Đọc truyện Tiêu Phòng Ký – Chương 20: Tiền duyên (15)
Hôm ấy là Thất Tịch, đất trời Kim Lăng thành đổ một cơn mưa phùn rả rích, không phải mưa lớn, nhưng cứ tí tách mãi chẳng ngừng.
Trời chiều buông ánh hoàng hôn úa vàng, một chiếc xe ngựa chậm rãi rời khỏi Tử Cấm thành qua cổng Thần Vũ môn. Bên xe chẳng có nhiều thị vệ, chỉ có bốn người cưỡi ngựa đi theo, chia ra hai người phía trước, hai người phía sau, cùng với một xa phu.
Vệ Trường Lạc ngồi trong xe ngựa, tựa đầu vào lòng phu quân, lo lắng hỏi:
“Chàng chỉ mang theo ít người như vậy, có an toàn không?”
Lý Phù Tô âu yếm hôn khẽ lên trán nàng, dịu giọng trấn an:
“Kiều Kiều đừng lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn theo sát bên người vi phu, mọi chuyện đã có ta lo liệu ổn thỏa.”
Nàng đương nhiên rất tin tưởng phu quân, nghe vậy cũng không lo nghĩ gì nữa, khe khẽ vén rèm xe lên, tò mò quan sát khinh cảnh bên ngoài.
Từ nhỏ nàng đã vào cung ở với cô mẫu, sau này gả cho chàng trở thành Thái tử phi, rồi lại cùng chàng bị giam lỏng trong Đông cung, rốt cuộc chàng đăng cơ đế vị, nàng trở thành Quý phi, vẫn tiếp tục bị giam trong cung Tiêu Phòng. Thế nên, cảnh vật và con người ở ngoài bức tường cung cao vời vợi kia rất đỗi xa lạ với nàng. Tất nhiên, Vệ Trường Lạc cũng không phải người luôn khát khao ra cung sống đời tự do. Thuở nhỏ là vì cô mẫu, sau này là bởi phu quân, những người nàng yêu thương cả đời này không thể nào ra khỏi bức tường cung ấy, cho nên, nàng đã xác định rằng, mình sẽ ở lại Tử Cấm thành cho đến lúc buông tay lìa đời. Thậm chí, cho dù chết đi, cũng là ma của Tử Cấm thành. Nhưng mà, Vệ Trường Lạc cũng chỉ là thiếu nữ hai mươi tuổi xuân xanh, nhìn cảnh tượng nhộn nhịp huyên náo trên đường cũng khiến nàng vô cùng thích thú.
“Tô ca ca, chúng ta có thể ra ngoài dạo một chút không?” Đúng lúc mưa tạnh, nàng kéo nhẹ tay áo của phu quân, dè dặt hỏi.
Lý Phù Tô mỉm cười, xoa đầu nàng, nói:
“Tất nhiên là được, hôm nay Kiều Kiều muốn gì cũng được.”
Nàng vui mừng ôm lấy cánh tay của chàng, reo lên:
“Tô ca ca tốt nhất trên đời!”
Lý Phù Tô đưa tay nhéo nhéo chóp mũi nàng theo thói quen, khẽ mắng yêu:
“Chỉ biết nịnh thôi! Ra ngoài đừng gọi vi phu là “Tô ca ca” nữa, biết chưa?”
Vệ Trường Lạc ngơ ngẩn hỏi:
“Tại sao không được gọi chàng là “Tô ca ca”?”
Lý Phù Tô lắc lắc đầu, thở dài nói:
“Kiều Kiều ngốc, phu quân của nàng bây giờ đã là thiên tử, tên húy của vi phu không phải ai cũng có thể tùy tiện dùng, hiểu chưa?”
Vệ Trường Lạc ngẩn ra. Ba năm nay phu quân vẫn đối với nàng không khác gì trước kia, có khi chính nàng cũng quên mất chàng đã là hoàng đế.
Lý Phù Tô vuốt sợi tóc lòa xòa trước trán nàng lên, khẽ giọng căn dặn:
“Ra ngoài rồi Kiều Kiều cứ gọi ta là “Lý lang”, ta sẽ gọi nàng là “nương tử”. Đêm nay không có Hoàng thượng, cũng không có Quý phi, chỉ có Lý lão gia và thê tử của mình ra ngoài đi dạo, được không?”
