Đọc truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ – Chương 36: Nỗi lòng bí ẩn của ni cô
Nỗi lòng bí ẩn của ni cô
Nghi Lâm hỏi:
– Lệnh Hồ đại ca! Bữa trước đại ca bảo Ðiền Bá Quang: nếu đánh đứng thì gã đứng vào hàng thứ 14, Nhạc sư bá thứ 6, vậy sư phụ tiểu muội đứng vào hàng thứ mấy trong thiên hạ?
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
– Ðó là tiểu huynh lừa gạt Ðiền Bá Quang, đâu phải chuyện thực? Võ công mạnh hay yếu thay đổi hàng ngày. Có người tiến bộ, có người tuổi già khí lực suy giảm phải thoái bộ. Vậy liệt ai vào hạng nào trong thiên hạ làm sao được? Tiểu huynh cố xắp Ðiền Bá Quang vào hạng khá cao, bảo gã đứng thứ 14 chỉ là nói ẩu để gã hài lòng!
Nghi Lâm nói:
– Té ra Lệnh Hồ đại ca đã gạt gã.
Nàng nhìn thác nước ngơ ngẩn xuất thần, hỏi tiếp:
– Lệnh Hồ đại ca! Thường thường đại ca hay lừa bịp người ư?
Lệnh Hồ Xung cười hì hì đáp:
– Tiểu huynh chỉ lừa gạt tùy từng người, nhiều khi phải nói thực. Tỷ như đối với sư phụ, sư mẫu thì bất luận việc gì, dù có phải chặt đầu cũng không dám lừa gạt.
Nghi Lâm ồ một tiếng rồi hỏi:
– Thế còn đối với các vị sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội thì sao?
nàng muốn hỏi: đại ca có lừa gạt Linh San sư muội không? Nhưng không hiểu tại sao nàng không dám hỏi thẳng.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Cái đó cũng còn tùy người, tùy việc. Bọn sư huynh, sư đệ của tiểu huynh thường giỡn cợt thế mà không bịp nhau thì còn chi thú vị?
Nghi Lâm đành hỏi đến nơi:
– Cả đối với Linh San tỷ tỷ, Lệnh Hồ đại ca cũng lừa gạt hay sao?
Lệnh Hồ Xung không ngờ nàng hỏi tới câu này. Gã chau mày ngẫm nghĩ một lúc, nhớ lại trong đời mình thì trước nay chưa có việc gì trọng đại mà gã đã lừa gạt cô ta cả. Gã liền đáp:
– Nếu là việc quan trọng dĩ nhiên tiểu huynh không thể lừa gạt y. Nhưng lúc giỡn chơi, nói dối y để làm trò cười thì thế nào chả có.
Nghi Lâm ở Bạch Vân am phải tuân theo giới luật của sư phụ rất nghiêm cẩn, lại ít khi bông đùa giỡn cợt. Các vị sư tỷ của nàng ai cũng mặt lạnh ít lời. Tuy vậy mà mọi người vẫn thương yêu đùm bọc nhau. Có điều không ai nói giỡn cợt một câu nào bao giờ, cả những việc du ngoạn giải trí cũng không có. Từ lúc nàng còn nhỏ đã vào ở nơi tịch mịch lạnh lẽo, ngoài thì giờ luyện võ là gõ mõ tụng kinh. Bây giờ nàng nghe Lệnh Hồ Xung nói đến bọn đồng môn phái Hoa Sơn nhiều trò vui nhộn, bất giác tinh thần phấn hứng bụng bảo dạ:
– Nếu mình được theo y đến Hoa Sơn chơi một dạo há chẳng thú lắm ư?
Nhưng nàng lại nghĩ tới lần này ra khỏi am chiền liền gặp phải phong ba nguy hiểm. E rằng sau khi về am, sư phụ sẽ không cho ra khỏi cửa nữa. Chuyện đi chơi Hoa Sơn chỉ là một cuộc mơ tưởng hão huyền.
