Đọc truyện Tiểu Ngư Nhi Của Ta – Chương 9
Trở lại biệt thự đã là chạng vạng, đúng như Nhâm Thiên Tường đoán biết, hai kẻ dở hơi kia đã lôi kéo Lang Trạch Thiên chơi game đến bất diệc nhạc hồ! Có chút mệt mỏi, không biết vì sao càng ngày càng mệt mỏi, Nhâm Thiên Tường đi vào trong, ý định chào hỏi một tiếng, cuối cùng quyết định bỏ qua bọn họ, thẳng tắp trở về phòng ngủ, đóng cửa lại gục ở trên giường. Hắn hô hấp thật sâu, nhẹ nhàng khép lại mắt. Viên Ngang theo sau cũng tiến vào, ngồi ở trên giường hắn, sờ sờ cái trán “Không thoải mái sao?”
-“Ân, muốn ngủ một chút!”
Viên Ngang bật một chút điều hòa rồi đứng lên. Thời tiết nóng như vậy, cũng khó trách sẽ không thoải mái. Đi ra khỏi phòng Nhâm Thiên Tường liền gặp Lang Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn “Ngang, đợi cùng đi ra ngoài ngoạn!”
-“Hảo, bất quá quốc vương không đi được, hắn không quá thoải mái!” Viên Ngang đã đi tới, sờ sờ đầu Lang Trạch Thiên “Ngươi cũng phải chú ý một chút, cái tên thường xuyên bị cảm nắng a!”
Lang Trạch Thiên ngây ra một lúc, nhìn nam nhân ôn hòa như ngọc kia, mặt đỏ ửng.
Cặp song sinh ở đó chờ đợi. Chơi một hồi lâu rồi, vì thế bọn họ liền xuất phát.
Mười giờ tối, Nhâm Thiên Tường đột nhiên cảm giác thân thể rất lạnh, như là rơi vào nam cực, có chút mệt mỏi, muốn mở to mắt lại vô lực. Hắn cố hết sức sờ sờ cái trán, hơi nóng lên, không lẽ phát sốt? Khởi động thân thể hướng đến bên cạnh bàn. Nếu đoán không sai, di động hẳn là để ở đó. Một bàn tay hướng mặt bàn sờ soạng, đang muốn gọi cho Viên Ngang bọn họ, đột nhiên toàn bộ thân mình té xuống, đầu đụng vào cái bàn, nhất thời hôn mê bất tỉnh……
Nửa giờ sau, Văn Dục đi xe đạp, một tay mang theo một túi đựng đầy cháo, đúng giờ xuất hiện tại khu biệt thự. Hắn tìm một hồi lâu mới thấy biệt thự của Thiên Tường, đứng ở cửa nhấn chuông nửa ngày nhưng không có người mở cửa.
-“Sẽ không đùa giỡn ta đi!” Văn Dục nhất thời đen mặt, dùng sức đập cửa. Không đóng? Thật là, một chút ý thức an toàn đều không có.
-“Ta đến đưa cháo, có người ở đó không?” Hắn vừa nói vừa đi vào. Phòng khách trống trơn, trên mặt bàn có vài cái chén hỗn độn. Hắn thật cẩn thận tiến vào, sau đó đem cháo đặt ở trên mặt bàn thở dài: “Mấy tên hỗn đản này còn chưa trả thù lao!” Suy nghĩ một chút, vẫn là hô lớn một tiếng “Có người ở đó không, ta đến đưa cháo, tiền còn chưa trả!”
“Phanh…” Lầu hai tựa hồ truyền đến tiếng vang rất to. Văn Dục hoảng sợ, rồi theo phía nguồn phát ra âm thanh mà thật cẩn thận đi lên. Đi đến trước cửa một căn phòng cuối góc, có nhè nhẹ khí lạnh theo khe cửa đi ra. Văn Dục gõ cửa: “Có người sao? Ta vào được chứ.”
