Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 22: Sân đánh lúa nhiều người như thế, chàng lại nghĩ cái gì vậy?


Đọc truyện Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn – Chương 22: Sân đánh lúa nhiều người như thế, chàng lại nghĩ cái gì vậy? tại website TruyenChu.Vip

Thời
tiết mấy hôm nay rất tốt, mọi người trong thôn đều đi sớm về tối. Mai Tử và
Tiêu Kinh Sơn muốn giúp nhà mẹ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Mai Tử nương
dậy sớm ra ruộng làm, Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn cũng không đến trễ chút nào.
Như thế bận rộn hai ngày, cuối cùng cũng gặt xong hết lúa, bước kế tiếp là đem
lúa đến sân đánh lúa.

(Lúc
gặt lúa xong lúa còn nguyên trên cây. Phải đem đi đập để tách hạt lúa riêng,
thân lúa riêng à rơm rạ.
Sau khi tách hạt lúa, đem đi xay (hoặc giã) để tách vỏ và hạt, khi đó thu được
được hỗn hợp hạt gạo và vỏ trấu (vỏ lúa). Sàng lọc (đãi) qua một lượt lúc đó
mới thu được hạt gạo trắng chúng ta hay dùng, vỏ trấu thì đem đốt đi, còn vụn
gạo nhỏ thường gọi là hạt cám thì cho heo ăn.)

Mai Tử
nương từ sân sau lấy ra một cái xe bò cũ. Những người khác thì là sắp xếp lúa
lại thành bó, sau đó cột chặt đem đặt lên xe.

Đến khi
lúa chất lên xe đã cao, Tiêu Kinh Sơn lấy dây thừng trói chặt lại một lần. Cuối
cùng khi đã chắc chắn lúa trên xe đã được cột chặt không rơi xuống, Tiêu Kinh
Sơn liền giơ tay lên đẩy xe, thẳng hướng sân đánh lúa đi tới. Mai Tử nương nói
A Thu đi theo, phòng trên đường có lúa rớt xuống, còn mình và hai con gái vội
vã dọn dẹp trói lúa còn dư rơi rớt trên mặt đất.

Cả nhà
bận rộn một buổi sáng, cuối cùng cũng đưa được tất cả lúa đến sân đánh lúa,
chất thành đống. Trong lòng Mai Tử nương vui vẻ, năm nay may mà có con rể giúp
sức, như năm ngoái không biết ba mẹ con phải đẩy xe bao nhiêu lần mới xong.
Nhưng Mai Tử nương luôn luôn tiết kiệm, đến trưa lúc mặt trời thiêu đốt lợi hại
mới nói con gái con rể về nghỉ trước, còn mình ở lại lấy ra một cái bao lớn
nhanh tay lẹ mắt lượm lặt lúa rơi vãi trên đất. Mai Tử nương sợ mấy đứa bé nhà
trong thôn chạy lại đây phá, tất cả nhà trong thôn đều kéo lúa mang đến đây đển
đánh a, theo như lệ thường, con cái nhà họ cũng có thể đến đây.

Mai Tử
biết điều đó, để làm ra được lương thực thật không dễ dàng chút nào. Giữa trưa
nắng như vậy cũng không nhẫn tâm để mẹ mình một người bận rộn ở đây, liền muốn
ở lại giúp bà dọn dẹp. Mai Tử ở lại, Tiêu Kinh Sơn đương nhiên cũng ở lại, thế
là A Thu cùng Chu Đào đi về, ba người bắt đầu khom lưng lượm nhặt mấy cọng lúa
rơi vãi trên đất kia.

Mặt
trời dần ngã về tây, cuối cùng trên mảnh đất trống sạch bóng chỉ còn lại vài
cọng rơm rạ. Lúc này Mai Tử nương mới cầm lấy bao lúa của hai người, cột chung
một chỗ rồi nhìn nhìn, cười đến khép miệng không được, cuối cùng hạ lệnh nói:
“Bận rộn hơn nửa ngày, cũng đói rồi đúng không? Mai Tử, Kinh Sơn cùng ta
về nhà ăn cơm đi.”

