Tiểu Mỹ Nhân

Chương 40: Điệp Tần Mang Thai


Bạn đang đọc Tiểu Mỹ Nhân: Chương 40: Điệp Tần Mang Thai


Sáng sớm, Uyển Nhu vừa thức giấc, đã nhìn thấy bên cạnh giường đứng một bóng dáng quen thuộc.
Trên thân mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, yếm thêu hoa quỳnh thanh lệ, thắt lưng màu xanh lam, hạ thân một chiếc váy lụa dài màu xanh lam nhạt, đính những đóa hoa mai nhỏ vụn màu trắng. Tóc vãn bích vân kế, đơn giản cài một chiếc trâm ngọc, châu sai gọn gàng. Dung mạo thanh lệ tuyệt luân, nụ cười ôn nhu chưa bao giờ biến mất.
Người này đúng là tỷ muội tốt khi nàng còn ở Thành Vương phủ, Lục Linh Linh.
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi!” Lục Linh Linh đơn giản hành lễ, ôn nhu nói.
“Linh Linh, sao ngươi lại ở đây?” Uyển Nhu kinh hỉ kêu lên.
Khi còn ở Thành Vương phủ, chỉ có Lục Linh Linh là đối xử tốt với nàng, không hề e dè dung mạo xấu xí khi nàng dịch dung, cũng không bởi vì nàng là thô sử nha đầu mà ghét bỏ. Thực chất, Lục Linh Linh đối với ai cũng tốt như vậy, vĩnh viễn ôn nhu mỉm cười, không hề so đo với người khác. Thậm chí trong mắt nàng, Uyển Nhu còn nhìn ra được chúng sinh ngang hàng, không hề phân biệt đối xử.
Kỳ thực, Nam Cung Lâm cũng đối xử khá đặc biệt với Lục Linh Linh. Uyển Nhu không biết thân phận của nàng là gì, ở trong Thành Vương phủ, ngay cả Trần quản gia cũng đối với nàng lễ nhượng ba phần. Các nha hoàn khác tuyệt đối nghe theo lời của nàng, không hề nửa phần oán trách. Các thị thiếp khác của Nam Cung Lâm cũng không hề tìm nàng khó xử, cho dù nàng thật xinh đẹp, cũng gần gũi với vương gia nhất.
Lục Linh Linh tồn tại, có lẽ là rất đặc biệt.
“Vương gia phân phó, từ nay trở đi, Linh Linh sẽ trở thành nha hoàn thiếp thân cho tiểu thư!” Lục Linh Linh cười nói.
Nam Cung Lâm phân phó? Uyển Nhu cau mày.
Lương trạch mặc dù rộng lớn, nhưng thực chất nô bộc cũng không có mấy người. Hết thảy đều do Nam Cung Hải sắp xếp, cho nên Uyển Nhu không hề có nha hoàn thiếp thân. Kỳ thực nàng cũng không có để ý mấy thứ này, mọi việc nàng cũng tự làm được tốt lắm. Nhưng mà không ngờ, Nam Cung Lâm lại lo lắng cho nàng.
Xác thực, bên người có một tỳ nữ như Lục Linh Linh, nàng cũng cảm thấy thoải mái nhiều lắm.
Thấy Uyển Nhu cau mày, Lục Linh Linh cho là nàng không hài lòng, liền cười nói: “Tiểu thư yên tâm, Linh Linh từ nhỏ cũng được học chút y thuật, nghĩ là cũng có thể giúp đỡ tiểu thư!”
Uyển Nhu biết là nàng hiểu sai, liền lắc đầu: “Không phải ta lo lắng mấy thứ này! Linh Linh, ngươi đừng gọi ta là tiểu thư, nghe thật xa cách! Ta vốn cũng chẳng phải là cái gì tiểu thư!”
“Nay ngài đã trở thành mệnh quan triều đình, thân phận cao quý, Linh Linh chỉ là nhất giới nha đầu, đương nhiên phải xưng hô ngài một tiếng tiểu thư!” Linh Linh không có việc gì nói.

