Đọc truyện Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn – Chương 40: Hắn tốt lắm tại website TruyenChu.Vip
Tiêu
Kinh Sơn sắp xếp những chuyện cần làm, đem những thôn dân tinh lực cường tráng
phân ra làm ba ca, mỗi ca thay phiên nhau canh giữ khe núi. Lại quy ước mỗi khi
có sói đến, thì phải gào thật to, những người khác trong thôn sẽ nhanh chóng
đến đây. Cứ như vậy, ít nhất cũng có thể bảo đảm cho mọi người có thể nghỉ
ngơi.
Tiêu
Kinh Sơn thể lực cường tráng, cả ba ca hắn đều có mặt để canh giữ chỗ đó. Mai
Tử đau lòng hắn, nhưng hắn đương nhiên không nghe, Mai Tử cũng đành không nhắc
tới nữa. Từ từ, những người khác trong thôn cũng phát hiện, khuyên hắn nên nghỉ
ngơi, cơ thể là quan trọng nhất. Ai dè, khi ấy Tiêu Kinh Sơn ngồi trên một tảng
đá đang ăn chén mì nóng hôi hổi, vừa cười vừa nói: “Không sao, đây chẳng
tính là cái gì.”
Ngoài
Tiêu Kinh Sơn, lực lượng tiên phong chống sói còn có bọn cướp. Nếu như mới đầu
người dân trong thôn đối với bọn họ là đồng tình cùng bất đắc dĩ, thì sau này
liền còn có cả kính nể cùng cảm kích.
Trên người
bọn họ bị thương, nhưng vẫn là như cũ kiên trì lúc nào cũng canh giữ ở cửa
thôn, đề phòng bầy sói tấn công. Trong tay bọn họ luôn luôn cầm một cây cung,
ngay cả lúc đi ngủ cũng chưa từng buông
lỏng.
Thôn
dân cảm kích có thừa, liền mang theo thịt, lương khô, thực phẩm trong nhà lại
đây. Bọn cướp lúc đầu còn khách khí, sau này thấy thôn dân nhiệt tình quá, cũng
biết là cần có để đề phòng bầy sói về lâu về dài, lúc này mới nhận lấy đến.
Trừ lúc
đưa cơm, nữ nhân trong thôn sẽ luân phiên ở lại làm cơm đun nước giặt quần áo
cho bọn cướp. Từ từ, tất cả mọi người đều trở nên quen thuộc, quan hệ trái lại
cũng rất hòa hợp.
Bây giờ
Trần Hồng Vũ cùng Tiêu Kinh Sơn với bọn cướp đang ngồi trên tảng đá, trong tay
bưng lấy tô cơm tỏa hơi nóng mà đám người Mai Tử đưa tới. Trần Hồng Vũ tùy tiện
nói: “Kinh Sơn đại ca, mùa đông năm nay thật không dễ dàng a!”
Ai dè
thủ lĩnh bọn cướp – Bùi Chiếm Phong nghe vậy lập tức giống như nhớ tới cái gì,
ngây người một lúc, sau đó mới từ từ ngẩng đầu, trái phải trước sau quan sát
Tiêu Kinh Sơn một phen, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Tên huynh là Kinh
Sơn?”
Tiêu
Kinh Sơn gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Thủ
lĩnh bọn cướp Bùi Chiếm Phong như cũ không dám tin, cà lăm hỏi: “Kinh là
cây gai kinh, Sơn là núi lớn?”
Trần
Hồng Vũ ở một bên không khỏi bật cười: “Đúng vậy, huynh nói đúng rồi,
nhưng mà sao huynh lại chợt cảm thấy hứng thú đối với tên của Kinh Sơn đại ca
vậy, thường ngày ta đều gọi như thế, cũng không thấy huynh kỳ quái gì.”
Bùi
Chiếm Phong sững sờ một lúc, sau đó mới lầm bầm nói: “Thường ngày ta đâu
nghĩ nhiều như vậy, Tiêu Kinh Sơn. . . . . . Tiêu Kinh Sơn. . . . . . Có khi
nào là cũng tên cùng họ không?”
Hắn cúi
đầu tự lẩm bẩm tiếp: “Nếu như vậy. . . . . . Sao lại trùng hợp như thế. .
. . . . Nhưng nếu không phải, người như vậy, sao lại có thể xuất hiện ở nơi như
thế này?”
Tiêu
Kinh Sơn đem bát đũa thuận tay đặt xuống khối đá bên cạnh, đi tới vỗ vỗ bả vai
Bùi Chiếm Phong: “Nói thầm cái gì vậy?”
Bùi
Chiếm Phong ngược lại sợ hãi giật mình, vừa thấy hắn, vội vàng lắc đầu nói:
“Không có gì không có gì.” Trong miệng nói không có gì, nhưng ắnh mắt
hắn nhìn Tiêu Kinh Sơn đã không còn giống lúc trước, có nghi ngờ, cùng kính nể.
