Đọc truyện Tiểu Nương Tử Đào Hôn – Chương 11
Từ buổi sáng lim dim
ngủ cho đến gần tối Đông Ngưng Song mới tỉnh lại, nàng vừa nhìn thấy
sắc trời bên ngoài mờ tối không rõ, vốn đang mê man lập tức tỉnh.
“Nghênh Xảo! Bây giờ là lúc nào?”
“Tiểu thư, đã giờ Dậu .” Nghênh Xảo vừa lúc chuẩn bị đi vào đốt đèn, vừa nghe Đông Ngưng Song hỏi trả lời ngay.
Giờ Dậu? Đã trễ thế này? Đông Ngưng Song biến sắc, “Nghênh Xảo, vậy ta ngủ bao lâu?”
Nghênh Xảo che miệng cười một tiếng, “Tiểu thư đã ngủ gần một ngày rồi đó.”
Khi nàng biết nửa đêm hôm qua Lệ Hướng Phong sẽ trở lại , liền hiểu tiểu thư mệt mỏi như thế nào, nên để cho nàng ngủ
Đông Ngưng
Song giương mắt cứng lưỡi nhìn Nghênh Xảo, không hiểu nàng tại sao lại
ngủ lâu như vậy, nàng chỉ nhớ rõ nàng rất lo lắng cho Lệ Hướng Phong,
ngồi mãi ngồi mãi liên tục ngáp, cơn buồn ngủ trở nên rất mãnh liệt, sau đó liền gục xuống bàn ngủ.
“Tiểu thư, người đói bụng rồi
sao? Ta đi phòng bếp bưng. . . . . .” Nghênh Xảo đoán tiểu thư đang đói
bụng rồi, nhưng nói được một nửa liền bị Đông Ngưng Song vội vã cắt đứt.
“Ta không đói bụng, Nghênh Xảo, ta hỏi ngươi, Lệ công tử đâu? Hắn cứu mẹ ta ra rồi sao?” Đông Ngưng Song nghĩ đến mình ngủ lâu như vậy, Lệ Hướng
Phong cũng phải mang mẫu thân trở về rồi chứ?
Nghênh Xảo
đang vui vẻ, đột nhiên nhíu mày lắc đầu một cái, “Tiểu thư, còn không
nhìn thấy Lệ công tử trở về, nhưng Hồ Tử vừa mới ra ngoài tìm hắn, bọn
họ chắc sẽ cùng phu nhân trở về!”
Bởi vì Lệ Hướng Phong đi
ra ngoài quá lâu cũng không tin tức, Hồ Tử đâm ra lo lắng, không nhịn
được ra ngoài dò hỏi tung tích của hắn.
Nghe được Lệ Hướng
Phong còn chưa trở lại, Đông Ngưng Song trái tim xẹt qua một cỗ bất an,
“Cũng gần hết một ngày. . . . . . Hướng Phong cùng mẹ tại sao chưa trở
lại?”
Sáng nay nàng dự cảm có chuyện bất an chẳng lẽ trở
thành sự thật sao? Nàng biến sắc không dám suy nghĩ tiếp, nhưng trái tim không nhịn được lạnh lẽo vô cùng.
Không muốn, Hướng Phong, ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì!
Nghênh Xảo cũng không biết nên trả lời tiểu thư về vấn đề này như thế nào,
nàng cũng lo lắng Lệ Hướng Phong xảy ra chuyện, nhưng vào lúc này, Hồ Tử ra cửa dò tin tức xong thì lảo đảo đi tới.
Thần sắc Hồ Tử
hoảng hốt, húc đầu liền kêu: “Đông cô nương, không xong! Đại ca hắn. . . . . . Hắn bị Đông Tiến Thần bắt được.” Hắn vừa vào cửa liền tuyên bố
tin tức Lệ Hướng Phong bị bắt .
Giống như sét đánh, Đông
Ngưng Song nghe vậy cả người ngơ ngẩn, từ trong khiếp sợ lấy lại tinh
thần bắt lấy cánh tay Hồ Tử, đầu ngón tay bấm vào da thịt hắn.
“Ngươi nói cái gì? Hồ Tử, tại sao Hướng Phong lại bị Đông Tiến Thần bắt được?” Nàng kích động hỏi.
