Đọc truyện Tiêu Phòng Ký – Chương 6: Tiền duyên (1)
Mùa xuân năm Thành Vũ thứ hai mươi chín, Tử Cấm Thành xảy ra một sự việc chấn động.
Hôm ấy, quận chúa Kiến Ninh đột ngột mất tích.
Trong Khôn Ninh cung, hoàng hậu ngồi trên ghế nhung, vẻ mặt hiền từ điềm tĩnh thường ngày vương chút bồn chồn lo lắng, tay lần xâu chuỗi cẩm thạch xanh, đầu tựa vào chiếc gối mềm, để cho Từ ma ma nhẹ nhàng xoa bóp trán cho.
Một lúc sau, từ ngoài có một lão thái giám tiến vào, khom lưng tâu:
“Bẩm hoàng hậu nương nương, vẫn chưa tìm thấy quận chúa.”
Hoàng hậu nhíu mày, nói:
“Nha đầu này chạy đi đâu rồi vậy, từ tối qua đã chẳng thấy bóng dáng…”
Dừng một chút, bà ngước xuống nhìn lão thái giám kia, trầm giọng hỏi:
“Ngươi có tra hỏi được chiều qua Kiều Kiều đã ngồi kiệu đi đâu không?”
Lão thái giám đáp:
“Thưa, nha hoàn Quế Chi hầu bên cạnh quận chúa bẩm rằng chiều qua quận chúa đến Đông cung, nghe nói là bên phía thái tử gia có chuyện gì đó gọi sang gấp…”
Phựt!
Chuỗi hạt trên tay của hoàng hậu bỗng đứt lìa, từng hạt châu xanh biếc rơi tung tóe xuống sàn đá lạnh.
Sắc mặt của hoàng hậu có phần nặng nề, khoát tay bảo Từ ma ma:
“Chuẩn bị kiệu, lập tức di giá đến Đông cung.”
Từ ma ma cúi đầu nhận lệnh, đang dợm lui ra, lại bị hoàng hậu gọi lại.
Dường như chợt nhớ ra điều gì, hoàng hậu căn dặn thêm:
“Nhớ kỹ, chuyện này không cho ai nói ra ngoài, tuyệt đối không để đến tai bệ hạ.”
…..
Trong khi Khôn Ninh cung đang sôi sục tìm kiếm Kiến Ninh quận chúa, thì ở Đông cung, phù dung trướng noãn, xuân sắc đương nồng.
Đằng sau mấy lớp bình phong che chắn cẩn thận, trên chiếc giường rộng lớn của noãn các, từng tiếng động mờ ám khe khẽ vang lên, y bào bằng gấm lụa quý giá rơi vãi trên đất. Thái giám gác cửa bên ngoài cúi đầu thật thấp, không dám nghe ngóng gì, vờ như kẻ điếc.
Đến khi mặt trời đã lên cao, bên trong mới gió tạnh mây ngừng. Thiếu nữ mệt lả người, mơ mơ hồ hồ rúc vào lòng nam nhân bên cạnh, ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc tới trưa, thiếu nữ mới cựa quậy tỉnh dậy. Nàng mắt nhắm mắt mở dụi dụi đầu vào lồng ngực lành lạnh quen thuộc kia, nói:
“Thái tử biểu ca, Kiều Kiều đói rồi, huynh gọi người nấu cho muội một bát cháo gà đi… A…”
Nàng liên tục nhúc nhích khiến cho vật nào đó còn chôn sâu trong người nàng lại trở nên cứng như sắt, chọc cho nàng buột miệng rên khẽ một tiếng. Nam nhân bên cạnh vẫn còn chưa tỉnh táo, mơ màng ôm ôn nhu hương trong lòng, dục vọng lại dâng lên, bèn quấn lấy nàng, nhè nhẹ vào ra. Thiếu nữ lại bắt đầu cất lên tiếng rên khóc khe khẽ như mèo con, khiến lửa dục trong người nam nhân càng bốc cháy lên. Trong lúc động tình, chàng cúi đầu hôn lên môi nàng, bàn tay thon dài thì vuốt ve trước ngực nàng.
Tiểu cô nương còn non nớt, chẳng mấy chốc đã bị ném lên tột đỉnh hoan lạc, trân mình hét lên một tiếng, mị hoặc đến tận xương. Nam nhân lại chẳng nỡ xa lìa nàng, lần xuống âu yếm bầu ngực căng mọng của nàng, kéo dài cảm giác lâng lâng trong nàng. Thiếu nữ chỉ cảm thấy người mình bềnh bồng như lơ lửng trên chín tầng mây, tay chân mềm nhũn như không xương. Nàng mơ màng mở đôi mắt to tròn trong vắt ra, lạ lẫm nhìn người nam tử đang say mê ngấu nghiến bầu ngực thơm mềm của mình, ngây thơ hỏi:
“Thái tử ca ca, huynh đang làm gì vậy? Huynh cũng thấy đói sao?”
Lúc này, tiếng gọi của nàng dường như đã làm cho kẻ đang say trong thịt da nàng tỉnh táo lại phần nào. Chàng dùng hết tất cả lý trí để rời khỏi nơi mềm mại ấy, ngẩng đầu lên, sững sờ gọi:
“Kiều Kiều?”
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, nói:
“Thái tử ca ca bệnh đến hồ đồ rồi sao, không nhận ra Kiều Kiều nữa hả?”
Nam nhân nghe vậy, tỏ vẻ vô cùng bàng hoàng, vội rời khỏi nàng, mắt liếc tới thân thể trần trụi chi chít dấu hôn của nàng dưới lớp chăn, khuôn mặt thoáng đỏ ửng lên.
