Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 9: Mắc mưu dẫn sói vào nhà


Đọc truyện Tiểu Nhân Nan Dưỡng – Chương 9: Mắc mưu dẫn sói vào nhà

“Đường huynh, đường này không đúng, đây là tới nhà vệ sinh mà.” Ngọc Liên Hoàn vội la lên.

“Hắc hắc, đúng vậy, chúng ta cần phải đi nhà vệ sinh.”

“Ách, Đường huynh quá mót?” Ngọc Liên Hoàn quả thật không thể nào hiểu nổi cách nghĩ của y, vị Đường huynh này dưới tình huống cấp bách như vậy còn có thể thảnh thơi giải quyết mấy nhu cầu đó, thật sự là không đơn giản a.

“Đừng vội, đừng vội, lát nữa ngươi sẽ hiểu.”

Chờ Ngọc Liên Hoàn được Đường Đa Lệnh cõng vào mật đạo thì, hắn cuối cùng đã hiểu, sắc mặt trở nên có chút khó coi: “Thực không ngờ ở đây lại có một mật đạo.”

“Ha ha, đây là tiền nhiệm Các chủ Triêu Thiên các cho đào, hiện tại người biết chỉ có ta và…Bằng hữu của ta, đương nhiên là thêm cả ngươi nữa. Nhưng ngươi phải nhớ nhất định không được nói cho ai biết đâu đấy.”

“Ta nhớ mà.” Ngọc Liên Hoàn cười khổ nói, “Ta chỉ là đang nghĩ, nếu lúc trước ta biết đến mật đạo này, thì không cần phải ở Triêu Thiên các chịu khổ nhiều như vậy.”

“Không khổ, không khổ, đại trượng phu co được dãn được, chút da thịt đau đớn ấy có là cái gì?” Đường Đa Lệnh thấy thắng lợi ngay trước mắt, đắc ý túm quần nói: “Bọn chúng còn không kịp cởi quần của chúng ta đâu.”

“Con người ngươi thật là thú vị.” Ngọc Liên Hoàn ở phía sau y nhẹ giọng thở dài.

Ra mật đạo, Đường Đa Lệnh theo bản năng nhìn lùm cỏ phía xa xa, khi y tiến vào mật đạo đi làm nhiệm vụ bí mật, thì Hoa Tương Dung chính nấp ở chỗ đó, mà bây giờ đã cảnh còn người mất.

“Đường huynh.” Ngọc Liên Hoàn kéo tay áo Đường Đa Lệnh.

“A, có việc gì vậy?”

“Ai, Đường huynh quên ta bị thương?” Ngọc Liên Hoàn ôm ngực đáng thương nói.

“Ách….” Đường Đa Lệnh nhìn Hạnh Lâm trấn xa xôi, hai chân bất giác run lên. “Ngươi không thể đi nổi?”

“Một chút cũng không đi được….Đường huynh nếu cảm thấy vướng víu, cũng không cần phải quan tâm đến ta, ta có thể tránh trong núi trước, chờ thương thế tốt lên lại đi.”

“Như vậy sao được!” Đường Đa Lệnh ngồi xổm xuống, “Lên, ta cõng ngươi, nhất định cõng ngươi xuống Hạnh Lâm thành.”

Ngọc Liên Hoàn ngoan ngoãn ngả vào lưng y, tấm lưng này thật dày rộng, thật ấm áp.

“Thì ra các ngươi trốn ở chỗ này.” Ngọc Liên Hoàn nhìn tiểu viện bề ngoài cực kỳ bình thường, chậm rãi nói.

“Phải…A…..” Đường Đa Lệnh vịn tường, thở hổn hển. Tiểu thuyết võ hiệp vẫn luôn viết các đại hiệp ôm một người chạy tới chạy lui như không có gì, như thế nào y chỉ cõng đi có vài dặm lại giống như là bị ba tảng đá lớn đè nặng vậy.

“Bằng hữu của ngươi còn đang ở trong?”

“Hắn a….Chắc chắn là….Sớm chạy….” Đường Đa Lệnh lấy ra chìa khóa từ trong ống giày, mở cửa, bên trong quả nhiên tối om om, không khí trầm lặng.

“Chạy? Sao có thể được? Ách, ý ta là, Triêu Thiên các sớm hạ lệnh nghiêm ngặt canh gác khắp trong ngoài Hạnh Lâm thành, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra mà.”