Vệ Trường Lạc gật đầu, hai mắt sáng rực, gọi:
“Lý lang.”
“Nương tử ngoan.” Lý Phù Tô hôn lên mắt nàng, lưu luyến một lúc mới bảo xa phu là Lâm Tiểu Đức dừng xe ngựa lại.
Bước xuống xe, Lâm Tiểu Đức ở lại trông chừng, bốn thị vệ đi theo ở phía sau, giữ một khoảng cách đủ xa để không quấy rầy tới chủ tử, cũng đủ gần để có thể quan sát mọi động tĩnh. Lý Phù Tô nắm lấy tay Vệ Trường Lạc, cùng nhau rảo bước trên phố xá phồn hoa tấp nập. Vệ Trường Lạc thấy thứ gì lạ cũng muốn đứng lại nhìn ngắm một chút, phu quân vẫn rất kiên nhẫn chiều theo ý nàng, hai người trông vô cùng ân ái, diện mạo lại vô cùng đẹp đẽ, khiến vài người đi đường phải ngoái đầu nhìn lại.
Đi ngang qua một gánh hát nọ, Vệ Trường Lạc bị cuốn hút bởi tiếng đàn hát, bèn kéo phu quân lại, đứng lẩn trong đám đông ngước nhìn lên hí đài. Chỉ thấy ca nhi trên đài rõ ràng là nữ, lại mặc áo bào đỏ đội mũ ô sa như mệnh quan triều đình, vung tay áo dài cất giọng hát êm tai:
“Vì cứu Lý lang rời gia viên
Ai ngờ bảng vàng đỗ Trạng Nguyên…”
“Ta thi Trạng Nguyên chẳng phải để thanh danh hiển hách
Ta thi Trạng Nguyên cũng không phải để làm quan cao
Chỉ vì muốn cùng Lý công tử đa tình phu thê ân ái
Hoa thắm trăng tròn…”
Vệ Trường Lạc chăm chú lắng nghe, nghe đến đây bỗng quay sang nhìn phu quân, cười khúc khích nói:
“Người ta có Lý công tử đa tình, thiếp đây chẳng phải cũng có một Lý lang hay sao?”
Lý Phù Tô cốc nhẹ lên đầu nàng, tủm tỉm nói:
“Tên Lý Triệu Đình đó làm sao so bì được với Lý lang của nàng.” [1]
[1] Vở kịch trên là vở “Nữ phò mã”, kể về nàng Phùng Tố Trân giả nam trang lên kinh đi thi để cứu vị hôn phu là Lý Triệu Đình, cuối cùng đỗ Trạng Nguyên.
Vệ Trường Lạc bật cười, nói:
“Chàng còn tự khen mình nữa, không biết xấu hổ!”
Hai người vừa nói cười vừa rời khỏi gánh hát nọ, lại đi tới một cửa hàng bán trang sức. Bà cụ bán hàng lập tức đon đả rao mời:
“Vị lão gia này, hãy mua trâm cài vòng tay tặng cho phu nhân của ngài đi, đây là trâm hồng đậu, Thất Tịch tặng hồng đậu rất có ý nghĩa, sẽ được Ngưu Lang Chức Nữ phù hộ cho hạnh phúc dài lâu…”
Lý Phù Tô cười khẽ, nói:
“Bản thân Ngưu Lang Chức Nữ còn chẳng tự phù hộ được cho chính mình hạnh phúc, còn có thể ban phúc cho ai chứ?”
Nói vậy, nhưng chàng vẫn cầm lấy một cây trâm bạc đính ba viên hồng đậu, trả tiền cho bà cụ, sau đó cẩn thận cài trâm lên tóc nàng.
Vệ Trường Lạc kinh ngạc nhìn chàng, hỏi:
“Tại sao chàng lại mua cái này?”
Lý Phù Tô mỉm cười, từ tốn nói:
“Trong cung nàng muốn bao nhiêu châu bảo cũng có, cây trâm bạc này tất nhiên chẳng thể sánh bằng, nhưng nó chứa đựng một ý nghĩa đặc biệt, Kiều Kiều có biết là gì không?”
