Đọc truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ – Chương 57: Thua võ công trổ tài miệng lưỡi
Thua võ công trổ tài miệng lưỡi
Lệnh Hồ Xung tiến lại gần mấy bước. Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy trên hai hũ rượu lớn quả nhiên có dán giấy đỏ viết chữ vàng “Túy tiên lâu”. Giấy dán nhãn hiệu đã cũ quá rồi, đúng là rượu để lâu. Vốn tính thèm rượu, hắn mừng quá, cười nói:
– Ðem một trăm cân rượu lên ngọn núi cao nhất phái Hoa Sơn thì dủ biết mối thâm tình của Ðiền huynh thâm trọng đến thế nào. Lại đây mau! Chúng ta cùng nhau uống rượu một bữa thỏa thích.
Hắn vào động lấy hai cái bát lớn.
Ðiền Bá Quang đã cạy nắp hũ ra. Mùi rượm thơm bốc lên ngào ngạt.
Lệnh Hồ Xung chưa ướt môi đã thấy chếnh choáng.
Ðiền Bá Quang bưng hũ lên rót một bát nói:
– Lệnh Hồ huynh thử nếm coi thế nào?
Lệnh Hồ Xung cầm lấy bát rượu uống một tợp lớn rồi trầm trồ khen ngợi:
– Thật là rượu quý! Thật là rượu quý!
Hắn lại uống ừng ực hết sạch bát rượu rồi giơ ngón tay cái lên nói:
– Ðây là một thứ danh tửu trên đời hiếm có.
Ðiền Bá Quang cười nói:
– Ðiền mỗ nghe nói những thứ danh tửu trong thiên hạ thì mặt bắc có Phần tửu, miền Nam có Thiệu Hưng. Thứ Phần tửu tốt nhất không ở tỉnh Sơn Tây mà ở thành Trường An. Trong các loại rượu ngon ở Trường An thì “Túy tiên lâu” là đệ nhất. Trước kia Lý Thái Bạch đã say khướt suốt ngày vì thứ rượu đó. Hiện nay trừ hai hũ rượu này không còn hũ rượu thứ ba nào nữa.
Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:
– Chẳng lẽ dưới hầm Túy tiên lâu chỉ còn lại hai hũ này thôi hay sao?
Ðiền Bá Quang cười đáp:
– Ðiền mỗ lấy hai hũ rượu rồi, thấy dưới hầm còn hơn hai trăm hũ nữa thì nghĩ bụng: Từ hạng quan sang quyền quý cho đến kẻ phàm phu tục tử ở thành Trường An hễ có giắt trong lưng là được lên “Túy Tiên lâu” uống thứ rượu ngon này thì sao tỏ được Lệnh Hồ đại hiệp ở phái Hoa Sơn là bậc siêu quần xuất chúng? Vì thế Ðiền mỗ đập tan cả hơn hai trăm hũ rượu kia. Rượu chảy ngập đến thắt lưng, mùi thơm giàu giụa tứ bề.
Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa buồn cười hỏi:
– Ðiền huynh đập tan hết cả hơn hai trăm hũ rượu ngon rồi ư?
Ðiền Bá Quang cười ha hả đáp:
– Trong thiên hạ chỉ còn hai hũ này thì mới là phần lễ đáng quý. Ha ha…
Lệnh Hồ Xung lại rót một bát rượu nói:
– Ða tạ! Ða tạ!
Hắn uống cạn rồi tiếp:
– Ðiền huynh gánh hai hũ rượu này từ thành Trường An lên đến ngọn tuyệt đỉnh núi Hoa Sơn thì nỗi vất vả cũng đã quý trọng lắm rồi. Ðừng nói thiên hạ đệ nhất danh tửu mà chỉ là hai hũ nước trong Lệnh Hồ Xung này cũng đã cảm kích vô cùng.
Ðiền Bá Quang giơ ngón tay cái lên lớn tiếng hô:
– Thật là đại trượng phu! Hảo hán tử!