Đường Đa Lệnh đỡ Ngọc Liên Hoàn vào trong, rồi lại khóa kỹ cửa, “Hừ, hắn không phải ruồi bọ, hắn là virus.”

“Virus? Đó là cái gì?”

“Chính là một tên vô lại nhìn không thấy sờ không được, một khi gặp phải nó ngươi liền mất mạng.”

“Vô sắc vô vị vô hình, chỉ cần chạm qua là đưa người vào chỗ chết, độc dược này thật lợi hại a.” Ngọc Liên Hoàn khẽ kinh hô.

“Đâu chỉ có thế? Ghét nhất chính là nó còn có thể biến dạng, chờ ngươi tìm được giải dược nó đã thay đổi rồi, làm cho người ta khó lòng phòng bị nha.”

“Loại độc dược đó là do ai điều chế ra vậy, như thế nào ta lại chưa nghe nói qua?”

“Ách, cái này khó nói lắm. Có virus là người ta chế ra, có virus là do tự nhiên sản sinh.” Đường Đa Lệnh đỡ Ngọc Liên Hoàn tới giường của Hoa Tương Dung. “Ngọc huynh đệ, ngươi nằm một lát, ta đi ra ngoài lấy nước cho ngươi tẩy rửa.”


Ngọc Liên Hoàn thì vẫn còn mải mê suy nghĩ về virus. “Ngươi nói virus không chỉ có một loại, mà là có rất nhiều, vậy loại nào lợi hại nhất?”

Đường Đa Lệnh quay đầu lại, biểu tình trầm trọng nói: “HIV.”

Đường Đa Lệnh lấy nước tới giúp Ngọc Liên Hoàn rửa mặt, lại đi phòng bếp tìm chút nguyên liệu còn sót lại làm đồ ăn, Triêu Thiên các tất nhiên là hoàn toàn không có khái niệm ưu đãi tù nhân, lao cơm chỉ tốt hơn độc dược chút xíu mà thôi.

“Ngọc huynh đệ, mau tới ăn….” Đường Đa Lệnh bưng đồ ăn vào phòng, lại bỗng chốc sững sờ. Trong phòng, Ngọc Liên Hoàn đang đứng cạnh giường, tay cầm chủy thủ, kề sát vào cổ họng một người, ép người nọ vào tường không thể động đậy.

Còn dưới mặt đất gần hai người, là một cửa động sâu hoắm.

“Các chủ! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Đường Đa Lệnh chấn động, người nọ cư nhiên lại là Hoa Tương Dung cứ tưởng đã rời đi.

“Được lắm, mệt ta còn lo lắng cho ngươi, thì ra ngươi đã cùng tiện nhân này thông đồng. Hắc hắc, còn tưởng ngươi khác những người kia, nguyên lai lại đều là hạng tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung!” Ngũ quan Hoa Tương Dung vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo.

“Ngươi nói cái gì chứ?” Đường Đa Lệnh không hiểu ra sao, nhìn nhìn sắc mặt đồng dạng tức giận của Ngọc Liên Hoàn, bừng tỉnh đại ngộ. “A, Các chủ, ngươi hiểu lầm rồi, vị Ngọc huynh đệ này cũng là người tốt chẳng may bị Triêu Thiên các hãm hại thôi, may nhờ có hắn ta mới có thể trốn ra. Ngọc huynh đệ, ngươi mau buông chủy thủ xuống, vị này chính là….bằng hữu mà ta nói với ngươi.”

Hoa Tương Dung sửng sốt một chút, không thể tin kêu lên: “A Đường, ngươi biết Các chủ hiện tại của Triêu Thiên các tên là gì không?”

Đường Đa Lệnh cũng ngẩn ra trong giây lát, “Không biết. Ngươi cho tới giờ đã nói lần nào đâu, toàn gọi hắn tiểu nhân tiểu nhân suốt mà.”

“Ha ha.” Ngọc Liên Hoàn nở nụ cười, chủy thủ nhẹ nhàng rạch một đường trên cổ Hoa Tương Dung, màu máu đỏ tươi lập tức xuất hiện trên làn da trắng nõn như ngọc của hắn. “Để ta nói cho ngươi biết a, Đường huynh, vị tiện nhân Các chủ kia họ Ngọc danh Liên Hoàn.”

