Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 8


Đọc truyện Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta – Chương 8

Hoài nghi của Tiêu Tuy không tránh khỏi liên quan đến Hoàng Đế, dù sao thì Đông Tảo cũng là khi đó Tiêu Diễm ban cho hắn. Trước kia chỉ nghĩ Tiêu Diễm tâm tính trẻ con nổi dậy, giờ nghĩ lại lại e là có nội tình.

Cũng vì thế mà một loạt các hành động thông minh của Đông Tảo lại trở nên càng đáng nghi.

Từ đêm hôm đó tắm cùng Tiêu Tuy xong, Đông Tảo thường xuyên chạy đến trúc viện, chỉ là Tiêu Tuy công vụ bận rộn, mười lần đến thì có đến bảy tám lần không nhìn thấy người. Thi thoảng đụng phải Tiêu Tuy, hắn cũng vô cùng lãnh đạm với Đông Tảo, khiến Đông Tảo hoảng sợ mất mấy ngày, càng nghĩ càng cảm thấy tại mình hôm đó nhảy xuống bể của người ta tắm, khiến người ta không vui, mà không ngờ là mình bị người ta coi thành mật thám chim!

Tranh cãi trong triều đình không giảm đi, mỗi lần đều vì chuyện tăng lương thực cho quân đóng ở phương Bắc. Phương Bắc mười năm trước xảy ra một trận đánh lớn, sau khi bình ổn đến nay cũng chưa từng xảy ra biến động, thế nhưng vẫn được bố trí quân đội hùng mạnh trú đóng ở đó.

Một phần quan viên cho rằng binh lực lớn như vậy là điều không cần, lãng phí bạc của quốc khố. Còn đại đa số thì vẫn tán thành việc tăng lương thực.

“Man tộc phương Bắc trước nay đều thiện chiến, đến nay đã đình chiến được hơn mười năm, đã sớm cho bọn họ cơ hội bồi dưỡng nhân sĩ. Mà năm nay tin truyền báo về, vẫn là nhiều nơi ở phương Bắc đến cỏ còn không mọc nổi, đời sống nhân dân càng ngày càng khốn khổ. Chiến tranh năm đó, cũng không phải do man tộc muốn xuôi nam cướp nước khơi mào ư? Lần này sao chúng ta có thể phớt lờ chuyện này được? Bệ Hạ, người đã quên giáo huấn năm đó rồi sao?”

Trần Khởi Minh không sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng Đế, giọng nói trầm thấp gây sự.

Tiêu Diễm bị nói có chút bối rối, hơn mười năm trước y vẫn còn là một con búp bê không hiểu chuyện, mà Trần Khởi Minh cứ năm lần bảy lượt lôi chuyện này ra nhắc nhở y tư chất không đủ, khiến cho y vô cùng bất mãn.

“Trẫm tự nhiên nhớ rõ.” Tiêu Diễm mở miệng, ánh mắt chậm rãi chuyển từ trên người Trần Khởi Minh lên người Tiêu Tuy, muốn nhìn ra phản ứng của hắn. “Chỉ là chuyện tăng lương thực tiền trảm hậu tấu lần trước, trẫm còn chưa phê bất kì tấu chương nào mà đã định, bỏ qua ý kiến của trẫm, chuyện này….”


Y dừng một chút, đang suy nghĩ tìm từ thì Tể Tướng đứng ra khom người nói “Bệ Hạ, chuyện này đáng tội khi quân, đáng chém!”

Trần Khởi Minh đâu sợ chút hù dọa ấy, ông cười lạnh nhìn Tể Tưởng nói “Trữ đại nhân mở miệng khéo léo từ xưa đã có tiếng.”

Lời Trữ Ninh nói ra dọa sợ Hoàng Đế, chém ai? Y bây giờ chả chém được một ai!

“Đa tạ Trần tướng quân đã khen.” Trữ Ninh mặt không đổi sắc, không thèm để ý thể nhưng lại bị Trần Khởi Minh làm cho choáng váng.

