Bạn đang đọc Tiểu Mỹ Thụ Của Kim Taehyung [ H ] – Vkook – Chương 47: 47
Một tháng kể từ ngày cậu đi, hắn nhận ra mình thật sự đã yêu cậu rất nhiều!
Ba tháng trôi qua, hắn nhớ cậu đến cả ngày chỉ vùi mình vào công việc và rượu chè!
Một năm trôi qua, hắn dường như bình tĩnh lại, con người vốn lạnh lùng tàn nhẫn lúc trước bây giờ còn vô tâm….tất cả mọi thứ lọt vào mắt hắn cũng chỉ có vài người chính là gia đình và hai người bạn.
Hai năm trôi qua, hắn không hiểu sao rất thích đến cô nhi viện, dường như thoang thoảng thấy được hình bóng cậu!
Bốn năm trôi qua, nỗi nhớ cậu ngày càng nhiều hơn chưa một lần phai bớt, đêm dài cô đơn như trách móc hắn đã tổn thương cậu thế nào….
Ha….lần đầu tiên sau 27 năm hắn cảm thấy thật mệt mỏi, trái tim mệt mỏi, đầu óc cũng mệt mỏi.
Hắn đã có một sai lầm cực kì lớn mà có lẽ sẽ khiến cho Kim thị bao năm hắn gầy dựng bị tụt dốc, Lee Yesung….hoá ra lại chẳng phải là người thừa kế Lee thị!
Bốn năm qua vị trí tổng giám đốc của Lee thị đã nhường lại cho Lee Yesung, đối với cái bộ não ngu ngốc của hắn ta thì làm được trò chống gì?
Những là….thành tích của Sở thị ngày càng đi lên, tuy vẫn chưa hùng mạnh bằng Kim thị nhưng nếu nói trong tương lai là có thể.
Taehyung biết trong chuyện này không đơn giản nhưng hắn không tài nào tra ra được, ai sẽ chỉ cho Lee Yesung những đi đường đi khôn khéo như vậy?
Dạo gần đây hắn có gặp Yesung, phát hiện hắn ta vẫn là một tên cẩu thả nhưng về chuyện có người sau lưng, hắn ta giống như xuống mồ cũng không khai ra.
Bây giờ thì hắn đã biết rồi, Lee gia thì ra….có đến 2 người con trai!
Phải!
Thật nực cười rằng hắn chẳng hề có một chút thông tin! Năm đó phu nhân Lee thị thể chất yếu ớt, dù là trong bụng có hai đứa trẻ nhưng bác sĩ nói chỉ được giữ một!
Dù bà có hi sinh tính mạng thì đứa trẻ thứ hai cũng chào đời chưa chắc an toàn, bởi vì từ trong bụng mẹ, đứa trẻ thứ hai đã mắc một chứng bệnh gì đó.
Đứa trẻ thứ hai ra đời với hơi thở mong manh yếu ớt, đến bác sĩ phụ khoa được mời từ nước ngoài về cũng lắc đầu!
Nhưng phu nhân Lee thị quyết không buông bỏ một tia hi vọng nào cho đứa con của mình, bác sĩ đã nuôi đứa nhỏ trong lồng kính suốt một thời gian rất lâu….
Kì tích xảy ra, đứa trẻ sống sót được mẹ đặt cho cái tên là Yeji và bây giờ trở thành hậu hoạn của Kim thị! Nhưng kì lạ là, suốt bao nhiêu năm đó Yeji ở đâu tại sao hắn không tìm thấy bất kì một thứ gì chứ?
Hắn không biết….suốt bao nhiêu năm đó….Yeji sống trong thế giới địa ngục của mình!
—-
Nghĩa trang tư nhân vào lúc bốn giờ sáng nhưng lại có một bóng người áo đen tảo bộ, nhìn thoáng qua còn không biết người hay quỷ.
Nếu nhìn kĩ lại, đây chẳng phải là Kim Namjoonsao? Bước chân anh nhẹ đạp lên những thảm cỏ xanh um còn đọng sương của buổi sớm, anh dừng lại trên một bia mộ, nét mặt mỉm cười nhẹ nhàng như thường ngày.
