Tiểu Mỹ Thụ Của Kim Taehyung [ H ] - Vkook

Chương 51: Hoàn Văn


Đọc truyện Tiểu Mỹ Thụ Của Kim Taehyung [ H ] – Vkook – Chương 51: Hoàn Văn

Đã hai tháng ba tuần kể từ ngày cậu trở về Hàn Quốc, hắn đã rời đi hơn một tuần rồi….nằm trên giường, cậu thấy thật cô đơn thế nhưng không thể từ bỏ. 

Bỗng nhiên cậu có một suy nghĩ, chẳng lẽ hắn sẽ không bao giờ trở lại, hay là….4 năm qua chỉ là một giấc mơ? 

JungKook ngồi dậy, nhìn mình trong gương phát hiện hai mắt quầng thâm đen kịt, môi thì nhợt nhạt, bọng mắt sưng to! 

Thật là….cũng đâu phải là chia tay, hà cớ gì ra nông nỗi này!  Điện thoại trên giường vang lên bài hát mà cậu thích nhất, vô tình là một bài hát buồn, cô cứ như vậy ngẩn ngơ nghe mà quên mất, đến khi người kia gọi lần thứ hai. 

“JungKookie, là tôi, cậu có ổn không, mấy ngày nay mình bận quá không gọi điện cho cậu được!” 

Là Yoongi, JungKook có chút giương lên nụ cười yếu ớt trên môi, nếu Yoongi có ở đây có lẽ cậu cũng sẽ có động lực hơn. 

“À….tớ vẫn bình thường thôi!” 

Cậu thở hắt ra, bình thường sao, cậu sắp tuyệt vọng đến chết rồi đây! 

Nhưng Yoongi chắc hẳn đang ở cùng cha mẹ của cậu ấy, tâm trạng cũng có vẻ tốt, mình không nên làm ảnh hưởng đến cậu ấy. 

“Thế cậu đang ở NewYork à?” 

Mày đẹp khẽ nhíu, sao lại hỏi vậy? 

“NewYork?? Tại sao tớ lại phải ở đó?” 

Yoongi bất ngờ đến không thốt nên lời, JungKook có một dự cảm….nguyên nhân của câu hỏi đó có lẽ liên quan đến việc biến mất của Taehyung! 

“Cậu….cậu chia tay Taehyung à?” 

Giọng nói Yoongi có chút gấp rút làm nhịp đập trái tim JungKook run nhanh hơn. 

“Không….không….” 

“Trời ạ, cậu không biết chuyện gì sao? Anh ta không nói cho cậu sao?” 

Bàn tay JungKook chảy mồ hôi, cậu nắm chặt gấu áo, hai mắt căng thẳng đến tột độ.  Là chuyện gì….lại khiến cậu lo lắng như vậy…. 

“Anh ta….sắp thực hiện một cuộc phẫu thuật về não, nghe nói có một khối u đã lâu năm, không phải nguy hiểm lắm nhưng….” 

Bịch! 

Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất, vang trong căn phòng là âm thanh lo lắng của Yoongi, hai tay JungKook run run, lệ lại từng giọt nhỏ xuống. 

Chân muốn đứng lên nhưng lại bần bật run chẳng cách nào đứng vững. 

Chưa bao giờ cậu cảm thấy mình vô dụng như lúc này, người mình yêu sắp thực hiện một cuộc đại phẫu thuật mà ở đây, chân mình còn chẳng thể đứng lên. 

Âm thanh nấc lên nghẹn ngào, tại sao lại làm vậy? 

Giấu cậu sao?

Tại sao chứ? 

Âm thanh Yoongi ngừng lại, một tin nhắn thoại gửi đến, JungKook chạm lên màn hình lập tức phát ra âm thanh. 

“JungKook, anh ta đang nằm bệnh viện A ở NewYork, tớ sẽ đặt giúp cậu một chiếc vé vào trưa nay, bố tớ nói ngày mai lúc 2 giờ chiều sẽ bắt đầu phẫu thuật. Cố lên! Tớ luôn ủng hộ cậu!” 

JungKook nghe giọng nói ấm áp của cậu bạn mình, cảm giác mình thật ngu xuẩn, nếu lúc này còn chậm chạp thì mày không xứng đáng làm người yêu của Taehyung nữa. 

Cậu cắn chặt môi, chỉ kịp thay một bộ đồ đơn giản, một chút tiền mặt sau đó liền gấp rút đến sân bay quốc tế…. 

— 

Tối hôm đó, JungKook đã có mặt ở NewYork, tình trạng sức khoẻ của cậu đã tệ đến đỉnh điểm, cũng như bốn năm trước, khi cậu vừa đặt chân đến Anh, cậu đã ngất xỉu, bây giờ cũng vậy. 

Chỉ là bốn năm trước là chạy trốn hắn….bốn năm sau là đi tìm hắn….  Đến lúc tỉnh lại đã là hơn một giờ trưa hôm sau, trên tay là kim tiêm truyền nước biển, cảm giác đói đến mức bụng như thủng mấy lỗ. 

Nhưng còn có chuyện quan trọng hơn.  Cậu giật hết các loại dây trên người mình xuống, trên người vẫn là bộ đồ lúc sáng. 

“Cậu ơi cậu đi đâu thế?” 

Là giọng tiếng Hàn, JungKook chẳng còn quay mặt lại nhìn, chỉ vội vàng muốn đi thế nhưng do thiếu máu lên não nên mắt tạm thời hơi tối còn chưa nhìn rõ mọi thứ. 

“Này cậu!”  Là giọng một bà lão, có vẻ có thiện ý. 

“Đây là bệnh viện gì?” 

“Bệnh viện A, cậu có ổn không, để bà đi kêu bác sĩ!” 

JungKook mở mắt ra, lúc này đã nhìn rõ hơn, nhưng không nhìn thấy bà cụ lúc nãy, có lẽ đã đi kêu bác sĩ rồi.  Cậu loạng choạng bước đi đến bên một y tá, nắm lấy tay cô ta. 

“Xin hỏi, có phải hôm nay sẽ có một bệnh nhân nam làm phẫu thuật não không?” 

JungKook hỏi bằng tiếng Anh. 

“Không có, nhưng nếu bệnh nhân nằm trong danh sách bệnh nhân VIP thì thông tin sẽ được bảo mật!” 

JungKook gật gật đầu, trong bụng thầm nghĩ sẽ nhờ cô ta dẫn mình đến khu phẫu thuật, có như vậy mới có may mắn gặp được người của Taehyung. 

“Giữ cậu ấy lại! Cậu ấy còn chưa trả viện phí!” 

Âm thanh của một y tá chanh chua vang lên, ánh mắt cô ta nhìn JungKook hệt như kẻ trộm bỏ trốn.  Cô y tá bên cạnh cũng hoang mang, toan bắt lấy tay của JungKook  Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên. 

“Dừng lại, cậu ấy đang có thai!” 

Là một bác sĩ nam, anh ta dáng người cao to, trông nghiêm nghị nhưng liêm chính. 

Nhưng….nhưng…. cậu có thai?  Có thai sao? Có một đứa trẻ trong bụng của cậu….là con của cậu và Taehyung sao? 

Nước mắt khẽ đọng bên khoé mi, cậu nở một nụ cười hạnh phúc xinh đẹp. 

“Bác sĩ, nhưng cậu ấy chưa trả viện phí mà muốn bỏ trốn!”  Y

tá chanh chua kia tiếp giọng, có vẻ như rất ái mộ vị bác sĩ đẹp trai đó! 

“Các người….các người tránh ra, tôi sẽ trả viện phí nhưng tôi phải đến phòng phẫu thuật trước….chồng tôi, cha của con tôi….” 

