Đọc truyện Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta – Chương 20
Mình đã dùng cái bộ dạng này để tìm bạn đời ư? Đông Tảo nhớ lại nụ cười của Tiêu Tuy lúc lau mặt cho mình, cảm thấy hẳn là hắn đang cười nó rồi!
Đông Tảo cuộn mình thành cục thịt nhỏ trắng trắng mập mập phía trước gương đồng, kinh ngạc nhìn vào trong gương, trong mắt lộ ra âu lo, khắc khoải vô bờ.
Cái bộ dạng này rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?
Nó không nản vì tìm bạn đời không thành công. Nó chỉ sợ bản thân càng ngày càng xấu đến không thể vãn hồi!
Lúc Tiêu Tuy giải quyết xong công việc, sắc trời đã tối đen. Hắn nhớ ra từ nãy đã không thấy Đông Tảo ở trong phòng, cho nên đứng dậy ra ngoài đi tìm.
Khi ấy đã đến giờ cơm tối, chúng tỳ nữ đang bưng khay thức ăn gấp gáp đi lại trên hành lang để đến nhà ăn thì nhìn thấy Tiêu Tuy đứng chắp tay ở phía trước, vội dừng bước hành lễ.
“Mập Mập đâu?” Tiêu Tuy hỏi.
Tỳ nữ phía trước không phụ trách chăm sóc Đông Tảo cho nên không biết. Tiêu Tuy đứng yên tại chỗ cho các nàng đi vòng qua. Sau khi xác định Đông Tảo không ở bên ngoài, hắn đi thẳng đến cửa phòng – nơi tỳ nữ béo và gầy vẫn hay cho Đông Tảo ăn.
Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy nghe tiếng bước ra, thấy Tiêu Tuy thì ngay lập tức chỉ cho hắn chỗ của Đông Tảo.
Lúc trước, tỳ nữ béo cũng muốn đi tìm Tiêu Tuy rồi. Thế nhưng nàng sợ quấy rầy hắn xử lí công vụ nên không dám qua nữa.
Nàng theo sau Tiêu Tuy, bước nhanh vào phòng “Đã như vậy một lúc lâu rồi ạ. Nó cứ cắm đầu vào nước không chịu ra, tỳ nữ nhấc nó ra một cái là nó lại phi vào ngay. Trời thì rét, tỳ nữ sợ nó lạnh, cho nên cách một lúc lại đổi nước ấm một lần.”
Tiêu Tuy tiến lên phía trước, chưa bước được hai bước đã thấy Đông Tảo đậu trên thành chậu. Tuy nó có quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tuy, nhưng rất nhanh đã lại chúi đầu xuống nước.
Được cái Đông Tảo lông dày, không những không chìm xuống mà còn nổi lềnh phềnh trên mặt nước, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có cái đầu là bị nó cắm xuống. Hai cánh phành phạch tát nước.
Tiêu Tuy nhận ra hành động này của nó là đang rửa mặt.
Quả nhiên, Đông Tảo vò vò mặt chưa được bao lâu liền nhảy ra ngoài. Lông chim ướt sũng còn chưa kịp rũ hết nước, nó đã bay tới trước gương đồng kiểm tra.
Lúc nó bay vốn đã mất rất nhiều sức, bây giờ, lông chim bị dính nước lại càng khiến nó vất vả hơn. Sau khi rời khỏi nước ấm, không khí lạnh bao quanh trở nên rõ rệt hơn, Đông Tảo nhịn không được mà run run. Nó cắn răng bay đến trước gương đồng một lần nữa, nương theo ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến cẩn thận soi lại mặt mình. Thế nhưng, một bàn tay từ phía sau bỗng nhiên vươn tới ôm lấy nó.
“Sao lại ngốc vậy chứ?” Tiêu Tuy bất đắc dĩ nói khẽ, lấy khăn khô tỳ nữ béo đưa tới, dịu dàng bọc nó lại, xua tan khí lạnh trên người nó.
