Tiểu Phú Bà Full

Chương 14


Bạn đang đọc Tiểu Phú Bà Full – Chương 14

Hiện tại Chu Mộ Tu cảm thấy mình giống như trong hoàng cung chờ hoàng đế đến tuyển tú nữ, chỉ cần may mắn là có thể ở vị trí cao, điều khác biệt chính là họ phải sớm sinh con để có thể giữ vị trí cho mình, còn anh, có con xong bị vứt bỏ ngay lập tức.

Gió yên biển lặng qua mấy ngày, nhưng vẫn không được kim chủ “Triệu hoán”, anh lại có chút nóng vội.

Giả vờ ngẫu nhiên mà nhắn tín WeChat cho cô.

“Cô có rảnh không? Buổi tối tôi mời cô đi ăn cơm.”

Cô một lúc sau mới trả lời.

“Hôm nay không được, hẹn khi khác.”


Anh có chút thất vọng, cuối năm, công ty rất bận, mấy ngày nay anh đều rời công ty lúc 9 giờ tối, ngoại trừ tối nay về sớm để hẹn gặp cô. Không biết là cô tìm cớ bận hay thực sự có việc?

Bộ Hành thật sự rất bận, cô hiện tại đang ở khu nghỉ trên đường cao tốc.

Cô hôm qua đã làm thủ tục lấy xe ô tô, năm giờ chiều trở lại gian hàng, vừa lúc nhà xưởng gửi hàng mẫu tới.

Mười mấy đôi giày này là mẫu thiết kế cô gửi cho nhà xưởng từ một tháng rưỡi trước, cô có giục vài lần, họ kéo dài đến bây giờ mới gửi cho cô. Nếu không phải bị trì hoãn bởi tai nạn giao thông, cô đã sớm tới xưởng giục họ.

Cô đem từng đôi giày ra xem rất kỹ, lập tức phát hiện có vài yêu cầu cần điều chỉnh, đây không phải sản phẩm mà cô muốn.

Nhà xưởng mới này do cô tìm, có tên xưởng giày Gia Viên.

Lúc trước khảo sát cô phát hiện, xưởng này tuy không lớn, nhưng chất lượng sản phẩm rất tốt.

Bộ Hành đã đặt một đơn ở xưởng này, do lần đầu tiên hợp tác nên Bộ Hành chỉ thử đặt đơn hàng với lượng nhỏ.


Kết quả, chất lượng sản phẩm của bọn họ không tồi chút nào, hiện giờ trong cửa hàng của cô chủ yếu là sản phẩm do nhà xưởng này sản xuất, Bộ Hành vẫn tiếp tục cùng Gia Viên hợp tác đến tận bây giờ.

Cô lập tức liên hệ với Tiểu Triệu ở nhà xưởng, Tiểu Triệu nói bốn ngày nữa nhà xưởng sẽ nghỉ, vì cho công nhân về nhà ăn tết.

Bộ Hành suy nghĩ, cô muốn chuẩn bị mẫu này để bán cho mùa hè năm sau, công nhân của nhà xưởng sang năm mới sẽ vãn đi, vị trí làm việc cũng không đồng đều, đến lúc đó mới có ý điều chỉnh thiết kế sản phẩm sẽ hơi vội.

Nên sáng nay cô quyết định mang theo hàng mẫu đang có vấn đề đi đến nhà xưởng, tính toán lên kế hoạch sửa chữa, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn.

Nhà xưởng ở Lâm Thành, đó là quê của mẹ cô. Cách Tô Thành một trăm kilomet, lái xe khoảng hai giờ, trên đường đi cô rẽ vào khu dịch vụ nghỉ ngơi một lần, hơn một giờ nữa, cô đã đến được nơi muốn đến, đặt luôn một phòng ở khách sạn gần nhà xưởng.

Cô xuất phát sớm, nhưng bây giờ đã hơn 9 giờ, cất hành lý ở khách sạn, cô lập tức mang một túi giày lớn vào trong xưởng.

Nhà xưởng này lúc trước cô đã tới ba lần, cô cũng đã gặp sư phó chịu trách nhiệm thiết kế vài lần.

Cô không vội đến phòng thiết kế, mà đi đến văn phòng gặp xưởng trưởng trước.

