Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh

Chương 11


Đọc truyện Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh – Chương 11

Đầu tiên, thân tặng chap này cho BunnBoo15 và với lời ủng hộ của pạn nka!!:-)

Tiếp theo là dành cho pạn HAngNg321 vì đã ủng hộ truyện của mình. Thanks 2 pạn rất rất nhiều!!!

.

.

.

Nó não lòng kể cho soái ca nó nghe câu chuyện về ngày đầu tiên trong chuỗi ngày của những ác quỷ… Nhưng nó vẫn chú tâm muốn biết một chuyện….̣

– Anh à!! Tử Duyên là ai??

*Phụttt*

– Sặc sặc!! – Quý Phàm nghe nó hỏi mà phun cả ngụm nước chưa kịp uống vào ra ngoài… Tử Duyên?? Anh đã quên mất cô nàng này!!

-Soái ca?? – sao mà ho dữ vậy nhỉ??

– Em…khụ…khụ!!! – vậy là có thêm chuyện để nói với nha đầu này rồi đây…. -… em đừng có động vào cô ta. Tránh càng xa càng tốt cho anh… – Vừa nói anh khẽ nhớ lại bức màn của quá khứ, Tử Duyên thực sự là một con quỷ….

– Hình như giữa tủ lạnh và Tử Duyên có quan hệ gì đó!! Soái ca có nghĩ thế không?? Ý em là họ quá thân thiết so với những người bạn….


– Tốt nhất là em tránh càng xa càng tốt cho anh!! Và đừng để bị lộ, với Tử Duyên thì càng không thể!! Hiểu chưa nha đầu!!

– Đã hiểu!! – nó đáp, nhưng nó biết rõ ràng mọi chuyện không như anh nó nói, thực sự là có gì đó rất khác lạ….̣

̣

Nó buông điện thoại xuống, khẽ thở dài!! Rốt cuộc là còn bao nhiêu chuyện nó chưa biết???

.

.

.

Aaa ~!! Nó đưa tay xoa bụng!! Dạ dày của nó đang đánh trống đòi ăn!!! Đói chết mất thôi….

– Ê!!! – nó khịt mũi. Có mùi gì đó rất thơm, nghe như thịt bò…. – Ôi trời!! Đói quá nên hoang tưởng mất rồi!! Ở đâu mà ra thịt bò chớ!! – nó mặt thất vọng, tự véo mình một cái thật đau!! A, lạ nha!! Mùi hương chưa biến mất…

.

.

.

– Tôi biết cậu đánh hơi thấy mà!! Xuống ăn!! – Lại là cái giọng bá đạo lạnh lẽo đó…

“ Đánh hơi?? Nói cứ như là chó á nhở!! Thôi kệ,

có ăn là OK!! “ – nó cười tít mắt… phóng như bay xuống nhà ăn!!!

.

.

.

– Ày!! Ậu ấy o ôi ai ước ương!!

– Chờ chút!! Chắc nước tương trên tủ…

Phải nói là trên đời này có cặp chủ tớ này là kì dị nhất quả đất. Trong khi thằng hầu thì ăn như điên trên bàn, miệng nhai cả đống thức ăn thì người chủ lại phải nài lưng ra nấu, không những vậy còn phục vụ rất tận tình cho con heo kia nữa chứ….̣


– Ói ật ông ờ ậu iết ấu ăn á!! – miệng nó nhai nhòm nhoàm….

– Tại tôi không muốn nấu thôi!! – cậu hơi nheo mày, nó khing thường cậu thế ư?? – Ăn tử tế!! Có ai giành của cậu đâu?? – nói thật cậu nhìn nó cứ như bị bỏ đói mười năm không bằng!! Nhưng không hiểu sao trong lòng cậu thấy vui vui!! “Vui??” – một cảm giác mà cậu vốn đã mất từ lâu…

– Ặc!!! – nó bỗng ngưng ăn rồi vỗ mạnh vào ngực…. – N..ước!! – nó thều thào nhìn cậu….

̀

-Ăn như heo!! – cậu nhìn nó nhắm hờ mắt. Vừa mới nói xong ăn cho tử tế… Cậu rót nước cho nó, nó mà chết thật thì phiền lắm, lại mất thứ để chơi…

Nó tu một hơi hết ly nước vào bụng!! Thở phào!! Rồi cầm đũa lên… ăn tiếp…

Cậu nhướn mày… – Còn ăn được à???

– Hỏi thừa!! Không ăn lấy gì mà sống??? – nó tự thưởng cho mình thêm một miếng thịt bò….̀

Thế là cậu im lặng cho nó ăn!! Gì chứ nó với Quý Phàm sau mỗi trận cãi nhau với ba mẹ thì̀ võ miệng của nó đã lên tới level max luôn rồi ớ chứ!!!

Mà cậu cũng thật lạ nha!! Không thèm ăn một chút gì cả!! Cứ ngồi nhìn nó mãi…

– Nhìn hoài tôi ngại đó nha!! – nó nhìn cậu, cười bỡn cợt…. còn cậu thì cứ bình bình thản thản. Làm cho ai kia không chọc được đối phương tức tối cả mặt….

– Tôi không có như cậu!! – cậu nói lại, vẫn là một câu nói đùa giỡn như hằng ngày nhưng dường như lại đâm nó mấy nhát… Cậu nói cứ như nó là đồng tính không bằng!! À mà nếu trong hoàn cảnh như vậy thì không có nghĩa là không sai….̉

.

.


.

– Tôi giúp cậu rửa chén nhé!! – bữa tối đã xong. À, nể tình cậu đã nấu bữa tối nên nó sẽ giúp cậu rửa chén. Nó cũng tốt bụng phết mà nhỉ!!!?

– Giúp tôi?? – cậu nhướn mày nhìn nó, khẽ cười khẩy….

– Phải!! – nó đáp lại ngây thơ….Cậu nhìn nó, khuôn miệng nói đều đều…:

-Cậu đến nhà tôi làm gì??

-Tôi đến giúp việc nhà…. – nó xụ mặt, sao cậu lại hỏi nó như thế???̣

– Và giúp việc thì….. – cậu bỏ dở câu nói….

-…. thì….??? – nó ngây thơ hỏi lại, vẫn chưa hiểu ý cậu muốn nói gì……̀

– Thì cậu phải một mình rửa đống đó cho tôi….!! – cậu nói không thèm liếc nhìn nó…

Tên này khốn thật…. – Này!! Đã giúp thì giúp cho trót chớ!! – gương mặt nó trông méo mó đến khó coi…

– Cậu ăn nhiều nhất thì rửa, mau!! – lời nói cậu rất nhẹ. Nhẹ nhàng như gió bqy, nhẹ nhàng như lông vũ,… ấy thế mà lại mang sức sát thương vô cùng cao….

Tên này….tên này….. Hoá ra hắn không ăn đều là có mục đích!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.