Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 73: Cắt cỏ


Đọc truyện Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn – Chương 73: Cắt cỏ tại website TruyenChu.Vip

Nói ra
lời này, Lỗ Cảnh An nhìn xung quanh một chút, thấy trừ hắn ra cùng hai huynh đệ
trong đại sảnh ra thì không còn người khác, không nhịn được bất mãn nhìn Tiêu
Kinh Sơn: “Nếu ngày đó huynh nghe theo lời khuyên bảo của chúng ta lên làm
đế thì huynh đệ bọn ta đâu có phiền não vì cục diện hôm nay như vậy!”

Tiêu
Kinh Sơn nhìn dáng vẻ tràn đầy oán trách của hắn mà nhướng mày cười nói:
“Ngươi cùng nàng không mưu mà hợp.”

Lỗ Cảnh
An nghe vậy sửng sốt, một lúc sau mới xuất ra một câu nói: “Cái gì gọi là
khác đường cùng đường, ta là vì tương lai chúng ta, nàng là vì vị trí hoàng
hậu.”

Nhưng
hắn nói xong lời này lại suy nghĩ một hồi, cảm thán nói: “Nhưng mà sự đời
thật khó liệu, nếu khi ấy huynh thực sự truất thái tử tự lập làm đế thì Mạc Yên
nhi không phải vẫn là hoàng hậu sao? Nàng làm hoàng hậu, ta không chịu
nổi!”

Hô Diên
ở một bên vẫn im lặng nghe, lúc này chợt chen miệng vào: “Lòng Kinh Sơn
không có giang sơn này, nói nhiều vô ích. Huống hồ nếu ngày ấy hắn thực sự nghe
ngươi khuyên bảo thì lúc này chỉ sợ hắn cùng vị Tẩu Phu Nhân tình đầu ý hợp bây
giờ không có duyên rồi.”

Lỗ Cảnh
An gật mạnh đầu, chòm râu xuề xòa cũng động theo: “Không tệ, theo tính
tình của huynh, nếu khi ấy đồng ý cưới nữ nhân kia thì tất nhiên sẽ không nuốt
lời.”

Tiêu
Kinh Sơn gật đầu cười nói: “Nói rất đúng, mọi người đâu đã vào đấy.”

Lỗ Cảnh
An vẫn còn bất mãn: “Nhưng bây giờ mỗi ngày khi đi ngủ ta đều không thể
sống yên ổn a, kể từ khi hắn làm hoàng thượng, lại sủng hạnh nữ nhân kia, hắn
đều đã quên sạch tình huynh đệ nhiều năm của chúng ta.”

Hô Diên
tướng quân gật đầu đồng ý, nhíu mày nói: “Từ khi nữ nhân kia lọt vào lòng
hắn, hắn đã bỏ rơi ngươi, cũng bỏ rơi ta.”

Tiêu
Kinh Sơn cười khổ, con ngươi hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Có lẽ không
phải lúc đó, ta thấy ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân kia, hắn đã
không còn là thái tử trong quá khứ chúng ta từng quen biết nữa rồi. Nếu lúc ấy
ta biết hắn chung tình với nữ nhân kia như vậy, bất luận như thế nào ta cũng
không có khả năng có nửa điểm liên quan tới nữ nhân kia.”

Lỗ Cảnh

An xua xua tay: “Mà thôi, việc này không thể trách huynh, từ xưa đến nay
được điểu quên cung được chim quên ná chính là thiên cổ chí lý, hơn nữa huynh
đệ tốt cũng có khi ly tán. Huống hồ xuất thân của hắn vốn không giống chúng ta,
đứng ở vị trí của hắn mà không có dã tâm làm hoàng đế thì sẽ bị cha trong nhà
cầm dao giết vịt đuổi theo a.”

Nói một
hồi, hắn lại vỗ về chòm râu thở dài một tiếng: “Cuối cùng hoàng thượng yêu
giang sơn hay yêu mỹ nhân, chúng ta thật sự là nhìn không ra.”