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Tại sao Ðiền huynh lại quá khen tiểu đệ đến thế?
Ðiền Bá Quang đáp:
– Ðiền mỗ là tên dâm tặc, chẳng điều tàn ác nào không dám làm, đã gây ra bao nhiêu án mạng dưới chân núi Hoa Sơn. Phái này từ trên xuống dưới chẳng ai là không muốn hạ sát Ðiền mỗ. Bữa nay Ðiền mỗ gánh rượu lên đây, Lệnh Hồ huynh cứ uống thản nhiên, không sợ trong rượu có bỏ chất độc. Chỉ có người bụng dạ trượng phu như vậy mới đáng uống thứ rượu nổi tiếng trong thiên hạ này.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ðiền huynh thật khéo bày trò. Ngày trước Lục Kháng thản nhiên uống thuốc của địch là Dương Hựu đã nói: “Có lý đâu Dương thúc tử lại đánh thuốc độc hại người?”. Tiểu đệ cùng Ðiền huynh đã hai phen giao thủ và biết rõ phẩm hạnh Ðiền huynh không được đoan chính. Hai chúng ta đây khó lòng mà bì được với hai vị hiền nhân Dương Hựu, Lục Kháng song hại người một cách ngấm ngầm quyết chẳng thèm làm. Vả võ công Ðiền huynh cao thâm hơn tiểu đệ rất nhiều. Nếu Ðiền huynh muốn giết tiểu đệ thì cứ rút đao ra hạ thủ có chi là khó?
Ðiền Bá Quang cười ha hả nói:
– Lệnh Hồ huynh nói đúng lắm. Nhưng Lệnh Hồ huynh nên biết không phải Ðiền mỗ gánh hai hũ rượu này đi thẳng từ thành Trường An lên núi Hoa Sơn đâu nhé. Ðiền mỗ gánh trăm cân rượu này lên Thiểm Bắc gây ra mấy vụ án mạng, lại qua Thiểm Ðông làm mấy vụ nữa rồi mới lên núi Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi tự hỏi:
– Sao gã lại làm như vậy?
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi hiểu ngay liền nói:
– Té ra Ðiền huynh cố ý gây ra nhiều vụ án mới là để đánh lạc hướng sư phụ, sư nương theo kế “Ðiệu hổ ly sơn”, để cố đến thăm tiểu đệ. Không hiểu Ðiền huynh dụng công như vậy có điều chi chỉ giáo?
Ðiền Bá Quang cười nói:
– Lệnh Hồ huynh thử đoán coi!
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiểu đệ chẳng đoán làm chi.
Hắn rót đầy rượu vào bát rồi nói tiếp:
– Ðiền huynh! Ðiền huynh đến đây là khách của phái Hoa Sơn. ở nơi hoang dã chẳng có gì kính khách, vậy xin theo kiểu mượn hoa dâng Phật. Ðiền huynh uống cạn một bát thiên hạ đệ nhất mỹ tửu này đi.
Ðiền Bá Quang đáp:
– Ða tạ!
Gã bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lệnh Hồ Xung bồi tiếp gã một bát. Hai người giơ bát không lên cho nhau coi rồi cùng nổi lên tràng cười ha hả, đồng thời quẳng bát xuống.
Lệnh Hồ Xung đột nhiên phóng chân phải đá ra hai cái binh binh. Hai hũ rượu hất văng xuống hang sâu. Lâu lâu từ dưới đáy hang mới vọng lên hai tiếng chát chát.
Ðiền Bá Quang kinh ngạc hỏi:
– Lệnh Hồ huynh đá rượu đi là nghĩa làm sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ðiền huynh đã cùng tiểu đệ không đồng đạo thì không mưu sự với nhau được. Ðiền Bá Quang! Huynh đài làm nhiều điều tàn ác, giết hại người vô tội. Các bạn đồng đạo võ lâm ai cũng nghiến răng căm hận. Lệnh Hồ Xung này kính trọng huynh đài ở chỗ tính tình khoáng đạt, không kể đến hành vi bỉ ổi mới cùng nhau uống ba bát rượu lớn. Tình nghĩa chúng ta đến đây là hết. Ðừng nói là hai hũ rượu ngon mà có đem hết đồ trân quý khắp thiên hạ đến xếp đống trước mặt cũng không thể mua được lòng tại hạ.
