Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 50: Hất bảo kiếm, Hồ Xung hối hận


Đọc truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ – Chương 50: Hất bảo kiếm, Hồ Xung hối hận

Hất bảo kiếm, Hồ Xung hối hận

Lệnh Hồ Xung vừa ngửi thấy mùi thơm mang mác, Nhạc Linh San đã cầm bánh đã cầm tấm bánh bóc rồi cười hì hì đưa cho gã. Gã đón lấy cắn ngay một miếng ăn. Tuy đó chỉ là tấm bánh chay, nhưng có nấm hương, rau khúc, đậu xanh và hạt sen nên rất thơm ngon.

Nhạc Linh San nói:

– Nấm hương này mới do tiểu Lâm tử cùng tiểu muội mới hái về hôm kia…

Lệnh Hồ Xung hỏi xen vào:

– Tiểu Lâm tử là ai?

Nhạc Linh San cười đáp:

– Chính là Lâm sư đệ. Gần đây tiểu muội cứ kêu gã bằng tiểu Lâm tử. Hôm kia gã bảo tiểu muội dưới gốc cây tùng ở mé Ðông ngoài cổng có mọc nấm, rồi gã cùng tiểu muội đi kiếm hàng nửa ngày trời mới có lưng giỏ. Tuy ít nấm, nhưng hương vị cũng khá thơm ngon, phải không đại sư ca?

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Thơm lắm! Suýt nữa tiểu huynh nuốt cả lưỡi vào! Tiểu sư muội! Sư muội không mắng mỏ Lâm sư đệ nữa chứ?

Nhạc Linh San cười đáp:

– Sao lại không? Gã mà bướng bỉnh chẳng chịu nghe lời là tiểu muội lại mắng liền. Có điều gần đây gã dễ bảo hơn một chút nên tiểu muội cũng mắng ít đi một phần. Gã gắng công luyện kiếm, khi nào thấy gã tiến bộ tiểu muội lại khen gã vài câu: “Này tiểu Lâm tử! Chiêu đó ngươi sử đúng đấy, khá hơn hôm qua nhiều rồi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Ráng mà luyện đi nghe.”

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tiểu sư muội có dạy gã luyện kiếm bao giờ không?

Nhạc Linh San đáp:

– Ồ! Gã nói giọng Phúc Kiến. Các vị sư huynh, sư tỷ nghe không rành. Tiểu muội đã đi Phúc Châu, nên mới hiểu được. Gia gia liền bảo tiểu muội có lúc nào rảnh thì chỉ điểm cho gã. Ðại sư ca ơi! Tiểu muội không được lên đây thăm đại sư ca, buồn quá chẳng có việc gì làm, liền dậy gã mấy chiêu kiếm pháp. Tiểu Lâm tử không đến nỗi dốt nát đâu. Gã học nhanh đáo để.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Thế ra tiểu muội vừa làm sư tỷ vừa làm sư phụ gã. Dĩ nhiên gã chẳng khi nào dám bướng bỉnh với sư muội nữa.

Nhạc Linh San nói:

– Vậy mà không hẳn thế đâu nhé. Hôm qua tiểu muội bảo gã theo mình đi săn gà rừng, gã không chịu nói là hai chiêu “Bạch hồng quán nhật” và “Thiên thân đảo huyền” gã chưa thuộc, cần phải luyện ngay kẻo quên mất.

Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:

– Gã mới lên núi Hoa Sơn có mấy tháng mà đã luyện tới hai chiêu “Bạch Hồng quán nhật” và “Thiên thân đảo huyền” rồi kia à? Tiểu sư muội ơi! Luyện kiếm pháp cần phải theo thứ tự không nên cấp tiến.

Nhạc Linh San đáp:

– Ðại sư ca bất tất phải quan tâm. Tiểu muội không muốn dạy ẩu, nhưng gã tiểu Lâm tử rất cương cường hiếu thắng. Gã luyện kiếm cả ngày cả đêm. Lúc nào tiểu muội muốn nói chuyện gẫu với gã cũng chỉ được vài ba câu là gã đã quay sang hỏi đến kiếm pháp. Người ta phải học đến ba năm, thì gã chỉ mất nửa năm đã thuộc rồi. Tiểu muội kéo gã đi chơi cũng chẳng bao giờ gã chịu theo mình một cách mau lẹ.

