Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 62: Điền Bá Quang thua trận bỏ đi


Đọc truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ – Chương 62: Điền Bá Quang thua trận bỏ đi

Điền Bá Quang thua trận bỏ đi

Ðiền Bá Quang giơ đơn đao lên nói:

– Lệnh Hồ huynh! Ðiền mỗ thật không có ý đả thương Lệnh Hồ huynh, nhưng Lệnh Hồ huynh cố chấp quá độ, Ðiền mỗ nói thế nào Lệnh Hồ huynh cũng không chịu hạ sơn. Lần này còn tỷ đấu là bắt buộc Ðiền mỗ phải phải đâm chém Lệnh Hồ huynh mười đao hay hai mươi đao, khắp mình chỗ nào cũng đầy thương tích. Như vậy há chẳng là đắc tội với Lệnh Hồ huynh lắm hay sao?

Lệnh Hồ Xung động tâm đáp:

– Không nên chém tại hạ 10 đao hay 20 đao ma chỉ một đao chặt đứt cánh tay phải là xong. Có như thế thì tại hạ mới sử kiếm được nữa. Lúc đó Ðiền huynh muốn giết, muốn mổ thế nào tùy ý.

Ðiền Bá Quang lắc đầu nói:

– Tại hạ chỉ muốn Lệnh Hồ huynh chịu thua, hà tất phải đả thương cánh tay hay bàn tay bên hữu Lệnh Hồ huynh làm chi?

Lệnh Hồ Xung mừng thầm trong bụng nói:

– Tại hạ chỉ sợ Ðiền huynh trong bụng nói thế, nhưng lúc thua cáu lên thì bất cứ độc chiêu dã man nào cũng dám sử dụng.

Ðiền Bá Quang nói:

– Lệnh Hồ huynh bất tất phải nói khích Ðiền mỗ. Một là Ðiền mỗ đối với Lệnh Hồ huynh vốn không thù oán, hai là kính trọng Lệnh Hồ huynh có tư cách hảo hán, ba là đánh bại liệt Lệnh Hồ huynh trọng thương còn e người ngoài làm khó dễ cho mình. Vậy Lệnh Hồ huynh cứ yên tâm mà ra chiêu đi!

Lệnh Hồ Xung nói:

– Hay lắm! Nào mời Ðiền huynh!

Ðiền Bá Quang vung đao lên ra một hư chiêu. Chiêu thứ hai gã mới chém chênh chếch xuống, ánh đao lóe lên khí thế cực kỳ hung mãnh!

Lệnh Hồ Xung toan xử dụng biến thế trong chiêu thứ ba về “Ðộc cô cửu kiếm” để phá giải. Ngờ đâu đao pháp của Ðiền Bá Quang mau lẹ quá chừng hắn sắp phóng kiếm thì đao pháp của đối phương đã chuyển biến rồi sau chậm lại một chút.

Mới qua ba chiêu, Lệnh Hồ Xung trong lòng cực kỳ xao xuyến, la thầm:

– Hỏng bét, hỏng bét! Kiếm pháp mình mới học hoàn toàn không dùng được, nhất định sẽ bị thái sư thúc tổ quở mắng là ngu ngốc.

Hắn đánh vài chiêu nữa, mồ hôi trán nhỏ tong tong.

Không ngờ đang lúc Lệnh Hồ Xung hoang mang thì trong con mắt Ðiền Bá Quang lại ngó thấy kiếm pháp của hắn cực kỳ hung hiểm. Chiêu nào cũng khắc tinh với đao pháp của gã. Gã kinh hãi phi thường tự nghĩ:

– Mấy chiêu kiếm này rõ ràng hắn có thể giết mình mà sao lại cố ý phóng chậm một chút? Phải rồi!

Hắn muốn nương tay cho mình biết khó nuốt mà rút lui. Nhưng dù mình biết là khó mà vẫn không rút lui

được mới khổ chứ. Thôi đành đánh đến cùng muốn ra đâu thì ra.

Ðiền Bá Quang trong lòng nghĩ vậy, lúc phóng đao chém tới không dám dùng kình lực đến độ chót.

Cả hai bên cùng úy kỵ nhau và đều ra chiêu rất thận trọng.