Soạt một tiếng hắn rút trường kiếm ra la lên:
– Ðiền Bá Quang! Bữa nay tại hạ lãnh giáo những cao chiêu về phép khoái đao của huynh đài.
Ðiền Bá Quang không rút đao ra chỉ lắc đầu mỉm cuời đáp:
– Lệnh Hồ huynh! Kiếm thuật của quý phái thật là tuyệt diệu, nhưng Lệnh Hồ huynh còn nhỏ tuổi chưa đủ hỏa hậu. Bây giờ huy động đao kiếm thì Lệnh Hồ huynh không phải là đối thủ của Ðiền mỗ đâu.
Lệnh Hồ Xung nghĩ lại tối hôm ở trong sơn động và ngày ở trên lầu Túy Tiên đã cùng đối phương hai phen giao thủ, võ công mình quả còn kém gã xa. Nếu không dùng ngụy kế tìm những lời nói đưa đò để hạ màn thì đã mất mạng vào tay gã rồi.
Sau đó Lệnh Hồ Xung vẫn nghĩ cách đối phó với phép khoái đao của Ðiền Bá Quang và đã mấy lần thỉnh giáo sư phụ cùng sư nương. Nhưng ngày đó lúc tỷ đấu hiển nhiên Ðiền Bá Quang chưa trổ hết môn sở trường. Mấy tháng nay tuy hắn đã lần mò để hiểu hơn về phép khoái đao của đối phương, song càng hiểu thì càng biết rõ mình còn kém xa. Ðiền Bá Quang bản hắn còn nhỏ tuổi chưa đủ hỏa hậu mà động đao kiếm không thể đối thủ với gã được là câu nói thiệt chứ không phải là chuyện khoác lác.
Lệnh Hồ Xung há phải là một tên vũ phu lỗ mãng, hắn nghe Ðiền Bá Quang nói vậy liền gật đầu đáp:
– Ðiền huynh nói vậy là đúng. Trong vòng mười năm nữa Lệnh Hồ Xung này không có cách nào giết được Ðiền huynh.
Rồi hắn tra gươm vào vỏ.
Ðiền Bá Quang cười ha hả nói:
– Ai biết thời vụ là người tuấn kiệt.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lệnh Hồ Xung này là một tên vô danh tiểu tốt trên chốn giang hồ. Ðiền huynh không quản vất vả lên núi Hoa Sơn chắc không phải là lấy đầu tiểu đệ. Nhưng giữa đôi ta là địch chứ không phải là bạn.
Ðiền huynh có sai bảo điều gì tại hạ cũng không chịu đâu.
Ðiền Bá Quang cười nói:
– Lệnh Hồ huynh chưa nghe Ðiền mỗ nói gì đã cự tuyệt trước…
Lệnh Hồ Xung ngắt lời:
– Chính thế! bất luận Ðiền huynh bảo tại hạ làm gì tại hạ cũng nhất quyết không nghe. Nhưng tại hạ không chống lại được Ðiền huynh thì duới chân đã bôi dầu sẵn để đánh bài chuồn thẳng.
Hắn nói xong lạng người một cái chuyển vào phía sau núi.
Không ngờ Lệnh Hồ Xung đã mau chân mà Ðiền Bá Quang còn mau lẹ hơn.
Lệnh Hồ Xung mới chạy được mấy trượng, Ðiền Bá Quang đã đứng chắn trước mặt.
