-Bộ axit ko đc hả? – Hắn nhìn nó bắt động hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn.
-Ya!!!!!!! Tui thích thứ này lém ấy chứ! Mỗi tội mẹ tui ko cho mua thui! – Nó gần như gào lên.
-Uh! Mình vô lớp nhanh kẻo muộn! – Nó vui vẻ đi về lớp cùng hắn.
Chiều, ở trong phòng nhà nó.
-Rồi đã xong! Bên đấy xong chưa? – Nó chìa cái “kẹo” vừa chế biến xong ra khoe.
-Xong nốt rồi! – Hắn cũng cầm chiếc “kẹo” vị “socola” ra.
-Nhìn ngon phết nhở? Cho “nó” ăn nào! – Nó nói, hắn và nó cùng nở nụ cười nguy hiểm. Cả hai cái kẹo đã thêm thành phần mới là axit vào nên chắc chắn tác dụng phải mạnh hơn.
Goặm.
Con dán sau khi ăn miếng “kẹo” của hắn thì sau 57 giây là nó chết queo. Còn con dán ăn miếng của nó thì chết ngay tức khắc, thân nó nhão ra gần như bằng nước.
-Oa! Kinh khủng! – Hắn bái phục nó. Tất nhiên, làm cái “nghề” này 4 năm đi học ko giỏi mới lạ.
-Mình đi chơi game thư giãn đầu óc đi! – Nó lấy từ trong tủ ra một đĩa game.
-Ok! Triển luôn! – Hắn hào hứng nói.
Thế là bốn người (thêm Thành và chị Nguyệt vô nhờ tài bắt cóc tuyệt đỉnh và lời thuyết phục siu đẳng của hắn và nó) cắm cúi chơi game suốt cả buổi chiều.
Tối.
-Em ở đây ăn cơm luôn cho vui! – Chị Nguyệt tốt bụng mời gọi.
-À dạ, xin phép làm phiền ạ! – Hắn trả lời, tay xoa xoa mắt đang mỏi.
-Phiền gì đâu chứ! – Chị nói rồi phủi đít quay đi.
-Để tớ đi gọi điện cho báo cho người nhà đã! – Hắn lôi đt, ra ban công gọi.
Trong phòng chỉ còn nó và Thành.
-Ê, ra đây! – Nó vẫy tay gọi ông Thành khi ổng còn đang chăm chú đọc truyện.
-Hửm? – Cậu tò mò tiến tới.
-Xem nè! – Nó chìa một chiếc “kẹo” (nó tự chế) ra.
Chẳng đợi nó nói tiếp, cậu goặm chiếc “kẹo” luôn. Lúc nào chả thế, nó ko hài lòng món độc dược nào là cho cậu nếm thử rồi đợi ý kiến xem xét.
-Thêm đuôi thạch thùng và 4 con nhện nữa là ổn. – Cậu nói rồi ra thùng rác, nhả “kẹo” vô đó.
-Ok! – Nó ghi ra một quyển sổ rồi cất quyển sổ đó lại vô túi.
-Á à! Gian lận nha Dương! – Hắn thấy hết, nhảy vô mắng tới tấp.
-Tớ có bảo là ko đc nhờ ai giúp đâu! – Nó ngoảnh hướng khác.
-Hừ! – Hắn đi đến phía Thành – Giúp tao nữa chớ! – Hắn làm bộ mặt cún con. Cậu nhìn đc đúng 5 giây là chạy ra canh thùng rác, nôn ko ngừng vô đó.
-… =_= mày có cần hành động thái quá vậy ko?! – Hắn.
-Ok ok! Tao giúp mày! Làm ơn đừng làm vẻ mặt mắc ói đó nứa! – Thành nói như kêu rên
-Hahaha! Tui đồng ý với thằng Thành! Hahaha! – Nó cười lăn cười lộn, tay giơ ngón cả lên.
-Xí! – Hắn bực mình.
-Đồ ăn đến rồi, đồ ăn đến rồi! Mau ăn thôi ko muội! – Chị Nguyện bưng mấy bát cơm và đồ ăn kèm lên *hãy tưởng tượng ra phật nhiều tay*.
-Itadakima!