Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 153: Thấy đường hầm, quần hùng thoát hiểm


Đọc truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ – Chương 153: Thấy đường hầm, quần hùng thoát hiểm

Thấy đường hầm, quần hùng thoát hiểm

Ðào Hoa Tiên nói:

– Sau lưng cũng được mà trước mặt cũng không sao. Chúng ta thử lật lên coi.

Ðào Diệp Tiên và Ðào Thực Tiên đồng thanh nói:

– Phải đấy!

Ba người cùng đưa tay ra toan lôi pho thần tượng ra, Lệnh Hồ Xung vội la lên:

– Không được đâu! Ðây là tượng Ðạt Ma lão tổ.

Chàng biết Ðạt Ma lão tổ là tổ sư chùa Thiếu Lâm và là Thủy tổ võ học Trung Nguyên. Vì thế mà võ học của chùa Thiếu Lâm ở ngôi lãnh tụ trên chốn giang hồ. Trải mấy trăm năm võ học vẫn không suy đồi là nhờ ở môn phái Ðạt Ma vẫn có người kế tiếp. Hồi ấy Ðạt Ma lão tổ quay mặt vào vách chín năm rồi thành tay đại giác ngộ, nên trong chùa có thần tượng quay mặt vào vách.

Bọn Ðào Hoa Tiên đã nổi dã tính, khi nào còn đếm xỉa đến lời kêu gọi của Lệnh Hồ Xung. Ba người nhất tề vận động kình lực mạnh quá ngàn cân. Bỗng nghe một hồi lách cách vang lên. Tượng Ðạt Ma đã kéo lên di chuyển ra chỗ khác.

Ðột nhiên bảy người cùng la lên một tiếng, vì thấy một tấm thiết bản từ từ đưa lên lộ ra một cái động lớn.

Tấm thiết bản quá lâu ngày đã han rỉ dính chặt bị sức mạnh của bọn Ðào Hoa Tiên ba người kéo ra bật lên những tiếng lách cách chói tai.

Ðào Chi Tiên reo lên:

– Quả nhiên có huyệt động! Quả nhiên có huyệt động!

Ðào Căn Tiên nói:

– Ta phải vào lôi sáu chú chuột ra mới được.

Hắn cúi đầu chuồn ngay vào trong động.

Bọn Ðào Căn Tiên năm người khi nào chịu thua? Chúng tới tấp nhảy vào tranh tiên.

Dường như huyệt động rất lớn. Sáu người vào động rồi, tiếng bước chân mỗi lúc một xa.

Nhưng thoáng cái sáu người đã thét lên be be chạy lộn trở ra.

Ðào Chi Tiên nói:

– Trong động tối đen như mực mà sâu vô cùng.

Ðào Diệp Tiên hỏi:

– Ðã tối đen như mực sao còn biết sâu vô cùng? Không chừng thêm mấy bước là cùng đường cũng nên.

Ðào Chi Tiên nói:

– Ðã biết đi thêm mấy bước là cùng đường, sao lại không đi cho tới nơi xem sao?

Ðào Diệp Tiên cãi:

– Tiểu đệ chỉ nói là “cũng nên” chứ không nhất định. Giữa “cũng nên” và “nhất định” khác nhau rất nhiều.

Ðào Chi Tiên hỏi:

– Ðã không nhất định thì còn nói làm chi?

Ðào Căn Tiên nói:

– Làm gì mà om sòm lên thế? Mau đốt hai bó đuốc để tiến vào.

Ðào Thực Tiên hỏi:

– Sao lại chỉ thắp có hai bó đuốc, thắp ba bó có được không?

Ðào Hoa Tiên hỏi theo:

– Ðã thắp ba bó thì sao không thắp bốn bó?

Bọn Ðào cốc lục tiên miệng cãi nhau hoài, nhưng tay hành động rất lẹ. Chỉ trong khoảng khắc họ đã chẻ những chân bàn thắp bốn bó đuốc. Sáu người đã già mà giống tính trẻ nít, tranh nhau cầm đuốc chui vào trong động.

Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:

– Kiểu này thì rõ ràng trong chùa Thiếu Lâm có đường địa đạo bí mật. Ngày trước mình bị hãm ở Cô Sơn Mai trang cũng đã đi qua một đường địa đạo rất dài. Xem chừng Doanh Doanh cũng bị cầm tù trong đường hầm này.

Rồi chàng cũng chui vào trong động chạy thật nhanh để đuổi bọn kia.


Ðường hầm này rất rộng, so với đường hầm ở Mai trang vừa chật hẹp vừa ẩm ướt thật khác xa nhau. Có điều mùi hôi hám trong động rất nặng nề hít vào trong ngực cảm thấy khó chịu.

Lệnh Hồ Xung chạy gấp một lúc thì đuổi kịp Ðào cốc lục tiên.

Bỗng nghe Ðào cốc lục tiên la lên:

– Sáu chú chuột đó sao vẫn chưa thấy? Hay là chúng không chịu vào trong động này?

Ðào Chi Tiên nói:

– Vậy chúng ta trở ra để đê kiếm chỗ khác.

Ðào Cán Tiên nói:

– Chúng ta hãy đi đến tận cùng rồi sẽ trở ra cũng không muộn.

Sáu người lại đi một lúc nữa. Ðột nhiên nghe đánh véo một tiếng. Một cây thiền trượng từ trên không giáng xuống.

Ðào Hoa Tiên chạy trước vội nhảy lùi trở lại đập mạnh vào trước ngực Ðào Thực Tiên.

Bỗng thấy một nhà sư tay cầm thiền trượng đập mạnh vào vách núi bên hữu.

Ðào Hoa Tiên cả giận quát:

– Mẹ kiếp! Thằng trọc này nấp ở đây để ám toán lão gia.

Hắn thò tay chụp vào trong vách núi, chợt nghe đánh véo một tiếng.

Trong vách núi mé tả lại có cây thiền trượng đánh ra. Phát trượng này chặn một đường lùi của Ðào Hoa Tiên.

Ðào Hoa Tiên không có đường thoát đành nhảy về phía trước. Chân trái hắn vừa chấm đất thì vách tường mé hữu lại có cây thiền trượng vọt ra.

Lúc này Lệnh Hồ Xung coi đã rõ ràng. Nhà sư sử cây thiền trượng không phải là người sống, dường như là người bằng sắt được trang trí tuyệt diệu và có cơ quan huy động. Hễ có người đặt chân xuống đất là cơ quan phát động cho thiền trượng đánh ra. Cách hưởng ứng tiến thoái của mỗi phát trượng đều cực kỳ lợi hại và tinh diệu vô cùng.

Bỗng nghe một tiếng choang vang lên! Thanh yêu đao bị cong lại. Nguyên cây thiền trượng rất nặng sức giáng xuống mãnh liệt vô cùng.

Ðào Hoa Tiên kêu “ối” lên một tiếng ngã lăn xuống đất.

Lại thấy một cây thiền trượng đánh xuống.

Ðào Căn Tiên và Ðào Chi Tiên vội rút yên đao ra xông lại cứu Ðào Hoa Tiên. Hai thanh đao đồng thời đưa lên, vì thế giáng của cây thiền trượng đã suy giảm mới chặn lại được không để giáng vào người Ðào Hoa Tiên.

Nhưng một trượng vừa qua, trượng thứ hai lại đến. Bọn Ðào Căn Tiên, Ðào Diệp Tiên, Ðào Thực Tiên nghĩ tới thâm tình cốt nhục đều nhảy xổ tới.

Năm thanh đơn đao lại vung lên để đỡ gạt thiền trượng hai bên vách đánh ra.

Những nhà sư bằng sắt tuy là tử vật sử thiền trượng, nhưng đã được người đương thời tâm cơ ghê gớm bố trí, nếu không phải là những tay tuyệt nghệ phái Thiếu Lâm thì cũng là những vị cao tăng chùa này chỉ điểm, nên những nhà sư bằng sắt phóng trượng ra một cách rất tinh diệu. Còn điểm lợi hại nữa là cánh tay cùng thiền trượng của những nhà sư này đều đúc bằng thép nguyên chất nặng tới mấy trăm cân và điều động bằng cơ quan nên giáng xuống thành những luồng lực đạo mãnh liệt hơn cả những tay cao thủ về nội lực.