Tiêu
Kinh Sơn thấy hắn nói không có gì, cũng không hỏi nhiều, liếc nhìn Trần Hồng Vũ
bên cạnh đang cúi đầu húp cháo, mình cũng bưng chén lên ăn cơm tiếp.
Mai Tử
làm cho mọi người một bữa cháo thịnh soạn, sau đó lại lấy cho mỗi người một cái
bánh bột ngô lớn và khối thịt, cộng thêm một món xào, lúc này mới yên tâm ngồi
một bên nhìn Tiêu Kinh Sơn ăn.
Phúc ca
vừa đúng lúc đi tới, Tiêu Kinh Sơn liền vội vàng kêu, hỏi hắn ăn chưa, chưa ăn
thì cùng nhau ăn. Phúc ca vội vàng lắc đầu xua tay, nói là ăn ở nhà rồi, lại
nhìn trộm về phía Mai Tử.
Mai Tử
chỉ im lặng ngồi bên cạnh Tiêu Kinh Sơn, lặng lẽ nhìn hắn ăn cơm, thỉnh thoảng
còn gắp cho hắn miếng thịt, cố ý không nhìn Phúc ca một cái nào.
Phúc ca
hỏi tình hình ngày hôm nay, nói cha hắn phái hắn lại đây hỏi, bầy sói lúc nào
thì có thể triệt để rời khỏi thôn không quay lại nữa. Tiêu Kinh Sơn đương nhiên
là không thể đưa ra tin tức chính xác, chỉ nói bầy sói gần đây đã an tĩnh hơn
nhiều, không biết là chạy đi đâu hay là muốn làm gì. Phúc ca nghe thế, nhẹ
nhàng “À” một tiếng, trên mặt có chút bất đắc dĩ.
Một lát
sau mọi người ăn xong, Mai Tử liền cầm giỏ trúc đem bát đũa dùng qua thu lại.
Phúc ca vừa đúng lúc không có việc gì làm, vội vã đứng dậy giúp nàng xách giỏ
nói: “Muốn đem đến khe suối rửa đúng không, huynh cầm cho muội.”
Mai Tử
vội vàng nói không cần, nhưng Phúc ca nói vừa hay hắn cũng muốn về trong thôn,
không bằng cùng nhau trở về. Tiêu Kinh Sơn nhìn cái giỏ trúc nặng trịch một
chút, lên tiếng nói: “Khe suối gần núi, nàng đi một mình không an toàn, có
Phúc ca đi cùng nàng, ta cũng yên tâm một chút.”
Trần
Hồng Vũ cùng với mấy hán tử trong thôn ở bên cạnh đều biết chuyện trước kia của
Phúc ca và Mai Tử, lại nhìn một màn này, vốn cảm thấy nên kiêng dè, nhưng nhìn
thái độ Tiêu Kinh Sơn bình thản hào phóng, ngược lại cảm thấy mình suy nghĩ có
chút quá mức hẹp hòi rồi.
Thế là
Phúc ca đem cung tên cột chặt trên người, sau đó cầm giỏ trúc giúp Mai Tử, hai
người hướng khe suối mà đi. Dọc đường Mai Tử chỉ cúi đầu, không nói chuyện. Hai
người cũng nhanh chóng đi đến bên dòng suối nhỏ, lúc đó Phúc ca chợt lên tiếng
phá vỡ trầm mặc: “Cuộc sống bây giờ cuả muội rất tốt, Tiêu đại ca là người
tốt, là người có thể chăm sóc muội.”
Mai Tử
gật gật đầu: “Hắn rất tốt, có thể đi theo hắn, cả đời này muội chỉ cần vậy
là đủ.”
Phúc ca
nghiêm túc nhìn Mai Tử một cái, lúc này mới do dự nói: “Chuyện kia, huynh
xin lỗi muội . . . . . . Huynh không thể bỏ người nhà được.”
Mai Tử
không ngờ hắn lại nhắc tới chuyện này, ngẩng đầu liếc hắn. Chỉ thấy trên mặt
hắn đều là áy náy, Mai Tử cúi đầu xuống lần nữa, trong lòng bất đắc dĩ đành nở
nụ cười.
“Muội
không trách huynh, thật ra muội còn phải cảm ơn huynh, nếu không phải vì huynh,
sao muội lại có thể gặp hắn được.” Mai Tử thoáng cười nhẹ, nói với Phúc
ca.
Phúc ca
nhìn Mai Tử cười dịu dàng hạnh phúc, nhìn hai má nàng nhàn nhạt ửng đỏ, muốn
lên tiếng, nhưng miệng mở rồi lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể
thở dài một tiếng: “Hắn thực mạnh hơn huynh rất nhiều.”
Mai Tử
không chú ý tới mất mác của Phúc ca, trong lòng lại đang nhớ đến Tiêu Kinh Sơn,
mang theo nụ cười nhàn nhạt nhẹ nhàng nói: “Gặp được hắn, muội mới biết
trên đời này thì ra còn có nam nhân như thế.”