Lệnh Hồ Xung lẳng lặng không nói gì nữa. Ðột nhiên trong lòng nổi cơn phiền muộn khôn hở ra lời. Tấm bánh nếp mới ăn hai miếng, còn một nửa hắn cứ cầm yên, lộ vẻ bần thần.

Nhạc Linh San kéo tay hắn, cười nói giỡn:

– Ðại sư ca! Ðại sư ca nuốt lưỡi vào bụng rồi chăng? Sao lại thừ người ra, không nói gì vậy?

Lệnh Hồ Xung giật mình, đút cả nửa tấm bánh vào miệng. Tấm bánh thơm ngon là thế mà hiện giờ đối với hắn chẳng có mùi vị gì hết, hắn không sao nuốt được, cứ dính vào miệng.

Nhạc Linh San nắm lấy tay hắn, cười khanh khách nói:

– Ðại sư ca ăn vội, để bánh dính vào răng rồi.

Lệnh Hồ Xung gượng cười, cố gắng nuốt tấm bánh xuống cổ họng bụng bảo dạ:

– Mình ngốc thật! Tiểu sư muội thích vui vẻ, mình lại không xuống núi được, vậy nàng bầu bạn với Lâm sư đệ là chuyện tầm thường. Thế mà mình bụng dạ nhỏ nhen, để ý cả những cái vặt.

Hắn nghĩ vậy liền cảm thấy trong lòng thư thái, rồi cười nói:

– Tấm bánh này nhất định có tiểu muội ở trong, nên nó mới dính đến thế, gắn liền cả răng với lưỡi vào làm một.

Nhạc Linh San cười ha hả một hồi rồi nói:

– Ðáng thương cho đại sư ca! Ðại sư ca ở trên núi trọc, mới thành háu ăn đến thế này.

Nhạc Linh San xuống núi sau mấy ngày mới lại lên. Lần này đem theo một giỏ trái tùng khô.

Lệnh Hồ Xung mong nàng đã mòn con mắt.

Trong mười mấy ngày trời, hắn hỏi thăm tin tức tiểu sư muội ở Lục Ðại Hữu khi gã đưa cơm lên, nhưng gã lộ vẻ khác lạ, nói năng không được tự nhiên.

Lệnh Hồ Xung sinh lòng ngờ vực nói, kiếm lời gạn hỏi, vẫn chẳng biết hơn được điều gì.

Lục Ðại Hữu chỉ nói là tiểu sư muội vẫn khỏe mạnh, chắc sư phụ không muốn cho nàng lên thăm luôn e làm trở ngại đến cuộc tu luyện của đại sư ca.


Lệnh Hồ Xung ngày đêm mong nhớ, đột nhiên Nhạc Linh San lên núi, dĩ nhiên hắn mừng rỡ biết là chừng nào. Hắn thấy nàng đẹp phây phây, vui tươi óng ả hơn cả trước ngày mắc bệnh thì trong lòng không khỏi nghi ngờ tự hỏi:

– Người nàng hiển nhiên mạnh lắm rồi mà sao lâu ngày mới lại lên đây? Chẳng lẽ sư phụ, sư nương không cho phép thật ư?

Nhạc Linh San gặp Lệnh Hồ Xung đột nhiên nàng đỏ mặt lên hỏi:

– Ðại sư ca! Lâu ngày tiểu muội không lên thăm đại sư ca, đại sư ca có oán giận tiểu muội không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Khi nào tiểu huynh lại oán giận tiểu sư muội? Chắc sư phụ cùng sư nương không cho lên chứ gì?

Nhạc Linh San đáp:

– Ðúng thế! Gia gia bắt tiểu muội luyện kiếm pháp mới. Người nói là kiếm pháp này biến hóa rất phức tạp. Nếu tiểu muội lên chơi với đại sư ca tất phải phân tâm.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Kiếm pháp gì?