Đông Tảo ỉu xìu, hai con mắt đen láy rưng rưng liếc nhìn Tiêu Tuy.
Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tủi thân không chịu được.
Nó thật đáng thương! Nó vốn đã xấu, hôm nay lại còn bị dính thêm cái màu khó coi này lên mặt, đúng là xấu đến không còn gì bằng! Đã vậy, A Tuy lại còn nói nó ngốc…
Nhưng Đông Tảo cũng cảm thấy mình không thể phản bác lời của Tiêu Tuy… Nó dường như ngốc thật…
Tiêu Tuy không nói nhiều nữa, mang thẳng Đông Tảo đến thư phòng, dặn dò tỳ nữ mang tất cả đồ ăn đến đó. Hắn ngồi trên ghế gỗ, đích thân lau khô nước trên người cho Đông Tảo.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Tuy mới lại mở miệng nói “Trời lạnh như vậy, sao lại ngâm cả người vào trong nước thế? Nếu bị cóng thì có phải khổ rồi không?”
Đông Tảo đang buồn, ủ rũ không nói chuyện. Nhưng được Tiêu Tuy cẩn thận lau người cho, lại nghe thấy ngữ khí ấm áp của hắn, chút tinh thần hiếm hoi còn sót lại của Đông Tảo lập tức bị nhen cháy lên.
“Nhưng mà ta thật xấu.” Đông Tảo yếu ớt nói. Những lời này khiến người ta quá mức đau lòng, dù cho Đông Tảo có tự mình thừa nhận, nó cũng không muốn phải thừa nhận trước mặt Tiêu Tuy.
“Xấu?” Tiêu Tuy hoàn toàn không biết Đông Tảo còn có suy nghĩ như vậy.
Xét từ góc độ của hắn mà nói, tên mật thám nhỏ Đông Tảo này tuy không được coi là loài chim đẹp nhất, nhưng nhanh nhẹn dễ thương thì khó có loài nào sánh bằng. Chưa kể, nó còn có khả năng độc nhất vô nhị là biết nói chuyện, biết tự mình phiền não, lộ ra bộ dạng đáng thương nhỏ bé.
“Xấu!” Đông Tảo rất khẳng định đáp lại. Đồng thời, nó càng cúi thấp đầu, xấu hổ đến mức không muốn ngẩng lên nữa.
Tiêu Tuy nhịn cười, không biết tiêu chuẩn xấu đẹp của thế giới loài chim chúng nó, cho nên hỏi “Vậy phải trông thế nào mới đẹp?”
Đông Tảo chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng lại nhỏ đi một chút, hơi ngượng ngùng nói “Trông như A Tuy rất đẹp.”
“Một người một chim làm sao mà so được?” Tiêu Tuy lau cho Đông Tảo gần khô. Hắn sợ Đông Tạo lạnh nên lấy hai tay ôm lấy nó “Ta cảm thấy ngươi rất dễ thương mà.”
Trong lòng Đông Tảo ấm áp, nhưng cũng không tin lắm. Không dưng mà nó bị các con chim khác gọi là “đồ quái dị” suốt ba mươi năm. “Người đừng lừa ta nữa, ta biết mình rất xấu.”
Âm thanh của nó không còn giòn giã như xưa nữa, cả người héo rũ, hoàn toàn cho rằng đây là sự thật.
Đông Tảo ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuy. Nó nói thêm một câu, chất giọng non trẻ mang theo nghẹn ngào càng lộ ra sự đáng thương “Nếu như, nếu như sau này ta vẫn xấu như này, ngươi có còn cần ta nữa không?”
Đông Tảo nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy rất sợ việc bị Tiêu Tuy ghét bỏ.
Tiêu Tuy xoa xoa cái mặt đã nhạt màu của Đông Tảo “Ta lừa ngươi làm gì? Không xấu chính là không xấu.”
Hắn không hiểu sự buồn bã của Đông Tảo bắt nguồn từ đâu, nhưng vẫn kiên trì an ủi nó.