Cuộc tỷ đấu din ra một lúc rồi đao pháp của Ðiền Bá Quang dần dần nhanh hơn, mà Lệnh Hồ Xung ứng dụng những biến thức trong chiêu thứ ba của họ Ðộc cô cũng dần dần thuần thục hơn.

Ðạo quang và kiếm quang lấp lóe mắt. Hai bên giao thủ mỗi lúc một nhanh hơn Ðiền Bá Quang

bỗng quát lên một tiếng thật to phóng chân đá vào bụng dưới Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung cho người ngã về phía sau. Hắn xoay chuyển ý nghĩ rất mau:

– Ta chỉ cần được quãng thời gian hơn chừng một ngày một đêm nữa, đến sáng mai là nhất định kềm chế được gã.

Hắn liền buông kiếm rời khỏi tay hai mắt nhắm nghiền, ngừng thở, giả vờ ngất đi.

Ðiền Bá Quang thấy Lệnh Hồ Xung nắm chết giấc thì giật mình kinh hãi. Nhưng gã biết hắn rất giảo quyệt và lắm mưu trí, không dám cúi xuống nhìn vì sợ hắn đột nhiên đứng phắt dậy tập kích theo các bại trung thủ thắng. Gã liền cầm ngang thanh đao để trước ngực tiến lại gần mấy bước cất tiếng gọi:

– Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh làm sao vậy?


Hắn gọi mấy lần Lệnh Hồ Xung mới lần lần tỉnh lại, hơi thở phập phù nói:

– Chúng ta… chúng ta lại đánh nữa.

Hắn chống tay đứng dậy, nhưng chân trái nhũn ra lại té xuống ngay.

Ðiền Bá Quang nói:

– Lệnh Hồ huynh không đứng dậy được nữa rồi. Chi bằng nghỉ ngơi một ngày cho lại sức rồi sáng mai theo Ðiền mỗ xuống núi.

Lệnh Hồ Xung không nói gì, lại chống tay xuống đất làm như muốn đứng lên mà miệng thở hồng hộc không ngớt.

Ðiền Bá Quang không nghi ngờ nữa. Gã tiến lên một bước nắm lấy cánh tay phải Lệnh Hồ Xung đỡ hắn dậy.

Ðiền Bá Quang vốn là người cẩn thận tinh tế, hắn bước lên đã có ý giả bộ vô tình chân dẫm vào thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung bỏ rơi dưới đất. Tay phải gã cầm đao hộ vệ thân mình, còn tay trái lại nắm đúng huyệt đạo cánh tay phải Lệnh Hồ Xung khiến cho hắn có quỷ kế gì cũng không thực hành được.

Trọng lượng toàn thân Lệnh Hồ Xung đặt hết vào cánh tay trái Ðiền Bá Quang hiển nhiên hắn hoàn toàn bất lực. Ðột nhiên hắn nổi giận miệng nói:

– Ai mượn ngươi khéo lấy lòng? Mẹ kiếp…

Hắn vừa mắng vừa lảo đảo đi về động.

Phong Thanh Dương mỉm cười nói:

– Ngươi dùng cách này để trì hoãn được một ngày một đêm mà chẳng mất chút khí lực nào. Có điều làm như vậy cũng hơi đê hèn vô liêm sỉ.

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Ðối với kẻ đê hèn vô liêm sỉ cũng phải dùng đến cách đê hèn vô liêm sỉ.

Phong Thanh Dương nghiêm sắc mặt hỏi:

– Vậy đối phó với người chính nhân quân tử thì sao?

Lệnh Hồ Xung ngần ngừ đáp:

– Chính nhân quân tử ư?… Ðối với người chính nhân quân tử ư?….

Rồi không biết trả lời ra sao.

Phong Thanh Dương giương cặp mắt loang loáng lên nhìn Lệnh Hồ Xung cất giọng trầm trầm hỏi lại:

– Vậy đối phó với người chính nhân quân tử thì thế nào?

Lệnh Hồ Xung miễn cưỡng đáp:

– Nếu đối phương đúng là bậc chính nhân quân tử mà muốn giết đồ tôn, dĩ nhiên đồ tôn cũng chẳng thể can tâm chịu chết. Gặp trường hợp bất đắc dĩ thì dù là thủ đoạn đê hèn vô liêm sỉ cũng đành phải nhẫn nhục tạm dùng vậy chứ biết làm sao?