“Bệ Hạ.” Tiêu Tuy rốt cuộc cũng đứng ra, hắn vừa mở miệng, đại sảnh nguyên bản ồn ào lập tức yên tĩnh lại, chăm chú vểnh tai lắng nghe “Tiền trảm hậu tấu là do lệnh của thần, đây cũng là do bất đắc dĩ mới vậy. Tháng trước quân lính ở phương Bắc báo về lương thực không đủ ăn, nếu như trì hoãn nửa khắc, e là không đợi được lương thảo đến nơi, hơn nửa số binh sĩ đã phải chết đói rồi. Hạ thần sau khi hạ lệnh đã lập tức dâng công văn nộp lên, Bệ Hạ nếu như không thấy, hẳn là đã có người ở dưới gây chuyện không hay, thần quay về sẽ lập tức tra rõ sai lầm là ở đâu mà ra. Còn về việc có rút quân hay không, rút nhiều hay rút ít, đây là chuyện có thể bàn sau, hôm nay quân ta còn đang ở phương Bắc bảo vệ an toàn cho quốc gia, cho họ ăn no, cũng là yêu cầu tối thiểu nhất.”

Tĩnh Vương ôm hết trách nhiệm lên người mình, khiến cho quan viên còn đang mải trách cứ nhau thoáng cái không còn gì để nói. Kể cả Tiêu Diễm, vốn dĩ còn định lớn tiếng ra oai, cũng bị Tiêu Tuy đánh cho nát bét!

“Chuyện này.” Tiêu Diễm nhíu mày rồi thả lỏng, cuối cùng cũng không thể nói gì hơn, thẳng thắn bỏ qua “Còn ai không? Còn ai có chuyện muốn bẩm báo không? Không có thì bãi triều.”

Quan viên đứng dưới không ai lên tiếng, ai cũng biết tâm tình Hoàng Đế không tốt, mấy chuyện muốn bẩm báo cũng đành nhịn lại.

Lại có người thật sự đã động tay động chân đến công văn, lúc này đang phập phồng lo sợ. Tĩnh Vương không mở miệng thì thôi, chỉ cần mở miệng thì không gì không làm được. Thế nhưng những lời trong đầu lại không thể nói ra, chỉ biết âm thầm mắng một câu xui xẻo.


Trong Tĩnh Vương phủ.

Người trong Vương phủ không nhiều, bình thường cũng chỉ hầu hạ có một mình Tiêu Tuy. Ngoại trừ mấy người quản sự, bên dưới còn lại không nhiều lắm nô tỳ và người hầu, hôm nay lại bỗng nhiên sôi trào, trong trong ngoài ngoài bận không hết việc.

Đông Tảo vì thế cũng có rất nhiều khoảng thời gian không bị quản chặt, liền tìm thời cơ bay ra khỏi viện của mình ngay giữa ban ngày, muốn thử xem vận mình có may hay không, có thể gặp được Tiêu Tuy ở trúc viện hay không.

Nó sợ bị nhìn thấy, liền trốn dưới hàng ngói bay đi. Người phía dưới không nhìn được, nhưng chim trên trời thì lại nhìn rất rõ một cục bông trắng đang liêu xiêu di chuyển phía trên lớp ngói đen.

Coi như Đông Tảo khá may mắn, nó đi dọc theo đầu tường được mấy chục bước đã thấy sân viện của Tiêu Tuy phía xa xa, đang định nghỉ ngơi thì thấy Tiêu Tuy chậm rãi đi tới, phía sau còn hai người hầu nói chuyện với hắn.

“Đây cũng là chuyện vô cùng đột ngột, người đưa tin vừa mới tới nơi, báo là hai vị tiểu công tử muốn đến đây ở hai hôm, người bên kia đã gấp rút thu dọn sân viện, rất nhiều đồ đạc đều đã được mua mới….”

Tiểu công tử chính là cách gọi được ấn định trong Tĩnh Vương phủ, nói chính ra thì là một cặp song sinh của Trường Hoa Công Chúa. Trường Hoa Công Chúa là chị ruột của Tiêu Tuy, cũng là cô cô ruột của Hoàng Đế hiện nay. Tuy nhiên nàng đã gả cho một phú thương từ lâu, không cho xây phủ Phò Mã tại kinh thành, cũng không cho trượng phu ở trong triều làm quan, hai người cùng nhau sinh sống ở phía Nam, cực kì hạnh phúc. Chỉ là đã nhiều năm mới có được một đôi song sinh, cho nên cưng chiều hết mực, hai đứa trẻ năm tuổi không có chút chín chắn nào, ở cùng nhau là có thể lật cả mái nhà!