Im Nayeon….em có còn nhớ tôi không?
Tôi suốt bốn năm qua vẫn luôn rất nhớ em, em đã sa vào một cái bẫy mà do chính tay em tạo ra,….tôi chẳng thể trách em, chỉ trách tôi không ngăn em.
Nhưng mà bốn năm trôi qua, tôi phát hiện tình yêu tôi dành cho em đã dần mất đi, có lẽ những bận rộn đã khiến tôi thật sự vô cảm hơn.
Trái ngược với tôi là Taehyung….người em vẫn thích, rất thích!
Anh ấy vẫn chưa hề quên được người trong lòng, sáng thì lao đầu vào công việc, chiều tối lại mệt mỏi với men rượu….
Thôi không nói nữa, chỉ là có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi đến thăm em….bốn năm qua, cái gì quên được cũng nên quên đi thôi! Tạm biệt Im Nayeon!
—-
“A….a tha cho tôi! Làm ơn….đau quá!” Trong căn phòng dơ bẩn là một thân hình gầy gò ốm yếu nếu không muốn nói là quá xơ xác, đầu tóc rối bù và khắp cơ thể là những vết xẹo lồi lõm.
Mặc cho cô ả gào thét nhưng chẳng có ai động lòng cứu giúp, có chăng cũng chỉ là một câu cảm thán cuộc đời!
Có ai nhận ra con người đó chính là tiểu thư Na gia lừng lẫy mấy năm trước, Na Jihyun, nhưng từ khi Na thị phá sản liền không ai thấy tin tức của Na Jihyun.
Có người nói cô ta bỏ đi biệt xứ tìm nơi chốn dung thân, có nguòi nói cô ta chắc chắn là đi theo một đại gia nào đó rồi nên mới không ai tìm thấy như vậy….nhưng chẳng có ai nói, cô ta bị tổ chức hắc đạo VKIR bang bắt nhốt suốt bốn năm qua.
Mười tám tầng địa ngục sẽ còn đáng sợ hay không khi mỗi ngày cô ta đều bị tra tấn bằng roi sắt và những vết thương lở loét do nước chanh muối?
Sẽ còn thật sự đáng sợ khi mỗi ngày cô ta đều phải ăn gián, uống nước tiểu của mình, gương mặt xinh đẹp diễm lệ nay chỉ chi chít những vết sẹo mới có cũ có.
Sẽ còn thật sự đáng sợ khi cuộc sống đại phu nhân mà cô ta hằng mong ước này cũng chẳng bằng một gã sai vặt thấp hèn?
Nhiều lần muốn tự tử như ả chẳng thể có cơ hội, tự tử rồi được cứu sống rồi lại bị đánh đập! Những lần đầu ả tỏ vẻ đáng thương chỉ mong Taehyung rũ lòng thương xót nhưng bây giờ ả đã chẳng còn mong chi cái Kim đại phu nhân nữa, ả chỉ giá như mình được chết ngay lúc này!
Nhan sắc của ả, cơ thể của ả, địa vị của ả nay còn đâu? Làm sao có thể chấp nhận! Tất cả là do JungKook, tôi không phải là người xấu, chính cậu đã vực dậy lòng tham của tôi! Lỗi là do câụ do cậu!
Còn nhớ cách đây bốn năm Taehyung rời đi chỉ để lại một câu nói: “Mỗi ngày cứ tra tấn cô ta cho đến khi thiếu phu nhân trở về!” Ha, JungKook, mày đừng có mà trở về, cái vị trí thiếu phu nhân đó tao không giành được cũng chẳng để ai giành được!
—-
Cùng lúc đó ở một nơi cách rất xa Hàn Quốc, JungKook ngồi trên một toà nhà cao ngất, trên bàn làm việc còn ghi rất rõ dòng chữ: Nhà thiết kế Jeikei.
Còn nhớ lúc đầu Yoongi đặt cho cậu cái tên Jeikei một cái tên vô cùng ý nghĩa, đã vực dậy tinh thần cậu.