JungKook bắt đầu nói năng lộn xộn, cậu toan dùng đứa trẻ và tính mạng của mình để uy hiếp bọn họ không được đến gần nhưng lại phát hiện họ đông hơn mình hơn nữa cô y tá kế bên còn đang giữ lấy tay mình thì làm sao có thể uy hiếp họ được chứ? 

“Làm ơn, làm ơn hãy giúp tôi bác sĩ! Chồng tôi sắp làm phẫu thuật não….anh ấy chưa biết mình có con làm ơn….tôi sợ….” 

Hai cô y tá kia tỏ ra không tin, hừ, nếu chồng cậu làm phẫu thuật thì cậu làm sao giờ này mới tới hơn nữa phòng bệnh thường chiều nay không ai làm phẫu thuật não, chẳng lẽ chồng cậu ta là bệnh nhân VIP? 

Đùa sao, cậu ta ăn mặc như một kẻ nhà quê vậy, nếu nó cậu ta là vợ nhí bị người ta ruồng bỏ thì còn đáng tin hơn!  Bác sĩ kia im lặng, ánh mắt nhìn JungKook đánh giá. 

“Được, tôi dẫn cậu đi!” 

JungKook vui mừng đi theo, cứ nghĩ sắp gặp lại Taehyung, báo cho hắn biết mình có thai, lòng cậu lại lâng lâng vui sướng. 

Đến hành lang của khu phẫu thuật, JungKook nhìn trên những băng ghế lạnh băng mà hoảng sợ, rẽ qua phía trước mới là khu dành cho bệnh nhân VIP. 

“Này, sao cậu không đi chuẩn bị đi lại ở đây?” 

Một giọng nói quen thuộc vang lên, JungKook run rẩy nhìn lên, là Kim SeokJin, là anh ta, cảm giác được mình đang càng ngày gần Taehyung hơn khiến con tim cậu run bần bật. 

“SeokJin, là em, anh ấy, anh ấy đâu?” 

Cậu bắt lấy tay của SeokJin thể như người đang chết đuối tìm được chiếc phao nổi.  Seok kinh ngạc nhìn JungKook, không tin được rằng cậu có thể biết Taehyung sắp có ca phẫu thuật, hơn nữa còn đến được đây. 

“Em, em sao lại ở đây?” 

SeokJin nhìn JungKook kĩ hơn, phát hiện lần trước mình gặp cậu ấy là một cậu nhóc xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu nhưng lúc này….lại thảm thương vô cùng.  Nước mắt cậu lăn dài trên gò má trắng bệch, cậu không thể giải thích nổi, chỉ biết nấc lên. 

“Anh cũng muốn dẫn em vào nhưng….anh ấy không muốn gặp em!” 

SeokJin bất đắc dĩ nói, bạn mình không muốn gặp, thì hắn làm sao đưa cậu ấy vào được chứ!  Vị bác sĩ kia hình như chính là người phẫu thuật chính, đã sớm đi chuẩn bị, chứng tỏ thời gian không còn nhiều nữa. 

“Làm ơn, làm ơn cho em gặp anh ấy….em phải nói với anh ấy một điều, nếu anh ấy có chuyện gì, em cũng sẽ chết, đó là ba mạng người….” 

JungKook quỳ xuống, mồ hôi, nước mắt hoà vào nhau, gương mặt cậu từ trắng bệch chuyển sang đỏ hồng, cậu dường như gào lên. 

SeokJin nhíu mày, nếu là trước kia hắn sẽ cho rằng hai người yêu nhau người kia chết người này cũng không thể chết theo thế nhưng….đã yêu rồi….hắn tin cậu hoàn toàn có thể làm vậy. 

“Đứng lên đi, anh dẫn em vào gặp anh ấy!” 

JungKook nghe thấy, mừng rỡ đứng dậy, liên tục gật đầu, cậu cười thật sáng lạn, hai tay lồng chặt vào nhau.  Thế nhưng khi vào phòng bệnh thì trên giường trống trơn. 


“Chết rồi, bây giờ đã là một giờ rưỡi, anh ấy đang di chuyển đến phòng phẫu thuật rồi!” 

Toàn bộ những niềm tin, hi vọng đều sụp đổ, cả bầu trời trước mắt như tối lại, JungKook lại bắt đầu sợ hãi, cậu sợ rằng mình không thể gặp anh ấy…. 

Âm thanh nức lên khổ sở, cậu lấy tay đấm vào ngực mình, cậu trấn tĩnh bản thân rồi chạy ra ngoài theo bản thân, nhìn qua trái, ngã rẽ đằng kia có người đang đẩy chiếc xe lăn.  JungKook có linh cảm rằng, đó chính là Taehyung. 

“Taehyung! Taehyung, chờ em! Đừng đi!” 

Âm thanh xe lăn vang lên nhanh hơn, dường như đang cố gắng tăng tốc! 

“Đừng mà, em biết là anh, đừng đi!” 

Cậu hốt hoảng chạy theo sau, quên mất cả khóc, đến khi đến được ngã rẽ thì cửa phòng phẫu thuật đã mở, Taehyung chuẩn bị bước vào. 

“Em có thai! Con của anh đang ở đây!” 

Dứt lời, người kia khựng lại, hắn quay đầu, là gương mặt khôi ngô tuấn tú đó nhưng kèm theo là mấy phần mệt mỏi, có chút hóp lại. 

Dáng người hắn vẫn cao to như vậy nhưng giờ lại có chút yếu ớt, huyết sắc trên môi không còn chỉ để lại màu trắng bệch. 

JungKook lệ lại tiếp tục tuôn, cậu chạy đến xoà vào lòng Taehyung, mặc cho hắn còn ngây ngẩn. 

Nghe tiếng tim hắn đập nhanh, cậu thấy mình bình yên đến lạ thường, nụ cười hạnh phúc cuối cùng cũng xuất hiện. 

“Sao lại bỏ đi như vậy? Anh có biết không, em đã đau lòng rất nhiều! Con cũng rất đau lòng, thế nhưng anh lại dửng dưng như vậy, phải làm sao đây? Em nhất định sẽ không tha thứ cho anh đâu, đợi sau khi anh khoẻ lại em sẽ trừng phạt anh, con cũng sẽ trừng phạt anh….” 

“JungKookie….” 

Không gian im phăng phắc, chỉ còn tiếng kim đồng hồ kêu tích tóc như hối thúc hai người thời gian không còn nhiều. 

“Em biết là anh rất yêu phải không? Anh vẫn luôn yêu em!” 

JungKook trong lòng mềm nhũn, nhìn hai mắt hắn mệt mỏi nhưng vô cùng kiên định khiến cậu vừa đau lòng vừa hạnh phúc.  Vòng tay của hắn luôn ấm áp và rộng lớn như vậy. 

“Nếu anh không tỉnh lại….đừng nhớ về anh, yêu người khác tốt hơn nhé? Được không? Tìm cho con anh một người cha tốt nhé. Và đừng sống ở đây nữa, hãy về Anh đi, Yoongi sẽ giúp đỡ em. Được không? Nghe lời anh nhé?” 

JungKook hai hàm răng cứng đờ, bây giờ cậu mới biết cái gì gọi là chia ly.  Cái đau đớn như thể axit bị tạt vào tim, từng chút từng chút bỏng rát. 

“Đồ điên, đồ thần kinh….em không….” 

“JungKook, nghe anh….khụ….không còn nhiều thời gian nữa hứa với anh đi được không?” 

Cậu bắt đầu oà lên khóc, cậu rất sợ, có biết hay không khi ngất xỉu cậu đã nằm mơ thấy một giấc mơ, cậu thấy trước mặt mình là một chiếc giường được đắp vải trắng, người ở dưới….là Taehyung. 