Rồi nàng lại tự hỏi:
– Giả tỷ mình có đến Hoa Sơn thì suốt ngày bầu bạn với Linh San sư muội. Ngoài ra chẳng biết người nào thì còn ai chơi với mình?
Lòng nàng bỗng cảm thấy mối thê lương, vành mắt đỏ hoe cơ hồ sa lệ.
Lệnh Hồ Xung không để ý đến nàng, gã nhìn thác nước hỏi:
– Tiểu huynh và Linh San đang cùng nhau nghiên cứu một thứ kiếm pháp, mượn sức thác nước đẩy người đi để thi triển kiếm chiêu. Sư muội! Sư muội có biết để làm gì không?
Nghi Lâm lắc đầu đáp:
– Tiểu muội không hiểu.
Thanh âm nàng có vẻ nghẹn ngào mà Lệnh Hồ Xung vẫn không để ý. Gã liền nói:
– Kiếm pháp này chuyên để cùng người động thủ mà công lực đối phương rất thâm hậu. Về khí giới cũng như về quyền chưởng phát huy bằng nội lực lợi hại họ đều có thể hất được trường kiếm của chúng ta ra. Tiểu huynh cùng Linh San sư muội luyện kiếm trong thác nước là dùng thủy lực để xung kích nội công đối phương, chẳng những chỉ để gạt nội lực của họ mà thôi lại còn dùng cách mượn sức người đánh người tức là đưa nội lực của đối phương đánh lại họ. Kiếm pháp này đối với địch thủ tầm thường thì chẳng thấy chi mãnh liệt, nhưng khi chạm trán phải một tay nội lực uyên thâm thì nó lại có cơ hội thi triển uy lực phi thường.
Nghi Lâm thấy gã ra chiều phấn khởi, hăng say, nàng không nỡ làm cho gã phải cụt hứng, liền hỏi cho có chuyện:
– Các vị đã luyện thành tựu được kiếm pháp đó chưa?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp:
– Chưa chưa! Muốn tự sáng chế ra một kiếm pháp đâu phải chuyện dễ dàng? Nói cho đúng ra thì chúng ta có sáng lập ra kiếm pháp nào đâu, chỉ đem kiếm pháp bản môn của sư phụ đã truyền cho xuống làn nước xung kích tập rượt mà thôi.
Gã ngừng lại một chút rồi từ từ đưa tay lên vạch một cái, lộ vẻ vui mừng nói tiếp:
– Tiểu huynh lại nghĩ tới một chiêu thức, chờ khi nào thương thế lành mạnh, quay về cùng Linh San sư muội thử đánh coi.
Nghi Lâm lại hỏi:
– Kiếm pháp đó kêu bằng gì?
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
– Tiểu huynh đã bảo với Linh San sư muội không thể đặt tên khác cho kiếm pháp này được, nhưng y nhất định đòi đặt tên cho nó. Y bảo kêu nó là “Xung Linh kiếm pháp”, vì kiếm pháp này do tiểu huynh cùng y chế tạo ra.
Nghi Lâm nói rất khẽ:
– Xung Linh kiếm pháp! Xung Linh kiếm pháp! Chà! Trong kiếm pháp này có cả tên đại ca lẫn tên y. Kiếm pháp này truyền lại đời sau người ta đều biết là… hai vị hiệp lực sáng chế ra.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Linh San sư muội nói vậy để giỡn chơi chứ thực ra về bản lãnh chúng ta làm gì đủ tư cách mà sáng chế được kiếm pháp? Sư muội chớ nói chuyện với ai để bạn giang hồ nghe thấy họ phải cười chúng ta đến trẹo quai hàm.
Nghi Lâm ngoan ngoãn đáp:
– Dạ! Tiểu muội không nói với ai đâu!
Nàng ngừng lại một chút rồi tủm tỉm cười nói tiắp:
– Ðại ca tự sáng chế ra kiếm pháp là một việc mà người ta đã biết cả rồi.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi hỏi:
– Thật ư? Linh San sư muội đã nói với người ta rồi hay sao?
Nghi Lâm cười đáp:
– Chính đại ca đã bảo với Ðiền Bá Quang. Ðại ca chẳng nói là chế ra thứ kiếm pháp ngồi để đâm ruồi nhặng là gì?