Cậu nhóc mái tóc dài đen thướt ngày xưa giờ nhìn chẳng thấy, chỉ còn là một mái tóc màu nâu đỏ, uống nhẹ phần mái.
Gương mặt trắng nõn như da em bé càng làm tôn lên nhan sắc quyến rũ mặn trời sinh của chàng trai độ tuổi chín muồi.
Ánh mắt của cậu chẳng còn giống ngày xưa, ngây thơ và non nớt, giờ đây chỉ còn lại sự tinh ranh ma mãnh. Ai mà không biết Jeikei là nhà thiết kế cực kì tài năng, dù là vẫn còn đang học nhưng các thiết kế của cậu luôn được nhiều nhà thiết kế lừng danh khen ngợi.
Bây giờ vừa ra trường, mọi người lại thi nhau giành cậu như thể một viên kim cương đỏ.
Thật là cuộc sống như vậy cũng thật tốt, không buồn phiền không lo âu, lại còn sống với ước mơ, mỗi ngày còn có Yoongi bên cạnh làm bạn….chỉ là vẫn còn….thiếu?
“Jeikei, mình muốn sang Hàn Quốc một lần để khám phá, dù sao quê hương của cậu và mình cũng là Hàn Quốc, cậu đã ở đó từ nhỏ vì vậy hãy làm hướng dẫn viên của mình đi!” Yoongi hào hứng nói, từ ngày sống chung với JungKook, cậu luôn yêu cầu JungKook giao tiếp với mình bằng tiếng Hàn nên bây giờ giọng Hàn cũng rất tốt!
“Không đâu….” Ánh mắt có chút lưỡng lự, Yoongi đã nhìn thấy cái gì đó….
“Please, JungKook, mình không biết cậu đã có những chuyện gì ở Hàn Quốc nhưng cậu không thể trốn tránh như vậy được, hãy đối mặt với nó! Cậu có địa vị, có tài sản và cả nhan sắc, cậu…. ” Nghe Yoongi luyên thuyên một hồi mà trong lòng JungKook lung lay dữ dội, cậu thật sự….không muốn trở về.
Giống như trong tiềm thức đã không cho phép bản thân quay về nhưng mà Yoongi nói đúng, bây giờ trở về chưa chắc chạm mặt anh ta.
Dù cho có chạm cứ giả vờ không quen biết, nói người giống người là được, đúng vậy! Về thôi! Cậu cũng chẳng phải là tội đồ mà không dám trở về!
Nhưng còn Na Jihyun, nếu là trước đây JungKook sẽ cảm thấy trong tâm lo lắng nhưng mà còn bây giờ, hừ, cậu cười lạnh! Jihyun, tôi ghét nhất thể loại lấy lòng tốt của tôi ra mà trêu đùa!
Bốn năm trước cô ngồi trên đầu tôi, năm nay trở về tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là cường nam!
Yoongi thật ra là người Hàn, nhưng từ nhỏ anh đã chuyển sang anh sinh sống, vì vậy người nhà mới đặt cho anh cái tên Suga để phù hợp ở đất nước này Khi về lại Hàn Quốc, JungKook sẽ gọi Suga bằng tên mẹ đẻ của mình là Min Yoongi á.
“Nhanh lên thôi Jeikei, còn 5 phút nữa là đến chuyến bay rồi!” Suga ăn mặc sành điệu đứng ngay sân bay với cả ba cái vali trông nổi bật vô cùng, anh có một thói quen là chỉ thích sử dụng những dụng cụ thường ngày của mình nên tất cả đều nằm trong 3 cái vali này đây. Sắc mặt JungKook bỗng chút trắng chút xanh rồi lại chút hồng, cậu nắm lấy vali mà cứ đắn đo không biết có nên về không?
“Suga….hay tớ không về đâu….”