“Họ Ngọc danh Liên Hoàn, đó chẳng phải là….Ngươi? Ngươi không phải đệ tử Thừa Thiên môn ư?” Hai tay Đường Đa Lệnh run lên, khay bát rơi xuống, đồ ăn thơm ngào ngạt vung vãi đầy đất.

“Thì ra y không biết ngươi là ai.” Hoa Tương Dung nhìn Ngọc Liên Hoàn nói, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Ngọc Liên Hoàn lướt nhìn đồ ăn trên mặt đất. “Nếu biết rõ ta là ai, thì y làm sao còn có thể dẫn ta tới chỗ này? Y ăn Lưỡng đồng tâm của ngươi, đương nhiên là không dám có bất cứ dị tâm nào khác.”

“Cho dù y không ăn vào Lưỡng đồng tâm cũng sẽ không phản bội ta. Y không phải loại người như ngươi và Hạ Cô Phong.” Hoa Tương Dung đắc ý nói.

Đường Đa Lệnh hoàn toàn choáng váng, chỉ nhìn đống bừa bãi trên đất mà ngẩn người, ngay cả hai người kia đang nói cái gì cũng không nghe thấy. Thì ra Ngọc Liên Hoàn chính là Các chủ hiện tại của Triêu Thiên các, thì ra hắn bị bắt giam cùng chạy trốn đều chỉ là một hồi kịch, để lừa gạt lòng tin của y rồi từ đó tìm ra Hoa Tương Dung.

Y cứ như vậy ngu ngốc dẫn con sói ăn thịt người vào nhà, làm hại Hoa Tương Dung vốn nên không có chuyện gì lại lâm vào tuyệt cảnh. Hoa Tương Dung vì sao còn ở lại đây? Hắn vừa mới nói hắn lo lắng cho y. Chẳng lẽ hắn là vì vậy mới quay về? Mà y thì lại làm cái gì?

Ngọc Liên Hoàn nhìn bộ dáng vô cùng hối hận của Đường Đa Lệnh, lửa giận cuồng thiêu trong lòng, “Hừ, đúng vậy, ta chính là tiểu nhân, một tên tiểu nhân có thù tất báo. Hoa Tương Dung, trước kia ngươi đã làm những gì với ta, hôm nay ta muốn từng cái từng cái một đòi lại.”

“Ngươi đừng đả thương hắn! A!” Đường Đa Lệnh nghe Ngọc Liên Hoàn nghiến răng nghiến lợi hung ác nói, vội vàng ngẩng đầu lên, lại bị Ngọc Liên Hoàn vung tay phóng tới một chi phi tiêu, cắm thẳng vào vai y.

Đường Đa Lệnh run rẩy sờ phi tiêu kia, mụ nội nó, số y kiểu gì mà có duyên với phi tiêu đến vậy a. “Ngươi, ngươi sao lại đánh ta?” Đường Đa Lệnh có chút thương tâm, y tự hỏi từ lúc gặp tới giờ đối Ngọc Liên Hoàn tình thâm nghĩa trọng, như thế nào lại đổi không được một điểm báo đáp?

“A Đường đừng nhúc nhích! Họ Ngọc kia, ngươi bôi cái gì trên phi tiêu hả?” Hoa Tương Dung biết rõ Ngọc Liên Hoàn phóng phi tiêu hoàn toàn không phải để gãi ngứa cho Đường Đa Lệnh.

“Ha ha, còn có thể là cái gì, đương nhiên là độc dược, là loại độc làm y rất nhanh sẽ không biết gì cả.”

“Cái gì? Độc dược?” Đường Đa Lệnh vừa nói xong đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng ngã xuống đất, toàn thân vô lực, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh.

“A Đường! Ngươi rốt cục cho y dùng cái gì?”

“Hắc hắc, nhìn xem nhìn xem, Hoa các chủ cũng sẽ lo lắng cho người khác a. Bất quá, bây giờ ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi thì hơn.”

Dứt lời, Ngọc Liên Hoàn đột nhiên dùng đầu gối thúc một cái thật mạnh vào bụng Hoa Tương Dung, sau đó lại một quyền đấm vào cằm hắn, nhanh chóng đánh ngã Hoa Tương Dung. Hoa Tương Dung đau đến co lại thành một đoàn, còn chưa đợi hắn hoãn hơi, Ngọc Liên Hoàn đã giật xuống màn lụa trói chặt tay chân hắn, ném hắn lên giường.