Phong Thanh Dương cả mừng dõng dạc nói:

– Hay lắm! Hay lắm! Ngươi nói câu này là đúng thực tình của kẻ ngụy quân tử. Bậc đại trượng phu muốn làm thế nào thì cứ thế mà làm, tựa hồ nước chảy mây trôi muốn đi về phương nào thì đi. Hết thảy qui củ võ lâm, giáo điều môn phái vứt mẹ cả đi!

Lệnh Hồ Xung chỉ tủm tỉm cười không dám nói gì nữa. Mấy câu này của Phong Thanh Dương đã nói trúng tâm hắn. Nhưng giới luật của phái Hoa Sơn cực kỳ nghiêm cẩn, hắn không dám công nhiên phụ họa với những câu ngang chướng của lão. Giả tỷ mấy câu này mà lọt vào tai Nhạc Bất Quần thì hắn sẽ bị trách phạt nhẹ nhất là 40 côn.

Phong Thanh Dương giơ bàn tay khô như que củi vuốt tóc Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói tiếp:

– Dưới trướng Nhạc Bất Quần còn có nhân tài như ngươi thật là tuyệt! Thằng nhỏ đó quả có con mắt tinh đời chưa đến nỗi thằng đồ bỏ.

Lão nói thằng nhỏ đây dĩ nhiên là trỏ vào Nhạc Bất Quần. Lão vỗ vai Lệnh Hồ Xung nói tiếp:

– Cái bợm này thật hợp ý ta. Bây giờ ngươi hãy luyện lại chiêu thứ nhất và chiêu thứ ba về kiếm pháp của Ðộc cô đại hiệp đi!


Ðoạn lão đem những yếu quyết về chiêu thứ nhất của họ Ðộc cô giảng giải lại cho đến khi Lệnh Hồ Xung lĩnh hội được rồi, lão mới đem những chỗ biến hóa về chiêu thứ ba giảng giải tiếp và chỉ điểm một cách rất tỉ mỉ.

Lệnh Hồ Xung dụng tâm ghi nhớ. Chỗ nào hắn không hiểu liền hỏi lại ngay. Quãng thời gian một ngày đối với hắn thật là dư dụ không phải học cấp bách như đêm trước. Hắn luyện xong diễn lại từng chiêu từng thức cho thật chu đáo.

Sau bữa cơm chiều, Lệnh Hồ Xung chỉ ngủ hai giờ rồi lại dậy luyện kiếm chiêu.

Sáng sớm hôm sau, Ðiền Bá Quang vẫn yên trí Lệnh Hồ Xung bị thương khá nặng, nên gã chưa lên tiếng khiêu chiến.

Lệnh Hồ Xung cứ ở trong hậu động tiếp tục luyện kiếm cho đến cuối giờ ngọ sang giờ mùi thì bao nhiêu chỗ biến hóa về chiêu kiếm thứ ba của họ Ðộc cô hắn đều thuộc lòng.

Phong Thanh Dương nói:

– Bữa nay ngươi lại tái đấu mà không địch nổi gã cũng không cần. Ngươi chỉ học thêm một ngày một đêm nữa thì thế nào ngày mai cũng thắng.

Lệnh Hồ Xung vâng lời từ từ bước ra khỏi động. Hắn thấy Ðiền Bá Quang vẫn đứng trên sườn núi nhìn ngang nhìn ngửa liền làm bộ kinh ngạc hỏi:

– Ðiền huynh! Sao Ðiền huynh còn chưa đi?

Ðiền Bá Quang lên giọng nửa ra lễ phép nửa ra ỡm ờ đáp:

– Tại hạ đến cung nghinh đại giá. Hôm qua tại hạ đắc tội, bữa nay tôn giá chắc đỡ nhiều rồi?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Chẳng hiểu đã đỡ hay chưa. Vế đùi bị Ðiền huynh chém một đao đau không chịu nổi.