“What? Cậu đùa tớ sao?” JungKook không nói gì, cậu lặng lẽ nhớ lại người đàn ông đó, nhớ đến những lần hắn ta bá đạo với cậu….bỗng cảm thấy rất xấu hổ, gương mặt ửng đỏ một mảng. Yoongi nhìn sắc mặt cậu bạn liền nở nụ cười xấu xa, chắc chắn ở Hàn Quốc này có điều gì đó không hề đơn giản mới khiến một người cứng rắn như Jeikei phải đắn đo đây.
Suốt bốn năm qua, cậu ngày một cứng cáp hơn, cậu ấy luôn cố gắng hết sức mình và cũng chẳng hề sợ hãi khi gặp những tên đàn ông xấu xa.
Bí mật, cậu ấy đã đi học karate suốt mấy năm qua và bây giờ đã đạt được cái trình độ khiến anh cũng khó mà đấu lại a~ Nhưng như vậy càng tốt, con người cần phải độc lập mạnh mẽ!
“Đi theo tớ, cậu không đi thì tớ sẽ đến Hàn Quốc và giăng biển khắp nơi hỏi về thông tin cậu JungKook sinh ngày….”
“Được rồi được rồi tớ đi!” Đúng là Yoongi, dù bản thân có cố gắng đến mấy nhưng vẫn không thể đấu võ mồm với anh ấy được, trước đây cậu còn tưởng người phương Tây không giỏi cãi nhau nhưng mà….sai lầm, sai lầm a~
Suốt cả chuyến bay, JungKook không ngừng lo lắng, hai bàn tay cọ sát vào nhau thật ẩm ướt, trở về rồi đầu tiên cậu sẽ đi thăm các bác cô nhi viện.
Không biết các bác có khoẻ không, các em thế nào rồi! Vừa nghĩ đến bao nhiêu kí ức lại tràn về, JungKook trong lòng không khỏi lay động một cái, thầm nghĩ quyết định trở về quê hương là không sai!
—-
“Oa, đây là Hàn Quốc sao? Chữ này….um đọc là lối ra, phải không JungKook? Lối ra?” JungKook cũng không biết phải làm sao với cậu bạn mình, từ lúc bước xuống sân bay Yoongi cứ mãi nói tiếng Hàn thôi, thậm chí còn bắt chuyện với nhiều người. Cậu bất đắc dĩ kéo tay Yoongi đi thật mau cùng với mớ hành lí rồi cũng leo lên một chiếc xe taxi tư nhân đậu sẵn, nếu đi quãng đường dài chắc chắn sẽ mắc đến gấp đôi xe bình thường.
Nếu là bốn năm trước cậu sẽ e ngại nhưng mà bây giờ….tiền bán một bản thiết kế của cậu cũng không rẻ đâu nha haha!
Cậu dặn tài xế đến cô nhi viện rồi cũng nằm nghỉ một lát, riêng Yoongi vẫn hào hứng nói chuyện với tài xế bằng tiếng Hàn.
Tuy có sai ngữ pháp vài từ đồng âm nhưng về cơ bản, người nước ngoài có thể nói chuyện như vậy là rất tốt rồi, tiếng Hàn cũng không hề dễ học!
JungKook tựa người vào ghế xe, âm thầm tính toán vài chuyện, tạm thời bây giờ cậu sẽ bằng mọi cách xa cái tên Kim Taehyung bỉ ổi đó!
Nếu có lỡ chạm mặt thì….ừm….bỏ qua đúng rồi, cậu sẽ giả vờ như không quen biết nhưng mà nếu mà hắn bắt cậu lại thì sao nhỉ?
Thì lúc đó…. cậu sẽ….a rối quá! Đúng rồi! Taehyung ghét nhất là hạng người thích trèo lên giường với hắn, vậy lúc đó mình chỉ cần lươn lẹo tí là hắn sẽ nghĩ rằng
“A, JungKook ngày trước đã thay đổi rồi, bây giờ thật là hạ tiện!” Ha ha ha, ông trời ơi sao mình lại thông minh thế này! Nghĩ xong, tâm trạng JungKook rất vui vẻ mà an tâm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn thành phố sau bao năm không thấy.