“Ta cũng không biết tại sao đại ca lại bị Đông Tiến Thần bắt được, ta nghe
lén bọn nha dịch nói chuyện với nhau, nói bọn họ bắt được đại ca.” Không ai biết Lệ Hướng Phong vì sao thất thủ bị bắt, Hồ Tử không thể làm gì
khác hơn là đem tin tức nghe được nói cho Đông Ngưng Song.
Thân thể Đông Ngưng Song chợt lảo đảo muốn té xỉu, Nghênh Xảo kịp thời đỡ lấy nàng “Tiểu thư! Ngươi cẩn thận một chút.”
“Tại sao lại như vậy. . . . . . Hướng Phong, tại sao hắn lại bị Đông Tiến
Thần bắt đi?” Đông Ngưng Song suy yếu tựa vào người Nghênh Xảo lẩm bẩm
hỏi.
“Tiểu thư. . . . . . Ngươi không sao chứ?” Nghênh Xảo
chưa từng thấy Đông Ngưng Song có bộ dạng hoảng hốt này, nàng cho là
chuyện Lệ Hướng Phong bị bắt là đả kích quá lớn đối với tiểu thư
Đông Ngưng Song giương mắt nhìn vẻ lo lắng trên mặt Nghênh Xảo và Hồ Tử,
ngay sau đó nàng hiểu rõ mình không thể ngã xuống, Lệ Hướng Phong còn
phải dựa vào nàng để được cứu ra.
Đúng! Nàng phải kiên cường đứng lên, tự mình cứu Lệ Hướng Phong!
“Ta không sao, Nghênh Xảo.” Đông Ngưng Song hít một hơi thật sâu, đè nén sợ hãi trong nội tâm, đẩy Nghênh Xảo ra, chuyển sang Hồ Tử nói: “Hồ Tử, ta muốn trở về Đông phủ, ngươi cùng Nghênh Xảo ở đây chờ tin tức của ta.”
Nghe vậy, Hồ Tử và Nghênh Xảo hai người hai mặt nhìn nhau, đối với chuyện
Đông Ngưng Song trở về Đông phủ cảm thấy kinh ngạc.
Nghênh Xảo mở miệng hỏi: “Tiểu thư, người muốn một mình cứu Lệ công tử sao?”
“Không sai, ta muốn cứu Hướng Phong.” Đông Ngưng Song quyết định vô luận như
thế nào đều phải cứu Lệ Hướng Phong, đừng nói hắn vì cứu mẫu thân nàng
mà gặp nạn, chỉ cần nghĩ đến ân oán giữa hắn và Đông Tiến Thần, nàng
cũng không thể bó tay ở lại nơi này.
“Nhưng tiểu thư. . . . . . Chuyện này quá mạo hiểm ?” Nghênh Xảo nghĩ tiểu thư xem nhẹ việc này, nàng cho rằng lão gia rất âm hiểm.
“Không cần khuyên ta,
Nghênh Xảo, hiện tại ta phải trở về Đông phủ.” Bất kể tỳ nữ khuyên can
như thế nào Đông Ngưng Song vẫn cố ý muốn đi cứu người.
“Tiểu thư ngươi không cần đi, chúng ta nên nghĩ lại một chút. . . . . .”
“Không được! Hướng Phong sống chết như thế nào còn không biết, ta không thể chỉ ở đây lo lắng.” Đông Ngưng Song cố ý nói.
“Đông cô nương, Nghênh Xảo nói đúng, trước hết ngươi chờ một chút. . . . . .” Hồ Tử cũng gia nhập khuyên can, hắn và Nghênh Xảo có ý tưởng giống
nhau, cũng cảm thấy Đông Ngưng Song làm như vậy là rất lỗ mãng
Đông Ngưng Song mới đi tới cửa, đã có người từ bên ngoài đi vào,cả ngày hôm nay đều không gặp Hương Ngọc.
Hương Ngọc đứng ở bên ngoài nghe lén , bọn họ phần lớn nói rất đúng, vì vậy
vội vàng nói: “Đông cô nương, ngươi trở về nhanh chút, đừng kéo dài nữa, để Lệ đại ca có thể trở về đây.” Nàng sợ Hồ Tử thành công ngăn cản Đông Ngưng Song rời đi, cho nên không nhịn được nhảy vào.
Mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Đông Ngưng Song vẫn không hiểu tại sao Hương Ngọc lại nói như vậy.
“Hương Ngọc cô nương, tại sao ta trở về, Hướng Phong có thể trở lại?” Kỳ quái! Giống như nàng trở về thì Lệ Hướng Phong sẽ không sao, chẳng lẽ. . . . . . Hương Ngọc biết tại sao Lệ Hướng Phong bị bắt?
Hiện tại Đông Ngưng Song cũng không gấp rời đi, nàng muốn Hương Ngọc nói ra chân tướng.
Hương Ngọc mím môi, con ngươi quét qua, vốn nàng không muốn nói ra chân
tướng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng không có gì phải giấu giếm,
nói cho Đông Ngưng Song biết sự thật, có thể đổi được sự tự do cho Lệ
đại ca .
“Ta dĩ nhiên biết ta đang nói cái gì.” Hương Ngọc
trợn mắt nhìn Đông Ngưng Song một cái, giống như trách móc nàng, “Đông
đại nhân nói, chỉ cần ngươi hồi phủ, sẽ để cho Lệ đại ca trở lại.”
“Cái gì, ngươi đi tìm Đông Tiến Thần?” Người ở chỗ này không khỏi cả kinh, Đông Ngưng Song càng lớn tiếng hỏi.
Hương Ngọc không để thần sắc kinh ngạc của bọn họ ở trong lòng , ngược lại
bởi vì sự ngạc nhiên của bọn họ mà hừ nhẹ một tiếng, “Đúng! Ta không chỉ đi tìm Đông Tiến Thần, còn nói cho hắn biết, các ngươi tính toán mang
phu nhân của hắn đi.”
Mục đích của nàng rất đơn giản, chính là muốn để kế hoạch cứu người của bọn họ thất bại.
Chỉ cần kế hoạch thất bại, Đông Ngưng Song nhất định sẽ trở về, không hề quấy rầy Lệ Hướng Phong nữa.
Thì ra tối hôm qua người núp ở ngoài cửa sổ chính là nàng, trong lúc vô
tình phát hiện Lệ Hướng Phong cùng Đông Ngưng Song nảy sinh quan hệ,
điều này làm cho nàng sợ hãi không dứt, cũng vô cùng ghen tỵ.
Lệ Hướng Phong là của nàng! Tại sao Đông Ngưng Song có thể đoạt lấy hắn?
Một đêm trằn trọc trở mình không ngủ, nàng vắt óc nghĩ biện pháp đuổi Đông
Ngưng Song đi, cuối cùng nàng nghĩ đến một biện pháp, chính là phá hư kế hoạch của Lệ Hướng Phong
Cho nên khi trời chưa sáng, nàng bỏ chạy đến nha môn gặp Đông Tiến Thần.
Nàng nghĩ Đông Tiến Thần sẽ không tin tưởng lời nàng nói, không nghĩ tới
Đông Tiến Thần biết nàng mang tin tức đến, chẳng những cao hứng, còn
khen ngợi và khuyến khích nàng, thuận tiện dạy nàng dùng phương thức gì
để Đông Ngưng Song trở về phủ.
“Nói cách khác, ngươi đi tìm
Đông Tiến Thần mật báo rằng Hướng Phong muốn tưk mình xông vào Đông
phủ?” Nếu không phải toàn thân tràn ngập tức giận, Đông Ngưng Song tuyệt đối sẽ bất tỉnh bởi vì lời nói của Hương Ngọc.
Trời ạ! Nàng ta không biết nàng ta đang làm cái gì sao? Nàng ta không biết sẽ hại chết Lệ Hướng Phong sao?
“Còn nữa, Đông Tiến Thần còn đưa cho ta gói thuốc mê, hắn nói chỉ cần đem
thuốc bỏ vào nước để cho Lệ đại ca uống xong, bọn họ có thể bắt được Lệ
đại ca, đến lúc đó có thể lợi dụng hắn uy hiếp ngươi trở về.” Vì ghen tỵ cho nên nàng hồn nhiên không biết làm việc đó sẽ hại chết Lệ Hướng
Phong
“Như vậy sáng sớm hôm nay ngươi bưng trà tới, ngươi đã đã bỏ thuốc mê. . . . . .” Đông Ngưng Song không ngừng đổ mồ hôi lạnh,
luôn miệng nói.