Đường Đa Lệnh thân thể mềm nhũn, nhưng miệng vẫn có thể hoạt động, khẩn trương nói: “Ngọc huynh đệ, ngươi đừng làm bậy, có chuyện từ từ nói….Quân tử động khẩu không động thủ a!”

“Phi! Hắn là quân tử gì chứ?” Hoa Tương Dung hướng Ngọc Liên Hoàn nhổ nước bọt.


“Ha ha, đúng vậy, ta không phải quân tử, ta là tiểu nhân, là tiểu nhân vừa động khẩu vừa động thủ.” Ngọc Liên Hoàn cười lớn, sau đó thình lình xé rách vạt áo Hoa Tương Dung, hung hăng cắn một cái lên cổ Hoa Tương Dung, thẳng đến chảy máu mới nhả ra.

“Đừng, đừng cắn loạn a!” Đường Đa Lệnh sợ hãi, nếu không cẩn thận cắn vào động mạch chủ thì nguy to rồi?

“Ngươi câm miệng cho ta!” Ngọc Liên Hoàn quay đầu mắng y một câu, rồi lại quay sang Hoa Tương Dung nhe răng cười nói: “Hoa các chủ, ngươi không thể tưởng được mình cũng sẽ có hôm nay đúng không, có phải là hối hận lúc trước không có lập tức giết ta.”

“Ha ha, đương nhiên hối hận!” Hoa Tương Dung hoàn toàn không đếm xỉa đến vết thương trên cổ, “Chỉ cần nghĩ tới bộ dáng ngươi lúc ở dưới thân ta hầu hạ, ta sẽ hối hận tại sao lại không sớm một chút ra tay.”

Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn lại càng thêm dữ tợn, “Thế sao? Ta cũng rất muốn biết Hoa các chủ ở dưới thân ta hầu hạ sẽ là bộ dáng như thế nào đó.”

“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Tương Dung cả kinh.

“Gì ư?” Ngọc Liên Hoàn lật người hắn lại, giật quần hắn xuống. “Đương nhiên là thượng ngươi!”

“Ngọc Liên Hoàn! Ngươi có giỏi thì giết ta luôn đi, nếu không cẩn thận đêm dài lắm mộng!”

“Ha ha, ngươi yên tâm, chờ ta chơi đủ rồi tất nhiên sẽ giết ngươi. Bất quá loại việc này ngươi hẳn là cũng không lạ lẫm, đừng cho là ta không biết lúc trước ngươi làm cách nào để bò lên địa vị Các chủ? Hoa các chủ chẳng những có bản lĩnh giết người cao cường, bản lĩnh hầu hạ người cũng chẳng kém đâu a.” Ngọc Liên Hoàn chậm rãi cởi bỏ đai lưng, có vẻ như thật sự muốn trực tiếp tiến công.

Đường Đa Lệnh trợn tròn mắt, nhìn nhìn cái mông trắng noãn của Hoa Tương Dung, lại nhìn thần sắc phẫn hận của hắn, đột nhiên nghĩ đến: [Nếu quả thật để cho Ngọc Liên Hoàn thực hiện được, Hoa Tương Dung chẳng phải còn phẫn uất hơn cả chịu chết?]

“Ngọc huynh đệ, chờ một chút!”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Ngọc Liên Hoàn quay đầu lại hỏi.

“Nhắm mắt chó của ngươi lại!” Hoa Tương Dung thì tức giận quát lên.

“Ha ha, Đường huynh đừng nóng vội, ta sẽ không lập tức đùa hắn đến chết, nhất định sẽ chừa một hơi cho ngươi nếm thử, cũng không uổng công ngươi cõng ta một đường.”

“Ngươi cõng hắn một đường?”

“Không, ý ta không phải như thế! Ta…ta…..Ngọc huynh đệ, ngươi nếu thật muốn thượng..vậy liền…Liền thượng ta đi!” Đường Đa Lệnh cảm giác khi mình nói ra những lời này cũng chẳng thua gì Vương Cương trong phim ‘Anh hùng nhi nữ’ khi hô to ‘Nã pháo vào ta đi!” a.