Lệnh Hồ Xung cười rộ nói:
– Ðó là tiểu huynh nói nhăng với gã mà sư muội cũng ghi nhớ trong lòng ư?
Gã cười lớn làm đụng đến vết thương, đau không chịu nổi phải nhăn mặt lại.
Nghi Lâm nói:
– Trời ơi! Tiểu muội thật tệ quá! Làm cho đại ca phải đau đớn. Ðại ca đừng nói nữa, hãy nằm nghỉ đi một lúc!
Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại, nhưng chỉ một lát lại mở mắt ra nói:
– Tiểu huynh tưởng phong cảnh nơi đây đẹp lắm, nhưng tới bên làn thác nước lại chẳng nhìn thấy ánh hồng đâu.
Nghi Lâm nói:
– Thác nước có cái đẹp của thác nước, ánh hồng có cái đẹp của ánh hồng.
Lệnh Hồ Xung gật đầu đáp:
– Sư muội nói đúng đó. Trên đời chẳng có gì toàn mỹ được. Con người chịu trăm ngìn cay đắng đi kiếm một vật, khi kiếm được vật đó rồi cũng vậy thôi, có khi còn liệng cả vật đó đi nữa.
Nghi Lâm tủm tỉm cười nói:
– Mấy câu này của đại ca có ngụ thiền cơ, nhưng đáng tiếc tiểu muội đức tu hãy còn nông cạn không hiểu rõ đạo lý bên trong. Giả tỷ gia sư mà nghe thấy, nhất định người sẽ giải thích một hồi.
Lệnh Hồ Xung thở dài nói:
– Cái gì mà thiền cơ với chẳng thiền cơ? Tiểu huynh có hiểu gì đâu. Chao ôi! Mệt quá rồi!
Gã từ từ nhắm mắt lại rồi dần dần hơi thở trầm trầm, gã đi vào cõi mộng.
Nghi Lâm ngồi gác một bên, khẽ xua tay đuổi ruồi muỗi cho gã. Nàng ngồi một lúc lâu vừa bẻ một cành cây vừa nghĩ thầm:
– Lúc y tỉnh dậy nhất định phải đói bụng mà chỗ này lại chẳng có gì ăn. Âu là ta lại đi hái một trái dưa hấu để y giải khát và ăn cùng đỡ đói.
Nghĩ vậy nàng liền rảo bước chạy đến ruộng dưa trẩy hai trái. Nàng sợ mình bỏ đi một lúc có thể địch nhân hay dã thú đến xâm phạm Lệnh Hồ Xung liền lật đật chạy về ngay. Nàng thấy gã vẫn nằm ngủ yên mới khoan tâm, nhẹ nhàng ngồi xuống một bên.
Lệnh Hồ Xung mở mắt ra mỉm cười nói:
– Thế mà tiểu huynh lại tưởng sư muội về rồi.
Nghi Lâm ngơ ngác:
– Tiểu muội về đâu?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Sư phụ cùng các sư tỷ của sư muội chẳng đang tìm sư muội đấy ư? Chắc là các vị mong sư muội lắm!
Nghi Lâm chưa nghĩ đến chuyện đi không trở về, nhưng nàng nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy thì trong lòng nóng nảy, tự hỏi:
– Sáng mai mình về gặp sư phụ không hiểu lão nhân gia có trách phạt không?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiểu sư muội! Tiểu huynh đa tạ sư muội đã chiếu cố cho nửa ngày. Tính mạng tiểu huynh là do sư muội cứu sống. Sư muội nên về sớm đi!
Nghi Lâm lắc đầu đáp:
– Không được! ở chốn hoang sơn dã lỉnh, đại ca không có người phục thị thì làm thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Tiạu sư muội chịu khó ghé vào nhà Lưu sư thúc ở Hành Sơn khẽ nói cho bọn sư đệ của tiểu huynh hay để bọn họ đến đây trông nom cho tiểu huynh.