Trước khi Lệ Hướng Phong ra cửa, Hương Ngọc
bưng tới một bầu trà nóng, nàng không nghi ngờ mà nhận lấy, hơn nữa khi
hắn ra cửa còn rót một chén cho hắn uống, chính nàng cũng uống nửa chén. . . . . .
Thì ra là vậy, thảo nào khi Lệ Hướng Phong đi,
nàng rất muốn ngủ. Không phải vì đêm qua sức lực bị vắt kiệt, mà là uống trà có thuốc mê.
Nếu như uống nửa chén cũng có thể làm cho
nàng mất đi tri giác nửa ngày, như vậy Hướng Phong hắn. . . . . . Không
phải là hỏng bét rồi sao?
Đời này Đông Ngưng Song chưa bao
giờ nghĩ sẽ bóp chết người, nàng không nhịn được trong ngực như bị lửa
đốt, vọt tới trước mặt Hương Ngọc hung hăng đánh nàng ta một bạt tai.
“Bốp!” Toàn thân Đông Ngưng Song tức giận, cho nàng một cái tát, đánh cho Hương
Ngọc mắt nổ đom đóm, gương mặt lập tức sưng lên.”Ngươi là tên ngu ngốc,
ngu không ai bằng! Ngươi làm như vậy sẽ hại chết Hướng Phong, ngươi có
biết hay không? Nếu như hắn có chuyện gì, ta. . . . . . Ta nhất định kéo ngươi chôn theo!”
Cố nén nước mắt sợ hãi, Đông Ngưng Song
đau lòng mắng Hương Ngọc một lúc, sau đó xốc quần lên, cũng không quay
đầu lại chạy ra bên ngoài.
“Lệ Hướng Phong, chỉ cần ngươi
nói cho ta biết Cao Thiên Hải chạy trốn ở nơi nào, Bổn quan có lòng từ
bi, sẽ tha cho ngươi một cái mạng.”
Trong phòng, giống như thường ngày, Đông Tiến Thần cáu kỉnh ép hỏi ,bọn thuộc hạ vây quanh Lệ Hướng Phong.
“Đông Tiến Thần, ngươi cho rằng ta là đứa trẻ lên ba sẽ tin tưởng lời của
ngươi sao? Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ nói ra tung tích của Cao Thiên Hải
.” Mặc dù bị xích sắt thật chặc quấn quanh toàn thân, tánh mạng khó giữ, nhưng Lệ Hướng Phong vẫn không sợ hãi.
Vết thương trên người hắn có là gì?.
“Lệ Hướng Phong, ngươi đừng không biết điều!” Đông Tiến Thần không hề duy
trì vẻ mặt tỉnh táo, giận đến vỗ án gầm thét, “Ngươi cho rằng không tìm được Cao Thiên Hải, Bổn quan cũng không dám giết ngươi sao? Bổn quan
muốn cho ngươi một con đường sống, ngươi đừng tưởng rằng Bổn quan không
dám động ngươi!”
Nói trắng ra, mục đích của hắn là muốn dẫn
dụ Lệ Hướng Phong nói ra nơi CaoThiên Hải đang ở, hắn không biết tại sao Cao Thiên Hải lại lấy trộm sổ sách của mình
Cho nên khi Lệ Hướng Phong không phối hợp, hắn giận đến giận sôi lên, ước gì một đao sẽ đưa hắn ta đến Tây Thiên.
“Đông Tiến Thần, ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, ta còn muốn vì ta cha tự
tay giết chết ngươi.” Lệ Hướng Phong nhìn ra được Đông Tiến Thần đang tò mò về thân phận của Cao Thiên Hải , nếu không hắn cũng sẽ không sống
đến bây giờ.
Hiện tại hắn đem hy vọng cuối cùng đặt trên
người Cao Thiên Hải, hi vọng hắn tA nhanh mang chỉ lệnh của Tuần phủ bắt Đông Tiến Thần lại, sau đó cứu ra hắn.