Xưởng trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tên Tôn Vĩ Minh, thấy Bộ Hành, rất lịch sự. Ân cần đứng lên tiếp đón cô ở sô pha, “Cô Bộ, mau mời ngồi!”

“Tôn tổng, chào chú!”

Bộ Hành chào hỏi, rồi ngồi xuống.

Tôn Vĩ Dân cũng ngồi vào một bên, tự mình nấu nước pha trà, nhiệt tình cùng Bộ Hành trò chuyện về phong tục địa phương, mà không nói chuyện về kinh doanh.

Bộ Hành trong lòng hiểu rõ, thản nhiên mà uống trà, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà chờ ông ấy nói xong.

Tôn Vĩ Dân rốt cuộc đã ngừng lại, có chút xấu hổ mà cười.

Bộ Hành buông chén trà, “Tôn tổng, nhà xưởng sắp nghỉ chưa ạ? Cháu mang theo hàng mẫu tới đây.”

“Ừ!” Tôn Vĩ Minh nghi hoặc, “Có vấn đề gì ở hàng mẫu này sao? Cô Bộ cứ nói tôi lập tức sắp xếp cho họ sửa ngay.”

Bộ Hành cũng đã giao tiếp với ông ấy, biết ông ấy là người rất lịch sự, nói cái gì trước mặt đều đáp ứng, khi người ta đi rồi, ông ta lại không làm theo yêu cầu trước đó.

Cô cũng không vòng vo, “Cháu hôm nay mang đến đây mấy mẫu muốn sửa lại thiết kế một lần nữa, thời gian rất gấp, còn muốn nhờ Tôn tổng giúp cháu làm xong trước tết.”

Tôn Vĩ Dân trên mặt có chút khó xử, “Việc này…… Chỉ sợ hơi khó, không ít việc bị dồn lại mấy ngày nay, ai cũng giục, nhà mẫu không thể lo liệu được hết việc.”

Lượng khách đơn nhỏ kiểu này, Tôn Vĩ Dân hợp tác rất nhiều, đặc biệt khi Taobao đang thịnh hành, rất nhiều người mua giày sẵn từ nhà khác, sửa lại nhãn hiệu rồi bán ra, ý tưởng tốt như vậy nhưng tiền kiếm được rất ít, nên đại đa số đều làm khoảng một, hai lần rồi thôi.

Bộ Hành lại thuộc kiểu chính mình thiết kế, nhưng nguy hiểm thường lớn hơn, không có bản lĩnh, không có tài chính, chết càng nhanh.

Bộ Hành tính đến tháng tư năm nay chỉ đặt ở Gia Viên một đơn, gồm hai mẫu, bốn trăm đôi.

Sau khi giao xong hàng hai bên không liên hệ với nhau, mãi đến tháng trước cô mới gửi mẫu thiết kế mới cho nhà xưởng.

Bởi vậy, Tôn Vĩ Dân có chút không xem trọng cô, sợ làm ra mẫu theo thiết kế đến chỗ cô cũng không được đơn đặt hàng gì, lãng phí thời gian. Nhưng thời điểm trong xưởng không bận nên cũng gửi xuống dưới xưởng, lệ phí cho mẫu thiết kế cũng đã thu, kết quả cố ý dây dưa, đem đơn của nhà khác sản xuất trước, sau nhìn lại thời gian không kịp, nên đã để cho tập sự của phòng thiết kế đứng ra làm ứng phó cho kịp thời gian.

Hôm nay Bộ Hành tìm tới, ông cũng chỉ tiếp cô cho có lệ một chút, trên mặt vẫn dáng vẻ ân cần, lại tiếp tục rót trà cho Bộ Hành.

Bộ Hành gõ nhẹ ba cái vào cạnh tách trà tỏ lòng biết ơn, cầm lên uống cạn.

Nhìn Tôn Vĩ Minh mặt cáo già xảo quyệt, cô lộ vẻ mặt đáng tiếc, “Cháu muốn đặt hai lô hàng, xem ra chỗ chú không có thời gian làm, chắc cháu phải sang xưởng khác làm.”

Cô có thể nhìn ra ý tứ của Tôn Vĩ Minh, trên thực tế lúc tạm thời thử đặt hai lô hàng trước đã hơn sau tháng, thời điểm đó hàng hè đã bán hết, lúc chuyển mùa, cô không cần phải bổ sung hàng hoá.