Tiêu
Kinh Sơn gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, từ xưa ngôi vị hoàng đế quyền
thế dễ làm con người biến lòng nhất, nhưng các ngươi yên tâm, ta rời khỏi
trước, nhất định hắn sẽ yên tâm.”

Hô Diên
tướng quân trầm tư nói: “Bây giờ ta thấy hắn đã yên tâm hơn nhiều, dù sao
thấy ngươi cùng Tẩu Phu Nhân ân ái như vậy, hắn biết hoàng hậu của hắn không
còn cơ hội nào. Nếu hắn lo lắng giang sơn của hắn, này cũng không có gì, bọn ta
không phải người tham luyến vinh hoa phú quý, cùng lắm thì cùng ngươi quy ẩn
núi rừng.”

Lỗ Cảnh
An nghe lặp đi lặp lại gật đầu, cầm lấy râu xuề xòa của hắn nói: “Lời này
nói không sai, mấy năm gần đây ta cũng tích được nhiều bạc trắng, chúng ta mang
bạc tìm nơi vắng vẻ mua đất, cưới vợ sinh mấy đứa con trai, ngày ngày khẳng
định rất thong dong.”

Mai Tử
đương nhiên không biết mấy nam nhân ở đại sảnh đang ưu lự tính toán gì. Nàng
đang vui như điên ôm lấy con lừa lông ngắn của mình nhìn đông nhìn tây.

Con lừa
lông ngắn xem ra cũng trải qua nhiều chuyện, mắt rưng rưng nhìn Mai Tử làm
người ta tăng thêm vài phần thương cảm. Thế là Mai Tử càng thêm khổ sở, yêu
thương sờ lỗ tai nhọn nhọn của nó, lẩm bẩm nói: “Ngươi ra ngoài cũng không
vui vẻ sao? Chờ Kinh Sơn làm xong chuyện, chúng ta liền nhanh chóng trở về. Trở
về rồi ta sẽ sửa chuồng lại cho ngươi, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi ăn no cỏ, rảnh
rỗi sẽ mang ngươi lên sườn
núi đi dạo, không bao giờ để ngươi chịu uất ức nữa.”

Con lừa
lông ngắn dường như hiểu lời Mai Tử nói, cái đầu cọ loạn bên eo Mai Tử, giống
như đứa bé đang làm nũng, làm cho Mai Tử càng thêm đau lòng.

Đợi đến
khi Tiêu Kinh Sơn tiễn Lỗ Cảnh An và Hô Diên rồi trở lại hậu viện thì chỉ thấy
con lừa đang cúi đầu ăn cỏ, lại không thấy tung tích Mai Tử đâu. Hắn tìm thị nữ
hỏi thì thị nữ kia đáp: “Phu nhân cầm một con dao, Bình Nhi xách theo một
cái rổ, hai người chạy đến sau hoa viên rồi.”

Tiêu

Kinh Sơn nghe vậy nhất thời nhíu mày, rổ cùng dao, đây là để làm gì?

Tiêu
Kinh Sơn không hiểu, bước nhanh chân đi tới sau hoa viên thì thấy có hai đỉnh
đầu tóc đen đang lắc lư giữa những khóm hoa. Tiêu Kinh Sơn vội vã đến gần nhìn,
lúc này mới phát hiện Mai Tử đang ngồi xổm bên bụi hoa, một tay cầm lưỡi hái
chọn những cọng cỏ dài cắt đi.

Hắn
nhất thời hiểu ra, không nhịn được cười nhẹ một tiếng: “Nàng thật đau lòng
con lừa a, còn chạy đến đây cắt cỏ cho nó.”

Mai Tử
nghe tiếng cười trầm thấp của hắn, ngẩng đầu nhìn một cái, oán giận nói:
“Ở đây đều là hoa, cỏ xanh ít đến đáng thương, ta phí hơi sức nửa ngày mới
tìm được một ít như thế.” Vừa nói nàng vừa từ bụi hoa đứng lên, nhấc cái
rổ dưới chân cho Tiêu Kinh Sơn nhìn: “Sợ là chỉ đủ cho nó ăn no nửa
bụng.”

Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu nhìn, quả nhiên trong cái rổ không lớn kia chỉ có gần nửa rổ là cỏ
xanh mà thôi, hơn nữa cỏ này còn so le không đều, vừa nhìn là biết phải phí hơi
sức chín hổ hai trâu mới nhổ được ra từ bụi hoa, thật đúng là làm khó tiểu
nương tử của hắn rồi.

Lúc này
Bình Nhi cũng từ bụi hoa đúng dậy, lau lau mồ hôi trên trán, vô tội thay vườn
hoa giải thích nói: “Phu nhân à, vườn hoa vốn để trồng hoa, không phải
trồng cỏ, càng không phải là chỗ để nuôi lừa a.”

Đỉnh
đầu Mai Tử dính lá khô, mất nhuệ khí nói: “Hoa thì có gì tốt, tuy nói nhìn
đẹp một chút nhưng lại không thể cho lừa ăn, không thể nuôi gà, càng không bổ
ích gì cho con người cả.”

Tiêu
Kinh Sơn một bước đi tới bụi hoa, ngồi chồm hổm thay nàng xoa xoa mồ hôi trên
trán, thuận tiện giúp nàng lấy xuống lá khô xen lẫn trong búi tóc: “Ngày
mai nếu có thời gian, ta cùng nàng đi ra ngoài thành một chút, lúc đó dẫn lừa
của chúng ta theo nữa, cho nó ăn no nê, được không?”

Mai Tử
nghe vậy, nhất thời vui vẻ gật đầu loạn xạ: “Tốt, đến lúc đó ta có thể
cưỡi lừa không?” Nàng biết bây giờ Tiêu Kinh Sơn là tướng quân, nàng chính
là người gọi là phu nhân, không thể giống như trước kia nghênh ngang cưỡi lừa
nữa.

Tiêu
Kinh Sơn nhìn hai mắt nàng sáng lên, sủng nịch gật đầu nói: “Đương nhiên

có thể.”

Mai Tử
vẫn còn nghi ngờ: “Lỡ người khác thấy thì có sao không?”

Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy thì cười: “Quan tâm người khác làm gì, nếu nàng muốn
cưỡi thì cứ cưỡi thôi.”

Mai Tử
được Tiêu Kinh Sơn bảo đảm, dĩ nhiên trong lòng vui vẻ, một tay nhấc lấy rổ,
một tay kéo Tiêu Kinh Sơn nói: “Chúng ta nhanh nhanh báo tin tốt cho con
lừa nào, thuận tiện đem cỏ cho nó ăn.”

Tiêu
Kinh Sơn mặc dù không hiểu lừa có thể nghe hiểu tin tốt của Mai Tử hay không,
nhưng nếu nương tử nhà hắn vui vẻ, hắn cũng đành thuận theo nàng đi qua báo cáo
tin tốt này với con lừa.

Nhất
thời, sau hoa viên chỉ còn lại một mình Bình Nhi. Nàng nhìn bóng lưng hai người
xa đi, bất đắc dĩ than thở nói: “Phu nhân vốn ngây ngốc, bây giờ tướng
quân sao cũng vờ ngớ ngẩn theo vậy!”

Buổi
tối hôm đó, Mai Tử đem cỏ xanh cho lừa ăn. Con lừa dĩ nhiên ăn đến lúc lắc đuôi
nhỏ, thuận tiện thân mật cọ cọ eo Mai Tử. Tiêu Kinh Sơn ở một bên nhìn thấy,
bất đắc dĩ cười nói: “Nó thật giống nàng.”

Mai Tử
bất mãn nói: “Sao lại như vậy được, nó là lừa, sao có thể giống ta!”

Tiêu
Kinh Sơn nhìn dáng vẻ con lừa làm nũng với Mai Tử, nhìn lại dáng vẻ Mai Tử đang
cong môi nhìn mình bất mãn một chút, cười cười không nói gì.

Mai Tử
thấy hắn cười thì chợt nhớ tới chuyện trước kia trong quân doanh. Khi ấy hắn
nhất định muốn nàng đỡ lấy cây cột, sau đó hắn từ phía sau làm chuyện kia. Lúc
đó nàng rất là bất mãn, còn nói chẳng lẽ chàng coi ta làm lừa sao.