Không! Không!  Bác sĩ từ lúc nào đã đầy đủ trong phòng phẫu thuật, thời khắc cũng sắp đến…. 

“Em….” 

“Hứa với anh, Jungkookie!” 

Là giọng nói uy nghiêm đó, hắn dùng giọng nói đó làm cho cậu nhớ lại bao hồi ức….trái tim như bị bóp nát vô cùng đau đớn, vô cùng khổ sở…. 

“Em hứa!” 

Thật khó, thật khó để nói ra….  Taehyung nhếch môi cười, hắn hôn nhẹ lên trán cậu rồi xoay lưng lại, bóng lưng đó…. 

“Em yêu anh, em yêu anh Taehyung!” 

Cửa phòng phẫu thuật khép lại, tựa như một nhát đao trong tim cậu và hắn….

Lúc JungKook chuẩn bị ngất đi thì mơ hồ thấy hình ảnh của Jimin, hắn kịp thời ôm lấy cậu….  Lúc tỉnh lại cũng không biết là đã bao lâu, ngoài cửa sổ đã là một màn đêm che phủ, NewYork đêm xuống nhộn nhịp sang trọng. 

JungKook toan muốn bật dậy nhưng cả người vô lực, đầu ong ong đau nhức, cổ họng khô khan bụng thì đói meo. 

“Tỉnh rồi sao?” 

JungKook nheo mắt lại nhìn phát hiện đây là phòng bệnh VIP, ngồi ở gần đó là Park Jimin, hắn mặc đồ sang trọng, trên mặt là vẻ bận rộn lo âu, trên tay là xấp hồ sơ. 

Xem ra trong khoảng thời gian này hắn phải bận rộn thay cho Taehyung rồi. 

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Taehyung thế nào?” 

Cậu vừa tỉnh lại đã thấy tim mình căng thẳng, thế nhưng nhìn Jimin vẫn nhàn nhã ngồi đó khiến cậu không tức giận mà thậm chí là có chút yên tâm hơn. 

“Bây giờ gần tám giờ tối rồi, theo dự định của bác sĩ thì khoảng một giờ ba mươi phút nữa sẽ hoàn thành phẫu thuật!” 

JungKook không biết nói thế nào, nhìn kim đồng hồ từng khắc trôi qua, nghĩ đến cảnh Taehyung đang nằm trong phòng phẫu thuật, não bộ bị người ta mổ xẻ ra mà lòng cậu lại nhói đau. 

Đáng lẽ, không nên giấu cậu….nếu thật sự có chuyện cả đời này cậu sống trong đau khổ! 

“Xin lỗi, có thể giúp tôi đến phòng chờ phẫu thuật được không?” 

Jungkook gấp rút, hai chân đã đặt xuống sàn nhà. jimin nhìn lên, đặt tờ hợp đồng xuống bàn, nhẹ nhàng bước đến. 

“Xin lỗi, không được! Bây giờ bổn phận của tôi là chăm sóc cho Kim thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia thật khoẻ mạnh, nếu không thật uổng công sự phó thác của Taehyung cho tôi!” 

JungKook cắn môi, hai chân lại đặt lên giường, trong mắt vẫn là một mảnh lo âu nhưng ít nhất cũng không còn nước mắt, gặp được Taehyung…. cậu có cảm giác sự tồn tại của hắn không mong manh như mình nghĩ. 

Có chút lạc quan hơn lúc đầu….  Lúc bình tĩnh lại thì trước mặt là một bàn đồ ăn, đều là những thứ dễ ăn và nhiều chất dinh dưỡng….còn có một vài viên thuốc, chắc là thuốc an thai. 

Hiển nhiên bây giờ đứa trẻ trong bụng cậu đã được xác định là tồn tại, bất giác đưa tay lên bụng, cậu cảm thấy thật kì diệu. 

Thật sự trong bụng mình có một đứa trẻ của mình và hắn, có lẽ lúc này chỉ là một viên thịt nhỏ nhưng như vậy cũng thật tốt….Appa hi vọng con có thể làm cho Papa mạnh mẽ hơn!  Hắn phải biết rằng có một sinh linh bé bỏng đáng yêu đang rất mong chờ hắn nữa. 

“Ăn đi….tôi cũng có chuyện muốn hỏi, về Yoongi.” 

Jimin rất dịu dàng, không quá thân cận nhưng cũng đủ thân cận, thế nhưng hỏi về Yoongi sao?  JungKook đưa một muỗng cháo loãng vào miệng, phát hiện mình chẳng hề có vị giác, cậu nhướng mày, ý bảo chuyện gì. 

“Trải qua nhiêu chuyện như vậy…. cậu vẫn dám làm bạn với Yoongi sao? Cậu không sợ bản thân sẽ một lần nữa tổn thương sao?” 

Ngữ khí của hắn có chút hờ hững nhưng JungKook nghe trong đó là một sự quan tâm, nhưng cũng không dám cuồng nhiệt quá. 

JungKook giờ đây đã đủ trưởng thành để không vướng bận khi nhắc đến chuyện cũ, cậu đặt muỗng xuống, hai mắt bình tĩnh nhẹ nhàng. 

“Ngày trước, là do tôi quá ngu ngốc, anh nghĩ trải qua nhiều chuyện như vậy tôi còn có thể như trước sao? Không hề, tôi đã không dám thật lòng với Yoongi nhưng rồi tôi cảm nhận được cậu ấy cho tôi cái gọi là tình cảm thân thích….tôi biết cậu ấy là thật lòng với mình!” 

Jimin cũng không đáp lại, chỉ là nghĩ muốn điều tra một chút về hoàn cảnh khi JungKook và Yoongi gặp nhau. 

Chỉ là….hắn có một chút hứng thú đối với chàng trai đầy hi vọng và đáng yêu kia. 

“Park Jimin….có phải anh có gì đó với Yoongi không?” 

Căn phòng rơi vào trầm mặc, hiển nhiên Jimin rất ngạc nhiên, từ khi nào tâm tư của hắn lại có thể dễ dàng bị một con trai nắm thóp. 

“Cậu ấy là một chàng trai, thật thà lại ngay thẳng, chỉ cần anh có ý tốt với Yoongi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ!” 

“Khụ!” 

Jimin nhìn JungKook vẫn tự nhiên ăn uống khiến hắn có chút ngượng ngùng, đúng là nam nhân của Taehyung, quá mức thẳng thắn rồi! 

Hắn ngồi xích lại gần cậu một chút, hai người bắt đầu trò chuyện. 

Cứ như trôi qua hơn một tiếng, thật ra mục đích ban đầu của Jimin chỉ là làm cho JungKook thư giãn nhưng không ngờ cuối cùng chính bản thân mình cũng đắm chìm vô những câu chuyện đó. 

Đến tận khi có người đến báo ca phẫu thuật sắp kết thúc cả hai mới sững sờ, Jimin cười có chút ngại ngùng, còn JungKook thì trừng mắt với hắn, suýt chút nữa lỡ mất thời gian rồi. 

Ai nha, Jimin cảm thấy thật bi ai, không lẽ hắn thật sự sắp có một người em dâu bá đạo y chang Taehyung sao!  Chỉ hi vọng con của hai người họ có thể bình thường một chút, đừng kì lạ như vậy! 

“JungKookie, em ăn uống gì chưa? Theo dự tính, khoảng mười phút nữa cuộc phẫu thuật sẽ kết thúc!” 

JungKook bước yếu ớt đến chỗ Yoongi, một tay vịn tay Jimin, tay kia ôm nhẹ lấy bụng, có lẽ đây là bản năng của người Appa, bảo vệ con mình bằng mọi giá…. 