Gia Viên cũng không am hiểu về khoản hàng thu đông này, cho nên sáu tháng cuối năm cô không tìm ông ta hợp tác, nhưng trên thực tế theo kế hoạch cô đã đem hàng đặt của xưởng ông ta bán cho mùa hè sang năm.


Tôn tổng vừa nghe lời này, thần sắc đổi đổi, “Có có, năm sau là khẳng định có thời gian làm, không biết lượng đơn của Bộ tiểu thư nhiều ít thế nào?”

Bộ Hành không cần suy nghĩ đã trả lời ông ta: “Mỗi màu hai lô ít nhất một nghìn đôi. Sản phẩm mới phải thay đổi mẫu, nếu vẫn như bây giờ cháu sẽ khẳng định là không xuống đơn.”

Tôn tổng mắt sáng lên, cảm thấy cô không do dự mà nói ra số lượng luôn, tin tưởng cô không phải lâm thời nảy lòng tham, vội chủ động mở túi giày ra, lấy hàng mẫu ra xem, cau mày chấn động: “Hàng mẫu này tôi không xem trước, nếu tôi biết nó như quỷ thế này, tôi khẳng định không cho bọn họ gửi, quả thực rất mất mặt! Bộ tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định nói bọn họ sửa lại thật tốt!”


Bộ Hành căn bản không tin ông ta chưa xem qua mấy đôi giày mẫu này, cũng không nói thẳng, nửa đùa nửa thật mà nói: “Tôn tổng, chú không thể đại khái mà đồng ý với cháu, cháu muốn duyệt qua hàng mẫu trước khi đặt đơn hàng lớn này, chú làm có kịp không?”

“Có thể,” Tôn Vĩ Minh nói như chắc như định đóng cột, “Tôi cho phòng thiết kế tăng ca mấy hôm, khẳng định giúp cô giao đúng hẹn!”

“Được! Cháu mấy ngày này ở ngay bên ngoài xưởng, chờ lấy hàng mẫu trở về. Lúc nào xong cháu cùng chú sẽ lên hợp đồng và cháu cũng giao tiền đặt cọc luôn. “

Tôn Vĩ Dân mặt lộ vẻ hưng phấn, “Được! Cô Bộ thật là người thoáng tính! Tôi nhất định cho bọn họ sửa đến khi cô vừa lòng mới thôi.”


“Vậy phiền chú gọi sư phó vẽ mẫu thiết kế lại đây, cháu sẽ nói cụ thể vài chi tiết muốn sửa.”

Bộ Hành không tính trực tiếp đến phòng thiết kế nói, gọi sự phó vẽ mẫu thiết kế đến đây, nói vấn đề sửa chữa ở dưới mắt Tôn Vĩ Dân bắt buộc họ phải làm theo.

Tôn Vĩ Dân lúc này không khước từ, lập tức gọi điện thoại, yêu cầu người đến đây ngay lập tức.

Chưa đầy ba phút hai vị sư phó đã đến, Bộ Hành chào hỏi từng người một.

Có sáu nghìn đôi của đơn đặt hàng trước lót nền, Tôn Vĩ Dân quả nhiên có thêm nhiều động lực, giả bộ tạo áp lực lên sư phó vẽ mẫu thiết kế, “Lô hàng này khách hiện tại muốn hoàn thành trước kỳ nghỉ, cô Bộ nói sửa như thế nào các anh hãy sửa như thế ấy, nhất định phải sửa đến khi cô ấy vừa lòng mới thôi, nếu không phòng thiết kế của các anh không cần nghỉ tết!”

Bộ Hành bất động nhìn ông ta diễn, ông ấy là ông chủ, nếu không làm theo mệnh lệnh thì người nhận tiền lương có thể cố ý dây dưa?

Nhưng cô có thể lý giải, làm ăn kinh doanh mục đích chính là kiếm tiền, mà muốn kiếm được tiền thì phải dùng một chút thủ đoạn.