Nhạc Linh San đáp:

– Ðại sư ca thử đoán coi!

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Có phải “Nhật tự tuệ kiếm” không?

Nhạc Linh San lắc đầu đáp:

– Không phải!

Lệnh Hồ Xung lại hỏi:

– Phải chăng là “Minh Minh kiếm”?

Nhạc Linh San vẫn lắc đầu:

– Ðại sư ca hay đoán nữa đi!

Lệnh Hồ Xung lại hỏi:

– Hay là “Thục nữ kiếm”?

Nhạc Linh San thè lưỡi đáp:

– Ðó là bản lãnh cao thâm của má má. Tiểu muội không đủ tu cách học “Thục nữ kiếm”. Tiểu muội nói cho đại sư ca hay: kiếm pháp này tên gọi “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức”.

Nàng vừa nói vừa ra chiều đắc ý.

Lệnh Hồ Xung hơi kinh ngạc hỏi:

– Tiểu sư muội bắt đầu luyện “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” rồi ư? Kiếm pháp này quả phức tạp vô cùng.

Bây giờ hắn mới hết băn khoăn trong dạ.

“Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” tuy chỉ có mười chín thức, nhưng trong mỗi chiêu bao gồm mấy chiêu, mỗi thức chuyển thành nhiều thức, biến hóa khôn lường. Nếu không nhớ rõ thì sử một thức cũng không xong. Kể về công lực của Nhạc Linh San hiện nay thì dường như nàng chưa nên luyện kiếm pháp này mới phải.

Ngày trước Lệnh Hồ Xung và mấy vị sư đệ, sư muội đã được coi sư phụ cùng sư nương chiết giải kiếm pháp đó.

Sư phụ đã sử bao nhiêu kiếm pháp các môn phái khác nhau để tấn công, còn sư nương thủy chung chỉ thi triển “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” để chống đối. Rút cục mười chín thức “Ngọc nữ kiếm” đấu với hàng mấy trăm kiếm chiêu rất cao minh mà vẫn giữ thế quân bình. Bọn đệ tử phái Hoa Sơn đứng theo dõi cuộc đấu đều lấy làm kinh dị và khâm phục vô cùng.

Khi ấy Nhạc Linh San năn nỉ mẫu thân truyền thụ “Ngọc nữ kiếm” thì Nhạc phu nhân bảo:

– Một là hài nhi còn nhỏ tuổi hai là luyện kiếm pháp này hao tổn tinh thần quá độ, phải chờ tới năm hai chục tuổi mới học được. Mặt khác “Ngọc nữ kiếm” mà luyện đi luyện lại sẽ biến thành một thứ võ công chuyên để phá kiếm pháp Hoa Sơn.

Ðoạn bà khuyên nhủ nàng:

– Xung nhi hiểu rất nhiều ngoại gia kiếm pháp, những lúc rảnh việc gã sẽ chỉ điểm cho hài nhi tập luyện.

Vụ này cách đây đã hai năm rồi từ đó không ai nhắc tới “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” nữa.

Không ngờ nay Nhạc Linh San tự nhiên lại bắt đầu luyện môn này.

Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:

– Hồi này chắc sư phụ cao hứng lắm nên hàng ngày mới đem “Ngọc nữ kiếm” ra dạy tiểu muội.

Nguyên trong phái Hoa Sơn chỉ có Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung là hiểu rộng nhiều kiếm pháp bên ngoài. Nhạc Linh San mà luyện Ngọc nữ kiếm dĩ nhiên phải Nhạc Bất Quần đích thân đứng ra truyền thụ, mỗi ngày dạy nàng mấy chiêu.

Nhạc Linh San hai má ửng hồng nói:


– Gia gia không dậy đâu, chỉ có tiểu Lâm tử mỗi ngày cùng tiểu muội phân tách vài chiêu tự luyện với nhau mà thôi.

Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:

– Lâm sư đệ cũng hiểu nhiều ngoại gia kiếm pháp ư?