Ai, Uyển Nhu thở dài, Linh Linh cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mức quy củ thôi! Rõ ràng là hình tượng bà quản gia cũ kỹ a!
“Ngươi đừng nói nữa! Mấy thứ văn vẻ đó ta nuốt không trôi đâu! Linh Linh, từ giờ đừng gọi ta là tiểu thư, cứ gọi Uyển Nhu được rồi!”
Thấy bộ dáng xoa xoa đầu khó chịu của nàng, Lục Linh Linh phì cười, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Được thôi! Lúc không có người, ta có thể bảo ngươi Uyển Nhu! Nhưng khi có người ngoài, ta phải xưng ngươi là tiểu thư! Uyển Nhu, chốn quan trường cũng như chốn hậu cung, ăn thịt người không nhả xương, ngươi đừng để người khác bắt được nhược điểm của mình a!”
Lục Linh Linh cẩn thận nhắc nhở. Việc để cho nha hoàn gọi chủ tử bằng tên, cũng dễ bị bắt lên cái tội dạy tớ không nghiêm, rồi cũng bị đám sói kia bắt lấy thôi.
Uyển Nhu ngẫm nghĩ lại, thấy cũng đúng, nên thuận theo.
“Phải rồi! Trước giờ ta không biết, nguyên lai ngươi lại xinh đẹp như vậy a!” Lục Linh Linh nháy mắt trêu chọc.
Uyển Nhu theo phản xạ sờ sờ mặt, phát hiện không có cái gì che lấp, liền ngượng ngùng cười.
“Đúng vậy, bởi vì khuôn mặt này mà ta suốt ngày phải che che lấp lấp!”
Uyển Nhu thở dài. Khuôn mặt này thực sự là quá mức họa thủy, không che lấp thể nào cũng gây ra sóng gió. Nàng cũng không muốn trở thành Đát Kỷ a!
Lục Linh Linh mỉm cười. Nàng tranh thủ lúc Uyển Nhu ngủ mà ngắm nghía nàng vài lần, quả thực là xinh đẹp tuyệt trần, khiến nàng suýt nữa thì thất thần. Này dung mạo, chỉ sợ là ai nhìn qua cũng không thể quên được, đặc biệt là nam nhân. Mà nhân loại thiên tính là yêu thích cái đẹp, khuôn mặt này không chừng sẽ khiến ột hồi loạn lạc.
“Được rồi, ta mang nước vào rồi, ngươi rửa mặt rồi sửa soạn thôi!”
Lục Linh Linh bưng chậu nước đến, nhắc nhở nàng.
Uyển Nhu vừa sửa soạn xong, cầm lấy khăn lụa che mặt lại, đã nghe thấy tiếng hạ nhân vào bẩm báo.
“Tiểu thư, trong cung Vân công công đến!”
“Ta đã biết!”

Uyển Nhu mang Lục Linh Linh chạy nhanh đến đại sảnh.
Trong đại sảnh đang đứng một trung niên nam nhân chừng bốn mươi tuổi, thân hình có chút béo mập, dung mạo nhìn qua đoan chính, nhưng ánh mắt tà khí quá nặng, hiển nhiên là cũng có địa vị trong cung. Vân công công nhìn thấy Uyển Nhu, lập tức cười đến mị mắt.
“Nô tài tham kiến Lương ngự y!” Vân công công khom người hành lễ.
“Vân công công khách khí!” Uyển Nhu xoa cằm cười nói.
“Lương ngự y, buổi sáng quầy rầy, nhưng Điệp Tần vừa ngủ dậy, cảm thấy trong người không khỏe, phiền Lương ngự y tiến cung thăm bệnh!” Vân công công cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ta đã biết! Làm phiền Vân công công quá!”
“Nào dám, nào dám!”
Vân công công cười xoa tay. Đùa giỡn gì a! Lương ngự y là hậu cung chuyên dụng ngự y mà chính Hoàng thượng khẩu phong, địa vụ cao vô cùng. Hơn nữa, nghe đồn Thành vương gia coi trọng vị nữ ngự y này, rất có khả năng sẽ trở thành Thành Vương phi, dĩ nhiên không phải là một gã thái giám nho nhỏ như hắn có thể chọc vào! Đương nhiên là phải khách khí, phải khách khí a!
Uyển Nhu vào trong chuẩn bị xong hòm thuốc, liền lên xe ngựa, đi vào Hoàng cung.

Vũ Điệp Cung…
Một vị mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, phục sức hoa lệ đang uể oải nằm trên giường. Khung cảnh phú quý xa hoa, mùi đàn hương tràn ngập, quả nhiên là cung đình tráng lệ.
Lưu Mật Điệp nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng xanh, mệt mỏi mở mắt.
“Nhũ mẫu, ta thực cảm thấy khó chịu, khi nào thái y mới đến a?”

