa lưng vào cây đại thụ, hô mưa gọi gió làm đâu được đấy!”

Sau khi nghe xong lời nói thì thầm của Giang Kỳ Nhã, Từ Giai đã hiểu, nể tình cười cười với Tưởng Dung, ánh mắt lại thay đổi khi nhìn thấy Bộ Hành.

Cô thấy Tô Mạn Lệ không chỉ tự ý mình tuyển dụng Bộ Hành mà còn đề bạt cô ta làm trợ lý cho mình, tưởng rằng Bộ Hành thực sự có chút năng lực gì đó, ai ngờ cũng chỉ liên quan đến bạn học.

Nhìn lại cách ăn mặc hôm nay của cô ta tuy không tồi nhưng cũng không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì, đi xe cũng không quá hai mươi vạn, nhớ lại lúc trước khi phỏng vấn cô nói nhà bị phá sản trong kinh doanh thì có tám chín phần là sự thật, càng không để cô ta vào mắt.

Thực ra Bộ Hành trong nhà đồ xa xỉ cũng có, nhưng bình thường cô rất ít mặc. Bản thân cô không phải người theo đuổi đồ của những nhãn hiệu nổi tiếng, quan điểm của cô chỉ cần mua quần áo và túi xách thuận mắt là được.

Hơn nữa cô từ trước đến nay vẫn luôn có một mình, các phương diện đều hạn chế đến mức thấp nhất, không thể hiện cô là người giàu có.

Sau khi Từ Giai đến, bầu không khí hơi trùng xuống.Tôn Hiểu Hiểu khuấy động không khí hỏi: “Chị Kỳ Nhã, chị định ngày cưới rồi sao?”

“Ừ, sang năm, ngày 5 tháng 1,” Giang Kỳ Nhã tỏ ra oán giận, “Chị thật ra còn muốn chơi hai năm nữa, nhưng bạn trai chị và nhà anh ấy lúc nào cũng giục!”

Tuy nói như vậy, nhưng ai cũng thấy được trong lòng cô đang rất vui vẻ, có khi còn ước sao không kết hôn sớm một chút.

“Ôi, thật tuyệt vời! Chúc mừng chúc mừng!”

Mọi người lần lượt chúc mừng Giang Kỳ Nhã, không khí từ từ thân thiện lên, cũng chuyển sang đề yêu đương rồi kết hôn, những chuyện kiểu này nam nữ đều rất quan tâm.

Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, trên sân khấu có MC nữ của đài truyền hình nào đó ở Tô Thành, cô ấy đang giới thiệu, sau đó nhạc bắt đầu nổi lên và bữa tiệc bắt đầu.

Trong lúc này, giám đốc Âu tự mình đến gọi người, trên bàn không tránh khỏi một phen xì xào. Ấn tượng đầu tiên khi Bộ Hành nhìn thấy Âu Dương cũng không tệ lắm, hẹn Tưởng Dung buổi tối về nói chuyện.

Giám đốc Tô đang ngồi ở bàn thiết kế thời trang trẻ em dùng bữa và nói chuyện.

Nói đến kết hôn, Tôn Hiểu Hiểu nghĩ ngay đến nhà thiết kế cao cấp lớn tuổi nhất ở đây là Phạm Văn Hiên, thuận miệng hỏi: “Hiên ca, anh chưa có động tĩnh gì à? Đầu năm chúng ta liên hoan phòng anh không phải còn mang bạn gái theo sao?”

Phạm Văn Hiên lúc trước vẫn ngồi không nói chuyện, nghe có người hỏi vậy có chút không tự nhiên mà cười cười.

Nhìn thấy Điền Quân ngồi đối diện nháy mắt với mình, Tôn Hiểu Hiểu biết mình lỡ lời, liền lái sang chuyện khác, lúc này liếc mắt một cái nhìn thấy Bộ Hành ngồi đối diện, liền hỏi: “Bộ Hành, tôi hôm nay đến công ty sớm nhìn thấy cô từ bãi đỗ xe lại đây, cô lái xe đến hả?”

“Ừ, tôi tự lái xe đến.”

“Oa, hâm mộ quá! Tôi không biết đến khi nào mới có thể tích cóp đủ tiền mua một chiếc xe đấy!”

Chu Dung Dung vì thế cũng mới biết được.

