Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 69: Dùng sắc hoa phượng sơn móng tay


Đọc truyện Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn – Chương 69: Dùng sắc hoa phượng sơn móng tay tại website TruyenChu.Vip

Ngày
hôm nay Mai Tử dậy từ sớm. Đêm qua nàng nghe mấy nha hoàn nói tiến cung phải
chuẩn bị nhiều thứ. Tuy Tiêu Kinh Sơn lại nói không cần quá mức để ý, tùy tiện
một chút là được, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút thấp thỏm.

Thật
may là nàng cũng chẳng có gì để lo, tất cả mọi chuyện đã có người xử lý thỏa
đáng, nàng chỉ cần mặc quần áo vào là được. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng vẫn như cũ
có chút không tự nhiên, đi tới cầm tay nàng an ủi nói: “Trước kia không
phải nàng nói muốn tới đây tìm hoàng thượng hỏi tung tích của ta sao? Sao lúc
đó không có sợ như vậy.”

Mai Tử
nhớ tới trước kia, nhịn cười không được: “Lúc đó ta căn bản không hiểu
chuyện, liền một lòng nghĩ bất luận như thế nào cũng phải tìm được chàng. Bây
giờ biết nhiều rồi, đương nhiên cũng biết hoàng thượng nói một câu là có thể
muốn mạng người, ta có thể không sợ sao?”

Bàn tay
ấm áp khô ráo của Tiêu Kinh Sơn nắn tay nhỏ bé của nàng: “Đừng lo, đương
kim hoàng thượng là một quân chủ rất nhân từ, nàng nhìn thấy người thì sẽ
biết.”

Nhìn
thấy người thì sẽ biết? Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng Mai Tử vẫn bất an
như cũ. Tâm trí cứ như thế trên dưới thuận theo kiệu lắc lư, nàng căn bản không
có tâm trạng ngắm phong cảnh. Sau một hồi lắc lư cuối cùng nàng cũng đến trước
cửa cung, liền có người mời nàng xuống kiệu, theo người trong cung người ven
con đường lát đá mà đi.

Vì Tiêu
Kinh Sơn là Đại tướng quân, là võ tướng, mà Mai Tử chỉ là gia quyến cho nên
phải chờ hoàng thượng tuyên triệu mới có thể gặp mặt. Thế là hai người đương
nhiên phải chia tách.

Tiêu
Kinh Sơn sờ sờ cái tay phát lạnh của Mai Tử, trong lòng có chút nhịn không
được: “Nàng vào trước, ta phái người truyền tin gọi Minh Châu công chúa
lại đây với nàng.”

Mai Tử
nghe lời này, nhớ tới Minh Châu công chúa phóng khoáng kia, trong lòng ngược
lại dễ chịu hơn nhiều, Nàng gật gật đầu: “Ừ, cũng tốt.”

Lúc này
có người lại đây thúc giục, Tiêu Kinh Sơn vỗ vỗ tay nàng, nhỏ tiếng nói:
“Ta đi trước.”

Mai Tử
miễn cưỡng cười: “Chàng đi đi, ta không sao.”


Nói là
không sao, nhưng lúc bóng lưng koan dầy của Tiêu Kinh Sơn dần dần biến mất
trước mặt, lòng nàng cũng liền dần dần trầm xuống. Chợt nàng nhớ tới một chuyện
rất lâu rồi nàng không nghĩ tới, A Mang từng nói với nàng đừng đến kinh thành.

Dáng vẻ
A Mang lúc đó giống như ở kinh thành này có mãnh hổ sói ác, nhưng mà mãnh hổ
sói ác này rốt cuộc ở đâu?

Ở đây
sao?

Bao
quanh con đường hoa lệ là cung điện trùng trùng từng tầng từng tầng giống như
những ngọn núi không có điểm cuối nơi quê hương. Đó là cảnh tượng mà Mai Tử sẽ
không thể thấy ở thôn Bích Thủy, nhưng Mai Tử lại không có tâm trí nào để
thưởng thức. Nếu trước kia đến kinh thành nàng kinh thán một phen thì bây giờ
nàng chỉ cảm khái.

Chưa
bao giờ có một khắc như vậy, nàng cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một cô gái
thôn quê tầm thường nơi sơn thôn xa xôi mà thôi. Thiên hạ lớn như thế, mỗi
người dường như đều yên phận ở tại vị trí của chính mình. Nhưng nàng lại giống
như một con thỏ nhỏ không cẩn thận xông ra khỏi cánh rừng của mình, trong lồng
đầy kinh hoảng sợ hãi bất an.

Thậm
chí một khắc kia, nàng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc vì cái gì nàng lại rời khỏi
thôn nhỏ nơi sinh dưỡng mình, đi tới nơi nàng không quen đất không quen nước
này? Nàng ngẩng đầu nhìn dãy cung điện không điểm cuối một chút, ở một chỗ nào
đó đầu kia, có một nam nhân, chính là nam nhân đã săn bắn đã mài đao đã cùng
nàng gặt lúa ngày xưa.