Ðiền Bá Quang cười nói:

– Bữa trước chúng ta cùng nhau tỷ đấu tại Hành Dương thương thế Lệnh Hồ huynh hôm đó còn nặng hơn nhiều mà chưa từng thấy Lệnh Hồ huynh thốt ra nửa lời khiếp nhược. Ðiền mỗ biết Lệnh Hồ huynh quỉ kế đa đoan, nhưng bây giờ dù Lệnh Hồ huynh có giả vờ khéo đến đâu Ðiền mỗ cũng chẳng mắc lừa đâu.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Ðằng nào Ðiền huynh cũng mắc bẫy rồi, bây giờ có tỉnh ngộ cũng không kịp nữa. Ðiền huynh! Hãy coi chiêu đây!

Hắn vừa nói vừa vung kiếm đánh vèo một tiếng nhằm đâm vào trước ngực đối phương.

Ðiền Bá Quang giơ đao lên đỡ, mà đỡ cũng trật ra ngoài.

Lệnh Hồ Xung lại đâm nhát thứ hai.

Ðiền Bá Quang trầm trồ:

– Nhanh tuyệt! Nhanh tuyệt!

Gã quét ngang thanh đao để chống lại.

Lệnh Hồ Xung lại sử chiêu thứ ba rồi chiêu thứ tư, miệng hắn nói:

– Hôm nay còn nhanh hơn nữa!

Ðoạn chiêu thứ năm, chiêu thứ sáu phóng ra lia lịa. Rồi hắn cứ tiếp tục phóng hoài, càng đánh những chiêu về sau càng mau lẹ, mau đến nỗi liên miên không ngớt. Ðúng là hắn đã học được đến chỗ tinh yếu về “Ðộc cô cửu kiếm”.

“Ðộc cô cửu kiếm” chỉ có tiến chứ không có thoái. Chiêu nào cũng nhằm tấn công bên địch.

Sau khi qua lại hơn chục chiêu, Ðiền Bá Quang trong lòng nao núng, chẳng hiểu đón đỡ thế nào cho được.

Lệnh Hồ Xung hễ đâm một kiếm là Ðiền Bá Quang lùi một bước. Hắn đâm hơn mười chiêu kiếm thì gã đã phải lùi ra đến sườn núi. Thế công của Lệnh Hồ Xung vẫn khẩn cấp không trì hoãn chút nào.

“Véo véo” liền bốn tiếng và toàn nhằm vào những chỗ yếu trọng của Ðiền Bá Quang.


Ðiền Bá Quang cố gắng đỡ được hai nhát, đến nhát thứ ba không sao chống được. Chân trái gã lùi đạp vào khoảng không. Gã biết sau lưng là vực sâu muôn trượng nếu té xuống thì xương thịt nát ra như cám.

Giữa lúc nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc Ðiền Bá Quang chém mạnh một đao xuống đất để mượn đà đứng cho vững lại thì chiêu kiếm thứ tư của Lệnh Hồ Xung đã chí vào cổ họng gã.

Ðiền Bá Quang sắc mặt lợt lạt, Lệnh Hồ Xung cũng không nói gì thủy chung lưỡi kiếm của hắn vẫn chí vào cổ họng đối phương.

Hồi lâu Ðiền Bá Quang tức giận văng tục:

– Muốn giết thì cứ việc giết đi! Làm con mẹ gì vậy?

Lệnh Hồ Xung rụt tay mặt về, nhảy lùi lại phía sau mấy bước nói:

– Ðiền huynh vì sơ hở trong nhất thời mà để cho tiểu đệ chiếm được tiên cơ. Vụ này chưa đủ bằng chứng. Chúng ta lại tỷ đấu nữa.

Ðiền Bá Quang đằng hắng một tiếng rồi múa tít thanh đơn đao như gió táp mưa sa đánh tới. Gã tự nhủ:

– Chuyến này mình phải tấn công trước, không để hắn chiếm tiện nghi nữa.

Lệnh Hồ Xung thấy thanh cương đao của đối phương chém tới mãnh liệt. Hắn đảo thanh trường kiếm đâm chênh chếch vào bụng dưới đối phương. Ðồng thời hắn nghiêng đi tránh khỏi mũi đao.

Ðiền Bá Quang thấy thế kiếm của đối phương phóng tới ác liệt vội xoay đơn đao lên gạt. Gã ỷ mình sức mạnh, chỉ cầu sao cho đao kiếm đụng nhau là chắc chắn thanh trường kiếm sẽ bị hất văng đi.