“Đáng chết! Lệ Hướng Phong, ngươi không nên chọc Bổn quan giận, ngươi thật cho là ta không dám giết ngươi sao?” .
Nhưng Lệ Hướng Phong cũng không coi xem Đông Tiến Thần đã giận đến mức nào
rồi, ngược lại cười mỉa mai hắn, “Có giỏi ngươi lập tức giết ta đi, ta
không cần nghe ngươi nói nhiều như vậy.”
“Ngươi –” Đông Tiến Thần từ trên ghế nhảy lên, giận đến nói không ra lời.
Trong lúc Đông Tiến Thần đang nổi giận , bên ngoài lại truyền đến thanh âm náo loạn.
“Người bên ngoài ầm ĩ cái gì? Không biết Bổn quan có chuyện quan trọng sao?” Đông Tiến Thần hướng ra phía ngoài gầm thét.
Không kịp trả lời vấn đề của hắn, thư phòng thình lình bị người dùng lực đẩy
ra, xông vào là người mặc quần áo xốc xếch, vì né tránh thủ hạ của Đông
Tiến Thần đuổi theo mà thở hỗn hển – Đông Ngưng Song. Thì ra người vừa
gây hỗn loạn là nàng.
Nàng vừa về tới nhà, biết được Lệ Hướng Phong và Đông Tiến Thần đang ở chung một chỗ, liền xông thẳng đến thư phòng.
“Là ngươi? !” Đột nhiên nhìn thấy Đông Ngưng Song, Đông Tiến Thần không khỏi kinh ngạc lên tiếng.
Đối với Đông Tiến Thần, Đông Ngưng Song làm như không thấy, chỉ hết sức
chăm chú người phía sau hắn – Lệ Hướng Phong, ngay cả thở cũng không
thở, bỏ chạy đến bên cạnh hắn.
“Hướng Phong! Ngươi sao rồi?”
Vừa thấy được trên người Lệ Hướng Phong chằng chịt vết thương, cùng với cổ
tay bị xích sắt, Đông Ngưng Song không khống chế được tâm tình, nước mắt xông ra từ hốc mắt.
Nàng quay đầu gọi cả họ lẫn tên nghĩa phụ “Đông Tiến Thần, ngươi là tiểu nhân hèn hạ, ta muốn ngươi thả hắn!”
Đông Tiến Thần tức giận trả lời: “Không thể nào! Bổn quan vất vả lắm
mới bắt được Lệ Hướng Phong, không từ trên người hắn hỏi ra kết quả, thì khó có thể tiết chế được mối hận trong lòng của ta.”
Hắn
cũng không nghĩ đến chuyện sẽ bỏ qua cho Lệ Hướng Phong, chỉ cần biết
tung tích của Cao Thiên Hải , ngày chết của Lệ Hướng Phong đã đến!
“Không được! Ngươi dám động đến hắn, ta thề sẽ giết ngươi.” Ai dám tổn thương Lệ Hướng Phong, nàng sẽ liều chết với người!
Nghe vậy, Đông Tiến Thần không cho là nàng ngỗ ngược, cười gằn một tiếng,
“Thân mình còn khó bảo toàn, lại dám nói không buông tha cho ta?”
“Ta không sợ ngươi, ta cũng có năng lực phản kháng ngươi làm chuyện ác.”
Đông Ngưng Song và Đông Tiến Thần nhìn nhau chằm chằm, tuyệt không lui
bước.
“Phải không? Ta liền xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh. . . . . .” Lời Đông Tiến Thần còn chưa dứt, bên tai liền nghe thấy
tiếng cười đột ngột của Lệ Hướng Phong.
“Ha ha –” Lệ Hướng Phong ngửa đầu cười, tiếng cười thô bạo dọa người.
Đông Tiến Thần và Đông Ngưng Song kinh ngạc vì tiếng cười đó, nhất là Đông
Ngưng Song nghe ra trong tiếng cười của Lệ Hướng Phong mang đầy tức
giận, càng thêm sợ.
“Hướng Phong, ngươi làm sao vậy?” Nàng lo lắng hỏi.
“Ngươi còn hỏi ta ?” Lệ Hướng Phong thu hồi tiếng cười, bén nhọn hỏi ngược
lại: “Đông Ngưng Song, ngươi lừa ta thật thê thảm!”