Ðào cốc ngũ tiên tuy võ công cao cường nhưng đơn đao đụng vào thiền trượng chẳng khác gì chuồn chuồn lay cột đá.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả mấy thanh đơn đao đều bị cong veo.

Sáu người kêu la rầm trời nhưng muốn rút lui thì tiếng gió ở phía sau vèo vèo xô tới, trông ra toàn là bóng thiền trượng. Bằng tiến về phía trước một bước thì lại gặp thêm mấy nhà sư sắt giáp chiến.

Lệnh Hồ Xung thấy cơ nguy lại xem chừng những chiêu thức của những nhà sư bằng sắt cực kỳ tinh diệu, có điều mỗi chiêu đều lộ ra những chỗ sơ hở rất lớn. Chàng liền rút trường kiếm phóng veo véo hai chiêu đâm vào cổ tay những nhà sư sắt.

Hai tiếng choang choảng vang lên. Mũi kiếm đâm trúng huyệt đạo ở cổ tay nhà sư sắt. Tia lửa hơi lóe ra một chút. Thanh trường kiếm bị hất văng trở lại.

Giữa lúc ấy bỗng nghe Ðào Diệp Tiên rú lên một tiếng thật to. Hắn bị thiền trượng đánh trúng ngã lăn xuống đất.

Lệnh Hồ Xung trong lòng đã cực kỳ kinh hãi, thấy vậy cũng rối loạn tâm thần. Chàng thấy bóng thiền trượng lay động, không nghĩ ngợi gì nữa lại phóng hai nhát kiếm chênh chếch đâm tới và trúng vào những chỗ yếu hại trong người nhà sư sắt. Có điều hai chiêu kiếm này cực kỳ huyền diệu chỉ quét một lượt rỉ sắt trước ngực nhà sư.

Trên đỉnh đầu bỗng nghe tiếng gió rít lên, rồi một cây thiền trượng chụp xuống đầu chàng.

Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi nhảy về phía trước né tránh thì một cây thiền trượng mé tả đã phóng ra.

Ðột nhiên mắt chàng tối sầm lại rồi không nhìn thấy gì nữa.

Nguyên Ðào cốc lục tiên đem vào bốn cây đuốc, nhưng lúc mải đánh nhau với những nhà sư bằng sắt đã đặt xuống đất. Những cây đuốc làm bằng chân bàn cầm thì còn cháy được. Khi đặt xuống đất rồi, chẳng bao lâu là bị tắt ngấm.

Lúc Lệnh Hồ Xung tiến lên trước thì ba cây đã tắt rồi. Chàng tránh khỏi mấy trượng thì cả cây thứ tư tắt nốt.

Võ công của Lệnh Hồ Xung chỉ tinh diệu ở chỗ trông rõ chiêu thức bên địch, khám phá ra chỗ sơ hở. Lúc trước thanh trường kiếm của chàng tuy không điểm ngã được những nhà sư bằng sắt nhưng nhờ tiên liệu trước được thế chiêu của đối phương đánh tới, chỉ lạng người đi một cái là tránh khỏi. Bây giờ tối đen như mực, chàng luống cuống chân tay.

Bỗng thấy vai bên trái đau nhói lên. Người chàng chúi về phía trước.


Tiếp theo chàng nghe thấy những tiếng kêu rú “ối chao” tiếng rên la, tiếng kêu cha gọi mẹ do bọn Ðào cốc ngũ tiên thét ra ầm ầm.

Bọn ngũ tiên đều bị đánh ngã hết rồi.

Lệnh Hồ Xung nằm phục dưới đất, nghe những tiếng gió rít veo véo trên lưng và toàn là tiếng thiền trượng quét tới.

Trong lúc nhất thời chàng bàng hoàng như người trong mộng. Toàn thân không nhúc nhích được, lòng chàng cực kỳ kinh hãi mà không biết làm thế nào.

Sau tiếng gió nhẹ đi dần dần thì những tiếng lách cách vang lên không ngớt. Dường như những nhà sư sắt đã trở về nguyên vị.