Cậu thực sự….rất thông minh về mọi mặt nhưng mà riêng EQ thì, haizz….giống như một con rùa vừa chậm vừa không có não ấy a~ —
“Kim tổng, mảnh đất chúng ta để ý tuần trước đã rơi vào tay Lee thị….” Nhân viên đứng trước bàn làm việc của sếp tổng báo cáo, tuy giọng nói bình thường nhưng ánh mắt lại đang thăm dò người ngồi trước mặt mình là Kim Taehyung. Hắn lại từ đầu đến cuối đều không nhìn lên một cái nên hắn có thể chắc chắn rằng Taehyung chẳng biết rằng bản thân đang bị hắn dò xét.
Tên nhân viên kia nhìn thấy sắc mặt âm u, hàng lông mày cau lại của Taehyung thì như đã hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn lui ra ngoài với một nụ cười nhẹ. Yeji lão đại chắc chắn sẽ ban thưởng cho hắn sau nhiệm vụ này!
Chỉ còn một mình Taehyung trong phòng, hắn lại nhẹ buông mày ra, ánh mắt nhìn lên cánh cửa vừa đóng lại, môi nhếch nhẹ. Quả nhiên….Yeji cho dù có thiên tài đến mức nào nhưng hắn cũng chỉ đơn giản là một con người, làm sao có thể đoán được hết đường đi nước bước của mình?
Đúng như hắn nghĩ, có nội gián! Ván cờ này chưa định được ai sẽ thắng, trước một đối thủ tầm cỡ như Sở Sinh hắn chắc chắn sẽ cẩn thận, không phải vì hắn sợ thua mà là….hắn muốn có một cái thắng thật huy hoàng.
Nhưng mà cũng thật tội nghiệp cái tên nhân viên lúc nãy….có lẽ chẳng bao lâu nữa hắn sẽ sớm chết thôi, xem bộ dạng lộ liễu của hắn trước sau gì cũng bị Yeji đào thải.
Một trong những lí do mà Taehyung hắn luôn cho người lau mặt bàn kính rất sạch sẽ là vì….mặt kính có thể chiếu được hình ảnh của con người ta lên đó. Như cái ánh mắt thăm dò cùng nụ cười của tên kia lúc này, hắn đều thấy!
Đứng trước cổng cô nhi viện ngày nào, JungKook dường như chẳng còn nhận ra nơi mình đã ở suốt 20 năm trước.
Nếu như không phải là địa chỉ đó, có lẽ cậu chẳng thể nhận ra cái nơi to lớn và xinh đẹp này là cô nhi viện. Nhưng chẳng thể nào các bác lại có đủ chi phí để xây sửa lại….chẳng lẽ cô nhi viện sang chủ?
Suy nghĩ đó khiến JungKook vô cùng lo lắng, dù sao bốn năm trước cô nhi viện vốn cũng không dư dả gì….mà cậu tốn bao nhiêu tiền của cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, giờ lại chẳng hề báo đáp mà bỏ đi suốt 4 năm.
Chẳng lẽ….cô nhi viện đổi chủ? Ý nghĩ xẹt ngang qua đầu khiến JungKook vô cùng lo lắng, nếu vậy thì các bác sẽ đi về đâu? JungKook đứng trước cổng cô nhi viện mà mồ hôi rịn ra tay.
“JungKookie, nơi này chính là nhà cậu vậy thì vào nhà thôi!” Yoongi ngồi trên xe nói chuyện với bác tài xế còn được bác ấy chỉ cho cách nói chuyện thân mật và cách gọi tên người mình yêu quí thế nào. Vậy nên cái tên JungKookie sau bao năm cuối cùng trở lại rồi đây.
“Yoongie à, tớ không chắc đây có còn phải là nhà tớ hay không nữa!” Yoongi có vẻ ngạc nhiên quay sang nhìn JungKook nhưng mà nghĩ cũng đúng, chẳng phải cậu ấy luôn nói cô nhi viện ngày trước tuy chẳng có gì sang trọng, công làm bằng sắt rỉ sét, tường cũng phai màu nhưng chính là nơi cả đời cậu ấy không quên….