Ánh mắt cậu sáng như sao, không một giây rời khỏi biển báo “Đang Phẫu Thuật”, chỉ là đã qua hơn hai mươi phút thời gian dự kiến mà đèn phòng vẫn chưa tắt. 

Tay cậu xoắn lại với nhau nhưng lòng vẫn vững như cột đình, cậu tin hắn không dễ dàng như vậy mà biến mất.  Seokjin và Jimin cũng không thể bình tĩnh nữa, hai người đứng lên đi qua đi lại, thầm ngưỡng mộ người con trai trông có vẻ yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ vô cùng này, không biết trong lòng cậu lúc này có bao nhiêu khổ sở thế nhưng lòng tin của cậu thì vẫn mãi ở đó. 

Tình yêu của cậu cũng thật là quá lớn rồi, bây giờ họ lại cảm thấy ghen tị với Taehyung rồi. 

Đèn phòng tắt, JungKook là người đầu tiên phát hiện.  Cậu đứng bật dậy, ngóng trông hình bóng bước ra của bác sĩ, là anh chàng bác sĩ lúc nãy, ánh mắt anh ta mệt mỏi nhưng ánh lên niềm vui. 

“Ca phẫu thuật không phải là mĩ mãn nhưng cũng có thể gọi là tốt đẹp kết thúc, qua ngày mai có thể sẽ tỉnh lại!” 

Nói dứt lời cũng không ở lại lâu, liền rời đi, cùng lúc đó SeokJin cũng đi theo anh ta. 


JungKook lúc này mới dám hít thở như người bình thường, cậu cười hắt ra một hơi, nước mắt cũng không rơi nữa, chỉ là đọng lại ở đó. 

Băng ca được đẩy ra, trên đầu Taehyung quấn đầy băng trắng, nét mặt vẫn nhợt nhạt nhưng lại khiến cậu cảm thấy chân thật hơn nhiều. 

Nắm lấy tay hắn, vẫn là nhiệt độ ấm áp đó, trái tim nhỏ bé mới bình tĩnh lại.


“JungKook, thế nào rồi?”  Giọng nói cấp bách của Yoongi truyền qua đầu dây. 

“Ổn rồi….chỉ là chưa tỉnh dậy….”  JungKook ngồi bên giường Taehyung, bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt bên gò má của hắn, râu lún phún mọc khiến cậu sờ vào có chút nhột. 

Ngoài cửa phòng có hai người canh gác, còn Min Yoongi và SeokJin đều đi giải quyết chuyện xã hội đen, họ nói chuyện Taehyung phẫu thuật đã bị lan truyền, sợ là có thế lực đến gây chuyện. 

“Sau khi phẫu thuật bác sĩ nói thế nào?” 

JungKook dường như rất say mê, cậu treo trên môi nụ cười nhàn nhạt, trong lòng lại cảm thấy bản thân thật may mắn khi gặp người đàn ông này.  Số phận của cậu và hắn đúng là ông trời trêu đùa. 

“Bác sĩ nói….nói thế nào nhỉ? À cậu ấy nói không phải là hoàn hảo kết thúc nhưng cũng rất tốt!” 

Tiếng thở phào bên đầu dây kia truyền lại, JungKook lại thầm nghĩ sao Yoongi lại có thể dễ dàng tin tưởng lời của bác sĩ kia như vậy chứ? 

Cậu ta khá trẻ, giống như vừa mới ra trường, hơn nữa….có rất nhiều phim truyền hình bác sĩ đều kêu rất tốt nhưng bệnh nhân lại không tỉnh lại. 

“Vậy thì tốt quá rồi, Taehyung sẽ sớm tỉnh lại thôi. Người chịu trách nhiệm cho ca phẫu thuật của anh ta chính là đàn anh ở trường mình, tuy ra trường không lâu nhưng thành tích rất đáng nể! Mình tin chắc chắn anh ấy sẽ trả lại cho cậu một Taehyung hoàn hảo!” 

Bàn tay JungKook đang nắm lấy tay Taehyung bỗng dưng chặt hơn, cậu cảm thấy tim mình dường như đang bị một niềm vui quá ro lớn đè lên khiến cậu không thở nổi.  Thế nhưng cũng không dám tin hoàn toàn. 

“Thật? Thật không?” 

Cậu run đến mức lưỡi cứng đờ. 

“Thật, tớ dám cam đoan với cậu, đàn anh của tớ rất xuất sắc! Nếu không thể làm được anh ấy đã không nhận phẫu thuật!” 

“Nếu….nếu không đúng, toàn bộ gia tài của cậu phải đưa cho tớ!” 

“OK! Tới luôn!” 

Sau đó, Yoongi nghe JungKook la lên một tiếng vui mừng rồi lập tức ngắt mấy, thật không biết tại sao mình lại kết giao với loại bạn bè trọng sắc khinh bạn như thế này nữa. 

“Lão đại!” 

Hai người ngoài cửa nghe thấy tiếng động lạ liền lập tức mở cửa bước vào, ánh mắt cực kì cảnh giác. 

“Không sao, không có chuyện gì đâu!” 

JungKook quay lại cười tươi roi rói với hai người khiến bọn hắn có chút ngẩn ngơ, lúc đầu nhìn thấy nhan sắc của phu nhân lão đại làm bọn hắn có chút khó hiểu. 

Sao thiếu gia lại từ chối mấy cô người mẫu minh tinh xinh đẹp thế kia mà lại chấp nhận chờ đợi người con trai thiếu sức sống thế này chứ? 

Thế nhưng hôm nay bọn họ lại phát hiện, thực ra cậu ấy vô cùng xinh đẹp, có lẽ vì quá lo lắng cho lão đại nên mới có thể xuống sắc như vậy. 

Vừa rồi họ nhìn thấy ở cậu là một người con trai mộc mạc, tươi mới và rất khó tìm, không lộng lẫy như các cô minh tinh như ở cậu có cái hạnh phúc của gia đình.  Giống như vừa khiến họ nhận ra một chân lý, người như cậu ấy mới xứng đáng để lấy làm vợ. 

Giờ thì họ lại bắt đầu ngưỡng mộ lão đại đã gặp được một chàng trai tốt, xứng đáng để dùng bốn năm để chờ đợi.  JungKook sang bên ghế sofa ngồi, lấy một tờ giấy viết lên vài dòng, thỉnh thoảng lại nhìn xuống bụng hạnh phúc. 

— 

“Ai vậy? Không trả lời là tôi tắt máy thật đấy!”  Jimin đang đi trong thư viện ở trường thì nhận được điện thoại từ số lạ. 

Nhưng cái khiến cậu khó chịu đó là người này bằng mọi giá đều không lên tiếng, chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ trầm thấp, có vẻ là đàn ông. 

“Tôi nói anh có lên tiếng không?”  Jimin bực bội, quyển sách trong tay muốn nhàu nát.  Người kia vẫn chưa lên tiếng, giống như đang nghe kịch vậy. 

Đến khi Jimin thật sự muốn ngắt máy thì tiếng hắng giọng của hắn vang lên. 

“Là tôi!”  Yoongi bĩu môi một cái. 

“Tôi nào tôi quen nhiều tôi lắm!”  Người đàn ông bên kia có vẻ hơi ngại.  Nhưng mà…. Jimin đúng là tức quá không nghĩ nhiều nữa, thậm chí giọng nói của người mình đã suy nghĩ rất nhiều đến cũng không nhận ra. 

“Thật không ngờ em lại có một mặt này!” 

Khoan đã! Đây chẳng phải là Min Yoongi sao?  Quá hoảng loạn, Jimin ngắt máy, cậu không dám nhìn vào màn hình lần thứ hai liền lập tức tắt nguồn. 