Đông
Ngưng Song không thể tin được đây là giọng nói tràn đầy khổ sở cùng hận ý của hắn, “Hướng Phong, ta lừa ngươi cái gì? Tại sao ngươi lại nói như
thế?”
“Ở trước mặt ta ngươi không cần đóng kịch! Đông Ngưng
Song, ta rơi vào trong tay Đông Tiến Thần, không phải là do ngươi ban
tặng sao?”
Đối vớisự phản bội của nàng, hắn đau lỏng không thôi.
“Cái gì? Ngươi nói ta. . . . . . Ta không có! Ta không có bỏ thuốc trong
trà.” Đông Ngưng Song trợn to hai mắt, bừng tỉnh, thì ra hắn cho rằng
mình và Đông Tiến Thần thông đồng hãm hại hắn.
“Mở mắt nói
mò, không phải là ngươi, vậy là người nào?” Thanh âm của Lệ Hướng Phong
căng thẳng, cảnh cáo mình đừng dễ dàng tin tưởng nàng.
“Là
Hương Ngọc, là nàng làm! Ta không biết nàng bỏ thuốc mê trong trà, cho
nên mới cho ngươi uống.” Đông Ngưng Song vội vàng giải thích, thấy thần
sắc Lệ Hướng Phong hờ hững, càng thêm nóng nảy khóc lên.
“Hắc! Ngươi có chứng cớ chứng thực là Hương Ngọc gây nên sao?” Căn bản Lệ
Hướng Phong không tin Hương Ngọc có gan phản bội hắn.
Hắn
chưa bao giờ phát hiện Hương Ngọc thầm thương trộm nhớ hắn, cho nên
không cảm thấy Hương Ngọc có lý do hại hắn, mà nhận định Đông Ngưng Song gài tang vật ở trên đầu Hương Ngọc .
“Ta có thể! Ngươi có
thể hỏi Hồ Tử, chính tai hắn nghe được Hương Ngọc thừa nhận. . . . . .
Nếu không thì ngươi hỏi Đông Tiến Thần, Hương Ngọc là bị hắn sai khiến.” Hiện nay tìm Hồ Tử để chứng minh nàng trong sạch thì không thể, nàng
không thể làm gì khác hơn là chuyển sang người chủ sự Đông Tiến Thần.
“Cái gì mà Hương Ngọc? Ta căn bản không biết người này, muốn ta chứng minh cái gì?” Đông Tiến Thần lắc đầu phủ nhận.
Có thể để cho hai người tranh đấu quyết liệt, hắn cao hứng còn không kịp,
sao có thể có thể hảo tâm vì Đông Ngưng Song giải thích?
“Đông Tiến Thần, ngươi là tiểu nhân!” Đông Ngưng Song tức giận, tại sao nàng
lại cho là Đông Tiến Thần sẽ thay nàng chứng minh sự thật chứ?
“Ha ha! Ngu ngốc, ta nghĩ ngươi nên trở về với cuộc sống nhung lụa thì hơn”
Đông Ngưng Song đột nhiên cả kinh, nhìn Đông Tiến Thần, “Ngươi có ý gì?” Chẳng lẽ hắn muốn nhắc tới hôn sự của nàng?
Đông Tiến Thần thấy Đông Ngưng Song thất kinh, cười to, “Không sai! Dương
Vạn Tiến, hắn và Bổn quan đã ước định, chỉ cần ngươi trở lại, liền chọn
ngày tốt bái đường thành thân.”
“Đông Tiến Thần, ngươi đang
mơ giữa ban ngày hay sao! Ta sẽ không gả cho Dương Vạn Tiến.” Lần này,
Đông Ngưng Song sẽ không để cho Đông Tiến Thần được như ý.
“Rất tốt! Nếu như ngươi không nghe lời của Bổn quan . . . . .” Đông Tiến Thần nhìn Lệ Hướng Phong, để lộ ra ý đồ của hắn.
“Ngươi nghĩ làm gì?” Trong lòng Đông Ngưng Song hoảng hốt, sống lưng lạnh lẽo.