Gả cho
hắn, đuổi theo hắn, tiến vào nơi đây sao?

Mai Tử
đang cúi đầu nghĩ thì chợt nghe một tiếng thét kinh hỉ: “Mai tẩu tử!”

Mai Tử
chưa bảo giờ nghe người khác gọi mình như vậy bao giờ, huống hồ ở nơi cung điện
xa lạ khiến người ta phát lạnh này. Nàng chợt ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Minh
Châu công chúa vui vẻ điên cuồng chạy lại đây.

Minh
Châu công chúa không còn ăn mặc không ra nam không ra nữ như lúc trước. Trên
người nàng là bộ váy màu vàng càng tăng thêm vài phần kiều mị cùng cao quý.


Minh Châu
công chúa kéo lấy tay Mai Tử cười đến không khép miệng được: “Cuối cùng
muội cũng gặp được tỷ!”

Mai Tử
nhớ nàng luôn miệng nói muốn tìm mình đi chơi thì cười nói: “Muội còn nhớ
việc này à, mấy ngày nay ta chẳng thấy bóng dáng muội đâu cả.”

Mai Tử
nói như thế, Minh Châu công chúa cảm thấy rất oan uổng, vội vã giơ tay lên trời
thề: “Kể từ khi vào cung, hoàng huynh nhà muội không biết bị cái gì, cả
ngày lẫn đêm đều sai người trông nom muội, vừa học này vừa học nọ, rất phiền!
Muội căn bản sức lực ra cung cũng không có a!”

Mai Tử
nghe nàng nói như thế cũng rất đồng tình: “Được rồi, nếu như vậy thì ta
đương nhiên sẽ không trách muội. Hôm nay ta tiến cung, ở đây yên tĩnh thật đấy,
yên tĩnh đến làm người ta phát lạnh. Ta đang sợ đây, thật may là gặp muội.”
Mai Tử cầm tay của nàng, cảm thấy được an ủi thân thiết chưa từng gặp qua.

Minh
Châu công chúa lại cau mày ưu tư nói:
“Tỷ thấy đấy, tỷ mới vào đây lần đầu đã không chịu nổi, muội này, muội
phải ở đây cả ngày lẫn đêm, muội thấy đây chẳng phải là chỗ cho người ở!”

Gần đây
Minh Châu công chúa rất phiền não, thật vất vả mới gặp được Mai Tử, thế là kéo
lấy nàng khóc lóc tố khổ một phen. Mai Tử bất đắc dĩ cũng đành nghe nàng nói.

Hai
người nói nửa ngày, chợt có một thái giám lại đây bái kiến, nói là hoàng hậu mẹ
mẹ mời.

Mai Tử
nghe vậy khá là kinh ngạc, căn cứ theo cách nói của Tiêu Kinh Sơn thì nàng phải
ở Thiên Điện chờ hoàng thượng triệu kiến. Hắn cũng không có nói nàng phải gặp
hoàng hậu mẹ mẹ, sao bây giờ lại xảy ra chuyện này?

Minh
Châu công chúa nghe nói hoàng hậu mẹ mẹ triệu kiến, cũng rất là vui vẻ kéo lấy
tay Mai Tử nói: “Đi, chúng ta cùng đi nào!”

Mai Tử
căn bản không kịp nghĩ gì liền bị Minh Châu công chúa kéo đi theo thái giám.

Trên

đường đi Mai Tử vội vàng vội vàng hỏi Minh Châu công chúa: “Gặp hoàng hậu
phải làm thế nào? Ta cái gì cũng không biết a!” Nàng chỉ biết gặp hoàng
thượng phải lạy, Tiêu Kinh Sơn thường hay dạy nàng, nhưng gặp hoàng hậu phải
làm thế nào đây?

Minh
Châu công chúa không cho là đúng: “Thấy thì bái còn thế nào nữa, tỷ cứ
chào hỏi là được! Yên tâm, hoàng tẩu của muội là đại mỹ nhân khó gặp, tỷ mà
thấy khẳng định sẽ vui vẻ!”

Mai Tử
nghe nàng nói như thế, trong lòng lại càng thêm thấp thỏm.

Dọc
đường đi nàng giống như cưỡi ngựa xem hoa, gặp vô số cung nữ cùng thái giám,
vòng qua vòng lại một hồi trên hành lang dài khiến người ta hoa mắt, cuối cùng
nàng cũng đến trước cửa một cung điện.

Minh
Châu công chúa vung vẫy kéo Mai Tử vào, miệng còn kêu lên: “Hoàng tẩu,
người tìm Mai tẩu tử làm gì vậy?”