“Ngươi nói cái gì?” Ngọc Liên Hoàn cùng Hoa Tương Dung đều đồng loạt sững sờ.

“Đường huynh, đường này không đúng, đây là tới nhà vệ sinh mà.” Ngọc Liên Hoàn vội la lên.

“Hắc hắc, đúng vậy, chúng ta cần phải đi nhà vệ sinh.”

“Ách, Đường huynh quá mót?” Ngọc Liên Hoàn quả thật không thể nào hiểu nổi cách nghĩ của y, vị Đường huynh này dưới tình huống cấp bách như vậy còn có thể thảnh thơi giải quyết mấy nhu cầu đó, thật sự là không đơn giản a.

“Đừng vội, đừng vội, lát nữa ngươi sẽ hiểu.”

Chờ Ngọc Liên Hoàn được Đường Đa Lệnh cõng vào mật đạo thì, hắn cuối cùng đã hiểu, sắc mặt trở nên có chút khó coi: “Thực không ngờ ở đây lại có một mật đạo.”

“Ha ha, đây là tiền nhiệm Các chủ Triêu Thiên các cho đào, hiện tại người biết chỉ có ta và…Bằng hữu của ta, đương nhiên là thêm cả ngươi nữa. Nhưng ngươi phải nhớ nhất định không được nói cho ai biết đâu đấy.”

“Ta nhớ mà.” Ngọc Liên Hoàn cười khổ nói, “Ta chỉ là đang nghĩ, nếu lúc trước ta biết đến mật đạo này, thì không cần phải ở Triêu Thiên các chịu khổ nhiều như vậy.”

“Không khổ, không khổ, đại trượng phu co được dãn được, chút da thịt đau đớn ấy có là cái gì?” Đường Đa Lệnh thấy thắng lợi ngay trước mắt, đắc ý túm quần nói: “Bọn chúng còn không kịp cởi quần của chúng ta đâu.”

“Con người ngươi thật là thú vị.” Ngọc Liên Hoàn ở phía sau y nhẹ giọng thở dài.


Ra mật đạo, Đường Đa Lệnh theo bản năng nhìn lùm cỏ phía xa xa, khi y tiến vào mật đạo đi làm nhiệm vụ bí mật, thì Hoa Tương Dung chính nấp ở chỗ đó, mà bây giờ đã cảnh còn người mất.

“Đường huynh.” Ngọc Liên Hoàn kéo tay áo Đường Đa Lệnh.

“A, có việc gì vậy?”

“Ai, Đường huynh quên ta bị thương?” Ngọc Liên Hoàn ôm ngực đáng thương nói.

“Ách….” Đường Đa Lệnh nhìn Hạnh Lâm trấn xa xôi, hai chân bất giác run lên. “Ngươi không thể đi nổi?”

“Một chút cũng không đi được….Đường huynh nếu cảm thấy vướng víu, cũng không cần phải quan tâm đến ta, ta có thể tránh trong núi trước, chờ thương thế tốt lên lại đi.”

“Như vậy sao được!” Đường Đa Lệnh ngồi xổm xuống, “Lên, ta cõng ngươi, nhất định cõng ngươi xuống Hạnh Lâm thành.”

Ngọc Liên Hoàn ngoan ngoãn ngả vào lưng y, tấm lưng này thật dày rộng, thật ấm áp.

“Thì ra các ngươi trốn ở chỗ này.” Ngọc Liên Hoàn nhìn tiểu viện bề ngoài cực kỳ bình thường, chậm rãi nói.

“Phải…A…..” Đường Đa Lệnh vịn tường, thở hổn hển. Tiểu thuyết võ hiệp vẫn luôn viết các đại hiệp ôm một người chạy tới chạy lui như không có gì, như thế nào y chỉ cõng đi có vài dặm lại giống như là bị ba tảng đá lớn đè nặng vậy.

“Bằng hữu của ngươi còn đang ở trong?”

“Hắn a….Chắc chắn là….Sớm chạy….” Đường Đa Lệnh lấy ra chìa khóa từ trong ống giày, mở cửa, bên trong quả nhiên tối om om, không khí trầm lặng.

“Chạy? Sao có thể được? Ách, ý ta là, Triêu Thiên các sớm hạ lệnh nghiêm ngặt canh gác khắp trong ngoài Hạnh Lâm thành, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra mà.”

