Đọc truyện Tiểu Nam, Tiểu Nam – Chương 9: Hành trình chạy trốn của nỗi đau
Khóc lóc đi ra ngoài quán cơm, tôi gào to: “Con mẹ nó sao lại phản bội thế chứ? Con mẹ nó sao tôi lại bị đá rồi chứ!”.
Tôi gọi điện cho mẹ già:
“Mẹ, con gái mẹ chia tay với người ta rồi”.
Mẹ già: “Tại sao”.
Tôi: “Anh ta có bệnh về giới tính, hơn nữa nhiều khả năng đã mắc bệnh bại huyết, lại còn già trước tuổi nữa, thần kinh hỗn loạn, quan trọng nhất là, bệnh đó không cách nào chữa khỏi, mặc dù bây giờ nhìn chẳng khác gì người bình thường, thế nhưng bên trong hỏng hết rồi”.
Mẹ già: “Chết tiệt, lại xài chiêu này”.
Tôi: “Mẹ ơi, con dễ bị phản bội quá”.
Mẹ già: “Con nha đầu đáng chết kia, mau về nhà”.
Bắt xe về nhà.
Tôi đau lòng tới mức không thốt lên một câu.
Mẹ tôi đã móc hết ruột gan ra để dùng thành ngữ danh ngôn an ủi tôi. Ví dụ như:
“Không trải qua mưa gió thì sao thấy được cầu vồng?”.
“Chính mình chia tay, kệ người ta kết hôn đi”.
“Đàn ông mà đáng tin thì lợn sề biết leo cây”.
Tôi không nhịn được liền xà vào lòng mẹ, khóc lóc ầm ĩ.
Mẹ già xoa đầu tôi rồi hối hận nói: “Haizz, đều tại mẹ, không có việc gì làm sao lại sinh ra con xinh đẹp thế này để làm gì chứ? Haizz”.
Tôi nôn trước cái đã!
Đột nhiên tôi nói với mẹ: “Mẹ, con xử cả hai người đó rồi”.
Mẹ tôi dừng tay lại và hỏi: “Nghiêm trọng không?”.
Tôi: “Cũng khá nghiêm trọng, con đập ba cái đĩa lên đầu tên tiện nhân đó, còn con tiện nhân kia thì con cho hai cái tát, đá cho một phát nữa”.
Mẹ già: Chân tay run rẩy –ing…
Cầm lấy cái chổi: “Cái đứa chết tiệt này, làm sao cứ phải khiến người khác lo lắng thế hả? Đánh chết người ta thì làm sao, đánh không chết lại phải đền viện phí thì sao hả, đánh tàn phế phải đền thì sao hả?”.
Trong lúc gà bay chó nhảy, tôi không thèm để ý tới nỗi đau của mình nữa, tôi tìm cây lau nhà, phải tìm thấy cây lau nhà đã nếu không sắp bị đánh chết đến nơi rồi.
“Bố già, mau về quản vợ đi”.
“Con gái ông đánh chết tôi rồi”.
“Còn đạo lý nữa không đây?”.
Tôi khóc!
Ngày tháng vẫn tiếp tục trôi, thế nhưng, tôi thực sự đau lòng, bạn nói xem tôi phải đi đâu để tìm anh chàng trẻ trung, đẹp trai, nhiều tiền, dịu dàng, chưa vợ chứ?
Có thể nói là cực phẩm, chỉ có thể gặp được chứ không cầu được.
Tôi đau lòng quá, tôi đau lòng tới mức hất cả nước mũi văng lên trần nhà.
Tôi thèm vào!
Không muốn đi làm, tôi gọi điện tới công ty xin phép.
“Tại sao?”.
“Em lại bị đá rồi”.
Tôi có thể cảm nhận được đầu dây bên kia đang vui sướng, đồ đàn bà chết tiệt, đi mà vui =.=
Nữ cấp trên giả vờ an ủi tôi vài câu, cúp máy.
Mẹ già tôi xông vào.
Ném cho tôi một cái túi rồi ra sức kéo tay tôi: “Con gái yêu, tất cả vì con, con đánh ai không đánh lại đi đánh người có tiền có quyền, mẹ già lo lắng không bao bọc được cho con, con mau về quê nhà ông bà ngoại trốn tạm đi, mau lên, mau lên, mau lên”.
Chết tiệt!
Tôi bị đuổi ra khỏi nhà!
Về quê tìm ông bà ngoại nương nhờ? Tôi không đi đâu, về cái nơi gà không đẻ trứng, chim không đi vệ sinh ấy, buồn chết đi được.
Tôi nằm dài trên ghế trong công viên, nghĩ xem phải đi đâu. Thực sự chưa nghĩ kĩ xem đi đâu tôi đã mò ra bến tàu hỏa, leo lên một chuyến tàu.
Lên xe rồi mới phát hiện ra, thành phố sắp tới là thành phố vô cùng khủng khiếp trong truyền thuyết.
Mẹ nó chứ, chết cũng không sợ thì lần này sợ cái gì chứ?
Ôm niềm quyết tâm chắc chết tôi bước vào cuộc hành trình này.
Đến điểm dừng, tôi xuống tàu – trạm tàu hỏa kinh khủng nhất trong truyền thuyết.
Sao mọi người nhìn tôi với ánh mắt quen thuộc thế này?
Hay là, thấy tôi xinh đẹp như hoa, thiên tiên tuyệt sắc, nên động lòng háo sắc?
Tôi lẩm bẩm.
Một đứa bé đứng cạnh hỏi mẹ nó: “Mẹ ơi, người này bị thần kinh à?”.
Tên nhóc chết tiệt, đợi tí nữa mẹ mày không có ở đấy, chị đây giải quyết!
Tôi ôm túi, đi về phía trước, vẫn có người nhìn theo tôi.
Tôi lao lên trên, mọi người tản đi hết.
Tôi ngạc nhiên.
Đột nhiên, tôi phát hiện ra, những tờ báo bán ở quảng trường, có một tờ thông cáo nhắn tìm người nhà rất to, là ảnh của tôi.