Quả nhiên, Vệ Trường Lạc lập tức lắc đầu.
Lý Phù Tô ghé sát vào tai nàng, thì thầm điều gì đó. Đúng lúc ấy, không trung vang lên tiếng nổ lớn, pháo hoa rực sáng bầu trời, Vệ Trường Lạc cũng bị cuốn hút bởi pháo hoa, háo hức ngắm nhìn. Một lúc sau, nàng mới sực nhớ ra, quay lại hỏi chàng:
“Vừa nãy chàng nói gì thế? Thiếp chưa nghe rõ được.”
Lý Phù Tô lắc đầu, cười bảo:
“Nàng ngắm pháo hoa tiếp đi, không có gì quan trọng đâu.”
Vệ Trường Lạc ngả đầu vai chàng, cùng ngắm nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm đen thăm thẳm. Lý Phù Tô cúi xuống nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, khóe môi bất giác cũng nhếch lên.
Đã rất lâu rồi, kể từ ngày cô mẫu qua đời, chàng chưa từng thấy nàng cười vui vẻ như hôm nay.
Pháo hoa đã ngừng, bầu trời quay trở lại vẻ tĩnh lặng, hai người lại rảo bước đi tiếp. Bỗng dưng, Lý Phù Tô thấy kiều thê đứng sững lại, ngây ngẩn nhìn về phía nào đó. Chàng nhìn theo mắt nàng, trông thấy đám trẻ đang cầm mấy que pháo xẹt trong tay, nô đùa rất vui vẻ. Có một cậu bé độ chừng bốn, năm tuổi đang nô đùa bất chợt té ngã, Vệ Trường Lạc vội vàng chạy tới đỡ đứa bé dậy, lo lắng hỏi:
“Tiểu đệ đệ có sao không? Có đau ở chỗ nào không?”
Đứa bé lắc lắc đầu, ôm cứng lấy nàng, lại ngẩn ngơ nói:
“Tỷ tỷ thật xinh đẹp, giống hệt như tiên nữ mà mẹ đệ thường kể…”
Vệ Trường Lạc bật cười, còn đang định hỏi han thêm, Lý Phù Tô đã bước tới kéo nàng đi.
Vệ Trường Lạc bỗng nhiên bị kéo đi, lấy làm khó hiểu, hỏi:
“Sao tự dưng chàng lại đi gấp gáp vậy?”
Lý Phù Tô có vẻ không vui, không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ bảo:
“Đáng lẽ nên bắt nàng che mặt lại, dung mạo của Kiều Kiều quá dễ trêu ong ghẹo bướm.”
“Trêu ong ghẹo bướm? Chàng nói đứa bé vừa nãy sao?” Vệ Trường Lạc dở khóc dở cười.
Lý Phù Tô nhíu mày, nói:
“Cho dù là trẻ con vẫn là nam tử, cũng không phải thân thích, Kiều Kiều nên tị hiềm mới phải.”
Vệ Trường Lạc cúi đầu, lẩm bẩm:
“Thiếp chỉ nghĩ… nếu chúng ta có một đứa con như vậy thì tốt biết bao…”
Lý Phù Tô thoáng cứng đờ người ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng lảng sang chuyện khác:
“Kiều Kiều có muốn ngồi thuyền trên sông Tần Hoài không?”
Vệ Trường Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chàng, quên cả nỗi buồn trong lòng.
…..
Mười dặm Tần Hoài là nơi phồn hoa bậc nhất thành Kim Lăng. Chỉ một khúc sông mười dặm, bên đây là trường thi của sĩ tử, bên kia là kỹ viện thanh lâu đêm đêm sênh ca. Bấy giờ, màn đêm buông xuống, dòng sông Tần Hoài vẫn văng vẳng tiếng đàn ca, mặt sông loang loáng hoa đăng.
Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa dòng lung linh, Vệ Trường Lạc ngước đầu hỏi phu quân:
“Chàng để hết thị vệ lại bên bờ như vậy không sao chứ?”
Lý Phù Tô vòng tay ôm lấy nàng, khẽ nói:
“Không sao, vi phu chỉ muốn ở cùng Kiều Kiều, không thích ai quấy rầy.”