Nhưng mà cái nơi này nhìn như một cái biệt thự thu nhỏ chứ chẳng phải như JungKook đã kể nha, hòi người dân xung quanh ai cũng nói vẫn là cô nhi viện nhưng được xây lại, cũng không rõ có đổi chủ không….
A….thôi kệ, cứ vào hỏi đi đã! JungKook nhẹ nhấn chuông một cái, sau đó chờ khoảng gần một phút liền nhấn thêm cái nữa….cứ có cảm giác như mình nhầm nhà….
Bỗng nhiên từ sân sau chạy ra, một bác gái thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi nhưng nét cười luôn rạng rỡ trên gương mặt, bên hông bà dắt theo một đứa trẻ khoảng năm tuổi.
Đứa trẻ này mắc hội chứng tự kỉ, sau nhiều lần chữa trị tâm lí cuối cùng cũng có thể ra ngoài vui chơi cùng mọi người rồi!
Bà nhìn lên, không hiểu sao trong tim có chút chờ mong không biết người ngoài cửa là ai….bà nhìn ra liền đặc biệt ấn tượng với chàng trai có mái tóc màu vàng đồng da trắng sứ, chắc là một người đi hỏi đường chăng? Xung quanh còn nhiều hành lí như vậy….
Nhìn qua một chút, trái tim già nua của bà như đập mạnh một cái, một cậu trai mái tóc đỏ nổi bật, làn da trắng nõn nà và đôi mắt sáng ngời ấy….
JungKook? Bác Han không nhầm, JungKookie!
“Bác Han!” Ngay lúc bà đang còn sợ hãi mà chưa thốt nên lời, JungKook đã nhìn thấy mà nhảy cẫng lên hạnh phúc, nhìn thấy hình ảnh bác Han đã già hơn trước nhiều nhưng tâm hồn bà vẫn vậy, JungKook thật có một cái xúc động muốn khóc!
Bác Han cố chạy nhanh bằng hai chiếc chân già nua của mình, vừa chạy ra cổng, bà nắm chạy lấy hai tay của JungKook đã luồn qua khe cổng.
Có quá nhiều lời muốn nói khiến bà cứ mấp máy môi nhưng chẳng thể nói gì, bà cứ nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của JungKook, không ngừng gật đầu mà nước mắt như muốn rơi.
Đây chính là đứa trẻ mà bà thương yêu nhất, cứ tưởng cả đời này chẳng còn gặp lại cũng không ngờ…. Yoongi đứng một bên nhìn hai người cứ cười cười gật gật đâm ra cũng ngại, không biết phải nói gì, anh đứng đợi một lúc lâu cho đến khi thấy chân mình bỏng rát vì vết muỗi cắn mới dám cất lời bằng tiếng Hàn.
“Chào bác gái, à….bác có thể mở cửa cho chúng cháu không ạ?” Bác Han giờ mới nhớ đến sự xuất hiện của Yoongi, lại càng bất ngờ vì giọng nói lơ lớ nhưng lại rất thân thiện đáng yêu của anh…
“Được được….các cháu mau vào….để bác xách cho cái này!”
“Oh không đâu, cứ để người trẻ chúng cháu!” Yoongi nói đùa với bác Han một cái khiến bà bật cười, nhưng thật ra trong lòng đang thầm nghĩ, nếu để ai nhìn thấy hai thanh niên như này mà để một bà bác xách bao nhiêu hành lí thì thật là….
“Bạn cháu à? Cậu ấy đẹp trai quá!” Bác Han không ngừng hỏi từ chuyện này đến chuyện khác, khi đến trước phòng sinh hoạt, bác còn dặn cả hai rón rén để bất ngờ cho các bác.
Sau đó, ai cũng vô cùng ngạc nhiên thậm chí có người còn bật cười đến khóc!
Nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bác Lee, bác Lee đâu rồi?
“Bác Han….bác Lee đi đâu ạ?”
Bỗng nhiên không khí đang rộn rã bất chợt lặng yên, ai cũng mang một nỗi buồn sâu sắc….trong tâm JungKook cảm thấy bất an vô cùng..