Xoay cửa mở ra, một cỗ khí lạnh vọt tới. Văn Dục không khỏi rùng mình một cái. Phản ứng đầu tiên Văn Dục có chút run run, sau đó liền thấy được Nhâm Thiên Tường đang nằm trên thảm, trên thảm còn có một bình hoa, nước tràn ra. Gió điều hòa thổi tung bức màn, màn bị thổi bay, va trúng bình hoa rơi xuống.
Trông thấy Nhâm Thiên Tường, với danh hiệu sinh viên ưu tú nhất đẳng hệ y học của hắn, Văn Dục trực giác không ổn. Hắn vọt lên, nâng dậy Nhâm Thiên Tường, đỡ hắn đặt ở trên giường. Thân thể Nhâm Thiên Tường độ ấm siêu thấp, cái trán nóng kinh người, phát sốt, hơn nữa sốt không nhẹ.
Văn Dục lập tức tìm được điều khiển từ xa tắt điều hòa, sau đó vội vàng mang tới một chậu nước ấm. Không suy nghĩ thêm, trực tiếp cởi hết quần áo của Thiên Tường, dùng nước ấm chà xát mấy lần thân mình hắn, làn da trắng nõn bị chà xát đỏ bừng. Sau đó hắn tìm chăn, kết quả làm hắn buồn bực là chăn đông cũng không biết để chỗ nào, chỉ có thể dùng chăn mỏng bao lấy Thiên Tường. Thiên Tường phản xạ có điều kiện co rúm khóe miệng, thanh âm nỉ non:“Lạnh…”
Văn Dục nhíu nhíu mày, rồi không hề nghĩ ngợi, lập tức cởi quần áo trên người, chỉ để lại một cái quần con, xốc lên chăn nằm lên giường, thân thủ đem thân thể lạnh lẽo kia ôm vào trong lòng, sau đó dùng chăn bao lấy bọn họ, hai tay vỗ nhẹ Thiên Tường: “Không có việc gì, hẳn là bị cảm nắng khiến cho như vậy, ai kêu ngươi tham lạnh!”
-“Mẹ…” Thiên tường nỉ non hướng trên người Văn Dục cọ sát.
-“Cái gì?” Văn Dục nghe không rõ ràng lắm, tới gần sát Thiên Tường.
-“…… Không cần…… Rời bỏ ta” Thiên Tường gắt gao lui ở trong lòng hắn, há miệng thở dốc, cuối cùng một chữ “Mẹ” cũng không phát ra.
Văn Dục ngây ngẩn cả người, trong đáy lòng phiến mềm mại kia không biết vì sao lặng lẽ tản ra. Hắn ôm chặt Thiên Tường, nhẹ giọng nói:“Hảo, không ly khai!”
Bốn phía tĩnh lặng, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai tiếng hít thở đều đều…
12 giờ đêm, cửa bị đẩy ra.
Viên Ngang nhíu mày một chút, nhìn cửa, lại nhìn cháo trên bàn “Vũ, lúc ngươi đi ra ngoài không khóa cửa sao?”
-“Ta không khóa?” Âu Dương Vũ ngây ra một lúc, suy nghĩ một chút, tựa hồ quả thật như thế “Ha ha, thói quen ở nhà, dù sao quốc vương ở nhà đấy thôi!”
-“Thiên Tường!” Viên Ngang đột nhiên nghĩ tới, hắn lập tức xông lên lầu.
-“Hắn sao vậy?” Lang Trạch Thiên đẩy ra Âu Dương Trụ, vừa cởi giày vừa hỏi.
-“Thiên Tường trước đó không phải không thoải mái sao? Sau đó cửa lại quên khóa, người đưa cháo đã tới, cũng khó trách Viên Ngang hội lo lắng!” Âu Dương Trụ nở nụ cười, đi lên phòng khách mở hộp ra, hộp cháo đã được đưa tới, hắn kêu một tiếng “Biết vậy về sớm một chút uống cháo.”
-“Là ai muộn như vậy còn ầm ĩ a!” Lang Trạch Thiên liếc mắt “Đi lên nhìn Thiên Tường xem!”
