Tiểu Nam Phong

Chương 27


Đọc truyện Tiểu Nam Phong – Chương 27

Một khoảng thời gian dài sau đó, tất cả tựa hồ vẫn giống như trước đây, người dân ở trấn Thanh Thủy vẫn làm việc mỗi ngày, khi chạng vạng sau tan học, Chu Lạc vẫn đến tiệm may sườn xám đọc thơ cho Nam Nhã. Cậu cố gắng duy trì trạng thái trước đây, nhưng cũng biết không thể tiến thêm một bước nữa.

Liên quan tới vấn đề muốn rời đi, Chu Lạc không tỏ rõ thái độ ý kiến, thậm chí còn không thể đưa Nam Nhã cùng Uyển Loan bỏ trốn được, vì mọi người đều đã biết vụ lần trước, Từ Nghị còn nhờ vả người trên trấn để mắt tới Nam Nhã và Uyển Loan, đến cả lái xe cũng không dám cho mẹ con cô đi nhờ.

Chuyện Từ Nghị lại đánh Nam Nhã vẫn thường xảy ra, Chu Lạc tức giận đến mức phải lén kêu ba Trần Quân đem Từ Nghị nhốt vào đồn mấy ngày. Từ Nghị tức giận đi tìm mấy ngày, xem kẻ nào đã xen vô chuyện của mình.

Mãi đến tận sau tết, công việc bận rộn, Từ Nghị phải đi ra thành phố làm việc, mọi chuyện với bình yên được một chút.

Sinh nhật Nam Nhã sắp đến, Từ Nghị vẫn không trở về. Chu Lạc đang cố lựa chọn một món quà phù hợp tặng cho cô, lại sợ cô không thích, muốn tự tay làm một tập thơ tặng cô. Cậu tìm mua loại giấy tốt nhất, phong bì, kim tuyến, ruy băng, vô cùng hưng phấn bắt tay vào làm.

Tập thơ rất nhanh đã thành hình, cậu ngồi trên bàn học, ngậm bút cười cười, chăm chú viết thơ cho cô. Nhưng đột nhiên lại ngừng bút, nụ cười cũng khựng lại trên môi.

Cậu nhìn bản thân đang tự tay viết thư tình mới phút chốc hiểu ra được, món quà này hàm ý tình cảm quá sâu sắc, quá rõ ràng, Nam Nhã sẽ không nhận, không có nơi cất giữ, vả lại nếu để Từ Nghị nhìn thấy, cô sẽ gặp rắc rối mất.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, Chu Lạc nhận ra rằng, cậu đối với cô, danh không chính ngôn không thuận. Cậu tự nhận mình là người có tình cảm sáng suốt nhưng đoạn đường này, cậu cũng không thấy được ánh sáng.

Dù cho những ngày qua, cậu ở trước mặt Nam Nhã thể hiện tình cảm của mình, đọc thơ cho cô nghe, nhưng cũng không thể vượt qua rào cản vây quanh hai người.

Cậu đang giữ gìn bảo vệ một đoạn tình cảm không có tương lai.

Cô chính là đang ở giữa dòng suối đêm trăng, vừa nhìn qua, liền nghĩ có thể chạm tới. Đáng tiếc…

Chu Lạc ngồi ở bàn học, lòng đau quặn thắt.

Lại nghĩ xa hơn một chút, nếu như Nam Nhã vĩnh viễn không thể thoát khoát sự dây dưa của Từ Nghị, cậu nên làm gì?

Yên lặng đứng sau lưng cô cả đời?

So với cậu, Nam Nhã còn đáng thương hơn, cô cũng bị Từ Nghị dằn vặt cả đời, lại không thể chạy thoát khỏi cái trấn nhỏ này. Cô sẽ héo úa khô tàn ở nơi đây cho đến cuối đời.

Cậu sợ cô không có tương lai, mà cô quả thật không có tương lai gì để nói. Nếu rất nhiều năm về sau, cậu rạng rỡ quay về trấn nhỏ với công danh sự nghiệp to lớn, lại nhìn thấy cô bị hành hạ đến mwức già nua, hoặc có thể là đã chết.

Bi ai, đau thương, khủng hoảng, cậu sợ cảnh tượng như vậy, quá sợ hãi. Cậu căm hận Từ Nghị, hận anh ta độc ác, vô liêm sỉ, có ai lại dùng mạng sống con gái mình ra uy hiếp vợ không cho rời đi chứ?

