Tiểu Noãn Đông

Chương:9Quyển 1 -


Đọc truyện Tiểu Noãn Đông – Chương 19Quyển 1 –

Edit: Yunchan

Bảng hiệu của phường giấy dịch gia là to nhất trên con đường tập trung các hiệu buôn ở huyện thành này.

Chỉ cần bước vào con đường ấy, từ xa đã có thể trông thấy tấm bảng hiệu đẽo bằng gỗ tử đàn ngàn năm treo trên tòa lầu của phường giấy Dịch gia, truyền thuyết kể lại rằng bảng hiệu kia là do chính nhà thư pháp lừng danh Vương Hy Chi đề tự cho Dịch gia mấy trăm năm trước, cả những người từ xa tới cũng phải liếc nhìn bảng hiệu này một lần.

Mọi người kháo nhau rằng, Dịch gia làm giấy đã được mấy trăm năm, giấy Dịch gia vừa chất lượng vừa đẹp đẽ, mặc dù trải qua mấy đời chìm nổi nhưng giấy Dịch gia vẫn truyền thừa mãi cho tới tận bây giờ.

Tòa lầu của Dịch gia ở huyện thành này, nghe nói được dựng lên từ tiền triều, trong khoảng thời gian đó có lần bị thiêu cháy, nhưng được thợ mộc tu sủa lại, tòa lầu này cứ thế trải qua trăm năm lịch sử. Mái lầu đương nhiên cũng dùng loại gỗ lim thượng hạng, mặc dù qua nhiều năm nên không còn mới toanh sáng loáng, nhưng dấu vết của năm tháng chỉ tôn lên cho nó vẻ tao nhã như một đại gia chững chạc, ngồi chễm chệ trên phố phường, khiến ai ghé ngang qua cũng không ngăn nổi cái liếc mắt ngắm nhìn.

Xách theo giỏ trúc, Đông Đông ngóng nhìn cổng lớn Dịch gia từ đằng xa với nhiều người ra ra vào vào. Tuy trời đã dần xế chiều, người tới mua giấy và sách đã thưa đi ít nhiều, không chen chúc tới mức nghẹt thở như ban sáng, nhưng bên trong căn tiệm cũ trăm năm kia vẫn có tầm mười vị khách.

Cô đứng ở đường đối diện, nhìn tòa lâu đen đúa kia, bất giác có hơi do dự.

Tuy hồi nhỏ Dịch viễn từng dẫn cô tới đây, nhưng đó đã chuyện của rất nhiều năm trước. Khi còn bé cô thấy tòa lầu này thật lớn nên hơi sợ hãi, cô cứ tưởng bây giờ cô lớn rồi chắc tòa lầu này sẽ bé đi ít nhiều, ai ngờ đâu nhìn tận mắt mới biết, nó vẫn vô cùng nguy nga trầm mặc hệt như xưa vậy.

Trong thoáng chốc, lòng cô bỗng trỗi dậy một loại thôi thúc muốn quay đầu về nhà luôn cho rồi.

Nhưng ngẫm lại thì cô cũng lỡ tới rồi, về luôn như vậy cứ thấy hơi uất ức, huống chi cô cũng chẳng làm chuyện gì thẹn với lòng, cớ gì phải quay đầu về nhà chứ?

Dù sao thì cô chỉ muốn đi vào, giao giỏ đồ ăn cho người trong tiệm, rồi bảo đây là đồ ăn mà thiếu gia nhà họ quên mang về, vậy không phải xong rồi sao?

Đỡ cho cô về nhà ngó thấy cái giỏ đồ ăn này rồi lòng lại rối bời.

Nghĩ vậy, cô thở sâu, cắn răng một cái, nắm chặt tờ giấy viết rõ ngọn nguồn gốc rễ trong tay, không nghĩ ngợi gì nữa, bất chấp hết, bước nhanh tới cổng lớn đang mở toang của phường giấy.

Cô vừa sải bước qua ngưỡng cửa, mùi giấy trong phường đã phả ngay vào mặt.

Quầy hàng bên phải đằng sau cánh cửa vẫn đen và rộng như cô thấy trước đây, đặt trên nó là đủ mọi loại giấy, mấy sư phụ đang lấy giấy từ hộc tủ ốp tường phía sau lưng, rồi mang chúng tới quầy để khách nhân chọn lựa. Đằng sau quầy hàng bên trái là cả núi sách chất đầy cả mặt tường, trên cái quầy dài đó có mấy tiểu tử đang giao sách cho khách tới mua.