Aaa! Thật muốn điên mất rồi, đó là Min Yoongi a~  Suốt cả ngày, Jimin đều nhìn chằm chằm vào cuốn sách thế nhưng cái trong đầu cậu chỉ toàn là Min Yoongi. 

Đến lúc mở điện thoại lên lại nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ số lúc nãy. 

Lấy hết can đảm cậu nhấc máy lên gọi lại. 

“Alo! Nếu như tôi nói người lúc nãy không phải là tôi, anh có tin không?” 

— 

Đã hai ngày trôi qua, Taehyung vẫn chưa tỉnh lại.  JungKook giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, vẫn ngồi bên giường hắn, ngày ngày vẽ lên tay hắn những hình con thú. 

Cậu mặc bộ đồ bệnh nhân, lấy điện thoại ra chụp một tấm với hắn, nghĩ trong lòng dù cho có mặc đồ bệnh nhân và nằm trên giường bệnh thì trông hắn vẫn thật phong độ. 

Còn cậu thì đúng là….  Sao lại tự ti thế này nhỉ?  Nhìn qua đồng hồ, JungKook đứng lên chuẩn bị viết thêm một lá thư nữa. 

Vừa đặt bút xuống, đã say sưa không biết trời đất.  Đến lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện có một cặp mắt đang nhìn mình. 

JungKook buông bút xuống nhưng lại không có động tác gì khác, chỉ là ngồi đó, nhìn lại người đang nhìn mình, dù là một giây cũng không dám chớp mắt. 

Cho đến khi mắt đã cay cay, mọi thứ trở nên nhoà đi vì lệ thì cậu lại hoảng sợ lau đi những giọt nước.  Từ từ bước đến bên giường, cậu phát hiện cấp mắt kia vẫn đang nhìn mình, cảm thấy thật hư ảo. 

JungKook ngắt vào tay của mình một cái, phát hiện lại không hề đau đớn.  Lúc này cậu mới hoảng sợ khóc toáng lên, làm ơn làm ơn đừng là mơ mà. 

Không nghĩ ngợi, cậu giơ tay thật cao đánh mạnh vào mặt mình.  “Chát”  Âm thanh vang vọng cả căn phòng, bên má bỗng dưng ê ẩm. 

Người nằm trên giường cũng có phản ứng, hắn ta nhăn mày lại, tay trái đưa lên được một tí. 

JungKook khóc bật ra thành tiếng, viền mắt đỏ hoe.  Cậu đến bên giường của hắn, không ngồi xuống ghế, mà quỳ xuống đất, nắm lấy tay của hắn, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn…. cậu không biết rõ đây là mơ hay thực thế nhưng cái mùi hương của hắn, là thật. 

Tay hắn dường như có phản ứng lại, khiến cậu vô cùng hoảng sợ, cậu giật tay về, môi nhỏ vẫn còn run run không dám tin. 

Bỗng nhiên cậu nhìn thấy đằng sau chiếc máy thở, miệng của hắn nhếch lên một đường cong nhẹ.  Lúc này JungKook thật sự không kìm được nữa mà khóc rất to. 

Người ngoài cửa lập tức xông vào, nhìn thấy cảnh này thì mừng rỡ chạy đi tìm bác sĩ. 

JungKook không ôm mặt khóc nữa, cậu để hai bàn tay nắm chặt sát bên hông, lệ đọng lại trong mắt nhưng không rơi nước, có vẻ rất căm tức mà nhìn Taehyung trên giường. 

“Sao không chết luôn đi giờ mới tỉnh! Đợi vài ngày nữa anh mà còn không tỉnh thì lúc đó tôi đi tìm người khác!” 

Nói dứt lời, JungKook tức giận bỏ đi khiến Taehyung chỉ biết bất lực nhìn theo.  Em đợi xem khi tôi khỏe rồi thì em mới là người không tỉnh được!


Jungkook chạy ra khỏi phòng bệnh, nghĩ thầm muốn tìm cô y tá thường trực ở phòng vip, mượn cô ấy một cây son.  

Ít nhiều gì cũng không muốn Taehyung vừa tỉnh dậy đã thấy bộ dạng thảm hại của mình. 

Thế nhưng mà đi chưa được nửa đường thì bị SeokJin bám đằng sau. 

“JungKook, em đi đâu vậy? Taehyung nhìn thấy em bỏ đi bỗng huyết áp tăng cao ngất ngưởng….” 

Ngay lập tức JungKook quay ngược đầu lại chạy về phía phòng bệnh với tốc độ ánh sáng. 

Đùa sao? Từ khi nào hắn lại mong manh dễ vỡ như thế chứ. 

“JungKook, cẩn thận….còn có em bé….” 

Tiếng SeokJin chưa kịp dứt thì JungKook đã đến trước cửa phòng bệnh. 

Taehyung nằm trên giường nghiêng qua một bên nhìn về phía cậu, mày nhăn lại thành một đường cong. Tay trái hắn lại vẫy nhẹ muốn kêu cậu đến gần. 

JungKook cũng bước đến, cảm thấy có chút hờn dỗi.  Taehyung đưa tay lên mà run nhè nhẹ, chạm vào bụng nhỏ của JungKook, sau đó lại ngước lên nhìn cậu, ánh mắt sáng lên. 


“Đúng vậy, trong đây….có một đứa trẻ!” 

Nói rồi, JungKook cũng đặt tay lên bụng mình mỉm cười, cảm thấy gia đình nhỏ của mình thật hạnh phúc. 

Cậu nhìn sang Taehyung, phát hiện hắn cũng đang cười, tuy không rõ lắm nhưng ánh mắt rất ấm áp, có phải là cũng đang cảm thấy như cậu không? 

“Nhưng mà không phải con anh!” 

JungKook buông ra một câu nói lạnh đến cực điểm, ánh mắt cậu nhìn người trên giường như khiêu khích.  Hừ, trả thù cho những ngày tháng bị ngươi chèn ép hahaha! 

Cậu nhìn thấy biểu cảm của Taehyung vốn đã lạnh lại còn lạnh hơn, hắn đưa ngón tay lên vẽ vài nét chữ.  Chờ đi! 

JungKook rùng mình một cái, có nên hay không bây giờ cậu hãy trốn qua Anh, thật sợ là khi hắn khỏe lại sẽ làm những việc tàn nhẫn với cậu. 

Thế nhưng….chẳng phải cậu đang mang thai sao? Hắn dám ăn hiếp thai phụ đáng thương như cậu sao?  Đúng vậy, mang thai đúng là một lợi thế mà! 

—  7 tháng sau…. 

“Kim Taehyung, tôi nói cho anh biết, có phải là chán cái bụng bầu của tôi rồi đúng không? Anh xem đồng hồ mấy giờ rồi, còn biết đường về à?” 

Lại một lần nữa, JungKook ngồi ngay trước cửa nhà ăn vạ.  Thật là, bắt đầu từ ba tháng trước, JungKook đã dọn về ở chung với Taehyung, cũng nhờ vậy hắn mới biết người khi mang thai là như thế nào. 

Thoạt đầu hắn còn tưởng cậu bị đa nhân cách, rõ ràng trước khi đi tắm có nói muốn ăn me chua, nhưng tắm xong nhìn thấy me lại nôn oẹ, mắng hắn đem thứ gì về nhà. 

Không sao, hắn chấp nhận, vợ là tất cả, con cái là tất cả.  Nhưng mà còn nhớ một lần, hắn đã nói cậu rằng đừng giặt cái áo khoác trên giường, trong đó có hai cây bút lưu giữ thông tin quan trọng, đợi hắn tắm xong sẽ lấy ra coi. 