Lần trước Tĩnh Vương phủ đón tiếp hai đứa là hai năm trước, khi đó bọn chúng mới ba tuổi, nhưng cũng đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện gà bay chó sủa, khiến cho người hầu vừa không ngừng kêu khổ, vừa không nghĩ ra được cách nào.

Hai người hầu đi phía sau Tiêu Tuy, trông chờ chỉ thị của hắn, đợi một lúc lâu cũng chỉ nhận được một câu “Tùy bọn chúng đi, đừng làm ai bị thương là được.”


Trong lòng tên người hầu rét lạnh, tự biết đây là một hồi ầm ĩ không tránh khỏi, nhưng nào còn cách nào? Đành phải phẫn nộ quay đầu đi, tự cầu con đường phía trước nhiều phúc một chút.

Đông tảo đứng trên tường nghe một lúc, có cái hiểu cái không.

Tiêu Tuy lúc này đã ngẩng đầu nhìn về phía Đông Tảo.

Đông Tảo bị Tiêu Tuy phát hiện, không hề sợ hãi mà lập tức đập cánh bay đến, không biết xấu hổ dùng lông cọ cọ má Tiêu Tuy.

“Một ngày không gặp như cách ba thu, tướng công, ngươi khiến ta nhớ quá…” Đông Tảo nói với Tiêu Tuy (Từ Nương nói với Trần thư sinh).

Một chuỗi tiếng chim trong trẻo vang lên bên tai Tiêu Tuy, Đông Tảo đã đậu lên vai hắn, xòe cánh nhiệt tình ôm lấy.

Tiêu Tuy đã không còn cảm giác ngoài ý muốn đối với việc Đông Tảo thân thiết, hắn đưa tay kéo Đông Tảo từ trên cổ mình xuống, nắm ở trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Tảo.

“Lại nói hai người bốn mắt đối nhau, tình cảm nảy sinh, Trần thư sinh thở dài một tiếng, cúi đầu cùng Từ nương hôn nhau…”

Đông Tảo thình lình thấy ánh mắt chăm chú và khuôn mặt phóng đại của Tiêu Tuy, tim thình thịch thình thịch đập, tiểu thuyết nghe hai ngày nay cũng không nhịn được mà bay hết ra ngoài.

Ay da, Đông Tảo cảm thấy mặt mình nóng như muốn chín, cả người sung sướng đến bay lên như hôm đó được ngâm mình trong hồ nước ấm.


Trên người Tiêu Tuy có một luồng khí rất mơ hồ, nhưng Đông Tảo vẫn cảm nhận được rõ ràng, đồng thời cảm thấy có chút hấp dẫn. Nó mơ màng không rõ lắm, thế nhưng phản ứng thân thể lại khá nhanh. Đông Tảo ngoài dự liệu của Tần Tiêu giãy khỏi bàn tay hắn, thế nhưng nó không chạy mà nhảy lên, dùng mỏ mổ vào môi hắn.

Trên sách nói là phải hôn như vậy, Đông Tảo kiếm cớ.

Không những không đau mà còn vì lực đạo của Đông Tảo mà hơi hơi ngứa. Tuy vậy hành động bất thình lình này vẫn khiến Tiêu Tuy ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt, Tiêu Tuy thậm chí đã cảm thấy mình quên mất Đông Tảo chỉ là một con chim do mình nuôi lớn, mà trong nháy mắt hai người chạm “môi” vào nhau, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt của thiếu niên đã xuất hiện mấy lần kia.

Vì sao lại là y?

Thế nhưng sau khi làm ra hành động này, Đông Tảo cũng là người càng chịu nhiều sự kinh ngạc hơn.

Trên mỏ nó dính một chút nước bọt của Tiêu Tuy, nguyên bản còn cảm thấy không sao, lại không ngờ nước bọt dính trên mỏ nó thoáng cái như lửa cháy mà nóng bừng lên.

Đông Tảo sợ hãi dúi mỏ vào thân mình cọ cọ, sau khi cọ xong thì cả người đều nóng. Không ổn rồi, không chỉ mỏ đau mà cả người cũng đau.

Đông Tảo tuyệt vọng, phạch cái bay lên, liên tục ở trên đầu tường lui về sau, vừa phòng bị vừa tủi thân nhìn Tiêu Tuy đang giật mình đứng trước mặt, mở miệng chỉ trích “Trong miệng ngươi có độc, có độc!”

Hoàn toàn quên mất chính mình mới là người nổi lên sắc tâm muốn đi hôn người ta!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.