Ta nên biết Ðiền Bá Quang lấy ngoại hiệu là “Vạn lý độc hành” khinh công gã cao thâm hiếm có trong võ lâm. Dĩ nhiên đao pháp của gã đã ghê gớm, song khinh công so với đao pháp còn tinh diệu hơn nhiều. Mấy chục năm nay gã hành hung tàn ác đã nhiều, những tay nghĩa hiệp bao phen tụ tập vây bắt mà thủy chung không đụng được đến lông chân gã, chỉ vì khinh công gã kỳ tuyệt.
Ðiền Bá Quang dang hai tay ra chắn lại, Lệnh Hồ Xung lập tức xoay mình, toan trở lại sườn núi phía trước để nhảy xuống. Nhưng hắn mới chạy được hơn mười bước liền bị Ðiền Bá Quang đuổi kịp.
Gã lại giơ tay ra ngăn chặn và nổi lên tràng cười khanh khách.
Lệnh Hồ Xung lùi lại ba bước rút kiếm ra la lên:
– Trốn không xong thì phải đánh nhau. Tại hạ có kêu người đến viện trợ, Ðiền huynh cũng đừng chê trách.
Ðiền Bá Quang cười đáp:
– Tôn sư là Nhạc tiên sinh nếu có tới đây thì lại đến lượt Ðiền mỗ xoa dầu vào chân cho trơn mà chạy. Nhưng Nhạc tiên sinh cùng Nhạc phu nhân lúc này còn ở Thiểm Ðông cách đây ngoài năm trăm dậm, có chạy về cứu ứng cũng không kịp được. Còn sư đệ, sư muội của Lệnh Hồ huynh tuy là số đông nhưng vẫn không địch lại Ðiền mỗ. Vậy trai thời uổng mạng vô ích còn gái thời ha ha… ha ha…
Mấy tiếng cười gã tỏ ra không phải vì hảo ý.
Lệnh Hồ Xung trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:
– Ngọn núi sám hối này cách tổng đàn phái Hoa Sơn khá xa dù mình có lớn tiếng hô hoán thì bọn sư muội cũng không tài nào nghe thấy. Huống chi Ðiền Bá Quang là tên dâm tặc hái hoa nổi tiếng. Nếu tiểu sư muội bị gã ngó thấy thì khi nào còn thoát được? Vậy dù ta có bị gã chém hàng muôn ngàn nhát cũng đành không dám hô hoán để tiểu sư muội bị ô nhục.
Rồi hắn lẩm bẩm:
– Trời ơi! Nguy quá! Vừa rồi may mình chưa chạy thoát. Nếu không, Ðiền Bá Quang xuống tổng đàn phái Hoa Sơn tìm kiếm mình và tiểu sư muội hẳn chạm trán gã. Tiểu sư muội dung nhan nguyện thẹn hoa nhường mà lọt vào mắt tên dâm tặc hung ác này thì dù mình… có muốn thác cũng khôn bề chuộc tội.
Lệnh Hồ Xung vốn là tay giảo quyệt lại nhiều mưu trí. Hắn đảo mắt ngẫm nghĩ quyết định chủ ý:
– Bây giờ chỉ có cách dùng dằng với gã để làm hoãn binh. Sức mình không định nổi thì phải dùng mưu, cốt sao kéo dài thời gian cho đến khi sư phụ, sư nương trở về mới bình yên vô sự được.
Hắn nghĩ vậy liền nói:
– Thôi đành! Lệnh Hồ Xung này đánh không lại, trốn không thoát, kêu viện thủ cũng không được…
Hắn khoanh tay lại ra kiểu không cách nào để mặc đối phương muốn làm gì thì làm. Hắn đành phó thác thân mình cho số phận.
Ðiền Bá Quang cười nói:
– Lệnh Hồ huynh ơi! Lệnh Hồ huynh chớ hiểu lầm Ðiền mỗ mà cho là Ðiền mỗ đến đây để làm khó dễ với Lệnh Hồ huynh. Thực ra vụ này rất có lợi cho Lệnh Hồ huynh và sau này Lệnh Hồ huynh nhất định sẽ thâm tạ Ðiền mỗ.