Vậy mà….lúc tắm xong liền thấy cái áo đã được giặt xong bằng máy giặt với tốc độ phi kiếm.  Lúc đấy, hắn quá bực tức vì trong đó chứa thông tin quan trọng, lỡ miệng mắng cậu một câu. 

“Thật là, em mang thai ở bụng chứ đâu phải ở não mà mau quên thế?” 

Sau đó, ý thức được mình lỡ lời hắn liền định chạy đến an ủi thì cậu đã khóc rống lên, bằng mọi giá đuổi hắn ra khỏi phòng. 

Lúc đó cậu vừa gào vừa khóc, nguyên văn lời nói là. 

“Tôi thật là sai lầm khi yêu anh, huhu, tôi mang nặng đẻ đau vậy mà anh buông lời nhục mạ tôi như thế, anh có còn là đàn ông không chứ? Tôi thề sẽ không bao giờ cưới anh, hôm nay tôi sẽ cùng con mình đi về một thế giới khác, tôi không muốn sống chung với kẻ bạc tình như anh nữa. Huhu, khốn nạn, súc sinh!” 

Haiz, nghĩ lại hắn cảm thấy vô cùng ám ảnh, thật không ngờ cậu lại nhạy cảm đến mức ấy.  Còn bây giờ…. 

“JungKook, chẳng phải cả buổi sáng anh đều ở nhà với em sao? Anh cũng đã nói là hôm nay anh sẽ về hơi trễ vì công ty có cuộc họp mà!” 

Nhìn sang đồng hồ mới chỉ 7 giờ, Taehyung lại thở dài, không biết từ khi nào định nghĩa trời tối của cậu lại là 6 giờ trở đi nữa. 

JungKook cau có ngồi dưới sàn nhà, cái bụng đã to vượt quá mặt. 

“Cũng không thèm đỡ tôi dậy nhỉ? Xem ra chán cái bụng bầu này lắm rồi phải không?  Nhìn vô bụng tôi này đừng nhìn chỗ khác, tôi mang trong bụng đến hai đứa con trai của anh được 8 tháng rưỡi rồi nhé! Vậy mà anh lại đi lông bông với cô nào giờ này mới về!” 

Taehyung không dám mở miệng nữa, hắn trong bộ đồ vest lịch lãm, quỳ một chân xuống đỡ cậu dậy.  Thật là vất vả cho cậu quá, mới hai mươi lăm tuổi, mang thai lần đầu lại mang hai thằng cu nghịch ngợm, đợi lúc chúng nó ra đời liền phải hảo hảo dạy dỗ. 

“Sao không trả lời?” 

Taehyung đỡ cậu xuống ghế salon, vuốt ve nhẹ nhàng bụng cậu. 

“JungKookie, đừng giận nữa. Hôm nay em muốn ăn gì để anh nấu cho?” 

Taehyung buông giọng giỗ ngọt, là vợ mà, rất thích những điều ngọt ngào. 

Thật ra lúc đầu khi phải làm những điều này, hắn đã cảm thấy rat xấu hổ nhưng mãi lại thành quen. 

JungKook nhìn gương mặt đẹp trai của Taehyung liền nguôi giận, cậu chỉ bĩu môi một cái. 

“Em nấu rồi, có canh súp lơ nữa, để em vào hâm cho anh!”  Thế là, JungKook lại cẩn thận đứng dậy, nâng cái bụng thật lớn của mình lên vào bếp. 

Taehyung càng nhìn lại càng thấy thương, bắt hắn kiếm đâu ra một người con trai thứ hai như thế này đây? 

Tối hôm đó, JungKook lại rút vô bên trong vòng tay của Taehyung ngủ, nhưng vì kích thước bụng quá to nên phải quay mặt ra ngoài. 

“Taehyung, sau này sinh con xong lỡ em bị rạn bụng thì sao?”  Cậu nắm lấy tay Taehyung, ánh mắt sáng như sao. 

“Thì thôi chứ sao?” 

“Thôi? Thôi là không yêu em nữa hả?” 

“Là vẫn yêu em nữa đó, ngốc thế!” 

Sau đó JungKook lại cười thích thú, thật là, đã là mẹ rồi mà sao tính tình như con nít thế này.  Ít phút sau, JungKook vẫn cứ lắc lư không chịu ngủ.

“Em còn không chịu ngủ để con nghỉ ngơi à?”  Taehyung ôm cậu, nhắm mắt nói, đêm nào cũng vậy, hắn phải chắc chắn là cậu đã ngủ rồi thì chính bản thân mình mới dám nghỉ ngơi. 

“Là do con cứ đạp bụng em cơ mà!” 

Nghe thế, Taehyung lại quay sang ôm lấy bụng của JungKook, áp tai vào nghe ngóng.  Taehyung cũng sẵn tiện đó mà sờ vào tóc hắn, cậu vẫn luôn thích cảm giác nhìn hắn từ trên cao xuống. 

“JungKook, anh đoán bọn chúng đang đánh nhau!” 

Sau đó, JungKook lại bật cười. 

“Taehyung!”  Taehyung giả vờ đã ngủ, còn vang lên tiếng ngáy. 

“Taehyung, em không đùa, tỉnh lại ngay cho em, bụng em đau quá!”  Lần này, Taehyung thật sự tỉnh dậy, hắn bật đèn sáng lên mới phát hiện JungKook đã đau đến mức ngũ quan xoắn lại một cục. 

“JungKook, bình tĩnh, để anh đưa em đến bệnh viện!” 

Taehyung đưa tay mình cho JungKook nắm chặt, cậu định há miệng nói gì đó nhưng cuối lại thốt lên tiếng rên rỉ đau đớn. 

Vì quá đau, hai chân cậu co lại nâng bụng lên cao. 

“Taehyung! Đau….đau quá!” 

Cậu đặt tay lên bụng, cảm giác hai đứa trẻ như đang nhào lộn bên trong, thậm chí như cậu còn nghe thấy tiếng động của chúng.  Taehyung cũng lo đến mức mồ hôi chảy ướt đẫm cái trán. 

“Hình như….hình như em sắp sinh rồi!” 

Sau đó là một tiếng la đau đớn, Taehyung càng ngày càng gấp rút hơn, chẳng phải còn ba tuần nữa mới sinh sao?  Hắn bế thốc cậu xuống phòng khách, vừa nghe tiếng xe cấp cứu một cái là đã vội vã ôm cậu chạy ra, đến đồ ngủ cũng chưa thay giày cũng chưa mang. 

“Taehyung….hức, đau quá, hức!” 

JungKook đau đến mồ hôi thấm đẫm quần áo, cậu phải cắn chặt môi để cầm lại tiếng la. 

“Không sao đâu, không sao!” 

Hắn nở nụ cười khiến cậu trấn tĩnh, trong lòng lại sốt sắng hơn gấp bội. 

Giá như hắn có thể chịu phần nào nỗi đau của cậu thì thật tốt biết mấy, ông trời thật bất công khi để họ chịu quá nhiều đau đớn mà. 

Xe cấp cứu chạy nhanh đến bệnh viện trong tiếng quát tháo của Taehyung, lập tức JungKook được đưa vào bên trong, Taehyung chỉ kịp nói mấy câu động viên rồi cũng không dám làm trễ nãi thời gian. 

Bóng JungKook vừa khuất, cánh cửa phòng đóng lại, Taehyung tức giận đấm một quyền lên tường. 

Hắn gọi điện cho SeokJin và Namjoon đến, sau đó còn gọi cho các bác ở cô nhi viện. 