Bất thình lình trước mắt chàng lóe lên ánh sáng rồi có tiếng người la gọi:

– Lệnh Hồ công tử! Công tử ở chỗ nào?

Lệnh Hồ Xung mừng quýnh líu lưỡi đáp:

– Tại hạ… tại hạ ở đây….

Chàng thấy thanh âm mình yếu ớt quá cơ hồ không tin do miệng mình phát ra.

Chàng vẫn nằm phục dưới đất không dám nhúc nhích.

Bỗng nghe tiếng chân người vang lên. Mấy người đang tiến lại.

Kế Vô Thi la lên một tiếng:

– Úi chà!

Hắn ra chiều kinh dị phi thường.

Lệnh Hồ Xung vội nói:

– Ðừng… đừng tiến lại nữa… Cơ quan lợi hại lắm.

Nguyên bọn Kế Vô Thi chờ lâu không thấy Lệnh Hồ Xung trở lại thì trong lòng nóng nẩy chạy đi tìm. họ phát hiện ra đường địa đạo trong Ðạt Ma đường liền chui vào.

Bây giờ Kế Vô Thi thấy Lệnh Hồ Xung và Ðào cốc lục tiên đều nằm lăn dưới đất, mặt mũi cùng đầu tóc đầy vết máu tươi thì không khỏi kinh hãi.

Tổ Thiên Thu hỏi:

– Lệnh Hồ công tử! Công tử làm sao thế?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Phải đứng yên đừng có động đậy chạm vào cơ quan mà khốn.

Tổ Thiên Thu nói:

– Dạ! Tại hạ dùng cây nhuyễn tiên kéo công tử ra được chăng?

Lệnh Hồ Xung đáp thế thì hay lắm.

Tổ Thiên Thu liền tung cây nhuyễn tiên quấn lấy chân trái Ðào Chi Tiên rồi lôi y ra.

Nguyên Ðào Chi Tiên nằm ở ngoài cùng nên Tổ Thiên Thu kéo hắn ra trước. Tiếp theo lão lại vung nhuyễn tiên quấn lấy chân phải Lệnh Hồ Xung, hô lên:

– Xin lỗi minh chủ.

Ðoạn lão kéo chàng ra.

Tổ Thiên Thu tiếp tục theo cách này kéo nốt bọn Ðào cốc ngũ tiên mà vẫn không đụng vào cơ quan nên không bị những nhà sư bằng sắt đặt ở hai bên vách động nhảy ra đả thương người.

Lệnh Hồ Xung lảo đảo đứng lên lại coi thương tích Ðào cốc lục tiên. Cả sáu người đều bị đả thương ở bả vai. May ở chỗ bọn họ đều da dầy thịt bắp lại có nội lực cao thâm cầm cự, nên tuy bị thương khá nặng mà không đến nỗi phải bỏ mạng.

Chỉ trong khoảng khắc bọn Ðào cốc lục tiên hồi tỉnh, lại nói ba hoa khoác lác ngay.

Ðào Căn Tiên không thấy những nhà sư sắt đâu nữa liền nói:

– Mấy nhà sư sắt lợi hại thế mà cũng bị Ðào cốc lục tiên phá tan rồi.

Ðào Hoa Tiên biết điều hơn một chút, không tiện nhận là công lao của mình hết hắn nói:


– Kể ra Lệnh Hồ công tử cũng có đóng góp một phần nhưng công lao y không bằng sáu anh em ta được.

Lệnh Hồ Xung ráng nhịn đau cười nói:

– Cái đó đã hẳn, ai mà bằng Ðào cốc lục tiên được.

Tổ Thiên Thu hỏi:

– Minh chủ, vụ này thế nào đây?

Lệnh Hồ Xung đem tình hình vừa xảy ra lược thuật lại cho mọi người nghe rồi tiếp:

– Chắc Thánh cô cũng bị giam giữ trong đường hầm này. Vậy chúng ta phải nghĩ sao cho ra một kế hoạch để triệt bỏ những người sắt này đi.

Tổ Thiên Thu nhìn Ðào cốc lục tiên nói:

– Té ra những nhà sư bằng sắt chưa phá bỏ được.