Thời khắc này, cậu vô cùng căm hận Từ Nghị, nếu như Từ Nghị chết đi thì tốt biết mấy! Anh ta chết rồi, Nam Nhã sẽ được giải thoát.

Ban đêm, gió theo khe cửa sổ thổi vào, làm tỉnh táo tâm hồn Chu Lạc. Cậu, tại sao có thể có những suy nghĩ ấy? Cậu điên rồi sao?


Cậu thở hổn hển, đẩy tập thơ, bút viết sang một bên, gục mặt xuống bàn thở dài, rất lâu cũng không ngẩng lên.

Ngày sinh nhật Nam Nhã, Chu Lạc vừa tan học liền chạy đến tiệm may sườn xám, khí thế bừng bừng:”Chị, em có quà cho chị.”

Nam Nhã đang thêu hoa cho chiếc sườn xám, cũng không ngẩng đầu lên hỏi:”Qùa gì?”

“Chờ buổi tối sẽ đưa cho chị.”

Nam Nhã ngẩng đầu, thoáng kinh ngạc:”Buổi tối? Buổi tối ai muốn đi ra ngoài nhìn cậu?”

Chu Lạc lấy ghế ngồi xuống:”Sinh nhật phải thổi nến chứ! Ban ngày thổi nến thì có tác dụng gì? Điều ước sẽ mất linh đấy!”

Nam Nhã nói:”Nếu mỗi lần sinh nhật thổi nến điều ước đều linh nghiệm, bây giờ chị đã giàu to rồi.”

Chu Lạc cười ha ha, nói:”Qúa khứ không linh, hôm nay sẽ linh.”

Nam Nhã nói:”Thế hả? Cậu nói thử xem?”

Chu Lạc nói:”Không nói được, nhưng nếu chị không tin thì buổi tối thử xem.”

Nam Nhã:”…”

Nam Nhã lườm cậu một cái:”Há miệng chờ sung.”

Chu Lạc đi đến bên quầy, giống như một đứa trẻ đang nài nỉ đòi quà:”Chị, đi mà! Chỉ mất năm phút thôi, thổi một cây nến, nhận một hộp quà. Chuyện ấy dễ lắm mà!”

Nam Nhã không cãi lại được cậu, thở dài:”Ừ.”

Đêm đó, Chu Lạc đã sớm đợi ở chỗ hẹn trước.

Đoạn đường dốc ở ngõ nhỏ phía nam hướng về trên núi, ban đêm ít có người đi qua, dưới gốc cây lớn có một căn nhà lá bỏ hoang.


Chu Lạc liền chạy vào đó chờ cô, cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tay nâng đĩa bánh gato to bằng lòng bàn tay do chính cậu làm. Kiểu bánh rất bình thường, bên trên cũng không có phết bơ, chỉ cắm một cây nến. Trên cổ tay cậu có mang theo một chiếc túi giấy đính kim tuyến, cái túi đó là cậu tự tay làm.

Cậu ngồi chờ có hơi buồn chán liền mang cái bật lửa ra nghịch, ngọn lửa bập bùng soi sáng nụ cười trên khuôn mặt cậu.

Nhiều lần cậu không nhịn được, đêm ngọn lửa dí sát vào cây nến. Cậu trêu đùa đến mức ngọn nến cũng muốn khóc luôn rồi, mắt thấy nến sắp cháy, cậu liền dịch bật lửa ra xa.

Cậu tự chơi tự cười, vui vẻ vô cùng.

Nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ kém mười, cậu không nghịch nữa, đi ra khỏi nhà lá, nhìn về sườn núi, trong ngõ hẻm, các ngôi nhà đều không sáng đèn, cũng không thấy bóng Nam Nhã.

Đến tám giờ cô cũng không đến.

Hay là bị Uyển Loan bám chân nhỉ? Cậu thầm nghĩ.

Đợi một lúc, tám giờ hai mươi, vẫn không thấy bóng Nam Nhã.

Chu Lạc chạy theo sườn núi, đến nhà Nam Nhã.

Tầng một đèn đuốc sáng choang.

Chu Lạc đi đến cửa sổ nhìn, trong phòng khách không có ai, cậu nghe thấy có tiếng nam nữ cười đùa, theo tiếng động truyền đến mà đi sang nhà ăn.

Chu Lạc vừa nhìn qua, một nam một nữ đang ngồi bàn ở bàn ăn trêu đùa nhau. Thân trên người phụ nữ dán chặt vào lồng ngực người đàn ông, tay thì đặt giữa hai chân người đàn ông, nhẹ nhàng xoa nắn. Trên bàn là thức ăn nóng hổi cùng một chiếc bánh sinh nhật lớn.