Nghi Lâm lòng như se lại. Nàng nghĩ thầm:
– Té ra y muốn cho Linh San sư muội của y đến bầu bạn. Y chỉ mong mình đi kêu cô ta tới càng sớm càng hay.
Rồi nàng không cầm lòng được, dòng chân lả tả tuôn rơi.
Lệnh Hồ Xung thấy nàng tự nhiên sa lệ rất lấy làm kỳ, ngập ngừng hỏi:
– Tiểu sư muội! Sư muội… làm sao mà khóc? Có phải sư muội sợ lệnh sư trách phạt không?
Nghi Lâm lắc đầu.
Lệnh Hồ Xung lại nói:
– À phải rồi! Sư muội sợ dọc đường lại chạm trán Ðiền Bá Quang. Nhưng không có gì đáng ngại đâu! Từ nay gã có gặp sư muội tất nhiên lẩn tránh, không dám chạm mặt đâu.
Nghi Lâm lại lắc đầu.
Lệnh Hồ Xung chợt nhìn tới hai quả dưa. Gã ra chiều tỉnh ngộ nói:
– Ồ! Sư muội lại vì tiểu huynh mà phạm giới luật sư môn nên trong lòng hối hận phải không? Ðó là điều tội nghiệt của tiểu huynh, không can dự gì đến sư muội.
Nghi Lâm vẫn lắc đầu. Hai hàng châu lệ nhỏ giọt lớn hơn xuống vạt áo.
Lệnh Hồ Xung thấy Nghi Lâm khóc sướt mướt, gã không hiểu tại sao đành tìm lời dỗ dành:
– Phải rồi! Phải rồi! Tiểu huynh ăn nói lầm lỡ. Vậy tiểu huynh xin lỗi. Tiểu sư muội đừng buồn nữa.
Nghi Lâm thấy gã nói năng ngọt ngào thì trong lòng cũng đã nguôi nguôi, nhưng nàng lại nghĩ rằng:
– Y nói những câu này hiển nhiên là thói quen y thường dùng để xin lỗi tiểu sư muội của y. Bây giờ y lại buột miệng nói ra chứ có tha thiết gì với mình đâu?
Ðột nhiên nàng lại oà lên khóc ròng, vừa khóc vừa dậm chân nói:
– Tôi không phải là.. tiểu sư muội của Lệnh Hồ đại ca… Ðại ca… đại ca trong lòng đại ca lại nhớ tới cô tiểu sư muội kia…
Nàng vừa buột miệng nói câu này, liền nghĩ ngay tới mình là người xuất gia, đâu có thể nói thế được?
Bất giác nàng thẹn đỏ mặt lên, vội quay đầu nhìn ra chỗ khác.
Lệnh Hồ Xung thấy Nghi Lâm đột nhiên mặt đỏ lên, nước mắt vẫn trào ra không ngớt, coi chẳng khác gì đóa mai côi giữa ngày xuân còn đượm sương lúc ban mai, vẻ tươi đẹp không bút nào tả xiết. Gã lẩm bẩm:
– Té ra cô này cũng đẹp quá! Có phần hơn cả Linh San muội tử.
Gã ngẩn người dịu dàng hỏi:
– Sư muội đã nhỏ tuổi hơn ta mà Ngũ nhạc kiếm phái chúng mình cùng trong thanh khí, hễ gặp nhau là coi như tình sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội, tự nhiên cô cũng là tiểu sư muội ta chứ sao? Tiểu huynh có điều chi đắc tội với tiểu sư muội, xin tiểu sư muội cứ nói trắng ra có được không?
Nghi Lâm đáp:
– Lệnh Hồ đại ca chẳng có điều chi đắc tội với tiạu muội cả. Ðại ca chỉ muốn tiểu muội lánh xa ngay để đại ca khỏi nhìn thấy cho vướng mắt. Ðại ca bực mình vì tiểu muội làm liên lụy đến đại ca. Ðại ca đã bảo: hễ gặp ni cô là đánh bạc…
Nàng nói tới đây lại khóc òa lên.