Ai nấy trong tiệm đều bận, cô còn đang chần chờ nên tìm ai nói chuyện, thì sau rèm cửa một tiểu tử mặc áo xanh nhanh nhẹn bước ra, trông thấy cô bèn bước lại đón tiếp.

“Cô nương, muốn mua sách hay mua giấy?”

Tiểu tử này nói rất nhanh, vì hồi hộp nên suýt nữa là cô không nhìn ra: “Ta không tới đây mua đồ.”


Chàng trai có vẻ khó hiểu, đã thế giọng cô nương này còn lạ như vậy càng làm cậu ngớ ra, nhưng nói cho cùng ở đây lâu rồi nên chẳng có loại khách nào mà cậu chưa từng gặp, bởi thế vẫn trưng ra gương mặt tươi cười hỏi: “Cô nương tới đây có việc gì sao? Là muốn tìm ai? Hay là muốn tìm chưởng quỹ đặt giấy? Nếu cô tìm chưởng quỹ thì muốn gặp Lâm chưởng quỹ hay là Trương chưỡng quỹ? Nếu là Lâm chưỡng quỹ thì ông ấy đang tính sổ sách ở đằng sau, còn Trương chưỡng quỹ thì đang chọn giấy cho khách ở trên lầu. Nếu cô không ngại, thì để tiểu nhân tiếp cô nhé…”

Y nói hệt như nã pháo liên thanh, làm cô có hơi cuống, bình thường cô ở trong tiệm của mình, đa số người tới mua đậu hũ với điểm tâm sáng đều biết tai cô bị tật, lúc nói sẽ chậm lại, cho nên cô mới ứng phó được. Nhưng mỗi lần ra ngoài, lúc nào cô cũng phải chăm chú hết sức mới có thể nhìn rõ người ta đang nói gì.

Cô còn chưa hiểu tiểu tử này đang nói gì, thì cậu ta đã đờ người ra im bặt, nhìn ra phía sau cô.

Đông Đông sửng sốt, tò mò quay người lại, nào ngờ vừa quay lại thì suýt đụng vào người một ông lão áo xám, cô giật bắn, vuốt ngực dừng bước thật nhanh, ngẩng đầu lên thì thấy người đó không phải ai khác, mà là Lý tổng quản Dịch gia.

“Lôi cô nương, đã lâu không gặp.”

Trông thấy ông lão với vẻ mặt không cảm xúc, hai gò má hóp như bị đao khoét và thân thể khô quắc như tấm sắt này, lòng cô bỗng co rút lại.

“Hôm nay tới đây là có chuyện gì sao?”

Lão quản gia này có sẵn uy nghiêm tự nhiên làm người ta thoạt nhìn đã sợ hãi, một đôi mắt xếch nom hệt như cây đinh sắc, mỗi lần nhìn ai đó, sẽ khiến họ bất giác căng thẳng.

Chí ít thì cũng khiến cô căng thẳng, tuy không biết nguyên nhân, nhưng từ rất nhiều năm trước cô đã biết lão quản gia này không thích cô. Mỗi lần nhìn thấy cô, ông ấy sẽ sa sầm mặt xuống, vẻ mặt đó làm cô căng thẳng không lý do. Nếu cô căng thẳng, thì một câu sẽ rớt mất ba bốn chữ, còn lỡ căng thẳng ghê hơn thì chữ rớt càng nhiều tợn. Vì để tránh hiểu lầm, mỗi khi ra ngoài cô sẽ viết hết việc cần làm lên giấy, đưa cho người biết chữ đọc.

“Cháu… Ức…” Không đoán được khả năng sẽ gặp lão tổng quản này, nên trong lúc nhất thời cô quên bẵng mất mình nên nói gì, may mà cô còn nhớ rõ trong tay mình còn đang cầm tờ giấy, vội vàng đưa nó qua.

Lý tổng quản lạnh lùng nhìn cô, không đưa tay nhận tờ giấy, để mặc tay cô hong khô giữa không trung.

Ngực Đông Đông lạnh toát, cảm giác rõ ánh mắt của những người chung quanh đã đổ dồn hết qua bên này. Cô quẫn bách vô cùng, gương mặt nhỏ nhắn nóng rần lên, gần như muốn rụt tay về, nhưng bản tính ngoan cố lại bắt cô phải nâng mắt lên, nhìn thẳng vào lão nhân gia hà khắc này.