Không thấy Nam Nhã. Người đàn ông là Từ Nghị, phụ nữ là Trần Linh. Chu Lạc có chút bất ngờ, cậu cứ nghĩ hôm nay Từ Nghị vẫn ở trong thành phố.

Trong phòng Trần Linh nhìn thấy cậu thiếu niên đứng ngoài cửa sổ, kinh ngạc ngồi thẳng người dậy:”Chu Lạc?”

“Tôi, đến đưa đồ!”

Chu Lạc lập tức rút ngọn nến trên bánh gato của mình, đem chiếc bánh nhét thẳng vào túi giấy, đi đến cửa lớn.

Từ Nghị mở cửa, không quá thân thiện, nhìn cậu như dò xét.


Chu Lạc:”Mẹ tôi đi vào thành phố nhập hàng, có mua giúp Nam Nhã một ít đồ, nhưng mãi không thấy chị ấy đến lấy, mẹ tôi bảo tôi đến đây đưa.”

“Đồ gì?”

“Không biết.” Chu Lạc cúi đầu nhìn sợi chỉ trên chiếc túi giấy, nói:”Có thể là một con rối.”

“À, chắc là mua cho Uyển Loan.” Người Từ Nghị nồng nặc mùi rượu, đưa tay muốn giật lấy túi giấy của Chu Lạc.

Chu Lạc căng thẳng, hai tay nắm chặt. Cậu không thể tặng cô được cái gì, nên đã chuẩn bị một bài múa rối, muốn chọc cho cô cười, làm cô vui vẻ. Chỉ như vậy thôi, nhưng có lẽ hiện tại không ổn rồi. Cậu không cam lòng, muốn đi qua cửa, vào phòng, dù chỉ nhìn Nam Nhã một chút, nói một câu chúc cô sinh nhật vui vẻ là được rồi. Như vậy có lẽ cô sẽ không cảm thấy buồn trong hoàn cảnh này.

Nhưng cậu không có cơ hội, Từ Nghị vươn tay sắp chạm vào cái túi.

“Chu Lạc, vào đây ăn bánh gato đi.” Trong phòng, Trần Linh lên tiếng gọi cậu.

Từ Nghị quay đầu liếc mắt nhìn, buông tay xuống. Chu Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vào đi.” Từ Nghị nói.

Tầng một không có bóng dáng của Uyển Loan và Nam Nhã. Chu Lạc đi đến phòng ăn, thấy thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, chưa ai động. Cậu cầm miếng bánh gato hỏi:”Hôm nay sinh nhật ai vậy?”

“Nam Nhã.” Trần Linh cười nói:”Lần này, chị đến chúc mừng sinh nhật cô ấy. Hôm trước, ba chị bảo chị nói xin lỗi cô ấy, nhưng cô ấy không chịu tha thứ. Tối nay chị liền mang bánh gato đến tặng để tạ lỗi với cô ấy.”

Cô ta nhìn cậu chằm chằm, muốn xem vừa nãy cậu đứng ngoài cửa sổ có thấy gì không. Cô ta ở trên trấn luôn có tiếng là người phụ nữ đoan trang đúng mực, nên tuyệt không thể để lời đồn đại không tốt truyền ra ngoài. Mà Chu Lạc cũng chỉ quan tâm đến chiếc bánh gato, ăn một miếng lớn, nói:”Bánh ngon thật đấy!”

Trần Linh thở phào nhẹ nhõm. Chu Lạc không ở lại lâu, nói phải đi trước.

Đi tới phòng khách cậu hơi dừng lại, nãy giờ vẫn chưa thấy Nam Nhã.

Với tính cách của Nam Nhã, cô sẽ tha thứ cho Trần Linh sao? Lòng đố kị ghen ghét của Trần Linh mà muốn kết bạn với Nam Nhã sao? Mẹ nó! Chỉ sợ hiện tại Nam Nhã đang phải ôm Uyển Loan nhẫn nhịn ngồi chờ trong phòng, hoặc là… cô lại bị Từ Nghị đánh rồi!