Lệnh Hồ Xung phóng chiêu đầu đã chiếm được thượng phong liền xổ ra những chiêu tiếp tục liên miên không ngớt. Chiêu nào cũng hiểm độc và trúng đích. Lưỡi kiếm cùng mũi kiếm thủy chung vẫn không dời khỏi những chỗ yếu hại của đối phương.

Ðiền Bá Quang đỡ gạt không kịp, đành phải lùi lại dần. Sau mười chiêu qua lại, gã lại đi vào vết bánh xe cũ và lùi ra cho tới bờ vực thẳm.

Lệnh Hồ Xung lia kiếm chém xuống, bức bách Ðiền Bá Quang phải đưa đao ra hộ vệ hạ bàn.

Tay trái Lệnh Hồ Xung xòe năm ngón tay ra để làm kiếm. Vừa gặp lúc đối phương sơ hở, hắn phóng ngón giữa và ngón trỏ nhằm vào huyệt Ðản Trung ở trước ngực đối phương. Nhưng ngón tay hắn còn cách đích chừng hai tấc thì đột nhiên ngừng lại.

Ðiền Bá Quang hai lần bị Lệnh Hồ Xung dùng ngón tay điển trúng huyệt Ðản Trung. Giả tỷ lần này lại bị điểm nữa thì tất gã phải té xỉu không chừng lăn xuống vực thẳm cũng nên. Gã thấy ngón tay đối phương dừng lại, hiển nhiên có ý nhân nhượng.

Hai người giữ miếng một lúc, Lệnh Hồ Xung lại nhảy lùi về phía sau.

Ðiền Bá Quang ngồi xuống phiến đá nhắm mắt dưỡng thần. Ðột nhiên gã gầm lên một tiếng thật to rồi múa tít đơn đao đánh tới. Thanh đơn đao lên xuống vun vút, uy thế cực kỳ mãnh liệt!

Lần này gã nhằm đúng phương vị, quay lưng về phía sơn động và định bụng: nếu có phải lùi nữa thì lùi vào sơn động. Dù sao cũng quyết một trận tử chiến.

Lệnh Hồ Xung hiện giờ đã học hết đệ tam kiếm tức “phá đao thức” của họ Ðộc cô. Bao nhiêu thế biến hóa về đao chiêu hắn đã thuộc lòng. Hắn chờ cho lưỡi đao của Ðiền Bá Quang chém tới rồi nghiêng người tránh sang mé hữu, hươi thanh trường kiếm nhằm hớt cánh tay trái Ðiền Bá Quang.

Ðiền Bá Quang xoay đao lại gạt thì thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đã biến thế nhằm đâm vào mé tả sau lưng gã. Từ cánh tay trái xuống đến mé tả sau lưng cách không đầy một thước. Chiêu hồi đao này của Ðiền Bá Quang vừa để thủ vừa để tấn công, tức là vừa đỡ gạt vừa phản kích. Ðường lực đạo rất mãnh liệt mà trong lúc cấp bách gã không kịp hạ thấp đao xuống để bảo vệ sau lưng, đành phải né sang bên hữu nửa bước để tránh.

Thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung lia vào nách bên trái Ðiền Bá Quang.

Ðiền Bá Quang hốt hoảng đưa đao lên gạt thì thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung bỗng trỏ xuống đùi bên trái gã.

Ðiền Bá Quang không còn cánh nào đỡ gạt được nữa. Gã đành bước lạng sang mé hữu để tránh.

Lệnh Hồ Xung phóng kiếm tới tấp hết thảy chiêu này đến chiêu khác toàn nhằm đánh vào mé tả, bức bách Ðiền Bá Quang lại phải lùi dần từng bước và lùi sang mé hữu.

Ðiền Bá Quang lùi đến mười bước thì đến góc sườn núi.

Chỗ này có một tảng đá lớn chận đường, hết đất lùi. Gã liền tựa lưng vào phiến đá múa lên bảy tám bông hoa đao. Gã không cần để ý coi thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung có đánh tới thế nào, bên tai chỉ nghe kiếm phong rít lên veo véo! Tay áo vạt áo và ống quần bên tả đều bị thanh trường kiếm vạch rách bảy tám đường mà đường nào cũng chỉ rách áo chứ không đụng đến da thịt.