Bác Han đặt hai bàn tay JungKook vào lòng bàn tay ấm áp của mình, dường như đang phần nào cố gắng an ủi cậu
“Jungkookie, , cháu biết không, bác Lee bị ung thư máu….qua đời 1 năm trước rồi!”
Chuyện kể lại mà cứ như mới hôm qua, hình ảnh bác Lee tươi cười phúc hậu cố gắng gầy dựng cô nhi viện với tình yêu thương của mình bao năm nay chợt thoáng qua. Vậy mà mất rồi….đau buồn, hối hận quá! Giá như trước khi bác Lee mất, bác biết được rằng cậu vẫn sống tốt thì hay biết mấy…. Khoé mắt có chút ẩm ướt nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc….
“Một lát cháu lên thắp nhang cho bác Lee để bác ấy biết….cháu về rồi! Chắc thời gian đó các bác cũng khó khăn lắm….nhưng….?”
JungKook vừa nói vừa nhìn xung quanh thiết kế ấm áp, sáng sủa của căn phòng mà không biết các bác ai cũng ngạc nhiên đến trố mắt.
JungKook tính tình sôi nổi, dễ xúc động lại còn hay dễ bị nhìn thấu….từ khi nào đã trưởng thành như thế này, từ khi nào lại biết che giấu cảm xúc của mình mà còn khôn khéo quan tâm người khác như vậy.
Bốn năm thời gian vậy mà thay đổi được một con người sao, không cần quan tâm nữa, thằng bé như thế này chắc hẳn sẽ không dễ bị tổn thương như trước nữa…. Như vậy là tốt rồi….tốt….tốt!
“À đúng rồi JungKook, cháu có người bạn nào tên là Kim Taehyung không, cậu ta thật sự rất tốt và giàu có đấy! Ha ha ha!”
Nói đến đây bác Han bật cười to xem ra rất vui vẻ nhưng lại không biết cơ thể JungKook từ khi nào đã căng cứng.
Yoongi đứng cạnh nhìn thấy dấu hiện chuyển biến kì lạ này liền biết cái tên Kim Taehyung kia hẳn không tầm thường rồi. Lúc đó cậu liền đứng sát lại, vểnh tai lên nghe cho rõ.
“Bác thấy….hình như cậu ta có tình cảm với cháu đấy….có lần bác thấy cậu ta cầm bức hình lúc nhỏ của cháu cười!”
Bác Han ra vẻ thần bí, vừa nói vừa cười, hiển nhiên anh chàng tên Kim Taehyung kia là một người không tệ để lấy làm chồng đâu nha! Hơn nữa, anh ta với JungKook cũng khá xứng đôi!
“Ơ bà Han, bà cũng thấy vậy hả? Cái lần cậu ta cho người sửa lại cô nhi viện, tôi còn nhìn thấy cậu ta lén mang bức tranh hình thằng bé năm 18 tuổi ở bãi biển!”
“Thảo nào tôi tìm hoài không thấy tấm đó….quả là có tình cảm!”
Càng nói JungKook càng sợ hãi, không biết tại sao hành động của hắn làm cậu liên tưởng đến mấy tên sát nhân cuồng loạn…. Nhưng khoan đã….
“Nói như vậy….tên Taehyung đó là người xây lại cô nhi viện sao?” JungKook trợn to hai mắt lên, nếu bây giờ bác Han mà gật đầu một cái thì giống như cậu lại càng mang nợ hắn nhiều hơn nhiều hơn nữa!
Nhưng không may làm sao, không chỉ một cái đầu gật, mà là năm sáu cái đầu kia cũng gật theo! Đùng! Đùng! Dù là trời sáng nắng nhẹ nhàng mà sao JungKook lại cảm thấy như vòi rồng đang trên đầu thế kia!
“Aaa….đi máy bay cả ngày tự dưng cháu thấy nhức đầu quá, thôi để cháu vào tắm lát rồi lại ra nhé!” Kĩ thuật diễn xuất của JungKook ngang hàng với diễn viên Oscar, cậu vừa nhăn mày một cái liền khiến người ta cho rằng hẳn đang đầu nhức đầu lắm đây!
