Đọc truyện Tiểu Oan Gia – Chương 30
Tháng hai năm 2008, cô Vương tay cầm túi đi chợ khóa cửa nhà, người quen biết đều chào hỏi nàng:
“Cô Vương, đi ra ngoài mua thức ăn phải không!”
Cô Vương “Ừm ừ” trả lời, rồi cầm túi tiếp tục đi. Lúc cô Vương ra ngoài mua là chiều ba giờ, đến tận chạng vạng sáu giờ, nàng vẫn chưa trở về. Giáo sư Tống nôn nóng, thấy Tống Trạch vừa đi làm về đã chạy ra cửa:
“Hồi ba giờ mẹ con đi ra ngoài, bây giờ còn chưa về, mau đi tìm mẹ đi!”
Giáo sư Tống ở lại trong nhà chờ, Tống Trạch ra cửa, đi thẳng tới chợ, lượn mấy vòng trong cái chợ nhỏ, nhưng không thấy bóng dáng cô Vương. Đi một vòng xung quanh các hàng bán quà vặt ở gần siêu thị, vẫn không tìm thấy người.
Tống Trạch thấy hàng xóm đi ngang thì hỏi:
“Dì có thấy mẹ con không?”
Có người nói hồi ba giờ mấy thấy nàng trong chợ mua trứng chim, có người nói hồi bốn giờ mấy nàng đã ra khỏi chợ, lại có người nói thấy nàng đi về phía Đông của chợ. Tống Trạch gấp đến đầu đầy mồ hôi, vội vã chạy về hướng Đông.
Tối tám giờ rưỡi, tìm được cô Vương cách trường đại học nào đó 3 km. Nàng xách một túi trứng, ngồi ngẩn người ở trạm xe bus. Tống Trạch đi đến kéo nàng:
“Mẹ ơi, mẹ ở chỗ này làm gì vậy?”
Cô Vương mơ mơ màng màng nói:
“Mẹ cũng không biết. Mẹ đi… đi đến đây làm gì?”
Tống Trạch nói:
“Không phải mẹ ra ngoài mua thức ăn sao?”
Cô Vương nói:
“Đúng đúng đúng, mua thức ăn xong thì về nhà… ủa, Tống Trạch, sao mẹ lại ở đây?”
Trong lòng Tống Trạch “ầm” một tiếng.
Mấy ngày sau, hai ba con Tống gia dẫn cô Vương đi bệnh viện, cầm phiếu kết quả trong tay: cô Vương bị hội chứng sa sút trí tuệ.
Hai năm gần đây trí nhớ cô Vương bắt đầu kém đi, thường xuyên quên những lời mình vừa mới nói, cứ nghĩ người già thì trí nhớ giảm, nên ba con Tống gia cũng không để ý. Ai ngờ lại bị mắc chứng bệnh này? Bác sĩ nói: “Bệnh sa sút trí tuệ sẽ làm trí nhớ suy yếu dần, dễ bị lạc đường, phải có người trông bệnh nhân thường xuyên.”
Giáo sư Tống nghỉ việc về hưu, ở lại trong nhà chăm sóc cô Vương, nhưng mặc dù vậy, cô Vương vẫn bị mất tích mấy lần, có một lần đi thật lâu mới tìm thấy được, lúc ấy đã qua một ngày một đêm; có lần nàng đến bờ sông ngồi, có lần nàng lại ngồi trên đường ray xe lửa.
Mọi người thường xuyên trông thấy Tống Trạch vừa đi làm về, áo sơ mi trên người còn chưa kịp thay ra, đã lấy xe đạp chạy đi – trong chợ có rất nhiều ngóc ngách nhỏ nên chạy xe hơi không tiện, vẫn là xe đạp tốt hơn, cũng không biết cậu đã học chạy xe đạp hồi nào. Lâm Kính Tổ đi làm về, nhìn gương mặt xinh xắn gầy hẳn đi, tự đạp xe chạy lắc lư giữa đường, trong lòng cảm thấy đau đớn như bị thắt lại.