Đường Đa Lệnh đỡ Ngọc Liên Hoàn vào trong, rồi lại khóa kỹ cửa, “Hừ, hắn không phải ruồi bọ, hắn là virus.”

“Virus? Đó là cái gì?”

“Chính là một tên vô lại nhìn không thấy sờ không được, một khi gặp phải nó ngươi liền mất mạng.”

“Vô sắc vô vị vô hình, chỉ cần chạm qua là đưa người vào chỗ chết, độc dược này thật lợi hại a.” Ngọc Liên Hoàn khẽ kinh hô.

“Đâu chỉ có thế? Ghét nhất chính là nó còn có thể biến dạng, chờ ngươi tìm được giải dược nó đã thay đổi rồi, làm cho người ta khó lòng phòng bị nha.”

“Loại độc dược đó là do ai điều chế ra vậy, như thế nào ta lại chưa nghe nói qua?”

“Ách, cái này khó nói lắm. Có virus là người ta chế ra, có virus là do tự nhiên sản sinh.” Đường Đa Lệnh đỡ Ngọc Liên Hoàn tới giường của Hoa Tương Dung. “Ngọc huynh đệ, ngươi nằm một lát, ta đi ra ngoài lấy nước cho ngươi tẩy rửa.”

Ngọc Liên Hoàn thì vẫn còn mải mê suy nghĩ về virus. “Ngươi nói virus không chỉ có một loại, mà là có rất nhiều, vậy loại nào lợi hại nhất?”

Đường Đa Lệnh quay đầu lại, biểu tình trầm trọng nói: “HIV.”

Đường Đa Lệnh lấy nước tới giúp Ngọc Liên Hoàn rửa mặt, lại đi phòng bếp tìm chút nguyên liệu còn sót lại làm đồ ăn, Triêu Thiên các tất nhiên là hoàn toàn không có khái niệm ưu đãi tù nhân, lao cơm chỉ tốt hơn độc dược chút xíu mà thôi.

“Ngọc huynh đệ, mau tới ăn….” Đường Đa Lệnh bưng đồ ăn vào phòng, lại bỗng chốc sững sờ. Trong phòng, Ngọc Liên Hoàn đang đứng cạnh giường, tay cầm chủy thủ, kề sát vào cổ họng một người, ép người nọ vào tường không thể động đậy.

Còn dưới mặt đất gần hai người, là một cửa động sâu hoắm.

“Các chủ! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Đường Đa Lệnh chấn động, người nọ cư nhiên lại là Hoa Tương Dung cứ tưởng đã rời đi.

“Được lắm, mệt ta còn lo lắng cho ngươi, thì ra ngươi đã cùng tiện nhân này thông đồng. Hắc hắc, còn tưởng ngươi khác những người kia, nguyên lai lại đều là hạng tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung!” Ngũ quan Hoa Tương Dung vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo.

“Ngươi nói cái gì chứ?” Đường Đa Lệnh không hiểu ra sao, nhìn nhìn sắc mặt đồng dạng tức giận của Ngọc Liên Hoàn, bừng tỉnh đại ngộ. “A, Các chủ, ngươi hiểu lầm rồi, vị Ngọc huynh đệ này cũng là người tốt chẳng may bị Triêu Thiên các hãm hại thôi, may nhờ có hắn ta mới có thể trốn ra. Ngọc huynh đệ, ngươi mau buông chủy thủ xuống, vị này chính là….bằng hữu mà ta nói với ngươi.”

Hoa Tương Dung sửng sốt một chút, không thể tin kêu lên: “A Đường, ngươi biết Các chủ hiện tại của Triêu Thiên các tên là gì không?”

Đường Đa Lệnh cũng ngẩn ra trong giây lát, “Không biết. Ngươi cho tới giờ đã nói lần nào đâu, toàn gọi hắn tiểu nhân tiểu nhân suốt mà.”

“Ha ha.” Ngọc Liên Hoàn nở nụ cười, chủy thủ nhẹ nhàng rạch một đường trên cổ Hoa Tương Dung, màu máu đỏ tươi lập tức xuất hiện trên làn da trắng nõn như ngọc của hắn. “Để ta nói cho ngươi biết a, Đường huynh, vị tiện nhân Các chủ kia họ Ngọc danh Liên Hoàn.”