Giang Kỳ Nhã hôm qua đã nghe Từ Giai kể Bộ Hành chiếm vị trí đỗ xe của Tiểu Chu tổng, cố ý nói chen vào, “Bố mẹ tôi năm sau cũng đang tính toán mua cho tôi một chiếc xe làm của hồi môn. Bộ Hành, cô đi xe gì vậy? Cho tôi tham khảo chút.”

“Xe bọ.”


“Xe bọ à……” Giang Kỳ Nhã bĩu môi, “Khoảng hai mươi vạn không? Nhà tôi không có nhiều tiền, ba mẹ cho tôi không quá bốn mươi vạn, cô biết xe gì khác không giới thiệu cho tôi với?”

Bộ Hành hơi hơi cau mày, “Tôi không biết, tôi chỉ mua xe hơn hai mươi vạn.”

“Ra thế!” Giang Kỳ Nhã chuyển hướng sang Từ Giai, “Giai tỷ, chiếc Maserati của cô đến hơn hai trăm vạn không? Xe quá đẹp!”

Từ Giai nhún vai và cười, “Tôi đang còn có ý định đổi xe đây, cô thích tôi cho cô mượn đi hai ngày, thật sự nếu cô làm bạn trai cô mua cho cô một chiếc thì tôi rất sùng bái cô đấy!”

“Anh ấy nha, dựa vào bản thân thì mua không nổi, nhưng nhà anh ấy là người gốc Tô Thành, thật ra cũng có tiền.”

Giang Kỳ Nhã nửa là khiêm tốn nửa là muốn khoe.

Tôn Hiểu Hiểu ở một bên hát đệm, “Thế thì phải để anh ấy mua đi! Anh ấy là con một, tiền cha mẹ anh ta sau này còn không phải là của hai người à!” Tôn Hiểu Hiểu nhìn quanh một vòng, “Phòng chúng ta trừ giám đốc Tô, thì có Điền Quân và Giai tỷ là người ở đây, nhưng Kỳ Nhã sau cưới cũng là người ở đây luôn rồi.”

Giang Kỳ Nhã không phải không đắc ý, thấy Bộ Hành chỉ lo dùng bữa, như là không quan tâm các cô nói cái gì, kiểu đắc ý này thấy không đầy đủ, cao giọng liền hỏi: “Bộ Hành, nhà cô ở đâu?”


Bộ Hành thấy năm nay Trác Chu khẳng định kiếm không ít tiền, mắt thấy trên bàn toàn các món quý báu sơn trân hải vị, không nhiệt tình ăn thì rất lãng phí.

Thất thần trả lời: “Ở Tô Thành Nam Phụng bên kia.”

“Nam Phụng à……” Giang Kỳ Nhã cố ý kéo dài âm, cười cười, “Giai tỷ, nhà chị ở khu Phổ Ninh nhỉ?”

“Đúng vậy,” Từ Giai nghe Bộ Hành nói là người Nam Phụng, không khỏi khinh miệt mà cười, “Mẹ tôi ở khu Tân Ninh, bố tôi ở khu Phổ Ninh, nhiều đời sống ở Phổ Ninh rồi!”

Lời nói ra chỉ cần nghe qua cũng có cảm giác của tầng lớp thượng lưu.

Tô Thành là đô thị lớn, người từ bốn phương tám hướng đến đây công tác, sinh hoạt, học tập rất nhiều.

Phổ Ninh đúng là trung tâm nội thành Tô Thành, kinh tế đương nhiên cũng phát đạt nhất, Tân Ninh xếp thứ hai.

Trong mấy khu ở Tô Thành, khu Nam Phụng, trong mắt người ở Phổ Ninh và Tân Ninh, đó chính là nông thôn.

Giang Kỳ Nhã liền nói: “Nhà bạn trai tôi cũng ở khu Tân Ninh, nghe anh ấy nói, Nam Phụng là nơi nghèo nhất Tô Thành.”

Bộ Hành cười, “Đúng vậy, đó là nông thôn.”

“Đương nhiên, nhưng có lẽ ngày nào đó sẽ phát triển đến bên đấy đấy!” Giang Kỳ Nhã thay đổi ngữ điệu, “Nhà cô có trồng dưa hấu không?”

Câu hỏi này cố ý làm khó Bộ Hành.

Nam Phụng là nơi duy nhất ở Tô Thành chưa được quy hoạch hoàn toàn, người dân dựa vào bờ biển để sống. Nghe nói muốn giữ lại nguyên hệ sinh thái, đến Nam Phụng có thể nhìn thấy những vườn rau, vườn trái cây lớn, đặc biệt nổi tiếng về dưa hấu.