Nhạc Linh San cười đáp:

– Gã chỉ biết có một môn “Tịch tà kiếm pháp” gia truyền mà thôi. Gia gia bảo: Tuy về uy lực “Tịch tà kiếm pháp” không lợi hại lắm nhưng biến chiêu thần kỳ có thể mượn phương thức biến hóa ở đó được.

Tiểu muội bắt đầu luyện “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” bằng cách chống đối “Tịch tà kiếm pháp” cũng tạm được.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Té ra là thế.

Nhạc Linh San hỏi:

– Dường như đại sư ca không thích thế thì phải?

Hoa Sơn đáp:

– Không có đâu. Khi nào tiểu huynh lại không thích? Tiểu sư muội mà còn luyện được môn kiếm pháp thượng thặng của bản phái tiểu huynh mừng còn chưa đủ, lẽ nào lại không tán thành được?

Nhạc Linh San nói:

– Nhưng tiểu sư muội con thần sắc đại sư ca rõ ràng có vẻ buồn thiu.

Lệnh Hồ Xung gượng cười hỏi:

– Tiểu sư muội luyện đến chiêu thứ mấy rồi?

Nhạc Linh San không đáp. Hồi lâu nàng mới nói:

– Phải rồi! Má má đã bảo để đại sư ca phân tích chiêu thức cho, mà bây giờ tiểu muội lại kêu gã tiểu Lâm tử chiết chiêu, nên đại sư ca không vui có đúng thế không? Nhưng đại sư ca ơi! Ðại sư ca phải ở lại đây còn lâu không xuống được mà tiểu muội thì nóng luyện ngay nên chẳng thể chờ đại sư ca được.

Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:

– Tiểu sư muội lại nói chuyện con nít rồi. Ðã là sư huynh, sư muội đồng môn thì ai chiết chiêu cho tiểu sư muội chả thế.

Hắn ngừng lại một chút rồi cười nói:

– Tiểu huynh biết sư muội muốn cùng Lâm sư đệ chiết chiêu chứ không thích đánh đôi với tiểu huynh.

Nhạc Linh San đỏ mặt lên nói:

– Ðại sư ca nói nhăng rồi. Bản lãnh tiểu Lâm tử sơ với đại sư ca cách xa nhau hàng vạn dặm.

Bảo gã chiết chiêu thì còn thú gì?

Lệnh Hồ Xung cười nghĩ bụng:

– Lâm sư đệ mới nhập môn được mấy tháng, dù gã thông minh đến mấy cũng chưa ăn thua gì.

Hắn nghĩ vậy, bao nhiêu nỗi buồn phiền lại tiêu tan lập tức. Hắn cười nói:

– Thế thì tiểu huynh phân tích mấy chiêu về “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” để xem sư muội luyện được đến đâu.

Nhạc Linh San cả mừng cười nói:

– Hay lắm. Bữa nay… tiểu muội lên đây là để…

Nàng e lệ rút trường kiếm ra.

Lệnh Hồ Xung nói theo:

– Bữa nay tiểu sư muội lên đây là để đem kiếm pháp mới học được thi triển cho tiểu huynh coi thử. Nào tiểu sư muội thử ra tay đi.

Nhạc Linh San cười nói:

– Ðại sư ca! Kiếm pháp của đại sư ca trước nay cao minh hơn tiểu muội. Nhưng tiểu muội luyện xong được “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” rồi là không sợ đại sư ca bắt nạt nữa.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Tiểu huynh có bắt nạt sư muội bao giờ đâu? Sư muội nói thế thật oan uổng cho người tốt.

Nhạc Linh San cầm thanh kiếm đứng dựng lên hỏi:


– Sao đại sư ca không rút kiếm ra đi?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Cái đó chưa cần vội.

Hắn nói rồi tay trái thủ thế theo kiếm quyết. Ðồng thời đưa tay phải phóng tới. Hắn vừa ra chiêu vừa nói:

– Ðây là thế “Tùng phong kiếm” của phái Thanh Thành. Chiêu này mệnh danh là “Tùng đào như lôi”.

Lệnh Hồ Xung dùng chưởng làm kiếm đâm xuống bả vai Nhạc Linh San.