“Họ Ngọc danh Liên Hoàn, đó chẳng phải là….Ngươi? Ngươi không phải đệ tử Thừa Thiên môn ư?” Hai tay Đường Đa Lệnh run lên, khay bát rơi xuống, đồ ăn thơm ngào ngạt vung vãi đầy đất.

“Thì ra y không biết ngươi là ai.” Hoa Tương Dung nhìn Ngọc Liên Hoàn nói, trên mặt lộ vẻ vui mừng.


Ngọc Liên Hoàn lướt nhìn đồ ăn trên mặt đất. “Nếu biết rõ ta là ai, thì y làm sao còn có thể dẫn ta tới chỗ này? Y ăn Lưỡng đồng tâm của ngươi, đương nhiên là không dám có bất cứ dị tâm nào khác.”

“Cho dù y không ăn vào Lưỡng đồng tâm cũng sẽ không phản bội ta. Y không phải loại người như ngươi và Hạ Cô Phong.” Hoa Tương Dung đắc ý nói.

Đường Đa Lệnh hoàn toàn choáng váng, chỉ nhìn đống bừa bãi trên đất mà ngẩn người, ngay cả hai người kia đang nói cái gì cũng không nghe thấy. Thì ra Ngọc Liên Hoàn chính là Các chủ hiện tại của Triêu Thiên các, thì ra hắn bị bắt giam cùng chạy trốn đều chỉ là một hồi kịch, để lừa gạt lòng tin của y rồi từ đó tìm ra Hoa Tương Dung.

Y cứ như vậy ngu ngốc dẫn con sói ăn thịt người vào nhà, làm hại Hoa Tương Dung vốn nên không có chuyện gì lại lâm vào tuyệt cảnh. Hoa Tương Dung vì sao còn ở lại đây? Hắn vừa mới nói hắn lo lắng cho y. Chẳng lẽ hắn là vì vậy mới quay về? Mà y thì lại làm cái gì?

Ngọc Liên Hoàn nhìn bộ dáng vô cùng hối hận của Đường Đa Lệnh, lửa giận cuồng thiêu trong lòng, “Hừ, đúng vậy, ta chính là tiểu nhân, một tên tiểu nhân có thù tất báo. Hoa Tương Dung, trước kia ngươi đã làm những gì với ta, hôm nay ta muốn từng cái từng cái một đòi lại.”

“Ngươi đừng đả thương hắn! A!” Đường Đa Lệnh nghe Ngọc Liên Hoàn nghiến răng nghiến lợi hung ác nói, vội vàng ngẩng đầu lên, lại bị Ngọc Liên Hoàn vung tay phóng tới một chi phi tiêu, cắm thẳng vào vai y.

Đường Đa Lệnh run rẩy sờ phi tiêu kia, mụ nội nó, số y kiểu gì mà có duyên với phi tiêu đến vậy a. “Ngươi, ngươi sao lại đánh ta?” Đường Đa Lệnh có chút thương tâm, y tự hỏi từ lúc gặp tới giờ đối Ngọc Liên Hoàn tình thâm nghĩa trọng, như thế nào lại đổi không được một điểm báo đáp?

“A Đường đừng nhúc nhích! Họ Ngọc kia, ngươi bôi cái gì trên phi tiêu hả?” Hoa Tương Dung biết rõ Ngọc Liên Hoàn phóng phi tiêu hoàn toàn không phải để gãi ngứa cho Đường Đa Lệnh.

“Ha ha, còn có thể là cái gì, đương nhiên là độc dược, là loại độc làm y rất nhanh sẽ không biết gì cả.”

“Cái gì? Độc dược?” Đường Đa Lệnh vừa nói xong đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng ngã xuống đất, toàn thân vô lực, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh.

“A Đường! Ngươi rốt cục cho y dùng cái gì?”

“Hắc hắc, nhìn xem nhìn xem, Hoa các chủ cũng sẽ lo lắng cho người khác a. Bất quá, bây giờ ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi thì hơn.”

Dứt lời, Ngọc Liên Hoàn đột nhiên dùng đầu gối thúc một cái thật mạnh vào bụng Hoa Tương Dung, sau đó lại một quyền đấm vào cằm hắn, nhanh chóng đánh ngã Hoa Tương Dung. Hoa Tương Dung đau đến co lại thành một đoàn, còn chưa đợi hắn hoãn hơi, Ngọc Liên Hoàn đã giật xuống màn lụa trói chặt tay chân hắn, ném hắn lên giường.