Chàng ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, hỏi:
“Kiều Kiều… Tại sao muội lại ở đây?”
Thiếu nữ chớp mắt, ngạc nhiên hỏi lại:
“Không phải là hôm qua thái tử biểu ca gọi muội tới hay sao? Kiều Kiều ở đây chờ huynh rất lâu, sau đó ngủ thiếp đi mất, sau đó nữa…”
Đương nói tới đây, bên ngoài vang lên tiếng của mấy thái giám gác cửa:
“Bệ hạ tha tội, thái tử điện hạ còn đang nghỉ trong noãn các…”
“Tránh ra, trẫm muốn vào thăm đại hoàng nhi!”
“Bệ hạ…”
“Bệ hạ…”
Những tiếng rối rít can ngăn của thái giám vừa cất lên, cửa noãn các cũng bị mở tung ra. Lý Phù Tô vội vàng trùm chăn lên người của Vệ Trường Lạc, bao kín nàng lại.
Đúng lúc đó, bóng long bào màu minh hoàng cũng đã đặt chân vào noãn các.
Chỉ nghe một giọng nói giận dữ quát:
“Nghịch tử!”
Vệ Trường Lạc vùi mặt vào lòng thái tử biểu ca, sợ run lên.
Lý Phù Tô cảm nhận được, bèn đưa tay dịu dàng xoa đầu nàng, khẽ trấn an:
“Kiều Kiều đừng sợ, có vi huynh ở đây, không cần phải sợ.”
…..
Chẳng mấy chốc, tất cả những kẻ biết chuyện thái tử điện hạ tư thông cùng vị hôn thê của đệ đệ mình đều bốc hơi khỏi Tử Cấm Thành trong thầm lặng.
Ở trước cửa cung Càn Thanh, thái tử quỳ suốt một ngày một đêm, đến khi ngất đi, Thành Vũ đế mới chịu truyền khẩu dụ tha tội cho.
Còn trong cung Khôn Ninh, Vệ Trường Lạc cũng quỳ mọp trên đất, ngước nhìn lên hoàng hậu nương nương ngự trên ghế cao. Vẻ mặt của hoàng hậu vừa nghiêm nghị vừa xen lẫn nỗi tiếc hận, răn dạy cháu gái:
“Thường ngày bản cung đã dặn ngươi bớt qua lại thân thiết với thái tử, nhưng ngươi cứng đầu không nghe. Bây giờ chuyện ra nông nỗi này, thể diện mấy đời của Vệ gia đã bị ngươi làm mất sạch rồi!”
Vệ Trường Lạc lại như người mất hồn, chẳng biết nghe vào được mấy lời cô mẫu nói, chỉ thấy nàng vươn tay kéo kéo ống tay áo của hoàng hậu, nài nỉ:
“Cô mẫu, nghe nói cô trượng đang phạt thái tử biểu ca quỳ ở ngoài cung Càn Thanh. Sức khỏe của thái tử biểu ca vốn không tốt, nếu còn quỳ lâu như vậy thì sẽ có chuyện mất… Cô mẫu, Kiều Kiều cầu xin người, xin người đi nói giúp để cho cô trượng tha cho biểu ca…”
Hoàng hậu vừa bực vừa giận, hất tay nàng ta, cười lạnh nói:
“Đến thời khắc này mà ngươi còn có tâm trí lo lắng cho thái tử sao? Thái tử là cốt nhục thân sinh của bệ hạ, bệ hạ ra tay tự có chừng mực. Còn ngươi… ngươi thì phải làm sao đây?”
Vệ Trường Lạc cắn môi, đáp:
“Thái tử biểu ca nói với Kiều Kiều, huynh ấy sẽ thu xếp ổn thỏa, cầu xin cô trượng ban hôn cho con với huynh ấy…”
Hoàng hậu bật cười, nói:
“Rốt cuộc thì cũng chỉ là mục đích này. Kiều Kiều, ngươi còn ngây thơ tin rằng mọi chuyện xảy ra ở Đông cung mà hắn có thể không biết gì, bị người ta tính kế hay sao?”
Vệ Trường Lạc cúi đầu, lí nhí nói:
“Kiều Kiều tin thái tử biểu ca.”
Hoàng hậu đã bị cháu gái chọc giận, trầm giọng quát:
“Kiều Kiều, chớ quên ai mới là người thân ruột thịt của ngươi!”
Vệ Trường Lạc sợ hãi, rụt người về sau một chút, rồi vẫn cố lấy hết can đảm nói:
“Kiều Kiều biết cô mẫu với tam biểu ca mới là ruột thịt với Kiều Kiều. Nhưng mà… nhưng mà từ nhỏ thái tử biểu ca đã rất tốt với Kiều Kiều, con cũng xem huynh ấy như người một nhà… giống như… giống như cô mẫu và tam biểu ca vậy…”
Hoàng hậu tức giận bảo:
“Nếu hắn thực sự tốt với ngươi thì đã không lợi dụng ngươi như thế!”
Dừng một lúc, bà thở dài, đỡ Vệ Trường Lạc ngồi lên ghế bên cạnh mình, ôn tồn nói:
“Kiều Kiều, cô mẫu đã dạy con bao nhiêu lần rồi, tại sao con vẫn không nhớ? Trong nhà đế vương không có chân tình, trông mong vào chữ tình của đế vương gia là chuyện ngu xuẩn nhất. Trong hoàng cung này, con có thể dựa vào cô mẫu, dựa vào Duệ nhi, nhưng tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ ai khác. Thái tử với con… ngoài cái danh biểu ca ra, hoàn toàn không hề có chút quan hệ nào. Hắn tốt với con… chưa chắc đã là thật lòng…”