Nhạc Linh San né người đi lùi lại, đoạn vung kiếm gạt bàn tay Lệnh Hồ Xung. Ðồng thời nàng la lên:

– Ðại sư ca phải cẩn thận đấy!

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Tiểu muội bất tất phải dè dặt, tiểu huynh mà không đón đỡ được sẽ rút kiếm ra.

Nhạc Linh San hỏi:

– Ðại sư ca dám để tay không chống với “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” của tiểu muội ư?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Bây giờ tiểu sư muội chưa luyện xong thì hãy thử coi. Sau này sư muội luyện thành tựu rồi, dĩ nhiên tiểu huynh không thể đấu võ tay được.

Nhạc Linh San trước nay bản tính cực kỳ hiếu thắng quật cường. Mấy bữa nay nàng cố công rèn luyện Ngọc nữ kiếm thập cửu thức. Nàng tự biết kiếm thuật mình tiến bộ rất mau lẹ, giả tỷ có đấu với những tay cao thủ hạng nhất trên chốn giang hồ cũng chẳng chịu thua ai. Nàng không ngờ đại sư ca dám khinh thị mình đến mức độ đưa hai bàn tay không ra đấu với Ngọc nữ kiếm thập cửu thức.

Nàng nghiêm nét mặt nói:

– Nếu kiếm của tiểu muội mà đả thương đại sư ca thì đại sư ca cũng đừng oán hận tiểu muội và đừng tiết lộ cho gia gia cùng má má hay nhé.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Cái đó đã hẳn. Sư muội cứ việc thi triển kiếm pháp đừng nể nang gì. Nếu còn dè dặt tất nhiên chẳng thể phát huy chân lực đến tột độ.

Hắn nói xong đột nhiên vung tay phải phóng ra đá véo một tiếng đồng thời quát to:

– Tiểu sư muội phải cẩn thận…

Nhạc Linh San giật mình kinh hãi la lên:

– Sao?… Ðại sư ca dùng tay trái làm kiếm ư?

Giả tỷ Lệnh Hồ Xung phóng phát chưởng vừa qua mà đánh xuống thật sự thì Nhạc Linh San tất đã bị thương. Hắn thu nội lực về không phát huy ra rồi cười nói:

– Trong “Tùng Phong kiếm pháp” có chiêu Hoán thủ kiếm. Trường kiếm phóng ra hoặc bằng tay phải

hoặc bằng tay trái khiến cho địch nhân không biết đường mà đề phòng.

Nhạc Linh San kinh hãi nói:

– “Tùng phong kiếm pháp” kỳ cục đến thế ư? Ðại sư ca hãy tiếp chiêu đây!

Rồi nàng phóng kiếm chém trả.

Lệnh Hồ Xung thấy thế kiếm của nàng tương tự chiêu số thượng thặng của “Ngọc nữ kiếm” liền cất tiếng khen:

– Chiêu kiếm này khá đấy! Nhưng vẫn chưa được nhanh lắm.

Nhạc Linh San làm mặt giận hỏi:

– Chưa đủ mau lẹ ư? Nếu tiểu muội mà phóng lẹ hơn nữa thì chặt đứt cánh tay đại sư ca mất.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Sư muội cứ thủ chặt coi.

Hắn phóng kiếm bằng tay phải hớt vào cánh tay trái Nhạc Linh San.

Nhạc Linh San trong lòng vẫn còn tức bực, nàng vận kiếm nhanh như gió. Mấy bữa nay nàng học được bao nhiêu chiêu thức về Ngọc nữ kiếm trổ ra hết. Trong 19 thức nàng nhớ được 9 và thực sự nàng mới sử dụng được sáu thức. Nhưng chỉ 6 thức kiếm pháp này uy lực cũng đã mãnh liệt phi thường.

Mũi kiếm trở tới đâu khiến cho Lệnh Hồ Xung không thể tới gần phía đó được.

Lệnh Hồ Xung chạy vòng quanh người nàng để tỷ đấu.

Mỗi lần hắn gặp thế công đều bị những chiêu số rất lợi hại. Có lần hắn nhảy lùi về phía sau vội quá, lưng đụng mạnh vào mỏm đá lồi ra.

