Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh

Chương 17


Đọc truyện Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh – Chương 17

Cái méo gì thế này?? Nụ hôn đầu của nó không phải là cậu ư?? Nghĩ đến đây, cậu tối xầm mặt… Thật không thể tin được…

– Cậu nên nhớ đây không phải là Mỹ!! Andy!! – nó hơi nheo mày… Thật muốn chọc điên nó mà…!!

-À!! Còn một chuyện nữa, tớ nghĩ cậu nên biết!! Charly!! ~… – Andy kéo dài giọng, hơi pha chút bỡn cợt…

– Chuyện gì?? – Vừa nói, nó hút thêm một ngụm nước cam… Dù là chuyện gì nhưng với cái nụ cười tươi không cần tưới kia thì chắc chắn đó là một chuyện không tốt lành gì….

– Ờ thì nói sao nhỉ?? Thật ra thì…. – càng về cuối câu Andy càng nhỏ giọng dần…. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?? Cậu tò mò chết đi được… Chết tiệt!! Từ khi nào mà phong độ của cậu tuột dốc không phanh thế này…??

//Rầm//….

Cả quán cà phê nhìn nó hoàng hồn. Nó đập bàn với gương mặt méo mó nhìn người đối diện… Thật không thể tin được!! Ông trời đang đùa nó chắc!!…

– Cậu….cậu….!! – nó run run, miệng lắp bắp…

– Từ giờ xin được chiếu cố!! Charly ~!!

.


.

.

– Cậu về trễ thế!! – sau khi nó hoàn tất việc thay đồ thì cậu cũng vừa về tới… Nó quả thật chẳng nghi ngờ cậu gì cả… Ngây thơ thật!!

– Hôm nay cậu đi đâu?? – cậu hỏi nó, không cố ý, nhưng cậu vẫn cảm nhận được lưng nó giật nảy một cái… Vâng!! Như cậu nói… quá ngây thơ!!

-Tôi…. Tôi đi đâu có liên qua đến cậu à?? – nó đốp lại, nhưng nó biết đấu với cái IQ cao ngất ngưỡng của cậu thì quả thật tốn chất xám nha ~!!

– Có chứ!! Con hầu nhà tôi đi đâu thì tôi phải nắm rõ!! Kẻo nó trốn thì phiền…!! – Đúng thật là rất tốn chất xám… Câu trên như đâm vào nó mấy nhát, tổn thương lòng tự trọng của nó thật…

– Cậu quả thật nhiều chuyện!! – nó lè lưỡi rồi chạy tót lên lầu… Cậu khẽ nhìn theo bóng nó mà thở dài, lòng vẫn tưng tức, hơi khó chịu vì chuyện hồi sáng, rốt cuộc là nó đã trải qua bao nhiêu nụ hôn với tên khốn tóc vàng hồi sáng rồi?? À, và vẫn như điệp khúc cũ… bản tính lạnh lùng của cậu đã bay đi đâu hết rồi??

Hơn thế nữa, chuyện mà nó và tên kia thì thầm to nhỏ với nhau, cậu vẫn chưa nghe được hết!!

.

.

.

~ 7h00 sáng ~

– Này!! Dậy!! – cậu khẽ lay nhẹ nó… từ vụ lần trước, cậu đã rút kinh nghiệm rồi…. Không thể mạo hiểm thêm một lần nào nữa…

Và lần này thì cậu cực ngạc nhiên nha ~!! Hôm nay nó không mè nheo đòi ngủ thêm năm phút như mọi ngày mà ngước mắt lên nhìn cậu với đôi mắt sưng húp… Khẽ đưa tay chỉnh lại mái tóc giả và nhìn cậu nói như mếu…

– Hôm nay tôi nghỉ được không?? Một buổi thôi!!

Nhìn nó vậy lòng cậu cũng hơi xót, đưa tay rờ trán nó. Không nóng. Vậy chắc là sinh hư rồi…

– Không!! – quả thật là lạnh quá đi mà… thấy chưa, mới làm mặt nghiêm một tí là mặt nó mếu như sắp khóc rồi…

– Hôm nay kiểm tra!! Không nghỉ!! – Ủa?? Có bài kiểm tra sao?? Tại sao nó lại không biết nhỉ??…


Nói rồi cậu chậm rãi bước ra khỏi phòng. Như hiểu ý, nó uể oải đứng dậy thay đồ… Hôm nay quả là một ngày cực kì không may mắn a ~!!

.

.

.

– Đừng có làm bộ mặt thế nữa!! – cậu gằn giọng, từ lúc ăn sáng đến lúc ngồi trên xe đến trường nó chỉ trưng ra một bộ mặt sầu não, không nói không rằng. Cậu quả thật là cậu không chịu nổi rồi nha~!!

– Làm sao đây?? Mình chết mất… Ôi trời ơi!! Cuộc đời của mình còn đâu là sự tự do. Từ nay mình chắc chắn sẽ sống trong một địa ngục không ánh sáng….. – nó nghe lời cậu nói, mở miệng lầm bầm những lời bi thương nhất cho cậu nghe. Rốt cuộc là cái quài gì đã xảy ra với nó vậy nhỉ??

.

.

.

– Yo!! Minh Khánh, Quý….!! Cái quái gì thế này!! – Vũ Cường vui vẻ chạy lại hởn hở chào buổi sáng, rồi bỗng la oai oái khi nhìn sang nó… Đôi mắt gấu trúc này là thế nào vậy???

– Tôi bị mất ngủ!! – nó thều thào giọng… Có người nhìn nó không tin… À không!! Thật ra là hai người. Nó mà mất ngủ thì trên đời này không có gì gọi là con heo rồi!! Ai da da, xúc phạm thật nha ~!!

Vũ Cường khẽ vuốt cằm triết lý…


– Được rồi!! Được rồi!! Vào lớp thôi!! – Vũ Cường chưa kịp chạm vào nó là đã được nhận một cái liếc tóe lửa của thằng bạn thân…. -… Gì cơ!! Tớ còn chưa chạm vào!!

.

.

.

– Được rồi!! Trước khi vào tiết học cô có chuyện muốn thông báo!! – vừa nói, cô giáo vưà đẩy gọng kính…

Nó úp hẳn mặt xuống bàn, miệng vẫn lẩm bẩm thê lương… – Làm ơn tha cho tôi! Làm ơn tha cho tôi!!…. Còn cậu thì ngồi thẳng kế bên không hiểu mô tê gì cả…

– Hi everybody!! Mình là du học sinh từ Mỹ – Andy!! Mong đưộc giúp đỡ….

Ôi trời ơi!! Lại cái trò đùa gì thế này… Cậu thì nhìn cậu bạn HS mới đến mà như á khẩu… Còn người ngồi kế bên thì hoàn toàn tê liệt…

Quả thật ông trời luôn trêu người mà…

̀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.