Thấy cô vẫn nâng tay không có ý định thu lại, lúc này Lý tổng quản mới không cam lòng nhận lấy tờ giấy trong tay cô, đọc lướt qua thật nhanh, sau đó nhìn cô nói: “Đa tạ Lôi cô nương mất công đi chuyến này, nhưng thiếu gia không thiếu thức ăn, cô nên mang về đi thì hơn.”

Lời của ông ta có vẻ lễ độ, nhưng Đông Đông có thể thấy rõ vẻ khinh thường trong mắt ông ta, trong phút chốc, xấu hổ và giận dữ dâng hết lên, tràn vào trong khoang miệng rồi hóa thành câu chữ rành mạch:

“Nếu Đông Đông đã hứa đãi khách thì không thể thất hứa, huynh ấy chọn xong món ăn nhưng lại quên mang đi, cho nên cháu mới giao tới đây, về phần Dịch thiếu có thiếu thức ăn hay không, hoặc có ăn hay không, thì đó không phải là chuyện của Đông Đông.”

Nói rồi, biết chắc rằng Lý tổng quản sẽ không nhận, cô cũng chẳng muốn tự làm mình bẽ mặt, nên quay người đưa giỏ đồ ăn cho tiểu tử phía trước, rồi hạ tay xuống vòng qua Lý tổng quản, bước nhanh ra ngoài mà không buồn quay đầu lại.

Vì bước quá gấp, mà bậc cửa của phường giấy Dịch gia thì quá cao, chân cô nâng lên không đủ xém nữa là té lộn nhào, may mà lấy lại thăng bằng kịp thời, nhưng cơ thể cũng đã loạng choạng.

Cảm thấy ánh mắt của mọi người đều rơi hết lên người mình, khiến từ đầu tới chân cô nóng bừng như lửa đốt. Cô giả vờ như chẳng có chuyện gì, mắt ngắm thẳng thả chậm bước chân, đi tiếp về phía trước.


Đừng nhanh quá, đừng nhanh quá, chuyện này chả có gì để mất mặt cả.

Cô tự nhủ với mình một lần, hai lần rồi ba lần, không để cho mình cúi đầu, hít thở từ từ, hai chân luân phiên thả từng bước nhỏ, từng bước nhỏ.

Thương gia hai bên đường đi ngang qua trước mắt, cô ép mình phải ngẩng đầu, tự nhắc mình đừng chạy lồng lên.

Chuyện này chẳng có gì to tát cả, cũng chẳng có tí ti ghê gớm nào.

Nhưng mà, dù cô có cố sống cố chết kiềm chế, thì cảnh vật trước mắt vẫn lặng lẽ nhòe đi.

Cô cẩn thận dè dặt, đi thật chậm, vì chỉ như vậy, cô mới không ngã, mới không khiến cho nước mắt đã tràn mi lăn xuống.

Để không khiến ai chú ý, cô nhẫn nại chịu đựng không cho nước mắt chảy ra, nhưng làn nước mắt đã đong đầy hốc mắt lại làm tầm nhìn cô nhòe nhoẹt, cô không đi tiếp nữa, chỉ còn biết rẽ vào một ngõ hẽm không người.

Cứ tưởng rằng, cô đã sớm quen với chuyện này, cho là mình sẽ không cảm thấy khổ sở vì sự khinh thường và sỉ nhục của mọi người, nhưng hóa ra… vẫn để tâm…

Vẫn… đau lòng…

Nếu đổi thành nơi khác, nếu đổi thành người khác, cô vẫn có thể phớt lờ.

Nhưng nơi đó, là phường giấy Dịch gia, là nơi hắn ở.

Dù đến đâu cô vẫn có thể để người ta xem thường, đến đâu cũng không thèm để ý, chỉ có nơi đó, chĩ có mỗi Dịch gia, là nơi duy nhất cô không muốn người ta nghĩ cô ngốc, cho cô đần.