Bây giờ
Mai Tử nhớ tới chuyện lúc đó, trên mặt nhất thời đỏ lên, liếc hắn một cái rồi
cúi đầu xuống tập trung cho lừa ăn, không thèm để ý đến hắn nữa.

Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng nàng, đi tới bên cạnh từ phía sau
ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Sao lại đỏ mặt? Nóng sao?”

Mai Tử
cảm nhận hơi thở ấm áp bên tai, biết hắn lại giở chiêu cũ. Hắn làm sao có thể
không biết suy nghĩ trong lòng nàng, thế mà còn cố ý hỏi trêu chọc nàng. Lập
tức nàng bất mãn vặn vẹo vòng eo, nhỏ giọng nói: “Không cần làm càn, có
lừa nhìn đấy.”

Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu nhìn con lừa một chút, quả nhiên thấy nó đang hển hển lỗ mũi
ngẩng đầu nhìn qua.

Hắn

sửng sốt một chút, lập tức bất đắc dĩ nói: “Con lừa này thì làm được
gì.”

Ai dè
con lừa dường như nghe hiểu lời hắn nói, đôi tai có nhúm lông trắng chuyển động
giống như đang khinh thường, khinh thường xong nó liền quay đầu ăn cỏ tiếp.

Tiêu
Kinh Sơn thấy vậy ha hả bật cười: “Nó chán ghét ta sao?”

Mai Tử
thấy tình cảnh này cũng không khỏi mím môi cười: “Đây là lừa ngoan của ta,
nó dĩ nhiên là nghe lời ta. Chàng bắt nạt ta, nó sẽ không thích chàng.”

Tiêu
Kinh Sơn nghe lời này, trầm mặt xuống nhìn con lừa, khiển trách nói: “Cái
con lừa vong ân này, lúc đó là ta bỏ bạc ra mua nó từ chân núi, hôm nay cũng là
ta bỏ ra một trăm lượng bạc trước mắt mọi người đem nó chuộc về, nó lại nổi
quạu với ta như thế!”

Mai Tử
thấy hắn trút giận lên đầu con lừa, lúc đầu cười “Hì hì”, cười xong
chợt phản ứng lại: “Một trăm lượng bạc?”

Tiêu
Kinh Sơn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, một trăm lượng bạc đổi con lừa
vong ân phụ nghĩa này.”

Mai Tử
dĩ nhiên biết một trăm lượng bạc mua nó, nhưng khi ấy nàng đang đắm chìm trong
niềm vui gặp lại lừa nhà mình nên căn bản không chú ý việc này. Đợi đến lúc này
nàng mới phản ứng lại, trong lòng không khỏi nhức nhối: “Là một trăm lượng
bạc a, có thể tiêu rất lâu .”

Mặt
Tiêu Kinh Sơn không biểu tình gật đầu: “Ừ, vì nó mà tốn một trăm lượng
bạc.”

Lúc đầu
Mai Tử nặng nề dậm chân một chút: “Ai u~, thực sự rất quý!” Nhưng lúc
nàng dậm chân được một nửa thì chợt dừng lại, dường như nhớ tới cái gì đó,
nghiêng đầu ngưng thần.

Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng có vẻ trầm tư, lên tiếng hỏi: “Sao vậy, nàng nghĩ tới
cái gì?”

Con
ngươi mọng nước của Mai Tử nhìn hắn một cái, mím môi cười nói: “Một trăm
lượng thì một trăm lượng, ta không đau lòng.”

Tiêu
Kinh Sơn nhíu mày: “A, Sao lại không đau lòng?”

Mai Tử
nở nụ cười, cười đến như mặt trời xán lạn: “Trong nhà người bán lừa có mẫu
thân ngã bệnh, người ta xác thực cần bạc trắng. Nếu một trăm lượng bạc này cho
hắn, vậy cũng xem như là bỏ đến nơi đứng đắn. Chúng ta có tay có chân, sau này
trở về kiếm thêm bạc là được, không nên đau một trăm lượng này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.