Đường Đa Lệnh thân thể mềm nhũn, nhưng miệng vẫn có thể hoạt động, khẩn trương nói: “Ngọc huynh đệ, ngươi đừng làm bậy, có chuyện từ từ nói….Quân tử động khẩu không động thủ a!”

“Phi! Hắn là quân tử gì chứ?” Hoa Tương Dung hướng Ngọc Liên Hoàn nhổ nước bọt.

“Ha ha, đúng vậy, ta không phải quân tử, ta là tiểu nhân, là tiểu nhân vừa động khẩu vừa động thủ.” Ngọc Liên Hoàn cười lớn, sau đó thình lình xé rách vạt áo Hoa Tương Dung, hung hăng cắn một cái lên cổ Hoa Tương Dung, thẳng đến chảy máu mới nhả ra.

“Đừng, đừng cắn loạn a!” Đường Đa Lệnh sợ hãi, nếu không cẩn thận cắn vào động mạch chủ thì nguy to rồi?

“Ngươi câm miệng cho ta!” Ngọc Liên Hoàn quay đầu mắng y một câu, rồi lại quay sang Hoa Tương Dung nhe răng cười nói: “Hoa các chủ, ngươi không thể tưởng được mình cũng sẽ có hôm nay đúng không, có phải là hối hận lúc trước không có lập tức giết ta.”

“Ha ha, đương nhiên hối hận!” Hoa Tương Dung hoàn toàn không đếm xỉa đến vết thương trên cổ, “Chỉ cần nghĩ tới bộ dáng ngươi lúc ở dưới thân ta hầu hạ, ta sẽ hối hận tại sao lại không sớm một chút ra tay.”

Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn lại càng thêm dữ tợn, “Thế sao? Ta cũng rất muốn biết Hoa các chủ ở dưới thân ta hầu hạ sẽ là bộ dáng như thế nào đó.”

“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Tương Dung cả kinh.

“Gì ư?” Ngọc Liên Hoàn lật người hắn lại, giật quần hắn xuống. “Đương nhiên là thượng ngươi!”

“Ngọc Liên Hoàn! Ngươi có giỏi thì giết ta luôn đi, nếu không cẩn thận đêm dài lắm mộng!”

“Ha ha, ngươi yên tâm, chờ ta chơi đủ rồi tất nhiên sẽ giết ngươi. Bất quá loại việc này ngươi hẳn là cũng không lạ lẫm, đừng cho là ta không biết lúc trước ngươi làm cách nào để bò lên địa vị Các chủ? Hoa các chủ chẳng những có bản lĩnh giết người cao cường, bản lĩnh hầu hạ người cũng chẳng kém đâu a.” Ngọc Liên Hoàn chậm rãi cởi bỏ đai lưng, có vẻ như thật sự muốn trực tiếp tiến công.

Đường Đa Lệnh trợn tròn mắt, nhìn nhìn cái mông trắng noãn của Hoa Tương Dung, lại nhìn thần sắc phẫn hận của hắn, đột nhiên nghĩ đến: [Nếu quả thật để cho Ngọc Liên Hoàn thực hiện được, Hoa Tương Dung chẳng phải còn phẫn uất hơn cả chịu chết?]

“Ngọc huynh đệ, chờ một chút!”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Ngọc Liên Hoàn quay đầu lại hỏi.

“Nhắm mắt chó của ngươi lại!” Hoa Tương Dung thì tức giận quát lên.

“Ha ha, Đường huynh đừng nóng vội, ta sẽ không lập tức đùa hắn đến chết, nhất định sẽ chừa một hơi cho ngươi nếm thử, cũng không uổng công ngươi cõng ta một đường.”

“Ngươi cõng hắn một đường?”

“Không, ý ta không phải như thế! Ta…ta…..Ngọc huynh đệ, ngươi nếu thật muốn thượng..vậy liền…Liền thượng ta đi!” Đường Đa Lệnh cảm giác khi mình nói ra những lời này cũng chẳng thua gì Vương Cương trong phim ‘Anh hùng nhi nữ’ khi hô to ‘Nã pháo vào ta đi!” a.

“Ngươi nói cái gì?” Ngọc Liên Hoàn cùng Hoa Tương Dung đều đồng loạt sững sờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.