Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân – Chương 10
Cũng không biết là cá gì, nếu là mấy loại cá trắm cỏ hoặc cá chép thì cũng chả kiếm được bao nhiêu.Bốn mắt của đôi phụ tử nhìn chằm chằm vào mặt nước, động tác trong tay cũng nhanh hơn không ít, một màu vàng dần dần theo lưới đánh cá mà trồi lên khỏi mặt nước.“Là cá trê vàng!” Lê Giang hưng phấn kêu lên, vì vui sướng mà âm vực hơi đổi một chút.Cá trê vàng đắt giá hơn rất nhiều so với các loại cá nước ngọt như cá chép hay cá trắm cỏ khác, đặc biệt là con lớn như vậy, ước chừng cũng được năm, sáu cân!Lê Tương nuốt nuốt nước miếng, nàng hoàn toàn không có sức chống cự với những loại thuỷ sản thơm ngon như thế này.Vừa thấy con cá trê vàng, nàng đã lập tức nghĩ đến vị thịt mềm mại, non mịn của nó.
Cá trê vàng hầu như không có mùi tanh, cũng coi như một loại cá hiếm có trong các loại thuỷ hải sản.Dùng nó chế biến thành cá kho tàu, hay cho vào nước luộc, hoặc bỏ vào nồi chiên, đều cho ra một món ăn mỹ vị.Con cá trê vàng lớn lại còn tươi như vậy, làm món đầu cá băm xào ớt, bụng cá hấp, thịt cá chiên ngập dầu……“Tương Nhi, bán mấy con cá bắt được hôm nay đi mua hai lạng thịt mỡ về nhà làm dầu nhé!”“A? Hả! Bán, bán, bán……”Lê Tương vội vàng cầm cái chậu lớn ra, sau khi múc non nửa chậu nước, mới bỏ con cá trê vàng kia vào và mang cất đi.
Từ nãy tới giờ, giữa đống cá tôm bé xíu hỗn tạp, mới bắt được một con cá đắt tiền thế này.Có được vận may lần này, đôi phụ tử cảm thấy như được tiếp thêm sức lực, càng thêm hăng hái kéo lưới đánh cá, chỉ là những mẻ lưới sau đều không có thêm kinh hỉ nữa.
Vẫn chỉ là những mẻ lưới bình thường, vài con tôm cá nhỏ, thậm chí một con cá trắm cỏ hơi to một chút cũng không.Mỗi khi lưới đánh cá được kéo lên, Lê Tương lại có việc làm, trong khi phụ thân nàng dong thuyền đi tìm vị trí giăng lưới tiếp theo, thì nàng phụ trách mang cá tôm trong lưới ra, rửa sạch và bỏ vào trong thùng.Trước kia, chỉ có những lúc ở sau bếp, cần kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, nàng mới được tiếp xúc với những loại tôm cá thế này, vậy mới nói, được trải nghiệm hoàn cảnh ngồi trên thuyền vừa lặng ngắm nước sông ào ạt xẹt qua trước mặt, vừa mang cá tôm đánh bắt được bỏ vào thùng, đúng là cảm giác vô cùng mới mẻ.Có điều sự hứng thú này chỉ duy trì được tới mẻ lưới thứ ba đã biến mất không còn sót lại chút nào nữa.Bởi vì công việc này thật sự quá mệt mỏi, hai cánh tay kéo võng, vừa nhức mỏi vừa đau, thật vất vả mới được nghỉ một lát, lại phải đi rửa sạch cá tôm.Hơn nữa buổi sáng trong bụng nàng chỉ có chút cháo loãng, khiến cho Lê Tương đói tới mức đầu váng mắt hoa chỉ sợ thoáng sơ ý một chút sẽ rơi tõm xuống nước.Nhịn không biết bao lâu, cuối cùng cũng nhịn được cơn nôn nao, cố gắng ngồi trên thuyền cho tới lúc ăn cơm giữa trưa.
Nàng đưa mắt nhìn phụ thân nàng móc từ trong túi vải ra một mớ cây đậu nành.Cây đậu nành!Nàng nghĩ tới……Trong trí nhớ của nàng, cây đậu nành chính là bữa cơm trưa hàng ngày của phụ thân và nàng.
Một bên là cây đậu nành luộc chín, một bên là nước đun sôi để nguội, hai món kết hợp, phi thường no bụng.Lê Tương nhận lấy vài cây đậu nành phụ thân nàng đưa cho, chỉ đành chấp nhận số phận bóc ra vài hạt bỏ vào trong miệng, với điều kiện trước mắt, nàng không có tư cách để ghét bỏ những món đồ ăn này.Sau khi đơn giản ăn bữa trưa xong, đôi phụ tử lại bắt đầu lặp đi lặp lại công tác, giăng lưới kéo lưới lại tiếp tục giăng lưới, bận rộn làm việc trên thuyền hơn nửa ngày, ba cái thùng gỗ đã đựng đầy tôm cá.Hôm nay vận khí cũng không tệ lắm, ngoại trừ một con cá trê vàng nặng bốn, năm cân, lại thêm ba con cá trắm cỏ nặng chừng ba cân trong lưới.
Bên cạnh đó còn có một chậu nhỏ đựng tôm trắng, cộng với mười lăm con cua lông..