Nhạc Linh San rất lấy làm đắc ý cười hỏi:

– Ðại sư ca sao còn chưa rút kiếm ra?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Hãy đấu thêm lúc nữa đã.

Nhạc Linh San thuộc được chiêu nào trổ ra hết rồi lại bắt đầu trở lại.

Lệnh Hồ Xung nhận thấy nàng chỉ sử được 6 thức, đột nhiên hắn xông lại phóng ra một chiêu quát lớn:

– Ðây là chiêu sát thủ thứ ba của “Tùng phong kiếm”. Sư muội phải cẩn thận.


Chiêu thức của hắn cực kỳ trầm trọng.

Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung phóng chưởng chém xuống đầu mình vội vung kiếm lên gạt.

Chiêu này trúng vào ý nghĩ của Lệnh Hồ Xung.

Hắn phóng tay trái ra, ngón giữa bật trúng vào lưỡi kiếm của Nhạc Linh San đánh keng một tiếng.

Nhạc Linh San bị toạc hổ khẩu, tay nàng đau quá không nắm vững được, để thanh kiếm bay vọt lên không rồi rớt xuống khe núi.

Nhạc Linh San sắc mặt lợt lạt, chăm trố ngó Lệnh Hồ Xung không nói gì. Hàm răng trên nàng cắn chặt vào môi dưới.

Lệnh Hồ Xung trống ngực đánh thình thình, bụng bảo dạ:

– Sao ta lại làm thế này? Sao ra lại làm thế này? Ta cùng sư muội tỷ kiếm đã đến mười năm, chưa bao giờ hạ thủ tận tình như vậy. Hành động của ta ngày càng trở nên hồ đồ mất rồi.

Nhạc Linh San quay lại nhìn vực thẳm la lên:

– Thanh kiếm này… thanh kiếm này…

Lệnh Hồ Xung lại càng kinh hãi. Hắn biết thanh trường kiếm của tiểu sư muội là “Bích thủy kiếm” chặt sắt như chặt bùn. Ba năm trước sư phụ hắn đến Triết Giang lấy được đem về.

Tiểu sư muội vừa trông thấy đã mê ngay muốn giữ chặt không bỏ ra nữa. Nàng xin sư phụ mấy lần mà thủy chung không được. Ðến năm nàng 18 tuổi, sư phụ mới cho nàng để làm l mừng ngày sinh nhật nàng.

Bây giờ thanh kiếm đó rơi xuống hang sâu muôn trượng, không lấy lên được nữa thì thật là đáng tiếc.

Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung ra chiều tiếc nhẩn tiếc ngơ, nàng chí đầu ngón chân trái xuống, trở gót đi luôn.

Lệnh Hồ Xung gọi giật lại:

– Tiểu sư muội.

Nhạc Linh San bỏ mặc hắn, tiếp tục đi xuống.

Lệnh Hồ Xung đuổi tới sườn núi, vươn tay ra toan nắm lấy tay nàng. Nhưng ngón tay đụng tới áo đối phương lại rụt về ngay. Hắn đứng nhìn nàng tiếp tục bước đi không ngoảnh cổ lại. Hắn buồn rầu vô cùng bụng bảo dạ:

– Trước kia ta đối với nàng vẫn hết sức nhường nhịn mà sao bữa nay lại lấy ngón tay bật thanh bảo kiếm của nàng đi? Chẳng lẽ… chẳng lẽ vì sư nương truyền “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” cho nàng mà ta đem lòng ghen tỵ? Không phải! Quyết không có chuyện đó. “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” là một kiếm thuật dành cho nữ đệ tử phái Hoa Sơn. Hơn nữa bản lãnh tiểu sư muội càng cao bao nhiêu ta càng sung sướng bấy nhiêu mới phải. Hỡi ôi chẳng qua ta ở một mình trên ngọn núi trọc này đâm ra tính tình thật thường nóng nảy… Ta chỉ mong nàng mai lại lên đây để xin lỗi nàng mới được.