Lệnh Hồ Xung xua tay đáp:
– Ðiền huynh đã nổi tiếng là tay dâm tặc ác ôn, bất luận vụ này có lợi hại cho tại hạ đến đâu nhưng tại hạ quyết giữ mình trong sạch, bền lòng tự ái, nhất định không để chìm đắm vào dòng nước ô uế với Ðiền huynh đâu.
Ðiền Bá Quang cười hỏi:
– Ðiền mỗ đã nổi tiếng là tay đại đạo hái hoa. Lệnh Hồ huynh là chính nhân quân tử đệ nhất trong võ lâm và là đệ tử đáng quý nhất của Nhạc tiên sinh thì dĩ nhiên không thể chìm đắm vào dòng nước ô uế với Ðiền mỗ được. Nhưng đã có hôm nay thì sao lại có bữa trước làm chi?
Lệnh Hồ Xung hỏi lại:
– Cái gì là ngày nay và cái gì là ngày trước?
Ðiền Bá Quang cười đáp:
– Hôm ở trên lầu Túy Tiên thành Hành Dương, Lệnh Hồ huynh đã cùng Ðiền mỗ có tình đồng bàn cộng ẩm.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ngày xưa Lưu Bị cùng tên đại gian hùng Tào Tháo ngồi với nhau uống rượu Thanh Mai nghị luận anh hùng trong thiên hạ thì truyện đồng bàn cộng ẩm có chi là lạ?
Ðiền Bá Quang nói:
– Trong viện Quần Ngọc núi Hành Sơn Lệnh Hồ huynh lại cùng Ðiền mỗ hưởng nhã thú “người đẹp” thì sao?
Lệnh Hồ Xung hừ một tiếng rồi đáp:
– Khi đó tại hạ đang bị thương được người cứu cho thoát chết phải tạm thời ở trong viện Quần Ngọc dưỡng thương sao lại nói đến chuyện hưởng thú người đẹp được?
Ðiền Bá Quang cười nói:
– Nhưng Lệnh Hồ huynh đã cùng hai vị thiếu nữ đẹp như hoa chung chăn chung gối…
Lệnh Hồ Xung chấn động tâm thần lớn tiếng:
– Ðiền Bá Quang! Huynh đài nói năng thanh lịch một chút, Lệnh Hồ Xung này thanh danh trong trắng mà hai vị cô nương kia lại càng băng thanh ngọc khiết. Thế mà huynh đài buông lời ô uế thì tại hạ không lịch sự đâu.
Ðiền Bá Quang cười đáp:
– Bữa nay trước mặt Ðiền mỗ, Lệnh Hồ huynh lịch sự hay cũng bằng vô ích. Lệnh Hồ huynh muốn bảo vệ tiếng tăm thanh bạch cho phái Hoa Sơn thì hôm đó nên giữ lịch sự với hai cô nương kia mới đúng. Nhưng trước mặt các vị anh hùng phái Thanh Thành và phái Hành Sơn, Lệnh Hồ huynh cùng hai cô trùm chăn ngủ với nhau và hạ thủ làm đủ trò? Ha ha! Ha ha…
Lệnh Hồ Xung tức quá, vung chưởng tát đối phương đánh véo một cái.
Ðiền Bá Quang vừa cười vừa né tránh rồi nói:
– Vụ đó Lệnh Hồ huynh muốn cãi cũng không được đâu. Nếu hôm đó Lệnh Hồ huynh nằm trong chăn cùng giường mà không hành động càn rỡ khinh bạc với hai vị tiểu cô nương kia thì tại sao bây giờ các cô đang tương tư khổ sở vì Lệnh Hồ huynh?