Hắn ngồi ngoài dãy hành lang mà sốt ruột muốn xông vào bên trong, mỗi lần nghe tiếng la đau đớn của JungKook hắn lại như bị tra tấn cực hình. 

“Mẹ nó!” 

SeokJin và Namjoon cũng chỉ biết ngồi bên cạnh nhìn bạn mình tức giận, trong lòng cũng lo lắng. 

Có lẽ vì hôm nay là ngày trái đất nên các bác ở cô nhi viện đã tắt hết điện rồi, đến điện thoại cũng không bật thì hắn biết làm cách nào liên lạc. 

Từng giây từng phút trôi qua khiến hắn càng thêm hoảng sợ, không còn nghe thấy tiếng JungKook nữa.  Đúng lúc hắn muốn xông vào thì tiếng trẻ con vang lên, hắn khựng người lại, lại tiếng khóc của một đứa vang lên nữa, thi nhau hồ nháo màn đêm.


Không lâu sau cánh cửa kia liền mở ra, hai cô y tá trên tay là hai đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu giống nhau như hai giọt nước, càng giống nhau hơn ở bộ dạng khóc ầm lên của chúng. 

“Chúc mừng anh, hai đứa trẻ tuy sinh non nhưng đều rất khoẻ mạnh, đứa anh sinh ra sớm hơn em mình chỉ có năm phút, nhóc anh nặng hai kí tám, nhóc em nặng hai kí ba, còn có….”

Taehyung nhìn hai đứa trẻ máu mủ thân sinh của mình có chút xúc động chỉ là bây giờ cảm thấy bọn chúng có chút ồn ào quá rồi, baba chúng còn không biết là như thế nào.

Cô y tá đang nói thấy thái độ của Taehyung cứ nhìn nhìn vô bên trong thì cũng rất hiểu ý, thầm ngưỡng mộ chàng trai bên trong đã lấy được một người chồng không chỉ đẹp trai mà còn rất thương yêu cậu ấy. 

“Vợ anh ở bên trong….có thể vào….” 

Chưa kịp dứt lời, bóng dáng Taehyung đã chạy vào bên trong.  Tình cảnh bên trong khiến hắn vừa nhìn thấy đã thực đau lòng, trong tâm liền hạ ý chí tuyệt đối không được để cậu sinh lần thứ hai. 

Cảnh chiếc giường màu trắng đã ướt máu, thậm chí còn có chất lỏng nước ối, bàn tay cậu vẫn còn chút run lên vì quá đau đớn. 

Hắn chạy đến bên giường, nhìn ánh mắt mờ mịt của cậu mà thấy không có chút tình cảm gì với hai tên nghịch tử kia. 

“JungKook….” 

JungKook mệt mỏi nằm đó nhìn sang chỗ Taehyung, môi cậu từ hồng hào đã sớm chuyển sang tím tái, gương mặt cũng trắng bệch trông rất đáng sợ. 

Cả cơ thể cậu ướt đẫm mồ hôi khiến mái tóc mượt mà cũng bết hết lại vào nhau, Taehyung đặt tay lên trán cậu liền cảm thấy đụng phải một vật lạnh lẽo. 

“Con….con đâu?” 

Taehyung nắm lấy tay JungKook đang định mở miệng ra nói thì phát hiện bàn tay cậu đã không còn sức lực mà rơi xuống, mắt cũng khép lại. 

Lập tức hắn liền hoảng sợ hô hoán bác sĩ, nhưng vị bác sĩ còn tỏ ra rất bình tĩnh, dường như đã quá quen với việc này. 

Sinh đôi thường rất cực, hơn nữa xem ra sản phụ còn là người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, gắng gượng được đến bây giờ đã là rất giỏi rồi. 

Sau khi JungKook được chuyển đến phòng nghỉ ngơi, sắc mặt có tí hồng hào thì tâm Taehyung mới dám đặt xuống. 

Có ai ngờ một người đàn ông ngày trước từng lạnh lùng nhẫn tâm giết người mà giờ đây lại buông bỏ cả bang hội xã hội đen của mình để bảo vệ vợ con. 


Taehyung ngồi bên giường JungKook, sau đó dường như nhớ tới việc gì đó mới đứng dậy quay đi. 


— 

“SeokJin, Namjoon, hai người thật sự thấy chúng nó giống tôi sao?” 

Taehyung đứng ở phòng của trẻ sơ sinh từ ngoài cửa kính nhìn vào liền thấy hai thằng nhóc nằm ngủ ngon lành, bộ dạng không tròn trịa lắm vì sinh non nhưng lại rất đáng yêu, hơn nữa còn giống nhau như đúc. 

“Thật sự hệt như bản sao của cậu đấy Taehyung, tôi từng xem hình lúc nhỏ của cậu rồi, là con của cậu không thể nhầm được!” 

SeokJin vừa nói dứt lời liền bị Taehyung lạnh lùng liếc một cái, không lẽ chúng không phải con tôi? 

“Rất đáng yêu! Cậu tính đặt tụi nhỏ tên gì?” 

Lần này là YoonGi cất tiếng, ánh mắt hắn ta nhìn hai đứa trẻ rất nhu hoà, hẳn là một người yêu thích trẻ em.  Câu hỏi này khiến Taehyung có chút trầm tư, khụ, tên gì sao?  Hắn cũng từng nghĩ đến nhưng lại cảm thấy vấn đề

này quá khó đi, có thể quyết định cả cuộc đời này con trai hắn sẽ mang cái tên đó. 

“Vẫn nên để JungKook và mẹ tôi tính thì hơn!”  Như vậy, vấn đề đó cứ hiển nhiên được cho qua một cách đơn giản. 

“Tôi muốn làm cha đỡ đầu của con cậu!” 

Namjoon mở lời nói, hắn tin con trai của Taehyung hiển nhiên sẽ rất xuất sắc, nếu có thể làm cha đỡ đầu của chúng thì cũng rất tốt a~ 

“Cha đỡ đầu, đừng mơ, cha của con tôi là chồng của vợ tôi chỉ có một!” 

Thật là….đúng là kẻ bá đạo kiêu ngạo! 

“Taehyung, sau này tôi muốn con mình gả cho một trong hai quý tử nhà cậu!” 

Lời này lại là SeokJin nói. 

“Hừ, còn chưa biết con cậu có xinh đẹp thông minh, tốt bụng như JungKook nhà tôi không đã!” 

Trời ạ, thật sự lúc này SeokJin và Namjoon đều thật muốn xông lên đánh cho Taehyung một trận. 

Tại sao trên thế giới lại có người vừa kiêu ngạo tự cao, lại còn độc mồm độc miệng như hắn chứ. 

Hôm đó, y tá của hơn nửa bệnh viện đều thi nhau chạy đến để xem dung nhan tuyệt hảo của ba anh chàng, nhưng thật thất vọng là ba chàng hình như đều có vợ rồi mới đứng ở khoa sản thế này. 

— 

Đến tận buổi chiều hôm sau JungKook mới mơ hồ tỉnh lại, lập tức cảm thấy hạ thân đau nhói vô cùng, giống như là bị tê liệt, đến chân còn không muốn cử động.  Hít thở mạnh một tí cũng làm cậu có cảm giác đau xót. 

“Tae!” 

Tiếng cậu nhẹ nhàng thều thào, Taehyung ngồi trên cái ghế sofa đối diện tựa đầu ngủ vẫn không hay biết. 

“Tae!” 

Giống như không thể kêu to hơn được nữa, dù sao la hét cả đêm trước cũng đủ khiến cổ họng cậu như muốn rách toạt. 

Nhìn dáng vẻ Taehyung mệt mỏi tựa đầu ngủ khiến JungKook cảm động vô cùng, có chút không muốn đánh thức nhưng phải làm sao đây, cậu muốn đi vệ sinh và gặp con cơ mà. 

