Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 57


Đọc truyện Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta – Chương 57

Từ ngày vào hè, tiết trời nóng nực, mỗi buổi trưa đều nóng đến mức không muốn sống!

Đông Tảo ngồi khoanh chân trên giường, muốn đọc sách mà không tài nào tập trung nổi. Nó ném quyển “Thư sinh bá đạo và tiểu nam yêu” sang một bên, nhìn quanh, nói với một tỳ nữ “A Hương, ngươi có thể lấy giúp ta chậu nước đến đây không?”

Tiểu tỳ nữ vội vã chạy đi, lát sau đã đầu đầy mồ hôi quay lại, đặt chậu nước lên kệ. Nàng vuốt mồ hôi trên trán, muốn hầu Đông Tảo rửa mặt, nhưng Đông Tảo lại cho nàng lui “Ngươi đi nghỉ trước đi, ta tự mình ngủ.”

Khóe mắt Đông Tảo không nhịn được mà liếc qua chậu nước, thế nhưng nó không động, các tỳ nữ cũng không hiểu nó đòi chậu nước làm gì.

Đợi họ giải tán hết, Đông Tảo mới vội vã đóng cửa, còn cài then cẩn thận. Sau đó, nó thở phào, nhẹ tay nhẹ chân cởi bỏ quần áo, biến thành hình chim.

Tiểu bạch thu ngâm mình trong nước, lành lạnh rất thoải mái. Đông Tảo nhắm mắt làm ổ trong chậu, mặt nước vì nó mà khe khẽ lay động.

Mùa hè đầu tiên xuống núi không ngờ lại nóng như vậy. Tự nhiên, Đông Tảo thấy hơi nhung nhớ cái ngọn núi đã làm bạn với nó ba mươi năm trời. Mùa hè ở đó thật mát mẻ.

Đông Tảo đờ đẫn hóa thành quả cầu béo trong nước.

Sau đó, Đông Tảo còn biết một sự thật tệ hại hơn nữa…

Cách ngày…

“Đây chưa phải lúc nóng nhất đâu.” Tỳ nữ béo lấy kinh nghiệm lão làng nói với Đông Tảo “Năm ngoái phải hơn tháng nữa mới đến thời điểm nóng nhất trong năm cơ. Cũng phải đến lúc ấy, các viện trong Vương Phủ mới bắt đầu trải băng ra sân.”

“Nhưng mà Trúc viện trước giờ không trải, tại Vương Gia không cần.”


Đông Tảo ngẩng đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cảm thấy mình ngồi trong phòng mà cũng sắp bị thiêu cháy.

Tiêu Tuy cũng để ý thấy Đông Tảo mấy hôm nay bị thời tiết làm phiền, cả người lười biếng, lúc nào cũng lim dim buồn ngủ.

Có điều, ngoại trừ phân phó năm nay rải cả băng cho Trúc viện, Tiêu Tuy cũng không để ý nhiều lắm đến vấn đề này. Vì nói thật ra, bộ dạng càng ngày càng mềm nhũn của Đông Tảo khiến Tiêu Tuy thực thích. Không cần biết lúc nào, chỉ cần hắn về phòng, giang tay ôm Đông Tảo một cái, là Đông Tảo sẽ dính chặt lấy hắn không buông.

Cứ thế, cho đến tận khi nóng bức bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ…

Mặt trời đã lặn từ lâu, nhưng nhiệt độ lưu lại một ngày không chỉ không giảm bớt mà ngược lại, còn oi nồng như muốn bóp chặt yết hầu con người.

Sau khi ăn xong, Tiêu Tuy đến thư phòng giải quyết công vụ. Lúc quay về, hắn đẩy cửa nhưng không đẩy được.

Tiểu tỳ nữ đứng một bên cẩn thận tiến lên nói “Công tử ở trong đó một mình đã nửa canh giờ, trước có sai người lấy chậu nước rồi không còn động tĩnh nào nữa.”

Tiêu Tuy gõ cửa “Đông Tảo?”

Bên trong truyền ra tiếng Đông Tảo “Xin chờ một chút.”

Sau đó vang lên tiếng động như có người nhảy xuống đất, rồi tiếng bước chân chạy đến gần, lách cách lách cách mở cửa.

“Những người khác đừng theo vào nha.” Đông Tảo đứng sau cửa vội nói.

Tiêu Tuy chen vào kẽ hở giữa hai cánh cửa. Hắn vừa đứng vững, một đôi tay đã quàng qua người hắn. Tiêu Tuy cúi đầu, ánh mắt chạm phải Đông Tảo thì hơi sững sờ.

Hành động của Đông Tảo cực kì có khí chất của bậc bá vương. Nó ôm lấy Tiêu Tuy, càng dựa càng gần, đến tận khi gương mặt mềm mềm áp lên ngực Tiêu Tuy đến biến dạng.

Tiêu Tuy nhìn xuống, phát hiện cả người Đông Tảo trống trơn. Vậy cử chỉ này là tỏ ý yêu thương nhung nhớ sao?

Hắn đương nhiên không khách khí, không cần con chim béo kia câu dẫn, trong mắt đã tự đong đầy dục vọng. Tiêu Tuy giơ tay ôm lại Đông Tảo, không ngờ, Đông Tảo hự một tiếng dùng lực, cành cạch cài lại then cửa. Hai cánh tay Tiêu Tuy còn chưa khép lại, nó đã quay đầu, không thèm để ý chạy đi, lưu lại bóng mông trắng muốt.