Nỗi tủi thân lấp đầy trong lòng trào lên mắt hóa thành lệ, chảy thành dòng. Một mình cô đứng trong con hẻm trơ trọi, giơ tay lên lau gương mặt đã ướt đẫm lệ, lau rồi lại lau, nhưng có lau bao nhiêu cũng không cầm được dòng lệ tuôn rơi, không lau khô được giọt lệ ngàn hàng…

“Lý tổng quản, hộp thức ăn này…”

Bên trong phường giấy Dịch gia, tiểu tử áo xanh thấy cô nương kia đi rồi, cầm giỏ thức ăn nặng trình trịch bằng hai tay, nhìn lão quản gia sắc mặt khó coi nhà mình hiếm khi bị người ta nhìn ngó xầm xì, mà hỏi với giọng thấp thỏm bất an: “Có nên đưa cho thiếu gia không ạ?”

Lý tổng quản xanh mặt, trừng đôi mắt hẹp, thật lâu sau mới lạnh lùng nói: “Đồ của thiếu gia, không đưa cho ngài thì chẳng lẽ ngươi muốn nhận giùm luôn sao?”

“Tất nhiên không phải, tất nhiên không phải.” Tiểu tử áo xanh vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, đáp: “Giờ tiểu nhân sẽ đi giao cho thiếu gia ngay.”


Nói đoạn cậu quay gót chạy nhanh ra sau rèm, băng qua cổng viện, cấp tốc đi tìm thiếu gia.

Cậu bê cái hộp thức ăn bằng hai tay, chạy nhanh một mạch. Nào ngờ tới chỗ nào trong xưởng cũng không tìm thấy thiếu gia, trong thư phòng cũng chảng có bóng người. Sau cùng quá sốt ruột, vội vàng tóm lấy thợ giữ lò đang cọ nồi sắt trong sân, hỏi.

“Chu sư phụ, ông biết thiếu gia ở đâu không?”

Giọng cậu vừa lắng xuống, thì đã nghe trong nồi lớn phát ra tiếng.

“Ta ở đây.”

Cậu quay ngoắc đầu lại, nhìn thấy thiếu gia đang ở trong cái nồi lớn nằm nghiêng sau lưng. Đôi chân trần giang rộng, cầm cái bàn chải to tướng cọ rửa bên trong, hỏi mà chẳng buồn quay đầu lại: “Tiểu Bảo, ngươi tìm ta làm gì?”

“Có một cô nương mang hộp thức ăn này tới.” Nhìn thấy thiếu gia, y thở phào nhẹ nhõm, hỏi ngay: “Cô nương ấy nói là hứa đãi khách, nhưng thiếu gia ngài quên…”

Cậu còn chưa nói dứt câu, đã thấy thiếu gia mới đó còn chả buồn quay đầu lại cũng chả thèm ngừng chà mạnh trong lòng nồi, lúc này bỗng xoay phắt người lại, sải bước dài ra khỏi nồi lớn, đưa tay mở nhanh nắp giỏ trúc y mang tới.

Giỏ trúc vừa mở, mùi thức ăn đã tỏa ra, làm cho cái bụng sắp tới giờ cơm của tất cả mọi người đều réo lên ùng ục, nghển hết cổ lên ngó nghiêng.

Tiểu Bảo đang cầm giỏ thức ăn, đương nhiên là thấy gần nhất bên trong có một khay đậu hũ ma bà, một ống canh bạch ngọc phỉ thúy, còn có một bát đậu rang ướp mật rắc vừng trắng, một bát gà đậu nhự thơm phức, và một xấp đậu rán ngũ vị.

Cậu nhìn vào mà hai mắt trợn to, nước bọt trong miệng chực nhiễu xuống, nhưng thiếu gia bỗng đậy ập nắp lại, hỏi dồn.

“Người đâu?”

“Ơ? Gì?” Khắp đầu tiểu Bảo đều là giỏ thức ăn ngon lành, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết ngơ ngác nhìn thiếu gia.

“Cô nương mang đồ tới, cô ấy đâu? Còn ở trước không?”

Dịch Viễn nói rồi chẳng kịp đợi tiểu Bảo trả lời, quay đầu đi thật nhanh ra nhà trước.

Tiểu Bảo giật thót, vội vàng lên tiếng gọi với theo: “Thiếu gia, cô nương đó không còn ở trước nữa đâu, đã đi rồi.”

“Đi rồi?” Dịch Viễn quay phắt người lại, sải bước tới gần tiểu Bảo, có hơi nổi cáu: “Sao ngươi không dẫn cô ấy vào đây?”