Nhưng ba bốn ngày liền, Nhạc Linh San không lên núi. Lệnh Hồ Xung thao thức suốt mấy đêm không nhắm mắt.

Trong lòng hắn nổi lên bao nỗi ưu phiền cùng ý nghĩ vẩn vơ. Hắn sắp đặt những câu xin lỗi, song Nhạc Linh San thủy chung vẫn không trở lại.

Mãi đến ngày thứ 18 nàng mới cùng Lục Ðại Hữu lên núi.

Lệnh Hồ Xung trông ngóng 18 ngày đêm, bây giờ hắn thấy nàng, trong lòng chứa biết bao nhiêu điều muốn nói mà vướng có Lục Ðại Hữu đứng bên nên khôn bề mở miệng.

Lệnh Hồ Xung ăn cơm xong, Lục Ðại Hữu hiểu thâm ý của hắn liền nói:

– Ðại sư ca cùng tiểu sư muội! Hai vị lâu ngày không gặp nhau, hãy ở đây trò chuyện một lúc. Lục mỗ đem giỏ cơm xuống trước.

Nhạc Linh San cười hỏi:

– Lục hầu nhi! Lục sư huynh muốn trốn đó chăng? Hai người đến sao lại một người đi?

Nàng nói xong đứng dậy.

Lệnh Hồ Xung nói ngay:

– Tiểu sư muội ơi! Tiểu huynh có điều muốn nói với sư muội.

Nhạc Linh San cười đáp:

– Ðược rồi! Ðại sư ca còn có chuyện. Lục Hầu Nhi hãy đứng lại để nghe sư ca giáo huấn.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:

– Tiểu huynh không có gì giáo huấn đâu. Thanh “Bích Thủy kiếm” của sư muội…

Nhạc Linh San ngắt lời:

– Tiểu muội đã nói với má má là lúc luyện “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” vô ý tuột tay đánh rớt bảo kiếm xuống vực thẳm rồi không tìm thấy nữa. Tiểu muội khóc nức nở, má má không mắng mỏ gì hết lại an ủi tiểu muội. Người nói là sẽ kiếm cho tiểu muội một thanh bảo kiếm khác. Việc đã qua rồi, đại sư ca còn nhắc lại làm chi?

Nàng nói xong dang hai tay ra mà cười.

Lệnh Hồ Xung thấy nàng tuy không muốn nhắc tới việc đó mà trong lòng vẫn áy náy không yên hắn nói:

– Sau khi tiểu huynh chịu phạt nhất định sẽ len lỏi vào chốn giang hồ tìm kiếm cho tiểu sư muội một thanh kiếm tốt thật tốt.

Nhạc Linh San cười nói:

– Ðã là sư huynh, sư muội đại ca còn bận tâm chi đến chuyện một thanh kiếm làm chi? Vả lại thanh kiếm đó chính là tự tiểu muội đánh rớt xuống núi, chỉ giận mình học nghệ chưa tinh chứ còn trách ai được? Mình làm mình chịu.

Nàng nói mấy câu líu lo rồi cười khanh khách, Lệnh Hồ Xung không hiểu hỏi:

– Tiểu sư muội nói gì?

Nhạc Linh San cười đáp:

– Ðó là tiểu muội bắt chước câu tiểu Lâm tử thường nói “Ai nấy chỉ hết sức mình còn thì trông vào mệnh trời”. Miệng lưỡi gã líu lo, tiểu muội cũng bắt trước để làm trò cười.

Lệnh Hồ Xung lại cảm thấy trong lòng chua xót. Ðột nhiên gã nghĩ bụng:

– Bữa trước tiểu sư muội sử dụng “Ngọc nữ kiếm thập cửu thức” sao mình lại đem “Tùng phong kiếm pháp” của phái Thanh Thành ra đối phó? Làm thế chẳng hóa ra mình cố tâm đối đáp với “Tịch tà kiếm pháp” của Lâm sư đệ ư? Cả nhà họ Lâm ở Phước Oai tiêu cục đã bị nhà tan người chết về tay phái Thanh Thành mà mình còn dụng ý mỉa mai gã há chẳng là nhỏ nhen khinh bạc lắm ư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.