Bộ Hành ra vẻ ngạc nhiên, “Cô nói đúng, ông bà tôi đúng là trồng dưa hấu. Chúng tôi nhờ vào dưa hấu mà có của ăn của để, trong tay sở hữu vài cái nông trang, tốt hơn nhiều so với các ông chủ lớn, ông chủ nhỏ thiếu nợ bên ngoài. Con trai của chú tôi cuối tuần đều đi Ferrari Porsche gì đó vào thành phố chơi, còn bình thường vẫn ở nhà theo bố mẹ trồng dưa hấu.”

Từ Giai cười nhạt một tiếng, chỉ cảm thấy Bộ Hành đang khoa trương thanh thế.

Giang Kỳ Nhã có phần không chắc chắn, chỉ cảm thấy mình không thăm dò được Bộ Hành, nghi ngờ quan sát cô.

“Thật đúng thế đấy!” Triệu Văn đột nhiên nói chen vào, “Tôi có bạn học lấy chồng ở Nam Phụng, vốn dĩ cho rằng nhà trai chỉ có một biệt thự nhỏ với vài mẫu dưa hấu, ai ngờ đâu trong nhà có bảy tám vườn trái cây, còn có một trang trại tên Nông Gia Nhạc, gara có vài siêu xe, chiếc nào cũng cỡ mấy trăm vạn. Cô ấy lúc đó đã bị sốc!”

Bộ Hành ngẩng mặt nhìn Triệu Văn, Triệu Văn cực nhanh nháy mắt cười với cô, không khỏi trong lòng mỉm cười.

Ấn tượng của cô về Triệu Văn là người hiền lành, không muốn đắc tội với ai, cũng không nghĩ hôm nay sẽ nói giúp mình, có lẽ do mối quan hệ thầy trò với Tưởng Dung.


Tô Mạn Lệ ngồi bàn bên cạnh, nhìn người đến và đi, cũng có thể nghe đôi câu vài lời, nhưng cô chỉ ngồi trên núi xem hổ đấu.

Bữa tiệc trôi qua được nửa thời gian, trên khán đài âm nhạc đột nhiên nổi lên, mọi người tự nhiên hướng về phía khán đài.

MC long trọng mời Chung Nghị lên biểu diễn.

Trác Chu năm nay đầu tư mạnh mẽ cho nhãn hiệu thời trang nam, nên đã mời “tiểu thịt tươi” làm người phát ngôn.

Chung Nghị nói vài câu chúc phúc và bắt đầu hát.

Mọi người vẫn ăn cơm và nói chuyện phiếm, các cô gái trẻ bắt đầu hét lên, không ít người lấy ra di động ra chụp.

Chu Dung Dung hạnh phúc đến mức nước mắt sắp rơi xuống, “Em thích Trác Chu quá, phúc lợi ở đây tốt quá đi!”

Triệu Văn nhìn trên khán đài, một lúc lâu sau mới xoay mặt lại nhìn Bộ Hành, đột nhiên vỗ đùi, “Bộ Hành, cô có phải là chủ xe bọ mấy ngày trước chụp ảnh cùng Chung Nghị không?”

Chu Dung Dung cũng là fans Weibo Chung Nghị, nghe vậy quay mặt lại, hoài nghi mà nhìn Bộ Hành, vội vàng lấy di động xem.

Tìm lại Weibo ngày đó, click ảnh chụp, nhìn lại Bộ Hành, kinh hỉ, “Wow, thật là chị này!!!”

Triệu Văn bỗng nghĩ ra ý tưởng, “Cô không phải vì thần tượng mà mua xe đó chứ?”

Thật là không phải.

Bộ Hành ngẩng đầu, chỉ thấy mọi trong bàn đều nhìn cô, đặc biệt là Từ Giai và Giang Kỳ Nhã có vẻ mặt tò mò, trong lòng thấy buồn cười.

Dùng tay đưa mấy lọn tóc dài trước ngực ra phía sau, cười cười, “Không phải thế đâu. Tôi chỉ tiện thì mua thôi.”

Chu Dung Dung há to miệng, “Bộ tỷ tỷ gara nhà chị có phải còn có chiếc Ferrari nằm ở đó không?”

“Thật không có mà.” Bộ Hành có chút bất đắc dĩ, làm sao một chiếc xe bọ có thể khoe giàu chứ?