Lúc này
Mai Tử đã mệt mỏi chân tay vô lực, đói đến bụng dính vào lưng rồi. Nàng nghĩ
Tiêu Kinh Sơn định cũng mệt mỏi, thật sự không còn sức về nhà làm cơm nữa, liền
nghe theo mẹ về nhà cùng nhau ăn cơm.

Mọi
người về đến, bếp lò lạnh băng, cơm nước đều chưa có. Mai Tử nương vội vàng
thay váy dài, chạy đến nhà bếp thổi lửa làm cơm, làm thêm một ít rau dại cùng
vài món mang ra cả nhà cùng ăn.

Ăn cơm

xong, Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn muốn ra về, Mai Tử nương không giữ lại lâu. Hai
người liền đi về nhà.

Trên
đường đi, trời lại mau tối, dãy núi xa xa đỏ rực ánh hoàng hôn, trong sân kia
lúa chất thành núi tạo thành một khoảng màu vàng rực rỡ, chỗ đó còn có người
bận rộn làm việc, nói cười. Mai Tử thấy vậy, cười nói: “Hàng năm ta ưa
thích nhất lúc này.”

Tiêu
Kinh Sơn biết nàng mệt mỏi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng vuốt ve.
Nghe nàng nói hắn nhíu mày hỏi: “Vì sao? Xem hôm nay nàng mệt mỏi thành ra
như vậy có gì mà vui vẻ.” Con ngươi hắn kiên định xen lẫn yêu chiều cùng
thương xót.

Mai Tử
ăn xong cơm chiều, có tinh thần hơn một chút, lúc này cười nhìn sân đánh lúa
đằng xa nói: “Cả năm mọi người vội vội vàng vàng, còn không phải bởi vì
chút lương thực này sao. Cày cấy trên ruộng bận rộn hơn nửa năm mong chờ nhất
chính là lúc này. Chàng xem xem, sân đánh lúa đầy lúa, vàng óng vàng ả, cuộc
sống của chúng ta tất cả đều trông cậy vào bọn chúng a!”

Tiêu
Kinh Sơn ôm nàng vào lòng, cùng nhau nhìn sân đánh lúa đằng xa, một màu hồng
hồng hòa lẫn cùng màu vàng óng ả của lúa, ánh mặt trời kéo dài bóng dáng của
những con người bận rộn. Thời tiết mùa hè nóng nực cũng là thời điểm thích hợp
nhất để thu hoạch.

Hắn cúi
đầu xuống, bàn tay khô ráp nhẹ nhàng sờ sờ hai má của nàng, ôn nhu nói:
“Chờ sau này chúng ta có bạc, mua lấy một mảnh ruộng để nàng có lúa mà thu
hoạch, có được hay không?”

Mai Tử
vươn tay cầm lấy bàn tay to của hắn, thanh âm trong trẻo cười nói: “Ta
cũng không để ý chuyện này, chỉ là cảm thán một chút mà thôi, mệt mỏi một ngày,
trở về tắm một cái rồi đi ngủ.”

Tiêu
Kinh Sơn cười nhìn nương tử của mình, ánh hoàng hôn dát mỏng một lớp hồng nhạt
lên khuôn mặt của nàng, phủ xuống bộ quần áo làm bằng vải thô. Nàng cười đến
thật vui vẻ thỏa mãn. Hắn có chút than thở nói: “Ừ, trở về tắm một cái rồi
ngủ.”

Hắn tùy
miệng nói vậy nhưng Mai Tử nghe được trong câu “Tắm một cái rồi ngủ”
kia của hắn có một chút thân mật cùng thâm ý, lọt vào trong tai, trong lòng
liền suy nghĩ. Khuôn mặt chợt nóng bừng, may mà hôm nay ánh hoàng hôn cũng màu
hồng, Tiêu Kinh Sơn không phát hiện ra điều gì.

Buổi
tối Mai Tử tắm xong nằm xòa lên giường, mệt mỏi ban ngày ập đến, chỉ cảm thấy
lưng cùng eo đều rã rời đau đớn, mí mắt muốn nâng cũng nâng không nổi. Lúc
chiều Tiêu Kinh Sơn nói vậy xác thật là có ý khác, nhưng khi thấy nàng thật sự
mệt mỏi, cũng không có động tác gì. Chỉ ôm lấy nàng, bàn tay lục lọi trước ngực
nàng cầm lấy hai trái đào nhỏ. Mai Tử nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy tê dại, nhưng
rất buồn ngủ, liền bất mãn đập xuống lồng ngực Tiêu Kinh Sơn một cái. Lúc này
Tiêu Kinh Sơn mới an phận, ấm ức đem tay dời đến eo nàng, ôm nàng ngủ.