Ðiền Bá Quang cũng hiểu rõ sáu nhát kiếm này nhát nào cũng có thể chặt đứt tay, đứt chân hoặc đâm thủng bụng gã được.

Tình trạng đã đến thế này, chỉ trong khoảnh khắc là bao nhiêu ý niệm của gã đều nguội lạnh như tro tàn. Gã ọc một cái rồi phun ra một búng máu tươi.

Lệnh Hồ Xung liên tiếp dồn Ðiền Bá Quang ba lần đến chỗ sinh tử. Hắn nghĩ lại mấy ngày trước đây, võ công Ðiền Bá Quang còn cao thâm hơn hắn nhiều. Ngờ đâu bây giờ quyền sinh quyền sát gã lại chuyển sang tay hắn, mà hắn có thể thủ thắng một cách rất dễ dàng. Tuy ở ngoài mặt hắn không lộ vẻ gì mà trong bụng mừng như phát điên.

Hắn thấy Ðiền Bá Quang bị đại bại rồi hộc máu tươi thì không khỏi sinh lòng lân tuất, cất giọng ôn tồn hỏi:

– Ðiền huynh! thắng bại là chuyện thường, sao Ðiền huynh lại phải quan tâm như thế? Tiểu đệ chẳng đã chịu thua với Ðiền huynh đến mấy chục lần rồi ư?

Ðiền Bá Quang liệng đơn đao đi lắc đầu nói:

– Phong lão tiền bối kiếm thuật như thần. Hiện nay trên thế gian này chẳng một ai địch nổi. Tại hạ vĩnh viễn không phải là địch thủ Lệnh Hồ huynh nữa.

Lệnh Hồ Xung lượm thanh đơn đao cầm hai tay đưa sang nói:

– Ðiền huynh nói đúng đó! Tiểu đệ may mắn đắc thắng hoàn toàn trông vào sự chỉ điểm của Phong thái sư thúc tổ. Tiểu đệ muốn Ðiền huynh ưng cho một điều.

Ðiền Bá Quang không đón lấy thanh đơn đao, cất giọng thê thảm nói:


– Tính mạng Ðiền mổ là ở trong tay Lệnh Hồ huynh. Lệnh Hồ huynh có điều gì xin hãy nói ra.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Phong thái sư thúc tổ ẩn cư đã lâu ngày không can dự đến thế sự. Lão nhân gia không thích để người phàm tục quấy nhiểu. Vậy sau khi Ðiền huynh xuống núi xin đừng nhắc đến chuyện lão nhân gia với bất cứ một ai. Ðược vậy thì tiểu đệ cảm kích vô cùng!

Ðiền Bá Quang lạnh lùng hỏi:

– Lệnh Hồ huynh chỉ phóng kiếm đâm một nhát giết Ðiền mỗ đi bịt miệng có phải hơn không?

Lệnh Hồ Xung lùi lại hai bước tra kiếm vào vỏ đáp:

– Bữa trước bản lãnh Ðiền huynh cao thâm hơn tiểu đệ rất nhiều. Nếu Ðiền huynh cũng phóng đao chém chết tươi tiểu đệ thì làm gì có chuyện ngày nay? Tiểu đệ năn nỉ Ðiền huynh đừng tiết lộ hành tung của Phong thái sư thúc tổ. Ðây là một điều mà tiểu đệ năn nỉ, tuyệt không dám tơ hào bức bách.

Ðiền Bá Quang nói:

– Ðược rồi! Ðiền mỗ ưng thuận điều đó.

Lệnh Hồ Xung xá dài một cái nói:

– Ða tạ Ðiền huynh!

Ðiền Bá Quang nói:

– Ðiền mỗ vâng mệnh đến đây mời Lệnh Hồ huynh xuống núi. Nay Ðiền mỗ đành làm nhục sứ mệnh việc này uổng công mất rồi. Ðiền mỗ không đánh lại nổi Lệnh Hồ huynh nhưng câu chuyện giữa chúng ta chưa chắc đã chấm dứt. Lệnh Hồ huynh! Ðiền mỗ xin cáo biệt. Chúng ta còn có ngày tái ngộ.