“Thật, thật sao?” Trong đáy lòng Đông Tảo dần dần dấy lên một niềm hi vọng. Nó tha thiết nhìn Tiêu Tuy.
Tiêu Tuy gật đầu “Màu trên mặt ngươi chỉ hai hôm là phai, đừng lo.”
Nghe được câu an ủi này, tâm trạng Đông Tảo mới khá hơn một chút. Thế nhưng trước khi đi ngủ, nó vẫn lo lắng chạy đi soi gương, cái màu hồng kia hình như đúng là có nhạt đi một chút như lời Tiêu Tuy nói.
Đông Tảo nghe tiếng nước Tiêu Tuy tắm rửa từ phòng trong, tâm tư nhộn nhạo, cẩn thận giương cánh bay kên, đậu phía trên tấm rèm che, ló đầu vào nhìn lén.
Tiêu Tuy ngồi ở trong bồn, quay lưng về phía nó. Tóc dài xõa tung, hợp với hơi nước mờ trắng không ngừng vấn vít bay lên trông như tiên cảnh.
Đông Tảo ngây ngốc ngắm nhìn một lúc, không thể nói rõ xem cảnh này có bao nhiêu quen thuộc. Tuy vậy, ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu nó, rất nhanh đã biến mất.
Một trận gió lạnh thổi qua, Đông Tảo rùng mình. Nó nhìn lại, thấy cửa sổ không biết đã bị mở ra một cánh tự lúc nào. Trăng đêm nay rất sáng, soi rõ bên trong đình viện. Đông Tảo bay đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ánh trăng. Lúc nó đang định bay đi, một bóng người bỗng nhiên im lặng xuất hiện trước cửa sổ.
Đông Tảo bị y dọa sợ, còn đối phương hình như cũng cảm thấy kì quái khi thấy trong phòng có một con chim nhỏ. Nhưng hiển nhiên, y không coi Đông Tảo là mối đe dọa gì. Ai ngờ, Đông Tảo đột ngột giương cánh, lao mạnh vào phòng trong, lớn tiếng hô lên “A Tuy!”
Tiếng nước trong phòng trong tí tách rơi, hắc y nhân ngoài cửa sổ nhanh chóng phi thân vào theo. Y không thể tin được mà nhìn chằm chằm Đông Tảo. Con chim đó vừa nói tiếng người ư…?
Hắc y nhân còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tiêu Tuy đã dùng kiếm vén rèm hướng thẳng về phía y.
Hắc y nhân không hoảng hốt lắm, y đi chuyến này vốn đã quyết tâm phải chết. Nhưng sau khi liên tiếp giết chết bốn ám vệ của Tiêu Tuy, y đã ước lượng được trình độ võ công của Tiêu Tuy. Y tự tin y có thể giết chết hắn!
Hắc y nhân rút vũ khí ra nghênh chiến. Đao kiếm hai người chạm nhau, vang lên tiếng lách cách không ngừng trong không khí. Đông Tảo nghe tiếng, trong lòng run lên sợ hãi.
Nhưng nó rất nhanh đã nghĩ ra một ý. Nó cẩn thận bay từ trên xà nhà ra ngoài cửa sổ, đứng trên nóc nhà hô to “Người đâu! Người đâu!”
Hắc y nhân không hiểu sao một con chim lại biết nói. Lúc trước, y cứ nghĩ là mình nghe nhầm. Nhưng lúc này, lần thứ hai nghe thấy âm thanh của Đông Tảo một cách rõ ràng, y giật mình.
Cũng vì sự thất thần trong nháy mắt này, kiếm của Tiêu Tuy đã lướt qua cổ y, cắt ra một vết thương vừa dài vừa sâu, máu đỏ mạnh mẽ trào ra.
Một kiếm này của Tiêu Tuy rõ ràng không có ý định lưu lại mạng sống cho hắc y nhân, y khó tin ngã xuống.