Đứng bên giường, một nữ nhân trung niên trang phục có vẻ thập phần phú quý, một thân to béo, híp mắt dỗ dành.
“Nương nương cứ bình tĩnh, thái y sẽ nhanh chóng đến thôi!”
“Nhũ mẫu, ngài nói xem, ta rốt cuộc là làm sao vậy a? Mấy ngày nay, lúc nào cũng cảm thấy choáng váng, ngay cả ăn mà cũng muốn nôn ra!”
Lưu Mật Điệp suy yếu nói, bộ dạng ốm yếu cũng thập phần mê lòng người. Nếu như có nam nhân nào ở đây, chắc chắn sẽ bị nàng hớp hồn vì ốm yếu mỹ nhân.
“Chuyện này nô tỳ cũng không dám suy đoán! Nương nương cứ yên tâm, nương nương là ngọc thể, sao có thể dễ dàng bị bệnh như vậy! Hẳn là trời chuyển gió, nương nương không quen mà thôi!” Vị kia nhũ mẫu nịnh nọt.
Lưu Mật Điệp còn đang định nói gì thêm, bên ngoài đã chạy vào một tiểu cung nữ.
“Nô tỳ tham kiến Điệp Tần nương nương, Ngọc ma ma!”
“Ân, có chuyện gì?” Lưu Mật Điệp mệt mỏi nói.
“Hồi nương nương, Lương ngự y đã đến!” Tiểu cung nữ cung kính đáp.
Lương ngự y? Là vị nữ ngự y đã ồn ào mấy ngày nay sao? Lưu Mật Điệp mang theo vài phần tò mò, lập tức tuyên triệu.
Uyển Nhu vừa bước vào, liền nhìn thấy một bộ mỹ nhân miên đồ, quả thực là xinh đẹp vô cùng.
Vị này Điệp Tần, tên thật là Lưu Mật Điệp, là ái nữ của Lưu thái phó. Quả nhiên hậu cung a, mỹ nữ như mây. Lưu Mật Điệp cũng tuyệt đối là khuynh thành mỹ nhân, không hề thua kém kinh thành tam mỹ. Thậm chí còn hơn ở chỗ có được nữ nhân phong tình, đủ sức khuynh đảo chúng sinh.
Lúc Uyển Nhu đánh giá Lưu Mật Điệp, đồng dạng Lưu Mật Điệp cũng đang đánh giá nàng.
Một thân lục y, khăn sa che mặt, nhưng đôi mắt đặc biệt hút hồn người. Không có nhiều trang sức trên đầu, một thân thanh nhã tươi mát, phảng phất như tiên tử hạ phàm, không dính bụi trần…
Lưu Mật Điệp âm thầm vỗ ngực thở phào. May mà nàng ta đã có Thành Vương gia nhìn trúng, nếu không bị Hoàng Thượng nạp vào Hậu cung, sẽ trở thành đối thủ nặng ký!
Lưu Mật Điệp thừa biết, Hoàng Thượng đối với Thành Vương gia là cực kỳ coi trọng, đương nhiên sẽ không nhìn nữ nhân của huynh đệ. Bởi vậy, nàng nhìn Uyển Nhu ánh mắt cũng không có gì là khó chịu.
“Hạ quan tham kiến Điệp Tần nương nương!” Uyển Nhu quy củ hành lễ, nhưng không quỳ xuống. Thái Hậu đã đặc biệt ý chỉ, nàng không cần phải quỳ xuống hành lễ với bất kỳ Hậu cung phi tần nào. Như vậy quả thực khiến nàng trút đi gánh nặng. Ngay cả Hoàng thượng nàng còn chưa quỳ lần nào, đừng nói đến đám nữ nhân trong hậu cung này.
“Lương ngự y miễn lễ!” Lưu Mật Điệp biết chuyện Thái Hậu đặc biệt đối xử với Uyển Nhu, thấy nàng không hành lễ, cũng đành áp chế trong lòng khó chịu, mỉm cười nói.

“Nương nương, thần mạo phạm!”
Uyển Nhu nói xong, bước đến gần Lưu Mật Điệp, cẩn thận bắt mạch.
Bình thường ngự y khi thăm bệnh cho Hậu cung phi tần, cần phải dùng đến chỉ đỏ. Nhưng bởi vì Uyển Nhu cũng là nữ tử, nên được đặc biệt bãi bỏ giai đoạn này, có thể trực tiếp bắt mạch.
Xem mặt một lát, sắc mặt Uyển Nhu hơi trầm xuống, nhưng do có khăn sa, nên mấy người cũng không nhìn thấy sắc mặt nàng.
Uyển Nhu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình, mỉm cười nói.
“Thần xin chúc mừng nương nương! Nương nương hiện đã hoài long loại!”
Lưu Mật Điệp vừa nghe, lập tức há hốc mồm. Nhưng sau đó, sắc mặt lập tức mừng rỡ hẳn lên.
Có điều, trong mắt nàng chợt lóe mà qua hoảng hốt không tránh được Uyển Nhu.
Hoảng hốt? Vì sao phải hoảng hốt đâu? Uyển Nhu ý vị thâm trường nở nụ cười…
“Lương ngự y, thật sao? Bổn cung thực sự hoài long loại?” Lưu Mật Điệp giống như không thể tin, vội vã hỏi lại.
“Thần xin chúc mừng nương nương!”
“Nhũ mẫu, ta mang thai!” Lưu Mật Điệp liền quay sang Ngọc ma ma.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!” Ngọc ma ma lập tức tươi cười đầy mặt.
“Nương nương, ngài hiện tại thân mang long loại, không nên quá mức kích động! Thần lập tức kê đơn thuốc bổ, hằng ngày ngài phải uống thuốc theo đúng chỉ dẫn, để đảm bảo thai nhi khỏe mạnh!”
Uyển Nhu chậm rãi nói. Lưu Mật Điệp gật đầu, vội vàng phân phó cung nữ giấy bút hầu hạ.
Xong xuôi, Uyển Nhu xin cáo lui. Lưu Mật Điệp và Ngọc ma ma có vẻ rất vui mừng, ban thưởng cho nàng một số lượng không nhỏ châu báu.
Uyển Nhu cũng chẳng chối từ, vui vẻ nhận lấy. Đây là đãi ngộ đặc biệt của ngự y mà!
Vừa xoay người rời khỏi Vũ Điệp Cung, khóe miệng nàng khẽ cong lên, ánh mắt chợt lóe một tia quỷ dị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.