Trước

kia Mai Tử có thói quen gối gối, nhưng lâu ngày ngủ cùng Tiêu Kinh Sơn, phát
hiện cánh tay của hắn gối lên thoải mái hơn nhiều, cũng không sợ nóng, tối nào
cũng muốn gối lên. Đáng thương nhất là Tiêu Kinh Sơn, trong lòng ôm ấp tiểu
nương tử yểu điệu ngọt ngào, lại không dám có động tác gì, sợ quấy nhiễu giấc
ngủ của nàng, thật là khó chịu!

Ngày
hôm sau gà gáy lần thứ hai hai người liền thức dậy rửa mặt qua loa rồi tùy
tiện ăn sáng, cầm hai cái khăn lớn hướng sân đánh lúa mà đi. Trong sân có nhiều
người tham công tiếc việc đã đến từ sớm. Bọn họ vòng qua một ụ lúa, cẩn thận
không dẫm lên lúa nhà người khác đi đến chỗ để lúa của nhà mình. Lúc đến liền
thấy Mai Tử nương đã đứng đó, đang cúi đầu cẩn thận nhặt ra mấy cọng cỏ lẫn vào
trong lúa.

Mai Tử
nương thấy bọn họ tới, vừa gỡ cái khăn cột ở trên đầu xuống vừa vui mừng nói:
“Ta lo ở đây nhiều người qua lại, sợ có chuyện gì nên sáng sớm đến đây
xem. Bây giờ còn chưa có ăn sáng đâu. Các con nếu đã đến thì trông thay
ta.”

Mai Tử
biết mẹ là người làm nông khó tránh khỏi lúc đói lúc no. Mai Tử xót bà, vội vã
đồng ý. Mai Tử nương lại căn dặn một hồi, còn nói ăn cơm xong phải vội đến nhà
họ Vương đầu thôn mượn cối xay. Hôm qua đã hỏi mượn nhà họ, bây giờ phải nhanh
chóng đem lại đây để xay lúa nhà mình.

Trước
khi đi Mai Tử nương lại đem khăn của mình đưa cho Mai Tử: “Khăn kia của
con còn mới, cất đi. Dùng cái này của ta, khăn đã cũ nên có bẩn cũng không
sợ.” Bà chờ Mai Tử cột xong cái khăn lên mặt, lúc này mới xoay người nhanh
chóng rời khỏi.

Tiêu
Kinh Sơn nhìn Mai Tử nương rời khỏi, cười nhìn Mai Tử nói: “Kỳ thật mẹ
nàng vẫn rất thương nàng.”

Mai Tử
gật gật đầu: “Lúc nhỏ mẹ đối với chúng ta rất tốt, nhưng sau khi phụ thân
mất, tính tình bà liền thay đổi, cũng không có cách nào.”

Vừa nói
Mai Tử vừa đem cái khăn nàng mang theo ở trên người lấy ra rũ rũ, muốn Tiêu
Kinh Sơn mang vào: “Mang vào đi, chút nữa đánh lúa, bụi đất nhiều, khó
tránh bụi dính vào mặt.”

Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng cầm khăn muốn mang cho mình, cũng không né tránh, cúi đầu
xuống để nàng giúp mình cột vào.

Thân
hình hắn cao lớn, Mai Tử ngày thường nhỏ xinh, không với tới. Tiêu Kinh Sơn
phải nửa ngồi cúi đầu xuống thấp, tiểu Mai Tử nhón chân, cuối cùng cũng với
tới. Nàng cẩn thận cột vào cho hắn. ( Cái này chắc giống như khẩu trang bịt mặt
a ^^~)

Mai Tử

vươn tay vòng qua đầu Tiêu Kinh Sơn, sáng sớm gió núi thổi thổi, mang hương
thơm hơi thở của nàng quanh quẩn ở bên mũi Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn nhớ tới
tối hôm qua muốn mà không được, ở
dưới vòng tay nàng hơi hơi thở dốc. Lúc đầu Mai Tử không phát hiện ra, chỉ tập
trung cột khăn cho hắn. Lúc sau cảm thấy hơi thở của hắn không bình thường, bây
giờ là ban ngày ban mặt, khuôn mặt liền nóng lên, tay có chút run run.

Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu, trầm thấp khàn khàn nói: “Cột chặt chưa?”

Cái
khăn trong tay Mai Tử vòng qua khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, đầu ngón tay chạm
nhẹ khuôn mặt nóng bỏng, tay run, vội vã thắt một cái nút ở phía sau tóc hắn:
“Được rồi.” Vừa nói vừa bỏ tay xuống giống như phải bỏng.

Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng bối rối, con ngươi nóng bỏng nhìn nàng, cúi đầu cười: “Sao
thế?”

Mai Tử
chỉ cảm thấy câu “Sao thế” của hắn mập mờ thâm ý, đỏ mặt quay đầu đi
chỗ khác, giẫm chân nói: “Sân đánh lúa nhiều người như thế, chàng lại nghĩ
cái gì vậy!” Nói xong hừ một tiếng đi tới ngồi xuống chỗ mẹ nàng lúc nãy
ngồi bắt đầu nhặt cỏ.

Tiêu
Kinh Sơn đi tới bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, giúp nàng lấy ra cọng cỏ trong
đống lúa, nhẹ nhẹ cười nhìn nàng:
“Đâu có nghĩ gì đâu.”

Mai Tử
trề môi, lườm hắn một cái, đỏ mặt cười, thừa dịp không có người nhỏ giọng nói:
“Hôm nay chỉ đánh lúa mà thôi, sẽ không quá mệt mỏi.”

Tiêu
Kinh Sơn nghe lời này, nhướng mày, nhẹ nhàng “À” một tiếng rồi cúi
đầu chọn lựa cỏ.

Mai Tử
biết hắn tất nhiên hiểu ý nàng nhưng lại cố làm như không có chuyện gì, không
khỏi vừa xấu hổ lại có chút giận, buổi tối không thèm để ý chàng.

Trời
sáng rất nhanh, người trên sân dần dần nhiều. Có người đã dùng xe bò kéo cối
xay đến, cho lúa vào cối xay nghiền nát.

Mai Tử
ngó trái ngó phải không thấy mẹ đâu, trong lòng lo lắng không mượn được cối
xay, muốn mở lúa ra sẵn nhưng vẫn phải đợi, lại lo lắng nếu như cối xay mang
đến mà mình còn chưa mở lúa thì kéo dài công việc. Đang không biết làm thế nào
cho phải thì Tiêu Kinh Sơn đề nghị: “Hai chúng ta đem lúa mở ra đi, dù sao
sớm muộn gì cũng phải mở.”

Mai Tử
nhìn đống lúa của người khác, lo lắng nói: “Chỉ sợ bây giờ mở ra nhưng
chưa có xay được ngay, chiếm sân nhà người khác làm họ khó chịu.” Phải
biết rằng cái sân này có hạn, mình mở ra nhưng chưa dùng, nhà người khác cần
chỗ để mở lại không có, khó tránh sắc mặt họ khó coi.

Tiêu
Kinh Sơn nhìn xem xung quanh, một là nhà họ Trần có ba người, một là nhà Diêm
lão mổ heo. Nhà họ Trần hôm nay còn đang bận gặt lúa đem lại đây, mà nhà Diêm
lão đã đánh lúa xong rồi, đang cùng con dâu dọn dẹp lại sân.

Tiêu
Kinh Sơn đi tới bên cạnh Diêm lão, chắp tay chào. Diêm lão bởi vì chuyện thịt
heo rừng lúc trước, cũng vội vàng để chổi xuống cười đáp lễ. Tiêu Kinh Sơn nhìn
người ta đánh lúa trong sân, cảm khái năm nay thu hoạch không tệ, đúng là mùa
bội thu. Diêm lão thấy hắn nói, cũng cười nói: ” Đúng vậy đúng vậy, năm
nay so với năm trước thu hoạch nhiều hơn một xe, lần này coi như ông trời có

mắt.”