Yêu thương nhung nhớ ban nãy hóa ra chỉ là vì đóng cửa!

Đông Tảo chạy hai ba bước thì đứng lại, theo sau một âm thanh khe khẽ, nó hóa thành hình chim, chậm chạp quay về làm một quả cầu trắng trôi nổi trên mặt nước.

“Ngươi đi ngủ đi.” Đông Tảo ngồi trong chậu nói “Ta cũng ngủ đây.”

Tiêu Tuy không dám tin “Ngươi ngủ ở đây á?” Hắn nhíu mày “Hóa lại thành người lên giường ngủ đi.”

“Trên giường nóng lắm.” Đông Tảo nhắm mắt từ chối “Ở đây khá mát mẻ.”

Tiêu Tuy đã không ngủ một mình từ lâu, lúc này tự nhiên sinh ra cảm giác thất lạc. Hắn lựa lời khuyên bảo “Lên giường ngủ đi, chứ cứ ngâm nước thế này một lúc, chim lại bị ngâm đến sưng bọng lên mất.”


Chim ý là chỉ hình dạng tiểu phì thu của Đông Tảo.

Đông Tảo mở mắt, có chút mừng rỡ “Ây da, thế á?”

Tiêu Tuy nghĩ nó dao động, đang muốn đổ thêm ít dầu vào lửa, đã thấy Đông Tảo vui như phát hiện bí kíp mới nói “Thế thì tốt, phải ngâm đến khi nào to bằng ngươi mới được.”

Lần đầu tiên Tiêu Tuy nhận ra Đông Tảo còn có một suy nghĩ như thế.

“Ngâm cái kia làm gì.” Tiêu Tuy nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới khuyên tiếp “Mập Mập như bây giờ cũng tốt lắm rồi.”

Đông Tảo hừ hừ, không tin đáp “Ngươi đừng dỗ ta, ta đọc nhiều sách rồi, ta biết cái kia càng lớn mới càng tốt.”

“Nhưng mà ngâm nước không lớn được đâu.” Tiêu Tuy chỉ ra sự thật.

“Vậy vừa nãy ngươi lừa ta?” Đông Tảo tỏ vẻ “ta nắm được ngươi rồi” nói “Ta không ngủ với ngươi nữa.”

Quấy tới quấy đi hóa ra là do ghét trên giường nóng, không chịu lên.

Tiêu Tuy dỗ một lúc lâu mới dỗ được con chim béo ra khỏi chậu nước.

Tuy bản thân nằm dưới, nhưng Đông Tảo toàn đọc truyện về hình mẫu bá đạo thư sinh, nên khi hóa thành người, nó nằm trên giường vô cùng đĩnh đạc. Chờ một lúc vẫn không thấy Tiêu Tuy qua, Đông Tảo lật mình gọi “Tiểu bảo bối, còn không mau đến ngủ với ta?”

Ngữ khí ngả ngớn, thiếu điều huýt sáo thổi gió nữa là đủ.

Nhưng trong mắt Tiêu Tuy, không cần biết con chim trần như nhộng kia lưu manh đến đâu, bản thân vẫn phải ăn nhiều một chút. Hắn cởi sạch xong mới lên giường. Lúc quay người, Đông Tảo có thể nhìn rõ toàn bộ cơ thể hắn.

“Oa.” Đông Tảo trợn tròn mắt, ghen tị nói “Ngươi từ nhỏ đã ngâm nước để lớn lên à?”

Nó còn không biết ngại gẩy gẩy khối thịt dưới thân của mình, cảm thấy không so sánh thì sẽ không bi thương, liền hừ một tiếng, xoay người lăn ra giữa giường.


Tiêu Tuy ôm lấy Đông Tảo từ phía sau, hài lòng bắt đầu động tác. Mập Mập giống như thiếu đi sự hăng hái, nhưng Tiêu Tuy thấy không sao cả. Hắn đã có kinh nghiệm lão luyện, biết làm cách nào để khơi gợi sự hào hứng của nó.

“Ưm, ưm?” Đông Tảo rên rỉ, bỗng nhiên giống như nhờ sự khiêu khích của Tiêu Tuy mà nó phát hiện ra tay Tiêu Tuy rất mát.

Đông Tảo chủ động nắm tay Tiêu Tuy.

Tiêu Tuy bị tiếng ngâm của Đông Tảo đốt cháy, đang định lật người đè lên thì Đông Tảo đã ấn hắn lại giường, bắt hắn nằm thẳng. Trong khi nó, chính nó cũng áp tới, nằm đè lên người Tiêu Tuy.

Hôm nay có thể trải nghiệm cảnh Mập Mập chủ động?

Tiêu Tuy sung sướng, kiềm chế kích động đợi Đông Tảo. Ai ngờ, sau khi nằm xuống, Đông Tảo không nhúc nhích nữa. Nó gối đầu lên hõm vai Tiêu Tuy, sự mềm mại tiếp xúc với sự cương cứng, chưa bao lâu đã ngủ say.

Tiêu Tuy trợn mắt đẩy Đông Tảo “Không làm sao?”

“Nóng lắm…” Đông Tảo lầm bầm.

Nhiệt độ cơ thể Tiêu Tuy thấp, ôm ngủ thực thoải mái.

“Sao lại muốn ngủ kiểu này?” Tiêu Tuy hỏi.

“Nóng…” Đông Tảo ngáp một cái, thật sự ngủ mất.

Cứ thế mà “nóng” đã trở thành vấn đề cần giải quyết hàng đầu trong mùa hè ở Tĩnh Vương phủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.