Ðào Căn Tiên nói:

– Muốn phá hủy những nhà sư sắt đó phỏng có khó gì? Trong lúc nhất thời ta chưa muốn ra tay mà thôi.

Ðào Thực Tiên nói:

– Phải đó! Ðào cốc lục tiên đi tới đâu là bất luận vật gì cứng rắn đến đâu cũng tan ra đến đó, cường địch nào mà không thắng được?

Kế Vô Thi hỏi:

– Không hiểu những người sắt đó lợi hại thế nào? Cảm phiền Ðào cốc lục tiên tiến vào trước đụng chạm cơ quan để anh em được coi một chuyến cho mở rộng tầm mắt, được chăng?

Ðào cốc lục tiên vừa bị đau khổ khi nào còn chịu tiến vào để lãnh thêm những đòn thiết trượng đánh vào mình.

Lâm vào hoàn cảnh khó bề trốn tránh trách nhiệm Ðào Căn Tiên hỏi:

– Này các vị ạ! Mèo bắt chuột các vị đều thấy rồi, nhưng chuột vờn mèo đã có vị nào trông thấy chưa?

Ðào Diệp Tiên nói tiếp:

– Bọn ta bảy người vừa được coi xong, thật là mở rộng tầm mắt. Suốt đời này mới thấy là một.

Bọn Ðào cốc lục tiên có cái tài là khi gặp bước khó khăn không đối đáp được liền đánh trống lảng để gác chính đề ra một bên.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Vị nào ra ngoài khuân mấy phiến đá vào đây? cần những phiến đá nặng tới một hai trăm cân.

Ba người liền ra ngoài khuân vào ba phiến đá lớn lấy ở tòa núi giả trong sân chùa Thiếu Lâm, mỗi phiến ít ra nặng tới hai trăm cân.

Lệnh Hồ Xung bê một phiến lên, vận nội lực liệng mạnh vào.

Bỗng nghe một tiếng sầm vang lên! Cơ quan phát động. Hai bên vách lại bật lên những tiếng lách cách. Những nhà sư bằng sắt lại nhảy ra. Bóng trượng veo véo rít lên không ngớt. Mấy cây thiết trượng vung tít lên rất lẹ hồi lâu, rồi những nhà sư sắt lại thụt vào trong vách đá.

Quần hào thấy thế ai cũng chấn động tâm thần, miệng há hốc ra.

Kế Vô Thi nói:

– Thưa công tử! những nhà sư sắt này đều do cơ quan điều khiển. Theo chỗ nhận xét của tại hạ thì sức mạnh của cơ quan chỉ một lúc là hết. Cơ quan có xoay chuyển thì người sắt mới vận động được. Chỉ cần liệng những khối đá lớn vào mấy lần cho lực đạo cơ quan lay chuyển đến độ chót là các nhà sư sắt không vận động được nữa.

Lệnh Hồ Xung nóng ruột cứu Doanh Doanh thoát hiểm liền nói:

– Tại hạ coi những nhà sư bằng sắt vẫn vung thiết trượng như cũ không thấy chậm lại chút nào. Chẳng hiểu thiết trượng còn múa tít được bao nhiêu lấn cơ quan mới hết lực đạo. Nếu thử bảy tám lần nữa thì e rằng trời sáng bạch mất rồi. Vị nào có bảo đao hoặc bảo kiếm cho tại hạ mượn để dùng một lúc.

Một người liền vượt bọn chúng tiến lại rút đao ra khỏi vỏ nói:

– Thanh đao này của tại hạ khá sắc bén, minh chủ thử dùng coi.

Lệnh Hồ Xung thấy người đó mũi cao, mắt sâu, dưới cằm có chòm râu vàng, dường như người bên Tây vực. Chàng đón lấy thanh đao coi thì quả nhiên nó tiết ra khí lạnh ngăm ngăm, không phải là món khí giới tầm thường. Chàng liền nói:

– Ða tạ huynh trưởng đã cho tại hạ mượn thanh bảo đao này để chặt người sắt. Nếu bị sứt mẻ đừng trách tại hạ nhé.