Tiêu
Kinh Sơn thấy thái độ hắn hiền hòa, thế là lại nói ra hoàn cảnh nhà mẹ vợ mình
là cô nhi quả phụ, hôm nay lúa chồng chất ở đây không dám mở ra, sợ làm phiền
hàng xóm.

Mai Tử
đứng bên nghe hắn nói, vừa đúng lúc Diêm lão nhìn qua, vội vã chào người ta mỉm
cười.

Diêm
lão xem xung quanh một chút, khách khí nói: “Không sao, các ngươi cứ dùng.
Chúng ta chỉ cần phơi lúa nữa là được nên cần một khoảng sân nhỏ thôi. Các
ngươi nhanh mở lúa ra đi.”

Tiêu
Kinh Sơn nghe lời này, hướng người ta chắp tay cảm ơn rồi đi tới chỗ cha con
nhà họ Trần bên kia.

Nhà họ
Trần trong thôn Bích Thủy không giàu không nghèo. Nhưng được cái có nhiều đàn
ông, hơn nữa cũng có gần mười mẫu đất, người trong thôn cũng không dám đắc tội.
Lúc này Tiêu Kinh Sơn cười đi qua, chắp tay chào cha Trần. Cha Trần nghe người
ta nói lúc trước Tiêu Kinh Sơn làm cướp đường nên luôn luôn khinh thường, quay mặt
đi hừ một tiếng. Ngược lại con trai thứ hai của nhà họ Trần vội vàng đứng lên,
cùng Tiêu Kinh Sơn chào hỏi.

Con
trai thứ hai của nhà họ Trần đã sớm lấy vợ sinh được hai đứa con, nhưng nếu
tính về tuổi tác thì cũng xấp xỉ Tiêu Kinh Sơn. Lúc Tiêu Kinh Sơn chưa rời đi
hắn cũng có quen biết nên giờ cũng nhận ra. Lúc này Tiêu Kinh Sơn nói rõ hoàn
cảnh, con trai thứ hai của nhà họ Trần liền vội nói: “Các ngươi cứ mở ra
dùng trước đi, chúng ta còn chưa có dùng đến sân.”

Cha
Trần đứng một bên nghe nãy giờ, phồng má nói: “Lão Nhị, con nói cái gì
vậy!”

Hắn vội
vã nhìn cha mình cười: “Cha, bây giờ chúng ta còn chưa gặt xong, chưa dùng
đến sân thì cứ để người ta dùng trước đi.”

Cha
Trần mặc dù tính tình bướng bỉnh, nhưng lại nghĩ đến nhà người ta quả phụ cũng
khó khăn, nên cũng không nói gì. Chỉ hít một hơi thét lên xuy bò tiếp tục kéo
xe đi chở lúa. Nhà hắn điều kiện khá hơn một chút, có bò có xe, không giống nhà
Mai Tử phải dùng tay đẩy xe.

Con
trai thứ họ Trần thấy vậy, cười nhìn Tiêu Kinh Sơn nói: “Cha ta đồng ý
rồi, ngươi cứ dùng đi.”

Tiêu
Kinh Sơn đối con trai thứ nhà họ Trần chắp tay, nói cảm ơn huynh đệ.

Hắn thở
dài nói: ” Khách khí với ta làm gì??, chúng ta vốn quen biết mà, nhanh đem
lúa của nhà mẹ vợ ngươi mở ra đi.”

Tiêu
Kinh Sơn cười không nói, vỗ vỗ bả vai hắn, trở lại đống lúa nhà mình. Mai Tử
đứng một bên nhìn, thấy hắn đã bàn bạc với nhà hàng xóm xong, lúc này mới cầm
lấy cái bừa cào gỗ, vội vã đứng dậy rải lúa ra sân.

Tiêu
Kinh Sơn sợ nàng mệt, liền lấy bừa cào trong tay nàng, đem từng bó lúa rải ra.
Mai Tử vội vã gỡ bõ bó lúa khác, Tiêu Kinh Sơn lại dùng bừa cào rải ra, thế là
trong sân lúa đã được mở hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.