Rất nhanh JungKook và Yoongi cùng được “giải thoát”, quay lại căn phòng của mình JungKook phát hiện căn phòng này chẳng hề thay đổi một chút nào cả.
Thật sự thì cậu rất vui khi nhìn lại căn phòng bao năm thơ ấu của mình nhưng mà….so với cả căn nhà thì căn phòng này nhìn có vẻ giống phòng cho người giúp việc nhỉ.
Màu sắc cũ kĩ, sàn gỗ xập xệ, nhưng nói chung ít nhất vẫn rất sạch sẽ và thoáng mát, như vậy cũng quá đủ rồi.
“JungKookie, đây là căn phòng của cậu sao, thật xinh!” Mặc kệ Yoongi chạy vòng vòng khắp phòng, JungKook như con mèo lười nằm lăn xuống giường, không hiểu sao nhắc đến cái tên kia….làm cậu có chút nôn nóng!
Cảm giác đã gần hắn hơn rất nhiều, lại muốn gần nữa nhưng sợ hãi….!
Không!
Không! JungKook tránh xa hắn ra, hắn là một tên ác ma đấy! JungKook lấy chiếc laptop chuyên dụng của mình ra đặt trên mặt bàn, cậu đánh vài chữ cái bỗng nhìn thấy một tin nhắn mới trong thùng thư.
À, thì ra là Kim thị nhờ thiết kế đồ cưới…. Khoan đã chuyện gì đây chứ Kim thị? Kim Taehyung?
Một buổi tiệc của giới thượng lưu cần thiết kế một bộ dạ phục nữ?
Ồ, Kim Taehyung cũng lắm nữ nhân nhỉ? Vậy mà cậu còn đọc được mấy tờ báo dám nói hắn bốn năm trước bỏ hết tật đào hoa, trở thành người đàn ông mẫu mực đấy!
Ha ha, còn tưởng là thật sự thay đổi nhưng cũng chỉ là che mắt thiên hạ thôi, không biết cái người đàn ông ngày ba cử đấy đêm về bao nhiêu cô gái, chàng trai trên giường.
Ha ha!
Không hiểu sao Yoongi cảm thấy một mùi chua khủng khiếp cứ lan toả mãi trong phòng! Okay được thôi, JungKook gõ nhanh lại vài chữ, nội dung chủ yếu chính là vấn đề thiết kế cũng cần phải trao đổi thông tin trọng tâm nên cậu yêu cầu phải có một buổi gặp mặt với Kim tổng và người sẽ mặc dạ phục mà cậu thiết kế.
Sau đó rất chủ động mà đưa ra lịch hẹn vào chiều nay! Thư kí của Taehyung cũng phải ngẩn ngơ khi có người dám chủ động như vậy trước mặt ông chủ, nhưng dù sao người ta cũng là nhà thiết kế nổi tiếng.
Đánh thôi a~ Cô thư kí đánh vào lịch hẹn lúc 5h chiều với nhà thiết kế Jeikei, thông tin nhanh chóng bay sang máy tính của Taehyung.
Hắn khẽ nhíu mày một cái trông rất phiền toái, cái tên nhà thiết kế này cũng không khỏi có chút ngạo mạn đó chứ?
Lúc đó hắn lại không biết cái tên hắn chê là ngạo mạn lại chính là người hắn đã đợi suốt bốn năm ròng rã….
Cũng ngay lúc đó, JungKook kéo tay Yoongi ra khỏi nhà rồi đi thẳng đến phố mua sắm sầm uất nhất thành phố rồi bắt đầu chọn mẫu trang phục yêu thích cho buổi gặp mặt chiều nay.
Hừ, tốt nhất nên là một sự xuất hiện mạnh mẽ nhưng vẫn phải thật quyến rũ nhẹ nhàng, từ khi là nhà thiết kế.
JungKook đã không còn ngại ngùng khi đối diện với những người mặc đồ hở nữa, hở một tí như vậy mà là nghệ thuật, có cái gì đó bí ẩn lại có chút khêu gợi….