Bộ Hành làm theo lời cô nói, ba ngày liên tục đều ăn sáng xong đi bộ đến xưởng, nhìn chằm chằm vào bản mẫu, phát hiện vấn đề gì thì vấn đề đó được giải quyết tại chỗ, cơm trưa cũng đến nhà ăn cùng nhóm sư phó, lại đi theo họ đến buổi tối tan tầm mới rời đi.


Tôn Vĩ Dân cho rằng cô nói mấy ngày nay sẽ ở đây cũng chỉ là ngẫu nhiên tới xem một chút, không nghĩ tới cô ở trong xưởng làm tám giờ, chờ đến buổi tối tan tầm mới đi, hơn nữa từ đầu tới cuối không phải đến ngồi chơi di động xem máy tính, mà tham gia vào toàn bộ quá trình, ý kiến đối với từng chi tiết rất cao, hoàn toàn chính là người trong nghề.

Tôn Vĩ Minh khi trước còn cảm thấy cô tuổi còn nhỏ, nhìn qua lạnh lùng không giống như người kinh doanh, đặc biệt là da dẻ non mịn, cử chỉ ưu nhã càng không giống là người có thể chịu khổ. Hôm nay thấy cô làm việc, có kinh nghiệm và trưởng thành hơn tuổi, càng không dám coi khinh cô, sau lưng cũng dặn dò sư phó đứng đầu làm cẩn thận.

Kết quả chiều ngày thứ ba, xem xét hàng mẫu lần cuối để cho ra sản phẩm, hơn nữa đó chính là điều mà Bộ Hành muốn.

Cô cũng không nuốt lời, không chỉ cùng Tôn Vĩ Minh ký hợp đồng đặt hàng, còn chọn một số mẫu mới ưng ý để lên đơn hàng tiếp theo, sẽ bổ sung thêm khi xem xét lại doanh số thực tế.

Tôn Vĩ Minh biết cô và con gái mình không chênh lệch về tuổi nói không chừng về sau sẽ là khách hàng lớn trong tương lai, tối đó ông mang theo cả con gái mình cùng một số quản lý mời Bộ Hành đến khách sạn cao cấp nhất trấn để ăn cơm.

Bộ Hành cũng vui vẻ đi cùng họ.

Mọi việc đã xong xuôi, Bộ Hành không nghĩ sẽ về trong đêm, nên tiếp tục ở lại khách sạn.Ngày hôm sau, cô đến ngôi nhà lúc còn sống ông ngoại đã sang tên cho cô, suy nghĩ để không cũng lãng phí, nên ủy thác cho người môi giới và để cho bọn họ tìm người thuê lại, mỗi tháng cũng có thể kiếm một vạn tiền lời.

Mà xa xa ở Tô Thành, Chu Mộ Tu lúc này đang cầm di động, nhìn dãy số điện thoại của Bộ Hành một lúc.

Sau hôm ký thỏa thuận ở nhà hàng, Chu Mộ Tu đã chín ngày không gặp cô, mà ba ngày trước mời cô ăn cơm lại bị cự tuyệt.

Anh không biết cô ở đâu, cũng không biết cô có những người bạn nào.

Anh thậm chí còn nghĩ, cô có phải đang vui vẻ trong cuộc tình mới nào hay không, dùng mặt dày mà đến gần người khác?

Vì thế, trong ba ngày này lúc nào rảnh là anh lại đi bộ đến Bảo Thịnh, làm hại nhân viên trong cửa hàng “Chu” nơm nớp lo sợ, ông chủ vài lần trong ba ngày tới kiểm tra cửa hàng. Chính anh biết rằng trên mặt anh vẫn bình thản, nhưng trong lòng đang rối loạn.

Anh chợt nhận ra, nếu cô chủ ý tránh anh, khả năng không bao giờ anh thấy được cô.

Trong lòng không khỏi có chút oán hận, là cô chủ động trêu chọc mình, lửa cô gây ra tại sao lại không chịu trách nhiệm diệt nó?

Không phải muốn bao dưỡng anh sao? Hay có phải dạng bao dưỡng dạng “Kim ốc tàng kiều” hay không?

(*Kim ốc tàng kiều là ý chỉ hình ảnh bên ngoài lộng lẫy nhưng bên trong là bi thương, cô độc.)

Cô ấy không hiểu, cũng đừng trách anh nghĩ cách ngênh ngang tiến vào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.