Người kia cười đáp:

– Vì việc đón tiếp Thánh cô thì đến tánh mạng bao nhiêu anh em chẳng đáng tiếc. Ðao kiếm bất quá là thân ngoại chi vật, phỏng có chi đáng kể?

Lệnh Hồ Xung gật đầu tiến về phía trước.

Ðào cốc lục tiên đồng thanh la lên:

– Công tử hãy coi chừng!

Lệnh Hồ Xung lại tiến thêm hai bước.

Véo một tiếng. Một cây thiền trượng từ trên không quật xuống.

Chiêu thức này chàng đã thấy lần này là lần thứ ba.

Lệnh Hồ Xung không nghĩ ngợi gì nữa, vung bảo đao lên đánh véo một cái. Cánh tay mặt nhà sư bị gẫy liền. Cả tay lẫn thiết trượng đều rớt xuống đất.

Lệnh Hồ Xung bật tiếng khen:


– Thanh bảo đao này tốt quá!

Ban đầu Lệnh Hồ Xung chỉ sợ đơn đao không đủ sắc bén, ngờ đâu vừa vung lên đã chặt đứt cổ tay nhà sư đúc bằng sắt mới biết thanh đao này chặt sắt như cắt đất, thật là của báu hiếm có ở đời. Chàng bất giác phấn khởi tinh thần.

“Chát chát”! Lại hai cổ tay của thiết hòa thượng bị đứt rời!

Lệnh Hồ Xung lấy đao làm kiếm. Chàng sử dụng toàn những chiêu thức trong phép “Ðộc cô cửu kiếm”.

Bao nhiêu thiết hòa thượng từ hai bên vách động xô ra tấn công không ngớt, nhưng cổ tay bị chặt đứt, thiết trượng rớt xuống rồi thì hai cánh tay không có vung lên múa tít cũng chẳng còn sức mạnh uy hiếp ai nữa.

Lệnh Hồ Xung càng tiến vào sâu càng thấy nhiều thiết hòa thượng phóng ra những chiêu rất tinh diệu, lòng chàng không khỏi ngấm ngầm khâm phục những nhân vật đã bố trí các cơ quan này. Dù sao đó cũng chỉ là những tử vật bằng sắt, mỗi khi phóng chiêu ra lại để lộ nhiều kẽ hở. Cổ tay bị chặt đứt rồi, cơ quan có rít lên những tiếng vang kinh khủng cũng bằng vô dụng.

Quần hào cầm đuốc theo sau chiếu sáng cho chàng động thủ.

Sau khi chặt đứt hơn trăm cổ tay sắt rồi, hai bên vách không còn thiết hòa thượng nhảy ra nữa.

Có người đếm số cỗ tay bị chặt đứt liền biết tổng số thiết hòa thượng lên tới 108 vị.

Quần hào đều lớn tiếng hoan hô. Tiếng reo trong địa đạo lại càng chấn động khiến người ta cơ hồ thủng cả màng tai.

Lệnh Hồ Xung nóng ruột tìm Doanh Doanh, chàng giựt lấy một bó đuốc xăm xăm chạy trước, nhưng cất bước cực kỳ thận trọng chỉ lo đụng phải cơ quan mà phát sinh tai họa.

Ðường hầm tiếp tục xuống dốc không ngớt, càng đi xuống càng thấp.

Lệnh Hồ Xung đi được chừng hơn ba dặm, đường địa đạo thẳng vào mấy tòa huyệt động thiên nhiên, song thủy chung chàng không gặp cơ quan hoặc cạm bẫy nào khác.

Ðột nhiên có làn ánh sáng lờ mờ lọt vào. Lệnh Hồ Xung bước lẹ hơn tiến tới. Bỗng chân chàng dẫm vào một đống nhũn nhũn thì ra là tuyết đọng trên mặt đất. Ðồng thời một luồng không khí mát mẻ giá lạnh trút vào lồng ngực. Người chàng đã ra ngoài chỗ trống không.

Lệnh Hồ Xung đảo mắt nhìn bốn phía thì chỉ thấy một mầu tối đen. Những mảng tuyết lớn rớt xuống tới tấp. Tiếp theo chàng lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, mới biết là mình hiện đang đứng bên khe núi.