“Như vậy đừng trách Bổn quan hạ độc thủ giết chết Lệ Hướng Phong!” Đông Tiến Thần sớm nhìn thấu nhược điểm của Đông Ngưng Song là Lệ Hướng Phong,
nên muốn ép Đông Ngưng Song đi vào khuôn khổ thì phương pháp tốt nhất
chính là lấy tính mạng Lệ Hướng Phong ra uy hiếp.
Quả nhiên, bị nhìn thấu tâm tư, ý chí kiên cường trong nháy mắt tan rã, khuôn mặt nhỏ nhắn mất đi huyết sắc.
“Không! Không thể, ngươi không thể làm như vậy, ta không cho phép ngươi hại
Hướng Phong.” Đông Ngưng Song lên tiếng ngăn cản.
“Đơn giản! Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, ta có thể tha cho Lệ Hướng Phong một mạng.”
Vì bức bách Đông Ngưng Song khuất phục, Đông Tiến Thần mang vẻ mặt không biến sắc mà nói láo.
“Cái gì? !” Đông Ngưng Song ngây ngẩn cả người, đáy mắt toát ra vẻ kinh hoảng.
Nhưng mà Lệ Hướng Phong cũng không im lặng, lên tiếng trước, “Im ngay! Ta không cần ngươi hy sinh mình tới cứu ta .”
Mặc dù quả quyết cự tuyệt, nhưng Lệ Hướng Phong vẫn cảm thấy mình vô dụng,
rõ ràng biết Đông Ngưng Song và Đông Tiến Thần đang đóng kịch, nhưng lại sợ nàng vì mình đánh mất cả cuộc đời.
“Hướng Phong. . . . . .” Hốc mắt Đông Ngưng Song đỏ hồng, tầm mắt không thể rời bỏ khỏi người Lệ Hướng Phong.
Lệ Hướng Phong giận dữ trừng mắt nhìn Đông Ngưng Song một cái, tâm tình vô cùng phức tạp, nói: “Ta không cần ngươi giả vờ, coi như ngươi đã cứu
ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi.”
“Ta biết. . . . . .”
Mặc dù lời của hắn nghe vô tình vô nghĩa, nhưng Đông Ngưng Song hiểu rõ
hắn đang muốn ngăn cản nàng đừng tin tưởng Đông Tiến Thần .
Nàng sẽ không ngốc đến nỗi cho là Đông Tiến Thần sẽ thực hiện lời hắn nói, nhưng nàng nguyện ý đánh cuộc một keo.
Nàng lau đi giọt nước mắt, giương mắt nhìn Đông Tiến Thần, cắn chặc hàm răng mà nói: “Đông Tiến Thần, chỉ cần ngươi giữ lời, ta đáp ứng gả cho Dương Vạn Tiến.”
Thật xin lỗi, Hướng Phong, ta phụ lòng ngươi. . . . . .
“Cái gì? Đông Ngưng Song, ta không cho phép ngươi đáp ứng, ta không muốn!”
Lệ Hướng Phong quát Đông Ngưng Song, nếu không phải huyệt đạo bị đóng,
không thể tự do hành động, hắn nhất định đem nàng bắt tới lay cho tỉnh.
Hắn tình nguyện chết, cũng không muốn nàng đi giao dịch với Đông Tiến Thần.
“Hướng Phong. . . . . .” Đông Ngưng Song chỉ có thể rơi lệ nhìn thần sắc kích
động của Lệ Hướng Phong , không chịu thay đổi tâm ý.
“Ha
ha!” Có thể bức bách Đông Ngưng Song cúi đầu, Đông Tiến Thần hài lòng
cười to, “Rất tốt, dĩ nhiên bổn quan sẽ không nuốt lời, chỉ cần ngươi
ngoan ngoãn nghe lời, ta nhất định tha cho cái mạng chó của Lệ Hướng
Phong.”
Hắn lập tức kêu lên, “Bay đâu ! Đi vào đem tiểu thư
mang về gian phòng, hơn nữa trông coi nàng, không cho phép nàng rời
phòng nửa bước.”
Chốc lát, hai người đi vào, mỗi người một bên giữ lấy Đông Ngưng Song.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ cứu ra ngươi.”
Trước khi đi Đông Ngưng Song đã nói với Lệ Hướng Phong một câu như vậy, sau đó mới biến mất.