Nghe cô nói vân đạm phong khinh*, trên bàn ít nhất có một nửa số người cảm thấy cô đang khiêm tốn, nhìn ánh mắt của cô thấy có chút gì đó không bình thường.

(*Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng điều gì)

Chung Nghị sung sức hát ba bài liên tiếp rồi rời đi, kế tiếp là phần mà người mong chờ nhất, phần rút thăm trúng thưởng.

MC cười tuyên bố: “Năm nay giải thưởng của chúng ta rất đơn giản, không có gì khác, chỉ có tiền mặt!”

Phía dưới đột nhiên vang lên trận vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Công bố giải ba trước.

Lão đại các bộ phận lần lượt đi lên rút thăm trúng thưởng, ba mươi người. Mỗi lần có ai may mắn được đọc tên, phía dưới lại một trận hoan hô cùng tiếng hét chói tai.

Giám đốc Tô cũng lên rồi, rút thăm bộ phận bàn số 48 chính là Triệu Văn, được bao lì xì năm nghìn tiền mặt.

Cả bàn hâm mộ cùng chúc mừng Triệu Văn trong khi Triệu Văn đi lên khán đài chụp ảnh chung nhận bao lì xì.

Tiếp theo đến giải nhì.

Một vài lão đại của các trung tâm thiết kế, nghiên cứu phát minh, trung tâm sản xuất cùng trung tâm marketing đi lên rút thăm trúng thưởng.

Lần này có mười người, mỗi người sẽ nhận được bao lì xì trị giá một vạn tiền mặt.

Bàn 48 không ai được, phòng thị trường có Tưởng Dung nhận được một bao lì xì.

Khi công bố nhiều người được nhận lì xì, đặc biệt các đồng nghiệp ngồi bên cạnh những người may mắn cảm xúc ngày càng tăng.

MC cũng rất phấn khích, ổn định cảm xúc của mọi người dưới khán đài, lớn tiếng tuyên bố: “Cuối cùng giải nhất, sẽ có hai người may mắn, là mười vạn! Phòng tài vụ chúng tôi sẽ chuyển khoản ngay tại đây! Chu tổng sẽ lên rút thăm!”

“Ôi, tôi yêu đơn giản mà mạnh mẽ! Tôi yêu tiền!! Tôi yêu Tiểu Chu tổng!!!” Chu Dung Dung không che dấu trái tim nhỏ của mình.

Bàn bên cạnh mọi người đã đứng lên, nhìn trên khán đài.

Chu Mộ Tu đi lên, không nói nhiều, từ từ rút ra hai thẻ từ hộp số.


Đọc ra: “47 bàn số 8!” và “107 bàn số 3!”

Theo thứ tự các góc bàn phát ra tiếng hoan hô, trong đó một cái là của Sula bàn bên cạnh Bella.

MC mời hai người may mắn lên trên khán đài, “Hai người thật may mắn! Tôi phát hiện nhân viên của Trác Chu toàn là trai đẹp gái xinh! Mời hai người tự giới thiệu về mình một chút!”Một nam nhân tự giới thiệu là đại diện của cửa hàng thị trường.

Một vị khác trang điểm và ăn mặc giống nghệ sĩ, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trông trí thức ôn hòa, giọng nói cũng rất dễ chịu: “Chào mọi người, tôi là chủ nhiệm thiết kế của Sula Kiều Mỹ Lâm.”

Dưới khán đài một tràng vỗ tay tán thưởng.

Bộ Hành nghĩ thầm, hai người giải nhất này có thể là sự sắp xếp trước của công ty, khen thưởng cho nhân viên xuất sắc.

Cô chú ý lên trên đài, Sula từ năm trước đã có bước tiến nhảy vọt, người này có thể từ nước ngoài về nhận chức chủ nhiệm thiết kế. Hai ngày trước cô chưa từng biết đến danh tiếng của Kiều Mỹ Lâm, cô ấy thực sự là người phụ nữ có khí chất đặc biệt.

Trác Chu bỏ tiền mời nhân tài về, cũng sẵn sàng tốn tâm tư để giữ người tài, nên cũng không có gì lạ khi Trác Chu luôn thịnh vượng.

MC muốn sôi nổi bầu không khí, tự đề xuất, “Nếu là giải nhất, hẳn phải có chút khen thưởng gì đó. Hai người còn có yêu cầu gì không? Đương nhiên phải hợp lý. Chu tổng, không vấn đề gì chứ?”