Hắn đi lên liền nhìn thấy Viên Ngang thần sắc kích động đóng lại cửa phòng Nhâm Thiên Tường. Lang Trạch Thiên nhìn hắn khó hiểu, đang muốn mở miệng, Viên Ngang nhìn hắn, thần sắc có chút phức tạp, thấp giọng nói:“Không cần đi vào!”
-“Vì sao?” Lang Trạch Thiên nhìn hắn một cái, làm hắn quan tâm rồi sao có thể bỏ qua như vậy. Lang Trạch Thiên thừa dịp người nào đó không chú ý liền đẩy cửa ra, ngây ngẩn cả người. Trên giường hai người kia, sao lại thế này? Hắn đang muốn bước ra, Viên Ngang kéo hắn lại lắc đầu, kính mắt có chút phản quang, nhìn không ra biểu tình hiện tại của hắn.
-“Đùa cái gì!” Lang Trạch Thiên kêu to một tiếng, đẩy hắn ra xông lên phía trước, lại bị Viên Ngang động thân ngăn cản.
-“Chuyện gì vậy?” Cặp song sinh đúng lúc chạy vào, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trên giường. Chăn màu lam bao lấy hai người, một người hai vai lõa lồ ra, gắt gao ôm một người khác, sợi tóc màu đỏ nhẹ nhàng vương trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Trọng yếu hơn cả là, khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Tường nằm ôm ấp trong lòng Văn Dục hiện lên thản nhiên tươi cười, cười đến thực an tâm…
Đã bao nhiêu lâu chưa thấy qua nụ cười này, đáy lòng Viên Ngang có chút chua sót.
-“Ân?” Nhâm Thiên Tường tựa hồ cảm nhận được cái gì, hắn cố hết sức lặng lẽ trợn mắt. Đầu tiên chiếu vào mi mắt là khuôn mặt an tường mà xinh đẹp của Văn Dục. Sau đó nghiêng đầu thấy Viên Ngang đang giữ Lang Trạch Thiên, cặp song sinh còn đang đứng ở bên cạnh, tám tầm mắt quét tới quét lui trên người hắn và Văn Dục. Đột nhiên hắn mạnh phản ứng lại đây, quay đầu xốc chăn lên, mặt mũi có chút tái xanh, sau đó không nói hai lời đá văng ra người nào đó. Văn Dục té từ trên giường xuống, trong mơ hồ cảm thụ đau đớn. Hắn tỉnh lại, đang muốn tức giận, mười tầm mắt quét lại đây. Hắn ngây ngẩn cả người, phản ứng lại đây, sau đó nhìn về phía Thiên Tường. Thiên Tường tức giận nhìn hắn.
-“Ngươi làm cái gì với ta!” Thiên Tường cơ hồ là nén tức giận.
-“Ngươi!” Văn Dục mở to hai mắt nhìn, hiểu được đối phương định nói cái gì liền phát hỏa “Ngươi nghĩ rằng ta hội đối một bệnh nhân làm cái gì! Huống hồ ngươi là nam, trừ phi ta bị điên mới có thể muốn thượng ngươi!” Cái gì gọi là chó cắn Lã Động Tân (để hiểu rõ xem chi tiết tại đây), Văn Dục cuối cùng đã biết, nhanh chóng mặc quần áo, đẩy ra cặp song sinh, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài!
Chết tiệt, nếu không nhìn thấy bộ dáng của hắn đáng thương như vậy, ta Văn Dục sẽ làm ra tình trạng này? Đùa cái gì! Vừa chạy vừa mắng người nào đó, Văn Dục buồn bực tới cực điểm, nói như thế nào hắn cũng là một nhân tài được tu dưỡng vô cùng tốt. Sao lại mỗi lần gặp được tên hỗn đản Nhâm Thiên Tường này liền mất đi lý trí. Ai…
Đúng rồi, vừa rồi chỉ lo lắng cho tên hỗn đản kia, quên gọi điện thoại cho mẫu thân. Bây giờ trở về không biết có bị mắng hay không a!