JungKook bất lực nằm trên giường, muốn nâng tay tạo tiếng động như phát hiện cơ thể mình đều thật yếu ớt, có lẽ đây là hậu quả của chuyện không ăn uống đầy đủ khi mang thai chăng? 

“JungKook….em tỉnh rồi sao lại không kêu anh!”

Bỗng nhiên, tiếng Taehyung vang lên khiến JungKook đang buồn chán lập tức vui vẻ trở lại. 

“Dìu em đi xem con!” 

JungKook cười nhẹ với Taehyung, trông cậu mỏng manh yếu ớt nhưng lại xinh đẹp tựa như đoá lan rừng giữa mùa đông lạnh giá. 

Taehyung có chút không vui vẻ, mới tỉnh dậy đã lo đến con rồi, tuy biết bản thân không nên ghen tị nhưng thực chất vẫn có chút tức giận. 

Cảm giác như rước tình địch về nhà. 

JungKook muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy hạ thân đau đến muốn ứa nước mắt. 

“Để anh bế em đi xem con!” 

Nói dứt lời, Taehyung liền mạnh mẽ bế thốc JungKook lên trong khi cậu còn chưa kịp phản ứng. 

Hắn bế cậu ra ngoài dưới ánh mắt tò mò ngưỡng mộ của nhiều người, JungKook nhiều lần kêu hắn thả xuống nhưng người này tựa sắt đá thế nào cũng không chịu. 

Nhất thời cảm thấy thật ấm áp!


“Em có thấy hai thằng nhóc nằm ở chính diện không, chính là con chúng ta!” 

JungKook mở to mắt ra nhìn, cảm thấy thật thiêng liêng, nếu có thể cậu, thật muốn bế chúng lên mà cưng nựng, sinh được một ngày nhìn cũng như hai cục bột mà thôi nhưng mà cậu lại nhận thấy chúng có rất nhiều điểm giống Taehyung. 

Nghĩ ngợi, cậu quay sang Taehyung nhìn gương mặt của hắn, trong lòng lại càng hạnh phúc hơn, cuộc đời của mình trải qua bao nhiêu đâu khổ để có được phút giây này thật sự là xứng đáng. 

“JungKook, anh sẽ không bao giờ để em sinh con nữa!” 

“Tại sao? Anh không thích con nít à?” 

Nói dứt lời, JungKook thấy có chút mủi lòng, dù gì cũng là con mà! 

“Không phải, chỉ là sinh con quá đau đớn, anh không muốn em phải trải qua lần nào nữa!” 

  7 năm sau…  “JungKook, em có thấy hai thằng nhóc đang truyền banh cho nhau không, chính là con chúng ta!” 

JungKook nhìn chồng mình cũng không biết nói làm sao, đã quá ba mươi nhưng tính tình chính là vẫn thích hơn thua người khác như vậy. 

“Taehong, có thấy hai anh đang chạy không? Mau cổ vũ cho hai anh!” 

Cậu nhóc mới hai tuổi đầu còn không biết cái gì gọi là bóng rổ thế nhưng papa nó quá mức phấn khích, cứ bắt thằng bé phải nhún nhảy theo, tuy không hiểu chuyện gì nhưng Taehong vẫn cười rất tươi. 

Nhớ lại lúc trước thật là buồn cười, Taehyung một hai nhất quyết không cho cậu sinh con thế nhưng cuối cùng cũng lại lỡ “rớt” ra cậu công chúa bé bỏng này.

Tuy mới hai tuổi nhưng con bé đã rất năng động, hoạt bát và thông minh, cũng vì vậy mà dù là anh trai hay cha đều rất thương Taehong.

JungKook đưa mắt theo dõi trận bóng rổ, cậu không am hiểu về bộ môn này lắm nhưng người bình thường nhìn vào cũng có thể thấy được đội của Taegguk và Taehwang đang dẫn trước. 

Trên sân bóng, nổi bật nhất cũng là hai thằng nhóc, tuy mới bảy tuổi nhưng chiều cao đã phát triển rất tốt, tướng mạo cũng rất tốt. 

Đưa mắt nhìn xuống hàng ghế dưới, JungKook nhìn thấy một băng ghế dài toàn con gái cầm băng rôn cổ vũ, mà trên đó là in rất to chữ Taegguk và Taehwang.

Chuyện này khiến cậu có chút phiền lòng, sợ rằng con mình sẽ không thể học tập tốt thế nhưng thành tích của hai thằng nhóc này luôn xuất sắc, y hệt như papa nó. 

“Này, bên kia chơi xấu!” 

Bỗng Taehyung lên tiếng nói, tuy không to lắm nhưng cũng đủ rơi vào tai mọi người. 

Nhưng nếu nhìn kĩ thì quả thật lúc nãy, một cậu nhóc đội bên kia đã gạt chân Taegguk, nhưng thật may mắn, thằng nhóc phản ứng nhanh nên liền tránh được, sau đó trực tiếp ghi điểm. 

Bọn con gái lại hò hét! 

“Trẻ con bây giờ…yêu sớm anh nhỉ?” 

JungKook dựa vào người Taehyung nói, trong lòng cũng chưa tin lắm việc Taehyung nghỉ làm ở công ty chỉ để đến xem trận đấu. 

“Trẻ con như em cũng đâu kém gì, mười chín tuổi đã yêu không phải sao?” 

Này!  JungKook đỏ mặt, nhất thời không biết trả lời làm sao, Taehyung lại quay sang cười đểu một cái, hắn vẫn phong độ như ngày nào, thậm chí còn có chút nam tính hơn. 

Trận đấu sau đó kết thúc, cả nhà năm người cùng nhau đi ăn. 

“Taegguk, con có biết tên của nhóc gạt chân con không?” 

Taegguk, Taehwang giống nhau như hai giọt nước, khắp người tỏ ra hương vị cao quý, chỉ khuất phục trước mặt cha và mềm mại trước mặt appa, Taehong.

“Con biết thằng đó!”  “

“Vậy thì nhớ kĩ thằng đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!” 

JungKook đang đút cho Taehong ăn cũng phải ngừng lại cau mày. 

“Sao anh lại dạy con thành người hẹp hòi để bụng như vậy chứ?” 

Taehwang từ nãy đến giờ đều ngồi im khá trầm ổn, có thể nói, Taehwang là anh cả, cũng là đứa trẻ có tính cách giống Taehyung nhất. 

So với em trai mình là Taegguk, Taehwang có chút trầm hơn nhưng lại im lặng để hết mọi thứ vào tầm mắt, tuy vậy nhưng dù sao cũng là những đứa trẻ, ít khi nào mà có thể nghiêm túc. 

“Đại ca, anh làm rơi đồ ăn lên người em!” 

Taegguk cau mày, có chút nóng nảy nói. 

“Là em đụng vào tay anh!” 

“Không có!” 

Thế là hai chàng quý tử bắt đầu trở nên gắt gỏng, dù gì cũng mới bảy tuổi, gây gổ là chuyện bình thường.  Taehong ngồi bên bàn đang ăn bánh flan bỗng nhiên khóc ré lên, khiến JungKook và Taehyung đều một bộ luống cuống. 

Nhiều con quá cũng thật không tốt, trong khi Taehyung can hai anh trai lại thì JungKook cũng lại phải hí hoáy dỗ dành bé con. 

Sao ông bà ta ngày xưa có thể sinh đến mười đứa con được chứ a~  Sau đó một nhà năm người lại bình yên trở về, giống như cái kết đẹp nhất của một bộ phim không hồi kết….


Hoàn chính văn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.