Mai Tử
tùy ý để nàng ta kéovào trong điện. Nàng đi vào liền thấy cuối hai hàng cung nữ
đang cúi đầu đứng hai bên có một cô gái tùy ý ngồi ở đó.

Nàng ấy
xác thật là mỹ nhân.

Nếu như
nói Minh Châu công chúa là giọt sương mai thì nàng ấy chính là ánh hoàng hôn
rực lửa chiếu lên ngọn núi.

Nữ nhân
kia mặc váy sắc đỏ thêu hình phượng, đoan chánh mà không mất đi vũ mị ngồi ở
đó, cả người giống như một đóa hoa lan nở ở nơi cực kỳ phồn hoa, bên môi là nụ
cười nhạt như có như không nhìn nàng.

Nhất
thời Mai Tử nhìn ngây người, nếu như nói trước kia nàng cảm thấy cung điện này
lạnh như băng không phải là nơi con người nên ở thì bây giờ, nàng thấy cung
điện có cô gái này không còn lạnh như băng nữa, càng thêm vài phần sinh động.

Nữ nhân
kia, cũng chính là chủ nhân cung điện này, hoàng hậu Đại Chiêu, thấy Mai Tử
nhìn mình như vậy thì cúi đầu cười: “Ngươi tên là Mai Tử?”

Giọng
nói của nàng nhu hòa, trầm thấp, giống như tiếng gió thổi qua cành trúc, xào
xạc nhưng nghe vào tai lại rất thoải mái.

Lúc này
Mai Tử mới tỉnh lại rồi vội vàng muốn quỳ xuống.

Đợi đến
khi Mai Tử bên này kinh hoảng luống cuống quỳ xuống thì hoàng hậu lại nâng mắt,
nhẹ nhàng cười: “Miễn.”


Minh
Châu công chúa vội vã đỡ Mai Tử dậy: “Hoàng tẩu đã nói có thể miễn lễ
rồi, Mai tẩu tử nên đứng dậy thôi.”

Hoàng
hậu nghe lời này, tay vốn đang bưng một tách trà tinh xảo khẽ ngừng: “Mai
tẩu tử? Minh Châu, muội gọi thật thân thiết đấy.”

(P/S :
Tẩu tử là cách gọi thân thiết vợ của bạn)

Minh
Châu công chúa đỡ Mai Tử đang quỳ dậy có chút gian nan, lúc này nghe hoàng hậu
chị dâu hỏi thế thì nói: “Đây là nương tử của Tiêu đại ca, đương nhiên
muội nên gọi nàng là tẩu tử.”

Hoàng
hậu nghe nàng nói như thế, bên môi nở nụ cười nhẹ nhu hòa nhưng cũng không nói
thêm gì.

Lúc
này, Minh Châu công chúa dẫn Mai Tử ngồi lên ghế con một bên. Mai Tử biết ở
trước mặt hoàng hậu không nên ngồi tùy tiện, nhưng Minh Châu công chúa nhất
định muốn nàng ngồi, cuối cùng hoàng hậu ở một bên cũng nói: “Ngồi đi,
cũng không có người ngoài.”

Mai Tử
không còn cách nào đành ngồi xuống, nhưng tuy ngồi nàng vẫn cục xúc bất an.

Cung nữ
thái giám xung quanh tất cả đều cúi đầu hít thở nhẹ nhàng, phía trước là hoàng
hậu mẹ mẹ ung dung hoa quý làm người không dám nhìn, bên cạnh thì Minh Châu
công chúa phóng khoáng căn bản không hiểu được thần sắc của mọi người.

Mai Tử
chỉ đành phải cúi đầu, im lặng nghe, có hỏi thì sẽ đáp.

Hoàng
hậu ưu nhã thong dong thả ly trà trong tay xuống, khóe mắt Mai Tử lờ mờ có thể
thấy ngón tay nàng thon dài, trắng nõn dường như trong suốt, mà móng tay là sắc
đỏ chu sa, cơ hồ còn diễm lệ hơn cả quần áo của nàng.

Nàng
nhịn không được cúi đầu nhìn tay mình một chút, nàng vẫn cho là tay mình cũng
xem như đẹp. Lúc nhỏ khi phụ thân còn sống, trong nhà cũng có sơn móng tay màu
đỏ sắc phượng để Mai Tử cùng muội muội sơn. Màu đỏ sơn lên đầu ngón tay út
trắng noãn, mọi người thấy đều khen.

Nhưng
bây giờ nhìn thấy tay hoàng hậu trong lòng nàng lập tức hiểu, được dùng sơn màu
hoa phượng mà đã mừng đến sôi nổi chỉ có Mai Tử cùng Chu Đào nơi thâm sơn thôn
Bích Thủy mà thôi.

Bởi vì
các nàng không biết, ở bên ngoài núi lớn còn có một nơi phồn hoa như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.