Chu Lạc quay đầu nhìn vách tường ngăn cách phòng ăn với phòng khách, rồi lại nhìn cầu thang ở bên cạnh, cậu rón rén đi lên lầu. Nhà Nam Nhã so với nhà Chu Lạc lớn hơn nhiều, bày trí cũng không giống nhau. Trên tầng hai có một dãy hành lang dài hẹp, bên cạnh có một căn phòng. Cuối hành lang còn có một phòng nữa, phòng Nam Nhã ở hành lang bên trái. Chu Lạc nhìn trước sau một lượt, đẩy cửa bước vào, trong phòng không bật đèn, Nam Nhã đứng cạnh cửa sổ, đang ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Cô nghe thấy tiếng Chu Lạc ở tầng một, giờ đang đợi bóng cậu rời đi ở cửa chính.

Trong lòng Chu Lạc vô cùng khó chịu, khẽ gọi một tiếng:”Chị!”

Nam Nhã kinh ngạc quay đầu, ngây người:”Sao cậu lại lên đây?”

Chu Lạc chỉ cười không nói, nhìn cô chằm chằm.

Mấy tiếng không gặp, trên cổ cô đã xuất hiện vết bầm tím, mà hôm nay còn là sinh nhật cô. Cậu đi tới cạnh cô, mỉm cười, ấn vai cô ngồi xuống ghế.

Nam Nhã cựa quậy, thấp giọng cảnh cáo:”Cậu mau đi đi!”


Chu Lạc giữ chặt cô:”Em sẽ đi ngay, nhưng em muốn tặng quà cho chị trước đã.”

“Cậu điên rồi!” Nam Nhã cau mày, xoay người không thèm để ý đến cậu.

Chu Lạc ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng kêu:”Chị.”

Nghe cậu gọi thế, Nam Nhã buông xuôi, cơn giận cậu đã vơi đi một nửa.

Chu Lạc nói:”Em có quà muốn tặng cho chị, hi vọng chị sẽ thích.”

Nam Nhã quay đầu, liếc mắt nhìn cậu thiếu niên đang ngồi xổm bên chân mình:”Qùa gì?”

“Chị ngồi dịch sang đây.” Chu Lạc một tay chắp sau lưng, một tay nắm lấy chân cô khẽ xoay, Nam Nhã chuyển qua ngồi đối diện cậu, thấy mắt cậu ôn nhu, cô cũng không nỡ giận, nhẹ nhàng hỏi:”Lại giở trò quỷ gì vậy?”

Chu Lạc đem nắm đấm sau lưng mình ra, khẽ mỉm cười:”Chị đưa tay ra đây.”

Nam Nhã bị động tác của cậu thu hút, bật cười, đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía cậu.

“Chị không được cười nhé!” Chu Lạc nói.

Chu Lạc đem nắm đấm đặt vào lòng bàn tay cô, chậm rãi thả lỏng. Năm ngón xòe ra, đan siết vào tay cô, chầm chậm mà dùng sức, nắm thật chặt.

Mười ngón tay đan vào nhau không một kẽ hở.

Nam Nhã cảm nhận được bàn tay tay cậu nóng dị thường. Cô bị dọa cho giật mình, muốn rút tay về, nhưng cậu gắt gao nắm chặt, vùi đầu vào giữa hai bàn tay đang đan nhau. Nam Nhã còn muốn gọi cậu, đột nhiên một giọt nước mắt nóng bỏng ngấm vào kẽ hở, rơi vào lòng bàn tay cô.

Nam Nhã sửng sốt.

Cậu nằm nhoài lên đầu gối cô, nhẹ nhàng nói:”Em xin lỗi.”

“Xin lỗi, hiện giờ em chẳng có gì cả, đến cả bản lĩnh làm cho chị vui vẻ cũng không có.”

Nam Nhã cúi đầu xuống, ôm lấy đầu cậu, xoa nhẹ, cô hỏi:”Chu Lạc, cậu từng chơi game trong máy tính chưa?”

Chu Lạc trầm giọng nói:”Em chơi rồi.”

Nam Nhã nói:”Vậy chắc cậu cũng biết, lúc bắt đầu trò chơi, cậu cái gì cũng không có. Đúng không?”

Chu Lạc trầm mặc.

Nam Nhã kề sát khuôn mặt vào đầu cậu:”Chu Lạc, cậu đừng đau lòng, cũng đừng sợ hãi. Chị cảm thấy bây giờ vừa vặn là khoảng thời gian tốt nhất để bắt đầu mọi thứ. Không có cái gì thì sẽ không có gánh nặng, cũng không bị ràng buộc, không phải lo sợ. Cậu có thể đi bất cứ nơi đâu cậu muốn, tương lai cậu cái gì cũng có thể có. Cậu phải tin chị.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.