Vệ Trường Lạc đỏ bừng mặt, vội cầm đàn tỳ bà lên, luống cuống nói:
“Để thiếp hát cho chàng nghe nhé.”
Đây là cây tỳ bà nàng yêu thích nhất, tương truyền là đàn cổ của Ngu Cơ – ái thiếp của Hạng Vũ, chẳng rõ làm sao Lý Phù Tô có được. Nàng ôm đàn, tiếng tỳ bà réo rắt vang lên, vọng vào mặt sông mượt mà như dải lụa. Bấy giờ, nàng cất tiếng hát một khúc dân ca Giang Nam:
“Tần Hoài thong dong chảy, từ Bàn Cổ đến nay
Giang Nam như gấm vóc, Kim Lăng tình phong nhã
Trong Chiêm viên nhà rộng hiên sâu
Bạch Lộ châu nước gợn lăn tăn
Thật là chốn thế ngoại đào viên vậy…”
Khúc nhạc vừa dứt, Lý Phù Tô ôm lấy nàng, kề tai khẽ nói:
“Trong mắt vi phu, chỉ có Kiều Kiều là thế ngoại đào viên…”
Vệ Trường Lạc đỏ ửng hai má, đang lúc tình ý triền miên, bỗng dưng nghe tiếng thuyền gia bên ngoài hét lên một tiếng thảm thiết.
Nàng hoảng hốt nhìn ra ngoài, chỉ thấy chiếc thuyền của họ đã bị bao vây bởi một toán người áo đen.
Lý Phù Tô vỗ vỗ lưng nàng, trấn an:
“Kiều Kiều đừng sợ, vi phu chờ chúng đã lâu.”
Dứt lời, hai bên bờ Tần Hoài bỗng đèn đuốc sáng ngời, binh lính triều đình vây kín lấy hai bờ, gươm giáo sẵn sàng. Bởi vì bờ sông hẹp, lại neo sẵn nhiều thuyền bè, hai bên bắt đầu nhảy lên thuyền giao chiến, thoáng chốc đã chết rất nhiều người.
Lần đầu tiên Vệ Trường Lạc tận mắt chứng kiến việc này, trong lòng có phần hoảng loạn, lại vẩn vơ nghĩ tới lời nói của phu quân. Tại sao chàng biết mà chuẩn bị sẵn binh mã mai phục? Chàng đang chờ ai?
Đúng lúc đó, nàng chợt thấy một kẻ áo đen có thân thủ bất phàm đã thoát ra khỏi vòng vây của quân lính, từ phía sau đâm kiếm thẳng về phía Lý Phù Tô.
“Tô ca ca, cẩn thận!”
Mọi suy nghĩ tan biến, nàng không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, vội lấy thân mình che chắn cho chàng.
Phập!
Thanh kiếm đâm vào bụng nàng, máu tuôn ra bắn lên cây đàn tỳ bà, cây trâm hồng đậu cũng nhuốm máu.
Người áo đen kia thấy rõ mặt nàng, vội rút kiếm ra, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt.
Vệ Trường Lạc đã kịp nhìn thấy, trên bàn tay cầm kiếm của y có một sợi dây đỏ, trên sợi dây có mảnh ngọc phỉ thúy, giống y như sợi dây trên tay phải nàng.
Cuối cùng, nàng bỗng hiểu ra.
Ngày hôm nay, phu quân không phải muốn đưa nàng ra ngoài dạo chơi.
Chàng chỉ muốn dùng nàng làm mồi nhử.
Xem ra, nàng đã ngu ngốc làm việc thừa thãi rồi. Chàng đâu cần nàng bảo vệ chứ?
Thật buồn cười…
Sau đó, nàng chỉ còn nghe thấy tiếng phu quân thảng thốt thét lên:
“Gọi ngự y, mau gọi ngự y tới đây!”
“Kiều Kiều, Kiều Kiều…”
Bên tai không ngừng vang lên tiếng chàng gọi mình, nhưng nàng đã không còn sức mở mắt lên nữa.
Cứ thế, nàng chìm vào một giấc ngủ rất dài, rất rất dài.
Nàng nghĩ, như vậy cũng tốt, nàng cũng không muốn tỉnh dậy nữa.