Gã nói xong khoanh tay trở gót đi luôn.

Lệnh Hồ Xung nhớ tới chất kịch độc trong người Ðiền Bá Quang. Chuyến này ra về, chẳng bao lâu chất độc sẽ phát tác mà chết. Hắn cùng Ðiền Bá Quang ác đấu mấy ngày bất giác sinh mối đồng tình.

Trong cơn xúc động, hắn toan buột miệng gọi:

– Ðiền huynh! Tiểu đệ theo Ðiền huynh xuống núi đây!

Nhưng hắn nhớ lại mình đang ở trong thời kỳ chịu tội ở đây sám hối. Nếu không có sứ mệnh thì chẳng thể nào rời khỏi đây một bước. Huống chi Ðiền Bá Quang lại là một tên đại đạo hái hoa, gây nên rất nhiều tội ác. Bây giờ nếu hắn theo gã xuống núi thì biến thành con người xấu xa như gã, rồi mai đây thân bại danh liệt, hỏa hoạn vô cùng!

Hắn nghĩ vậy liền ngừng lại không nói nữa, chỉ đưa mắt nhìn Ðiền Bá Quang cho tới khi mất hút rồi trở vào sơn động. Hắn chạy đến trước Phong Thanh Dương lạy phục xuống nói:

– Thái sư thúc tổ chẳng những cứu mạng mà còn truyền thụ kiếm thuật thượng thặng cho đồ tôn.

Ơn đức này vĩnh viễn khó lòng báo đáp được.

Phong Thanh Dương mỉm cười nói:

– Kiếm thuật thượng thặng! Kiếm thuật thượng thặng! Ha Ha! Hãy còn xa lắm. Con ơi!

Tiếng cười của lão đạm vẻ thê lương tịch mịch.

Lệnh Hồ Xung lại nói:

– Ðồ tôn lớn mật xin thái sư thúc tổ đem hết “Ðộc cô cửu kiếm” truyền thụ lại cho đồ tôn!

Phong Thanh Dương hỏi:

– Ngươi muốn học toàn bộ “Ðộc cô cửu kiếm”, nhưng sau này liệu ngươi có hối hận không?

Lệnh Hồ Xung sửng sốt không hiểu hối hận vì điều gì? Nhưng gã xoay chuyển ý nghĩ rất mau rồi tự nhủ:

– Phải rồi “Ðộc cô cửu kiếm” không phải là kiếm pháp bản môn. Thái sư thúc tổ e rằng sư phụ mình biết ra, mình sẽ bị trọng trách. Sư phụ có cấm đoán mình học kiếm pháp phái ngoài, song lão gia đã bảo:

– “Mình có thể đập hòn đá ở trái núi khác ra để lấy ngọc. Mình sử kiếm có lẫn cả chút ít kiếm pháp của phái Thanh Thành sư phụ cũng đã biết rồi. Hơn nữa mình theo những đồ hình trên vách đá học vô số kiếm pháp của những phái Hằng Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn, Tung Sơn. Lại học cả võ công mười vị trưởng lão Ma giáo không phải ít. Mình đã ghi nhớ vào lòng thì khó mà quên được. “Ðộc cô cửu kiếm” đã thần kỳ như vậy, kẻ học võ ai mà không ngày đêm mong mỏi được luyện kỳ chiêu tuyệt thế. Mình may gặp cơ duyên tày trời, lại được một bậc tiền bối bản môn truyền thụ thì khi nào chịu để lỡ mất?

Gã nghĩ vậy liền lạy phục xuống đáp:

– Ðây là một sự hạnh ngộ lớn nhất trong đời đồ tôn. Vậy bây giờ cũng như mai hậu chỉ có cảm kích chứ không hối hận.

Phong Thanh Dương nói:

– Ðược rồi! Ðể ta truyền thụ cho ngươi. Ðiền Bá Quang ôm hận bỏ đi, quyết gã chưa chịu thôi đâu!

Nhưng dù gã có quay trở lại thì ít ra cũng phải sau đây mười ngày hay nửa tháng. Chúng ta đã dư dụ ngày giờ, vậy cần học lại từ đầu cho có căn bản vững chắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.