Chu Mộ Tu thẳng người đĩnh đạc đứng một bên, làm cử chỉ OK, làm cho phía dưới những người hâm mộ được một phen la hét.

Đại diện cửa hàng suy nghĩ, ngập ngừng nói: “Vợ của tôi vừa mới sinh con, tôi hy vọng kỳ nghỉ năm mới của tôi có thể kéo dài thêm hai ngày, để ở nhà chăm sóc cô ấy.”

MC chuyển hướng về phía Chu Mộ Tu, “Chu tổng, ý anh thế nào?”

Chu Mộ Tu tiếp nhận microphone, giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Trước mắt sắp xếp cửa hàng hoạt động bình thường, kỳ nghỉ cho anh kéo dài thêm một tuần.”

Cửa hàng trưởng vui vẻ đến mức muốn nhảy lên, mãi cảm ơn Chu tổng.

Tiếp đến là Kiều Mỹ Lâm, cô không cần nghĩ ngợi, “Tôi muốn ôm Chu tổng.”

Dưới khán đài đầu tiên là im lặng, một giây tiếp theo rất nhiều người ồn ào.

Có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt, Tiểu Chu tổng hôm nay so với ngày thường bình dị gần gũi hơn rất nhiều, mọi người đều không kiêng kỵ gì.

Một cái ôm thôi mà! MC dường như cũng không khó xử, vui đùa hỏi Kiều Mỹ Lâm, “Cô Kiều, cô vì sao lại muốn ôm Chu tổng? Yêu cầu lợi ích thực tế có lợi hơn nhiều chứ!”

Kiều Mỹ Lâm nghiêng đầu nhìn MC đứng cạnh Chu Mộ Tu, cười cười trả lời: “Những lợi ích thực tế đó tôi có thể phấn đấu theo thời gian, còn ôm Chu tổng lại là khả ngộ bất khả cầu, tôi cảm thấy rất có lời rồi!”

Bộ Hành ở dưới khán đài không khỏi cười rộ lên, nữ nhân này diện mạo ôn hòa, hành sự lại tự tin lớn mật, nếu cô là nam nhân, nói không chừng cô sẽ vì cô ấy mà rung động.

Lại nhìn những người khác bên cạnh, cũng đều là vẻ mặt kinh ngạc, cực kỳ hâm mộ, thán phục.

Vẻ mặt Từ Giai trông phức tạp tối nghĩa, có lẽ cô hy vọng lúc này trên khán đài người đứng đó chính là cô.

Mọi người cho rằng chỉ là một cái ôm, Tiểu Chu tổng hôm nay dễ nói chuyện hơn so với mọi ngày, sẽ không cự tuyệt. Thậm chí Kiều Mỹ Lâm đã chủ động đi đến trước mặt Chu Mộ Tu, bình tĩnh mà nhìn anh ta.

Chu Mộ Tu lại chỉ đưa tay ra, xin lỗi mà cười cười, “Xin lỗi, cái ôm của tôi chỉ có thể để dành cho vợ tôi.”

Kiều Mỹ Lâm sửng sốt, không nghĩ tới sẽ là câu trả lời này, cuối cùng chỉ có thể đưa tay ra bắt tay anh ta, miễn cưỡng mà cười cười.

Dưới đài “Woa” một tiếng, cũng không nghĩ tới kết quả này.

Kiều Mỹ Lâm quay mặt đi xuống vẫn tự tin như lúc đầu.

Bộ Hành nghe anh ta nói mà muốn phun thức ăn. Nói bậy! Cái gì mà để lại cho vợ tôi? Đêm qua anh ta lăn qua lộn lại với ai ở giường, buổi sáng ôm nháo nhào dính với ai?

Đột nhiên lại nghĩ tới buổi sáng anh nói “Không bằng em kết hôn với tôi”, không khỏi kinh ngạc. Anh sẽ không yêu cô chứ?

Lúc này lại nghe giọng anh trên khán đài truyền đến.

“Còn đây là giải đặc biệt, chỉ có một người, lì xì hai mươi vạn, đích thân tôi sẽ chuyển tiền ngay tại đây.”

Thấy tạm thời có thêm giải thưởng, MC có trong nháy mắt ngơ ngác, ngay lập tức nhanh nhẹn cho người đem hộp số lên.

Dưới khán đài sôi nổi hoàn toàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.