Lệnh Hồ Xung trong lòng lúc này rất là thất vọng vì đường địa đạo không thông vào chỗ cầm tù Doanh Doanh.

Bỗng nghe Kế Vô Thi ở phía sau hô lớn:

– Xin anh em đừng lên tiếng! Có lẽ chúng ta đã ra đến chân núi Thiếu Thất.

Lệnh Hồ Xung tự hỏi:

– Chẳng lẽ bọn mình đã thoát hiểm rồi?

Kế Vô Thi lại bảo chàng:

– Thưa công tử! Hiện nay là tháng trọng đông nên những khe lạch trên núi không có nước đổ xuống. Xem chừng chúng ta đã đi hết đường địa đạo ra đến chân núi.

Tổ Thiên Thu cũng nói:

– Phải rồi! Chúng ta đi liều đi lĩnh không ngờ lại tìm ra con đường hầm bí mật ra khỏi chùa Thiếu Lâm.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Nếu vậy xin mau mau truyền tin vào cho các anh em theo địa đạo mà ra.

Kế Vô Thi lại sai mọi người tán đi các ngả để thăm đường và mấy chục anh em canh giữ ở xa xa ngoài cửa đường hầm đề phòng địch nhân giáp công đột ngột vít chặt hai cửa hầm cả hai đầu thì những anh em chưa kịp ra sẽ bị chết cứng trong địa đạo.

Chỉ trong khoảnh khắc đã có người đi dò đường về báo thì quả là ra tới chân núi Thiếu Thất rồi. Chỗ mọi người đang đứng đây là mặt sau núi, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mái chùa trên đỉnh.

Quần hào biết còn số đông đồng bạn chưa thoát hiểm, nên không ai dám nói to. Sau các hào khách từ trong địa đạo đi ra mỗi lúc một nhiều rồi cả người bị thương hay tử trận cũng đều khiêng ra.

Mọi người sau cơn chết hụt tuy không lớn tiếng reo hò nhưng cũng thì thầm bàn tán, nỗi vui mừng lộ ra ngoài mặt.

Hắc Hùng trong cặp Mạc Bắc Song Hùng lớn tiếng:

– Thưa minh chủ! Bọn chó chết kia tưởng chúng ta vẫn còn ở trong chùa. Chi bằng chúng ta đi tấn công vào đít chúng chặt đứt khấu đuôi mới hả lòng căm tức này.

Lệnh Hồ Xung xua tay nói:

– Chúng ta đến chùa Thiếu Lâm vì mục đích nghinh đón Thánh cô. Bây giờ chưa thấy Thánh cô đâu, vậy nên tiếp tục công cuộc tìm kiếm Thánh cô là việc quan trọng, chẳng nên sinh sự giết người làm chi.

Bạch Hùng nói:

– Hừ! Hay giở gì thì tại hạ cũng đi bắt mấy tên chó chết về ăn thịt một bữa, nếu không thì chúng khinh khi bọn mình quá.

Lệnh Hồ Xung không lý gì đến bọn Mạc Bắc Song Hùng hô lớn:

– Xin các vị truyền lệnh cho anh em tan hàng đi các ngả. Nếu gặp bọn môn hạ phe chính giáo thì hay hơn hết là cùng động thủ tỷ đấu với họ. Hễ ai được tin tức gì về Thánh cô phải truyền tin cho mọi người hay. Lệnh Hồ Xung này còn sống ngày nào thì bất luận phải trải qua bao nhiêu nỗi gian nan nguy hiểm cũng nhất định không lùi bước và ráng cứu thoát Thánh cô cho bằng được… các anh em trong chùa đã ra hết chưa?

Kế Vô Thi chạy trở lại đường hầm quay vào lớn tiếng gọi mấy lần mà bên trong vẫn không có tiếng người đáp lại liền về bảo:

– Anh em ra hết cả rồi!

Lệnh Hồ Xung bỗng nổi tính trẻ nít nói:

– Chúng ta hãy hô lớn ba tiếng khiến cho phe chính giáo phải giật mình.

Tổ Thiên Thu theo hùa:

– Thật là tuyệt diệu! toàn thể anh em hãy nghe minh chủ mà hô!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.