Phúc ca
chợt rất muốn hỏi, trên đời này nam nhân còn có thể như thế nào? Nhưng hắn
không hỏi, hắn thậm chí cảm thấy, nếu mình hỏi, Mai Tử cũng không chú ý, bây
giờ Mai Tử chỉ một lòng nghĩ đến Tiêu Kinh Sơn nhà nàng mà thôi.
Chớp
mắt, hai người đã đến bên khe suối. Phúc ca để giỏ trúc xuống, Mai Tử cẩn thận
lấy bát đũa ra rửa sạch, Phúc ca cũng giúp nàng rửa ráy một tay.
Nước
suối im lặng róc rách chảy qua, Phúc ca không khỏi nghĩ tới bọn họ lúc trước.
Lúc đó Mai Tử còn nhỏ, hắn cũng còn nhỏ, hai người thường xuyên đến bên khe
suối chơi đùa, hắn lấy nước vung vẩy lên người Mai Tử, Mai Tử sẽ nói cười chạy
đi.
Phúc ca
thở dài, hôm nay tiếng nước vẫn còn đây, nhưng Mai Tử thuộc về hắn lúc đó đã
không bao giờ trở về nữa.
Mai Tử
rửa bát đũa xong, cẩn thận bỏ vào giỏ trúc. Đang muốn đứng dậy, chợt nghe một
tiếng gào, nhất thời sợ hãi vội vã ngẩng đầu, liền thấy một con sói hung ác
đang ở bờ suối đối diện nhìn bọn họ nhe răng nhếch miệng.
Mai Tử
“A” một tiếng kêu to, lập tức trấn định, vội vã bắt tay làm loa hướng
chỗ bọn Tiêu Kinh Sơn hô to: “Sói, bên này có sói!”
Phúc ca
cũng sợ hãi giật mình, nhưng vẫn cố gắng trấn định an ủi Mai Tử: “Đừng sợ,
huynh có cung, huynh bắn nó.” Vừa nói vừa cởi cây cung trên lưng xuống.
Ai dè
con sói kia lại cực hiểu tính người, thấy Phúc ca cởi cung tên xuống, liền nhìn
bọn họ gào lên một tiếng, lập tức nhảy xuống sông, muốn hướng bên này đi qua.
Cả người
Phúc ca run lên, vội vã đẩy Mai Tử: “Mau, chạy mau!”
Mai Tử
biết mình có ở lại đây cũng không làm được gì, lập tức đành phải xoay người,
chạy về phía trước. Phúc ca cũng vội vã chạy, cây cung cầm trong tay lên tên
bảo hộ phía sau Mai Tử.
Con sói
kia rất nhanh liền đi qua bên này, lên bờ vùng vẫy da lông sũng nước sau đó
liền nhanh chân điên cuồng đuổi lại đây. Phúc ca vừa thấy, biết thế nào cũng
trốn không thoát, dứt khoát dừng lại giương cung. Hắn bắn tên không có chuẩn,
nhưng bây giờ cũng chỉ có thể kiên cường chống lại mà thôi.
Mai Tử
quay đầu nhìn, con sói kia còn cách Phúc ca mười mấy bước chân mà thôi, lập tức
lo lắng hô to; “Phúc ca, huynh chạy mau! Mau!”
Phúc ca
cầm chặt cây cung, lớn tiếng nói: “Muội chạy trước đi, huynh đối phó nó!”
Tay
Phúc ca run rẩy, hắn không biết mình bắn mũi tên này sẽ ra sao. Hoặc là bắn
trúng, sói ngã xuống, mình sống; hoặc là không bắn trúng, sói vồ lại đây, sau
đó mình chết.
Phúc ca
chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề sống chết, cho dù bên ngoài có chiến loạn cũng
không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn ở nơi luôn luôn yên lành hòa bình này lớn lên,
hắn chưa từng nghĩ đến mình sẽ làm gì để phải bỏ mạng. Nhưng bây giờ, Mai Tử
khiến hắn bắt đầu nghĩ, Tiêu Kinh Sơn rốt cuộc là nam nhân thế nào, là nam nhân
thế nào mà có thể làm cho Mai Tử cảm động như vậy?
Mắt
Phúc ca thấm ướt, trong nháy mắt này, hắn cảm thấy con sói điên đang hướng mình
điên cuồng vồ tới kia trở nên mơ hồ, hắn biết mình sẽ bắn không trúng , nhưng
hắn vẫn hung hăng nhắm mắt lại, nặng nề mà bắn ra mũi tên kia.
Nhắm
mắt lại, Phúc ca không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nghe trong không
trung, có cái gì đó chạy rất nhanh xé gió lại đây.
Gió, có
mùi máu.
Hắn
nghe phía sau có một tiếng kêu thống khổ: “Phúc ca ——”
Nước
mắt hắn liền chảy xuống, trong lòng lặng lẽ nói, Mai Tử, đừng.
Hắn
không phải anh hùng của nàng, nhưng hắn lại muốn làm anh hùng của nàng – dù chỉ
một lần.