Lệnh Hồ Xung không nhịn cười được bụng bảo dạ:
– Té ra cô này vẫn còn cay cú về mấy câu mình nói ở trên lầu Túy Tiên bữa trước. Kiểu này không xin lỗi cô không xong.
Gã nghĩ vậy liền nói:
– Lệnh Hồ Xung này bữa trước thật là đáng chết, ăn nói không biết lựa lời. Hôm trên lầu Túy Tiên quả đã nói nhăng, nói càn đắc tội với toàn thể quý phái từ trên xuống dưới. Phải đánh đòn
Gã giơ tay lên tự tát vào mặt mình hai cái bốp bốp.
Nghi Lâm vội quay lại, đưa tay lên ngăn cản nói:
– Ðừng… đừng đánh nữa!… Tiểu muội không trách đại ca mà chỉ sợ liên lụy đến đại ca.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ðáng đánh lắm! Còn phải đánh nữa.
Gã vung tay trái lên lại tát vào má bên tả cái nữa.
Nghi Lâm vội nói:
– Tiểu muội không phiền trách đại ca mà! Lệnh Hồ đại ca! Ðại ca.. đừng đánh nữa.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Tiểu sư muội không giận tiểu huynh nữa ư?
Nghi Lâm lắc đầu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiểu sư muội không cười thì đã hết giận thế nào được?
Nghi Lâm gắng gượng cười lên một tiếng. Nhưng trong tiếng cười nàng nghĩ tới thân thế không khỏi buồn tủi hai hàng nước mắt lại trào ra, vội quay đi.
Lệnh Hồ Xung thấy nàng khóc hoài. liền buông một tiếng thở dài.
Nghi Lâm dần dần nín khóc, buồn rầu hỏi:
– Tại sao… Lệnh Hồ đại ca… lại thở dài?
Lệnh Hồ Xung cười thầm trong bụng tự nhủ:
– Thắ là cô này mắc bẫy mình rồi.
Nguyên gã bầu bạn với Nhạc Linh San từ thuở nhỏ. Thỉnh thoảng cô lại giở tính con nít, lúc bực mình lên là khóc. Bất luận gã nói gì hay dỗ dành thế nào cô ta cũng chẳng thèm nghe. Gã liền giả bộ buồn thiu làm cho cô phải động tính hiếu kỳ. Bây giờ cô ta mới quay lại hỏi han.
Nghi Lâm từ thuở nhỏ chưa từng quen thói nhõng nhẽo với ai nên lại càng dễ mắc bẫy Lệnh Hồ Xung.
Gã thấy cô hỏi vậy lại thở dài quay đi chứ không nói gì.
Nghi Lâm lại hỏi:
– Lệnh Hồ đại ca! Ðại ca giận tiểu muội rồi ư? Tiểu muội đắc tội với đại ca… đại ca đừng để tâm làm chi!
Lệnh Hồ Xung nói:
– Không! Tiểu sư muội chẳng có điều chi đắc tội với tiểu huynh cả.
Nghi Lâm thấy gã lộ vẻ buồn rầu, nhưng thực ra gã đang cười thầm trong bụng, chỉ giả vờ ngoài mặt thế thôi. Nàng nóng nảy nói:
– Tiểu muội làm cho đại ca phiền lòng tự tát mình, bây giờ tiểu muội… phải đền tội.
Nàng nói rồi giơ tay lên tự tát vào mặt đánh bốp một tiếng. Nàng toan tát cái thứ hai thì Lệnh Hồ Xung vội xoay mình, ngẩng mặt lên, giơ tay ra nắm lấy tay nàng. Song vì gã cử động mạnh vết thương lại nổi cơn đau. Gã không nhịn được, bật tiếng rên la.
Nghi Lâm vội kêu lên:
– Trời ơi! Ðại ca…. nằm xuống mau! Chớ làm vết thương lại đau lên.
Nàng đỡ gã từ từ đặt nằm xuống và tự trách mình:
– Trời ơi! Tiểu muội thật là ngu xuẩn, không hiểu đã làm điều gì sai quấy. Lệnh Hồ đại ca! Ðại ca… đau lắm phải không?