Bình thường thiếu gia nhà mình đều cười híp mắt, cũng thường làm việc chung với mọi người, ít khi có thời gian bày ra sắc mặt, cũng hiếm khi nào thấy thiếu gia phát hỏa như lúc này. Tiểu Bảo đang cầm giỏ thức ăn, sợ tới nỗi thụt lùi liên tục, lắp bắp nói: “Dạ… dạ… tiểu nhân… cô nương… Lý, Lý tổng quản…”

Dịch Viễn nghe mà tim chùng xuống.

Chết tiệt, lão Lý không thích Đông Đông, nhất định là cho cô thấy sắc mặt khó ưa đó rồi.

“Cô ấy đi lâu chưa? Ngươi đợi bao lâu mới mang vào đây?” Hắn căm tức nói.


“Mới đây, mới đây thôi, cô nương đó vừa đi là tiểu nhân lập tức mang vào ngay.”

Tiểu Bảo còn chưa nói xong, Dịch Viễn đã không chút suy nghĩ, xoay phắt người lại đuổi theo bằng cửa sau.

Tiểu Bảo hốt hoảng, hớt hải bám theo ra cổng sau, la giật giọng: “Thiếu gia, thiếu gia, không phải hướng Tây, là hướng Đông…”

Mắt thấy thiếu gia lập tức rẽ ngược lại, chạy vụt qua mặt mình, chạy tới hướng chính xác, tiểu Bảo cầm giỏ thức ăn mà thở hắt ra nhẹ nhõm. Sau đó mới sực nhớ ra đây không phải là chuyện mình muốn nhắc.

Tiểu Bảo tỉnh hồn, vội vàng hét rống theo bóng lưng cao to của thiếu gia: “Thiếu gia, thiếu gia, ngài quên mang giày rồi…”

Nhưng lần này, bóng dáng cao to không quay đầu lại nữa, thoắt cái đã mất hút.

Tiểu Bảo ngoác mồm nhìn con đường phía sau bị ánh hoàng hôn nhuộm thành vàng óng, ngoại trừ mình ra chả còn ma nào. Cậu đứng thộn ra một lát, mãi tới khi một con quạ đen chậm rãi bay qua há mồm kêu quang quác, cậu mới dám khẳng định thiếu gia chắc là sẽ không quay lại mang giày.

Nói lại thì, cô nương kia là ai vậy nhỉ? Có thể khiến thiếu gia gấp tới độ vứt cả giày sao?

Cậu lắc đầu khó hiểu, rồi bỗng tiếng kẻng tan ca vang lên, làm cậu loáng cái ném hết tất tần tật ra sau đầu, ba chân bốn cẳng cầm giỏ thức ăn quay lại xưởng, chuẩn bị dọn dẹp để về nhà ăn cơm chiều.

Cô không ở trên đường cái.

Dịch Viễn chạy qua mấy con phố, cuối cùng phải nhảy lên tận nóc nhà, mới tìm thấy bóng cô trong một con hẻm nhỏ.

Cô đưa lưng về phía mặt đường, đi chậm vào con hẻm nhỏ. Mặc dù con hẻm đó cũng dẫn được về nhà cô, nhưng sao không đi đường cái cho tiện, mà phải đi vòng vèo như vậy.

Từ nhỏ hắn đã biết cô hay đi đường vòng, lúc chưa quen biết chỉ cho là cô ngốc, thế nên mới lạc đường. Nhưng sau này thân rồi hắn mới nhận ra cô luôn đi đường vòng như thế, không phải vì cô không biết đường, mà vì trên đường có lắm vật cản, có nhiều xe ngựa, có lẽ còn gặp phải người bắt nạt cô.

Cho nên, cô thích đi đường nhỏ.

Đường nhỏ dù xa nhưng yên tĩnh, cô không cần luôn nơm nớp lo sợ, cẩn thận e dè khắp nơi.

Giẫm lên nóc nhà, lên xuống mấy lần đã vào tới con hẻm nhỏ, hắn bước tới sau lưng cô, giữ cô lại.

“Đông Đông.”

Bị kéo lại làm cô giật bắn mình, sắc mặt tái nhợt hớt hải quay đầu lại, khi thấy là hắn thì cô bỗng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.

Nhưng chỉ trong một tích tắc đó, hắn đã nhìn thấy hai hàng nước mắt chạy dài trên má cô.

Tim, bỗng nhiên đau nhói.

Hắn đưa tay chạm nhẹ vào cằm cô, muốn cô ngẩng đầu lên, nhưng cô lại gạt tay hắn ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.