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
– Thằng cha này là một tên lãng tử vô liêm sỉ, bất cứ câu gì gã cũng dám tuôn ra lỗ miệng, mình còn dây dưa vô vị với gã thì còn phải nghe không biết bao nhiêu những lời trái tai. Hôm ở lầu Túy Tiên gã trúng ngụy kế của mình là một điều kỳ sĩ đại nhục trong đời gã. Âu là mình đem vụ đó ra để bịt miệng gã mới xong.
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy, tuy trong lòng tức giận vô cùng mà ngoài mặt lại tươi cười, nói:
– Tại hạ tưởng Ðiền huynh chẳng quản đường xa ngàn dặm đến núi Hoa Sơn vì việc gì, té ra là vâng lệnh sư phụ tức tiểu ni cô Nghi Lâm đem hai hũ rượu đến báo đáp tại hạ về cái ơn đã thu giùm y một tên đồ đệ giỏi giang. Ha ha! Ha ha!
Ðiền Bá Quang thẹn đỏ mặt lên rồi bình tĩnh lại nghiêm nghị nói:
– Hai hũ rượu đó đúng là hảo tâm của Ðiền mỗ. Có điều Ðiền mỗ đến núi Hoa Sơn quả có liên quan đến Nghi Lâm tiểu sư phụ.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Sư phụ là sư phụ, sao lại còn phân biệt tiểu sư phụ với đại sư phụ! Bậc đại trượng phu đã nói một lời bốn ngựa khôn theo. Chẳng lẽ Ðiền huynh không nhận lời ước? Nghi Lâm sư muội là một vị cao đồ của danh môn chính là phái Hằng Sơn. Ðiền huynh được một vị sư phụ như vậy là phúc đức nhiều lắm đó. Ha ha!
Ðiền Bá Quang tức quá, tay nắm chuôi đao những muốn rút ra động thủ, nhưng rồi gã lại cố nhịn, lạnh lùng nói:
– Lệnh Hồ huynh! Công phu ở tay chân Lệnh Hồ huynh không vào đâu mà công phu ở miệng lưỡi thì thật là lợi hại.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ðao kiếm quyền cước đã không địch nổi Ðiền huynh thì đành phải đánh giặc miệng chứ sao?
Ðiền Bá Quang nói:
– Ðánh giặc miệng thì Ðiền mỗ đành chịu thua rồi. Bây giờ Lệnh Hồ huynh đi theo Ðiền mỗ.
Lệnh Hồ Xung thản nhiên đáp:
– Không đi đâu! Dù Ðiền huynh có giết tại hạ cũng không đi.
Ðiền Bá Quang hỏi:
– Lệnh Hồ huynh có biết Ðiền mỗ muốn đưa đi đâu không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không cần biết. Lên trên trời cũng vậy, xuống đất cũng thế. Ðiền Bá Quang đi đâu thì Lệnh Hồ Xung nhất định không tới đó.
Ðiền Bá Quang từ từ lắc đầu nói:
– Ðiền mỗ đến mời Lệnh Hồ huynh đi gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi hỏi:
– Nghi Lâm sư muội lọt vào tay tên ác tặc này ư? Ngươi là kẻ ngỗ ngược phạm thượng dám vô lễ
với cả sư phụ mình chăng?
Ðiền Bá Quang tức giận nói:
– Tôn sư của Ðiền mỗ đã có người khác nói tất Lệnh Hồ huynh phải bở vía. Từ nay trở đi Lệnh Hồ huynh đừng đem Nghi Lâm tiểu sư phụ kéo cả vào một loạt.
Vẻ mặt dần dần hòa hoãn lại, gã nói tiếp:
– Nghi Lâm tiểu sư phụ ngày thương đêm nhớ Lệnh Hồ huynh. Ðiền mỗ cùng Lệnh Hồ huynh là chỗ bằng hữu, từ đây không dám có điều thất kính với y nữa. Lệnh Hồ huynh cứ yên tâm về điểm này.
Chúng ta đi thôi.
Lệnh Hồ Xung đáp ngay:
– Không đi! Nhất dịnh không đi! Ngàn lần không đi. Vạn lần không đi.