Ánh mắt Tiêu Tuy lạnh băng, vẻ mặt vô cảm, giơ cái kiếm đã cắt cổ hắc y nhân giống như cắt đậu phụ lên, đâm xuống tim y, để y hoàn toàn chết đi.
Còn hắn, trên người chỉ khoác duy nhất một cái áo khoác, hai chân để trần, tóc ướt xõa tung sau người, lại không hề có chút hỗn loạn nào.
Thị vệ bên ngoài bị tiếng của Đông Tảo dọa sợ, lục đục chạy tới. Bọn họ vừa vào cửa đã bị cảnh tượng khiến cho không thốt nổi lên lời, liên tục xin lỗi vì mình hộ chủ bất lực.
Tiêu Tuy không để ý đến bọn họ, đi thẳng ra ngoài, ngẩng đầu lên nóc nhà gọi Đông Tảo “Đông Tảo, xuống đây!”
Sau khi trải qua chuyện lớn như vậy mà việc đầu tiên hắn làm lại là đi ra ngoài tìm chim…!
Mọi người ai cũng có suy nghĩ riêng, nhưng tất cả đều cúi gằm mặt không dám ngẩng lên nhìn. Chỉ có tỳ nữ béo nhìn thấy Đông Tảo bay nhanh từ trên nóc nhà xuống, đậu trên tay Tiêu Tuy, vô cùng lo lắng kiểm tra thân thể Tiêu Tuy.
Nó xác nhận Tiêu Tuy đánh nhau xong không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, đậu trên vai hắn không chịu xuống.
Lúc này, trong phòng, máu văng khắp nơi, buổi tối không thể ngủ lại nữa, Tiêu Tuy đi vào phòng trong rửa qua mặt, chải đầu, rồi đi đến phòng bên cùng Đông Tảo.
Về phần chủ của hắc y nhân kia là ai, trong lòng Tiêu Tuy đã nắm được bảy tám phần, đồng thời cũng lạnh đi hai phần.
Trải qua chuyện vừa nãy, tâm trạng Đông Tảo phập phồng lên xuống. Đến tận trước giờ đi ngủ, nó còn tự cảm thấy không thể lại khinh địch như vậy nữa.
Thừa dịp Tiêu Tuy đang thương nghị chuyện điều tra với thủ hạ, nó cuộn mình lại trên cái bàn mềm mại, hướng về phía ánh trăng ngoài cửa sổ cầu xin “Hi vọng vị đại thần tiên ở đây có thể nghe thấy lời của con, con chỉ có hai nguyện vọng là mong A Tuy sau này được bình an và con có thể đẹp hơn một chút thôi, chỉ hai điều này thôi, những điều khác con không có cần đâu.”
Đông Tảo nói xong lại cảm thấy mình nói nhanh quá, vội vã bồi thêm “À không, không phải, vừa nãy nói nhanh quá, con còn bỏ sót một điều, ngài nghe thêm một chút có được không?”
“Hi vọng A Tuy sẽ thích con.” Đông Tảo nhỏ giọng thì thầm, cuối cùng còn không yên tâm lắm mà dặn dò vị đại thần tiên kia “Ngài nhất định phải thành toàn cho tâm nguyện của con đó nha, cảm ơn, cảm ơn ngài!”
Tối nay, từ trong trúc viện ra đến bên ngoài Tĩnh Vương phủ đều không yên, đèn đuốc hầu như được thắp sáng cả đêm, đề phòng nghiêm ngặt.
Mà ở căn phòng bên cạnh trúc viện, Đông Tảo yên lặng tựa sát vào cần cổ Tiêu Tuy, mềm giọng an ủi hắn “Đừng sợ, đừng sợ, A Tuy đừng sợ nha.”
Mặc dù Đông Tảo đã mệt mỏi ngủ mất, Tiêu Tuy vẫn bị hành động của nó đánh tan chút băng lạnh trong lòng…
Đông Tảo thở phì phò, yên tĩnh ngủ say khiến cho Tiêu Tuy đang tỉnh táo cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ lây. Hai người tựa cùng một chỗ, say giấc…